Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 365

Nhìn người anh trước mắt, Hướng Tình chỉ cảm thấy trong cổ họng phát chát: “Anh...”

“Anh đùa thôi mà.”

Cao Hướng Dương cười thản nhiên và giục cô: “Em đi nhanh lên, đợi lát nữa lại không kịp lên máy bay bây giờ. Anh còn chút việc gấp phải làm nên không đi tiễn được. Em nhớ đến nơi phải gọi điện thoại cho anh đấy.”

Sau khi Hướng Tình cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi oán giận xoay người đi xuống tầng.

Cô vừa xuống tầng, Hoàng Ngân đi tới đón lại quan tâm hỏi: “Anh con nói thế nào?”

“Anh ấy không đi!”

Hướng Tình bĩu môi nói.

Hoàng Ngân thở dài: “Thôi đi, chắc trong lòng anh con cũng không dễ chịu gì. Nó không muốn thì khỏi phải đi, chúng ta đừng ép nó nữa.”

“Anh con nói muốn đi cướp dâu.”

“...”

Một câu nói này làm Hoàng Ngân và Cao Dương Thành đồng thời kinh ngạc trợn mắt, ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng, Hoàng Ngân vẫn cúi đầu thở dài: “Sẽ không đâu. Nó chỉ nói vậy thôi chứ không làm chuyện này đâu. Con trai của em nên em hiểu rõ nó nhất.”

Nếu là trước đây, có lẽ con trai cô sẽ thật sự muốn làm vậy, nhưng bây giờ thì không thể nào!

“Vì sao?”

Hướng Tình bĩu môi: “Nếu anh ấy thật sự có thể cướp về thì tốt rồi! Con vẫn xem Tam Nhi là chị dâu nhỏ của mình đấy!”

“Con nghĩ anh con còn là đứa trẻ hai mươi tuổi sao? Trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện gì nên lắng xuống thì cũng sớm lắng xuống rồi, con đừng giật dây loạn nữa. Tiểu Tam Nhi thật vất vả mới tìm được hạnh phúc của mình, con bảo anh con đi qua gây sức ép, xem chú Phong và dì Sam còn không nổi nóng với người nhà chúng ta à?”

Hướng Tình khẽ thở dài: “Được rồi, con chúc phúc cho bọn họ.”

“Đi thôi! Có gì chờ lên máy bay lại nói tiếp. Chúng ta còn không đi thì sẽ thật sự lỡ chuyến bay mất.”

Cao Dương Thành đứng ở phía cốp sau xe giục hai người phụ nữ vẫn còn dây dưa ở trong phòng.

“Tới ngay đây!”

Hoàng Ngân trả lời một tiếng rồi vội vàng ra cửa.

...

Trên tầng.

Mãi đến khi chiếc xe của ba biến mất ở cuối đường, Cao Hướng Dương mới thu tầm mắt lại.

Ánh mắt anh nhìn vào tấm danh thiếp có hơi cũ trên tay mình...

Đó là danh thiếp bác sĩ tâm lý của Vũ Quỳnh cho anh vào hai năm trước, danh thiếp của thầy ông ta ở nước Mỹ, chuyên gia tâm lý Trần Sinh.

Cao Hướng Dương chưa bao giờ nghĩ tới một danh thiếp bình thường như vậy lại trở thành cầu nối cho Vũ Quỳnh và chồng chưa cưới của cô... Chồng chưa cưới của cô tên là Trần Mặc – con trai của Trần Sinh.

Người này cũng là một bác sĩ tâm lý tốt nghiệp khoa tâm lý của đại học Harvard nước Mỹ, thật sự là một người trò giỏi hơn thầy, tuổi còn trẻ nhưng đã có thành tích xuất sắc trong ngành tâm lý học.

Nghe Hướng Tình nói, sau khi Vũ Quỳnh tới nước Mỹ đã may mắn được Trần Mặc giúp đỡ, thật vất vả mới chữa được căn bệnh tâm lý kia.

Sau đó hai người lại cảm thấy hợp ý nên cuối cùng quyết định đính hôn trước, chờ về nước mới làm đám cưới và sẽ sống ở thành phố S.

Lúc đó, Hướng Tình nhắc tới chuyện Vũ Quỳnh đồng ý đính hôn với người ta đã nói thế nào nhỉ?

“Thật kỳ diệu. Sao Tiểu Quỳnh có thể đính hôn với người đàn ông khác được chứ?? Không thể nào, em không tin. Điều này thật sự không giống với chuyện em ấy sẽ làm ra!! Anh, có phải là Tiểu Quỳnh bị chuyện gì kích thích không?”

“Đính hôn không giống chuyện em ấy sẽ làm, vậy chuyện gì mới giống chứ?”

Cao Hướng Dương lạnh nhạt hỏi em gái của mình: “Kết hôn cũng cần phải kích thích sao? Kết hôn chỉ cần một điều: Em ấy yêu người đàn ông kia!”

Với cô, lý do này là đủ rồi!!

Yêu...

Đúng!

Lấy tính cách cao ngạo lại tùy hứng của Vũ Quỳnh, nếu không phải yêu thì cô làm sao có thể dễ dàng đồng ý lấy người khác được?

Nếu không phải là tình yêu cuồng dại thì cô làm sao có thể nóng lòng muốn lập gia đình như vậy được?

Vũ Tiểu Tam, có phải anh thật sự nên nói một câu chúc phúc cho em không?

Cao Hướng Dương hít một hơi thật sâu, trong ngực có cảm giác như bị tảng đá lớn đè nặng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Trong đầu anh luẩn quẩn hình ảnh năm đó khi cô còn trẻ con vẫn chạy đuổi theo phía sau lưng anh, giọng điệu ngây thơ không ngừng gọi “Cao Hướng Dương, Cao Hướng Dương…”

Anh thậm chí còn nhớ rõ cảnh tượng vào ngày cô mới ra sinh.

Cô nhỏ bé nằm ở trong chiếc nôi màu hồng và khóc mãi không ngừng.

Gương mặt nhỏ nhắn xấu xí nhăn cả lại, còn bực bội tới mức đỏ bừng, trông càng xấu hơn.

Lúc đó, anh tròn mắt kinh ngạc nhìn đứa trẻ xấu xí trong nôi, miệng không nhịn được nói một câu: “Thật xấu...”

Kết quả...

Đứa trẻ trong nôi dường như hiểu được lời ghét bỏ của anh nên lập tức càng khóc dữ dội hơn.

Nghĩ đến những hình ảnh lúc trước, Cao Hướng Dương không nhịn được lại khẽ cười thành tiếng.

Không biết trong mắt anh đã dâng lên ánh nước từ lúc nào.

Anh khẽ nhíu mày và châm một điếu thuốc...

Có lẽ cho tới hôm nay, tình cảm này cũng nên hoàn toàn kết thúc rồi!

Anh xoay người đi vào phòng sách, tiện tay cầm chiếc áo vest trên mắc áo và nhặt chìa khoá trên bàn lên, đi ra ngoài.

Anh lái xe tới biệt thự nơi mình sống một mình.

“Dì Lý.”

Anh đi vào cửa, cởi áo khoác rồi tùy ý ném tới trên sô pha.

Sau khi cởi hai cúc áo phía dưới cổ, anh lại gọi một tiếng: “Dì Lý ơi?”

“Ai đấy!”

Dì Lý vội vàng chạy từ trong phòng bên ra đón, kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy? Cậu không đi tiễn mọi người à? Sao lại quay về nhanh như vậy?”

“Ừ...”

Cao Hướng Dương thì thào một tiếng rồi nói tiếp: “Dì Lý, dì thu dọn đồ trong phòng cuối cùng bên trái trên tầng hai rồi ném đi.”

Dì Lý nghe được lời này liền sửng sốt.

“Cậu... Đây là...”

Cao Hướng Dương rút một điếu thuốc ra châm, rít vài hơi mới chậm rãi nói: “Tất cả đều chỉ là rác rưởi thôi, không dùng thì ném đi!”

“Sao có thể như thế được?”

Dì Lý hơi lúng túng: “Không phải mấy thứ đó luôn được cậu bảo quản rất tốt sao? Chúng không có dấu vết gì cũ cả, ném đi thì thật đáng tiếc! Cậu đừng bỏ, cứ để ở đó đi. Dù sao chúng cũng không tốn diện tích, đúng không?”

Dì Lý sao nỡ ném đi được.

Cao Hướng Dương rít mạnh thuốc lá trong tay, sau đó ấn vào trong gạt tàn: “Nếu dì không nỡ ném đi thì mang đi quyên góp cũng được!”

“...”

Dì Lý không nói được gì nữa.

Xem ra, cậu chủ nhà bọn họ đã quyết tâm dọn sạch ký ức trước kia rồi.

Bà thở dài, trong lòng cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu nữa: “Được, vậy để tôi đi dọn dẹp một chút.”

Cao Hướng Dương thì thào một tiếng xem như trả lời.

Dì Lý lên tầng thu dọn đồ đạc.

Cái gọi là phòng trong cùng bên trái ở tầng hai thật ra là phòng Cao Hướng Dương để lại cho Vũ Quỳnh khi dọn vào biệt thự này.

Trong phòng được trang trí như phòng của Vũ Quỳnh ở thành phố A năm đó.

Mà đồ Cao Hướng Dương yêu cầu dì Lý bỏ đi đều là một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày mà Vũ Quỳnh để lại sau khi đi qua Mỹ.

Dì Lý mở tủ quần áo ra và nhìn những bộ quần áo được treo gọn gàng trước mắt lại không khỏi thở dài.

Mùi thơm tươi mát từ trong tủ quần áo phả ra.

Đây là một mùi cỏ đặc biệt.

Đại khái theo lời căn dặn của Cao Hướng Dương, cứ hai tháng thì quần áo trong tủ sẽ được mang ra giặt một lần.

Quần áo không thể giặt bằng máy, mỗi lần giặt đều sẽ bỏ vào một ít thuốc có mùi cỏ tự nhiên trong lành để tránh có mùi ẩm mốc... Dì Lý khẽ thở dài, tuy không muốn nhưng bà vẫn lấy quần áo ra, cất vào trong giỏ trúc lớn bên chân.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Cao Hướng Dương đi vào phòng.

“Dì ném cả những thứ này đi...”

Anh tiện tay cầm mấy đồ dùng hàng ngày trên bàn trang điểm ném vào trong giỏ trúc mà không hề có vẻ gì do dự hay lưu luyến.

Thật ra mấy thứ này đã sớm hết hạn rồi, nó cũng giống như tình yêu quá thời hạn của bọn họ lúc này... vốn không nên giữ lại nữa.

Còn có vài món đồ trang sức nhỏ và một số quà anh tặng cô ấy từ nhỏ đến lớn... Cuối cùng là một vài album ảnh của hai người bọn họ khi còn bé.

Con ngươi của Cao Hướng Dương thoáng co lại, trong chớp mắt tiếp theo lại muốn ném vào trong giỏ trúc. May là dì Lý nhanh tay nhanh mắt cản lại.

“Đừng ném cái này được không? Chúng ta giữ lại làm kỷ niệm cũng được mà. Tất cả đều là ảnh chụp khi cậu còn bó, nếu ném đi thì thật sự cả đời cũng không tìm lại được đâu.”

Cao Hướng Dương liếc nhìn dì Lý.

Trong lòng dì Lý hoảng hốt, đành phải thả album trong tay ra, mặc cho anh ném chúng vào trong giỏ trúc.

“Dì thu dọn đi...”

Cao Hướng Dương hình như thấy phiền lòng nên chỉ để lại một câu rồi lững thững ra khỏi phòng.

Nửa giờ sau, dì Lý thu dọn xong vừa ra khỏi cửa đã thấy Cao Hướng Dương đang đứng dựa ở cửa hút thuốc.

“Dì dọn xong rồi sao?”

Anh hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua giỏ trúc đầy ắp trong tay của dì Lý.

“Ừ.”

Dì Lý gật đầu: “Gần như mọi thứ đều ở đây cả.”

Bà liếc nhìn gạt tàn đầy mẩu thuốc trên thùng rác bên cạnh anh, thở dài nói: “Sức khỏe của cậu đã vậy rồi thì cũng nên bớt hút thuốc lá đi. Bản thân cậu làm bác sĩ, không phải không biết thuốc lá có hại thế nào...”

“Ừ.”

Giọng nói của Cao Hướng Dương hơi khàn khàn, anh khẽ gật đầu và ấn mẩu thuốc lá còn chưa hút hết vào gạt tàn.

Dì Lý ôm giỏ đồ và liếc nhìn Cao Hướng Dương: “Cậu thật sự muốn ném những cái này đi à?”

“Ừ.”

Cao Hướng Dương trầm ngâm, trên mặt dường như không có dao động gì.

Dì Lý thở dài và lắc đầu: “Tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của đám trẻ các cậu nữa...”

Bà nói xong liền ôm giỏ trúc đi xuống tầng.

Cao Hướng Dương nhìn bà đi xuống tầng rồi nhìn bà đi ra cửa...

Không hiểu sao, trong lòng anh lại càng thấy phiền muộn hơn.

Anh quyết định rút thêm một điếu thuốc ra đốt và hút vài hơi.

Trong làn khói thuốc mông lung, gương mặt đẹp trai nghiêm nghị kia dường như không có chút tình cảm nào.

Trong đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ trầm lặng không tìm ra được chút dao động nào.

Nhưng hơi thở của anh trở nên nặng nề, ngực cũng phập phồng lên xuống rất nhanh.

Bỗng nhiên, tay anh ấn mẩu thuốc vào trong gạt tàn và bước nhanh xuống dưới tầng.

Anh kéo cửa xông ra ngoài liền thấy dì Lý ôm giỏ không từ ngoài đi vào.

Dì Lý sửng sốt: “Sao vậy?”

“Đồ đâu?”

Giọng Cao Hướng Dương khàn khàn hỏi dì Lý, ánh mắt nhìn đống rác phía sau người bà.

Màu mắt anh thẫm lại, cầm cái giỏ không trong tay dì Lý và bước nhanh tới đống rác.

“Này! Cậu đi chậm một chút...”

Dì Lý vội vàng đuổi theo sau.

Cao Hướng Dương ngồi xổm xuống trước đống rác, không nói lời nào chỉ nhặt hết những đồ thuộc về Vũ Quỳnh vào trong giỏ trúc, cũng không để ý xem mấy thứ đó có phải đã dính rác bẩn hay không.

Dì Lý nhìn bóng dáng của anh mà khẽ thở dài.

Cuối cùng vẫn không có bỏ được...

Nếu anh thật sự có thể dễ dàng vứt bỏ, chặt đứt được như vậy, hai năm trước sao có thể hoảng hốt từ thành phố A chuyển đến thành phố S chứ?

- Washington nước Mỹ -

Trong nhà thờ MormonTemple.

Buổi lễ đính hôn thần thánh được diễn ra trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, trong sự vui vẻ thoải mái.

Sau hai năm, Vũ Quỳnh dường như đã trưởng thành hơn, cũng trầm tính hơn trước.

Chiếc váy dài màu trắng suông dài ôm lấy dáng người tuyệt đẹp uyển chuyển của cô, càng làm nổi bật lên đường cong chữ S trên cơ thể của cô.

Mái tóc xoăn tinh nghịch đáng yêu hai năm trước, giờ đã thành mái tóc suôn dài để xõa trên bờ vai, đẹp đến tinh tế... Trên đầu cô cài một chiếc vương miện trang trí. Cô đứng ở đó lại giống như một cô công chúa kiêu sa, làm cho tất cả mọi người ở đó đều không nhịn được phải tập trung ánh mắt trên người cô.

Bên cạnh của cô là Trần Mặc đứng đó với vẻ tao nhã và bình tĩnh.

Nhân vật nam chính hôm nay cũng rất bắt mắt.
Bình Luận (0)
Comment