Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 37

Cô gầy gò rúc trong khăn quàng cổ và áo khoác thật dày, đi qua đi lại dưới đèn đường, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai bật đèn nơi anh đang đứng.

Cho dù anh không thấy rõ nét mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi mong chờ bức thiết của cô.

Cao Dương Thành vẩy tàn thuốc trên tay, hơi cúi đầu, lại hút thuốc trên tay. Vòng khói lượn lờ phun ra từ đôi môi mỏng tanh, làm mờ đôi mắt mơ hồ của anh.

Anh lấy di động ra từ trong túi, ấn mấy phím tắt, gọi điện thoại.

Hoàng Ngân đứng dưới lầu nhanh chóng có phản ứng.

“Bác sĩ Cao!”

Hoàng Ngân nhận điện thoại, giọng nói phấn khởi va chạm thẳng vào lòng anh, khiến trái tim anh gần như đập loạn nhịp.

“Đi lên đi.” Giọng nói của anh không có một chút dao động.

“Vâng, cảm ơn anh.”

Hoàng Ngân kích động tới mức suýt nữa nước mắt tràn mi.

Hoàng Ngân cúp điện thoại, vội vàng chạy vào trong thang máy.

Tầng hai, Cao Dương Thành vắt chéo chân, lười biếng vùi mình trong sofa đơn, ánh mắt sắc bén như khoét thịt cô gái đang đứng ngồi không yên đối diện mình. Còn anh thì ung dung như một vị vua cao quý, thờ ơ chờ cô mở lời.

“Bác sĩ Cao…”

Cuối cùng, Hoàng Ngân gom đủ dũng khí lên tiếng.

Cô hít vào một hơi thật sâu, tạm dừng một lát, chuẩn bị cảm xúc một chút, thế mới van nài: “Tôi muốn… Mượn một trăm tám mươi triệu.”

Hoàng Ngân thở dài một hơi. Cuối cùng cũng nói ra rồi.

Đôi mắt tối om của Cao Dương Thành xẹt qua một tia sắc bén, nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Hoàng Ngân, hơi lạnh lẽo.

“Mượn tiền sao?”

Anh cười lạnh lẽo, thoáng châm chọc: “Đỗ Hoàng Ngân, tôi không nghe nhầm chứ?”

Hoàng Ngân bối rối trước nụ cười mỉa mai của anh.

“Tôi…” Hoàng Ngân hơi mím môi, cúi đầu, nói lí nhí: “Xin lỗi. Tôi… Tôi đúng là vì cần tiền gấp nên mới hỏi vay anh. Nhưng anh yên tâm, tôi hứa, tôi hứa nhất định sẽ trả số tiền đó cho anh.”

Hoàng Ngân cố gắng cam đoan với anh. Dáng vẻ nghiêm túc ấy lại đổi lấy tiếng cười vô lương tâm của anh.

Hơn nữa còn là cười nhạo!

“Đỗ Hoàng Ngân, cô giỏi thật đấy!”

Anh nói rồi đứng dậy vào phòng bếp rót một ly thức uống lạnh cho mình, cuối cùng nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân trong phòng khách, nở nụ cười bạc bẽo: “Cô coi tôi là ai?”

Hoàng Ngân cắn môi, im lặng.

Cao Dương Thành đút một tay vào túi quần, đến gần cô, cúi người nhìn cô từ trên cao, cười nhạo: “Xảy ra vấn đề, cô không tìm chồng cô để giải quyết mà lại chạy tới tìm cái gọi là bạn trai cũ tôi đây. Đỗ Hoàng Ngân, rốt cuộc cô có ý đồ gì vậy hả? Chẳng lẽ cô muốn thừa dịp cua lại tôi chắc?”

Anh nói, khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát vào Hoàng Ngân.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt Hoàng Ngân khiến cô bắt đầu hô hấp dồn dập.

“Tôi không có ý đó.”

Hoàng Ngân phủ nhận. Anh đột ngột tiếp cận khiến cô cẳng thẳng, theo phản xạ nghiêng đầu ra sau, muốn giữ khoảng cách an toàn với anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành trầm xuống, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: “Vậy cô có ý gì? Bốn năm trước cô chơi tôi chưa đủ nên bốn năm sau còn muốn tiếp tục nữa đúng không?”

Hoàng Ngân mím môi, trái tim siết chặt: “Bác sĩ Cao, tôi thật sự chỉ muốn tìm anh mượn chút tiền mà thôi. Anh đừng hiểu lầm.”

“Tôi cứ hiểu lầm đấy!”

Cao Dương Thành rũ mắt nhìn cô, nở nụ cười lạnh: “Đỗ Hoàng Ngân, cô giỏi lắm, vừa biểu diễn tiết mục vợ chồng ân ái với Đoàn Vũ Đạt, vừa chạy tới chỗ người tình cũ ra vẻ đáng thương, muốn được đồng tình! Rốt cuộc thì cô muốn gì hả?”

Sắc mặt Hoàng Ngân bỗng trắng bệch: “Nếu đã vậy thì xin lỗi, bác sĩ Cao cứ coi như tối nay tôi chưa từng xuất hiện vậy.”

Cô nói rồi thò tay muốn đẩy Cao Dương Thành ra, lại bị anh giữ chặt hai tay: “Đỗ Hoàng Ngân, cô xài chiêu đã nghiện còn ngại này mãi mà không chán đúng không?”

“Tôi không có!”

Hoàng Ngân nổi giận. Mắt cô đỏ hoe, rống vào mặt anh: “Cao Dương Thành, lúc trước là anh nói với tôi rằng nếu tôi cần tiền thì có thể tìm anh mượn! Bây giờ tôi chỉ muốn vay tiền anh mà thôi, không muốn tiếp cận anh, lại càng không muốn chơi anh, cua anh, anh hiểu không hả?!”

Cao Dương Thành cười lạnh: “Bây giờ tôi không muốn cho mượn! Cô đã hiểu chưa?”

Lý do mà anh không bằng lòng là vì anh đột nhiên hiểu được tình yêu của cô gái này và Đoàn Vũ Đạt, đột nhiên thấy rõ khoảng cách giữa anh và cô gái này!

“Tôi hiểu rồi.”

Hoàng Ngân vùng vẫy một chút, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Xin anh hãy buông tôi ra.”

Cao Dương Thành không động đậy, vươn tay nâng cằm cô lên một cách thô lỗ: “Đỗ Hoàng Ngân, cô có biết điểm nào ở cô khiến tôi ghét nhất không?”

Hoàng Ngân nhíu mày nhìn anh, bướng bỉnh giằng co với anh.

Đôi mắt tối đen của Cao Dương Thành hung tợn nhìn chằm chằm vào cô, trông như thể muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy: “Tôi ghét nhất là khi mỗi lần tôi cố quên cô đi thì cô lại cứ xuất hiện trước mặt tôi như cô hồn vậy, cứ xuất hiện trong thế giới của tôi mãi mà không biết chán! Đỗ Hoàng Ngân, tôi có thể hỏi cô rằng rốt cuộc cô muốn làm gì, muốn làm gì không hả?!”

Cảm xúc của Cao Dương Thành rất kích động, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy oán hận, ra sức trừng Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân nhìn anh, vành mắt bỗng đỏ hoe.

Cô muốn làm gì ư? Cô thật sự… Không muốn làm gì cả! Không phải không muốn, mà là không dám, cũng không có tư cách để muốn!

“Xin lỗi, bác sĩ Cao, tôi hứa…” Giọng Hoàng Ngân khàn khàn: “Tôi hứa sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Sau này cho dù là vô tình gặp gỡ, tôi cũng sẽ thức thời coi anh là người lạ! Chuyện hôm nay là do tôi bộc tuệch, tôi xin lỗi anh.”

Hoàng Ngân cố gắng hết sức khiến cảm xúc của mình trông bình tĩnh hơn chút.

Mà Cao Dương Thành chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Cuối cùng, không nể nang một chút tình cảm nào, một tay đẩy cô ra.

Cao Dương Thành đứng thẳng người, rũ mắt, thong dong chỉnh đốn cổ tay áo sơ mi, cuối cùng liếc Hoàng Ngân một phát, khôi phục tư thái chín chắn điềm tĩnh trước giờ của anh: “Lúc này tôi không có nhiều tiền mặt như thế. Tối mai cô lại tới lấy đi.

“Không… Không… Không cần đâu.”

Hoàng Ngân vội từ chối. Cô đứng dậy, vẻ mặt còn hơi mất tự nhiên, vành mắt đỏ như con thỏ: “Bác sĩ Cao, cảm hơn ý tốt của anh, thật sự! Nhưng… Cứ vậy đi! Chính như những gì anh đã nói vậy, giữa chúng ta vốn nên không còn bất cứ dính líu gì nữa. Tôi… Vượt rào rồi! Hẹn gặp lại! À không, tốt nhất là… Lại không gặp nữa!”

Hoàng Ngân khàn giọng nói xong, vội vã rời khỏi nhà Cao Dương Thành mà không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng cô rời đi như đang chạy trốn, đôi mắt tối đen của Cao Dương Thành càng ngày càng âm trầm.

Lại không gặp nữa? Lại không gặp nữa…

Anh cười hờ hững, tùy tay châm điếu thuốc, tựa vào bàn một cách lười nhác, mặc cho mùi thuốc lá làm tê liệt trái tim trống rỗng từ lâu của anh.

Đỗ Hoàng Ngân, tại sao những lời tuyệt tình ấy lại luôn có thể được thốt ra từ miệng cô một cách dễ dàng vậy? Bốn năm trước là thế, bốn năm sau, cũng vẫn là thế!

Anh ấn đầu lọc vào gạt tàn thật mạnh…

Đỗ Hoàng Ngân, lại không gặp nữa… Tôi mong rằng cô nói được thì làm được!



Cuối cùng vẫn không mượn được tiền.

Hoàng Ngân vừa nhận được giấy nhắc nộp tiền của bệnh viện.

Cậu nhóc khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân: “Mẹ ơi, con hơi nhớ nhà, nhớ bà ngoại.”

“Hả?”

Hoàng Ngân dời mắt khỏi giấy nhắc nộp tiền, ngẩng đầu nhìn về phía bé Hướng Dương.

“Mẹ dẫn bé cưng về nhà đi!” Bé Hướng Dương vùi đầu vào lòng Hoàng Ngân: “Bé muốn về nhà ở với bà ngoại.”

Hoàng Ngân rũ mắt, trái tim đau đớn. Cô vội cất giấy nhắc nộp tiền đi, ôm lấy bé Hướng Dương: “Bé con nói cho mẹ biết, tại sao lại không muốn ở trong bệnh viện vậy?”

“Trong bệnh viện có mùi rất nặng. Dương Dương không thích…”

Hoàng Ngân thở dài, vành mắt ướt nhòe: “Có phải bé yêu cho rằng mẹ không có tiền chữa bệnh cho con không?”

Hướng Dương im lặng.

Hoàng Ngân rất muốn khóc, nhưng cô cố nhịn: “Bé ngốc! Đừng nghĩ miên man. Mẹ có tiền mà, biết chưa?”

Bé Hướng Dương nhìn chằm chằm mẹ mình bằng đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ à, có phải con là gánh nặng của mẹ không vậy?”

“Dương Dương, mẹ không cho phép con nói như thế!” Sắc mặt Hoàng Ngân lập trức trầm xuống: “Con là mặt trời nhỏ của mẹ. Nếu không có con thì cuộc sống của mẹ sẽ không còn ánh mặt trời nữa. Nói như vậy, con đã hiểu chưa?”

Đôi mắt đen ngây thơ của bé Hướng Dương chợt lóe một chút âm u. Cậu bé vươn tay kéo bàn tay mềm mại của Hoàng Ngân: “Mẹ…”

Cậu bé gọi Hoàng Ngân như làm nũng. Giọng nói mềm mại ấy khiến Hoàng Ngân nghe mà muốn khóc.

“Mẹ đồng ý bà ngoại đi xem mắt đi.”

“Dương Dương, con muốn nói gì?” Hoàng Ngân nghẹn ngào hỏi, đôi mắt càng đỏ hoe.

Bé Hướng Dương cúi đầu, không dám nhìn mặt Hoàng Ngân, khẽ than thở một câu: “Mẹ, con đã nghe thấy hết những gì mà chú Đoàn nói với mẹ hôm đó…”

Hoàng Ngân cảm thấy khó thở, nước mắt rơi lã chã: “Chú chỉ nói con mắc bệnh viêm gan thôi, cũng không nói là không chữa được, biết chưa?”

“Mẹ à, mẹ đừng cố chống chọi nữa! Mẹ đừng cố chịu nữa!”

Bỗng dưng, cậu nhóc kêu to lên, kêu xong rồi khóc kiệt sức: “Mẹ đi xem mắt, mẹ đi tìm bạn trai đi! Con không muốn trở thành gánh nặng của mẹ đâu! Con không muốn làm gánh nặng!”

Hoàng Ngân chỉ nhìn cậu bé, mặc cho cậu kêu gào. Cô vẫn cắn môi, im lặng không nói một lời, nước mắt rơi như mưa, không ngừng được, cũng không thu lại được.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hoàng Ngân hạ quyết định.

Cô không biết rốt cuộc quyết định này đúng hay sai. Nhưng bây giờ cô thật sự hết cách rồi.

Như thể sợ rằng mình sẽ hối hận, cô vừa xuống xe đã đi thẳng tới hiệu cầm đồ.

“Ông chủ, coi cho tôi xem thứ này có thể cầm được bao nhiêu tiền?”

Hoàng Ngân lấy chiếc hoa tai Trái Tim Biển Cả từ trên tai mình xuống đưa cho ông chủ: “Nhìn xem giúp tôi…”

Ông chủ tiệm cầm đồ vừa nhận lấy Trái Tim Biển Cả, ánh mắt lập tức lóe sáng. Ông đẩy gọng kính trên mũi, nhìn báu vật trên tay mình, lại nhìn Hoàng Ngân đứng đối diện.

Hoàng Ngân hít vào một hơi: “Ông chủ, ông đừng nhìn nữa. Đúng là tôi không mua nổi thứ này thật, là một người bạn tặng cho tôi. Nó chắc chắn không phải là hàng giả đâu!”

“Vậy thì tôi phải nghiên cứu cho kỹ xem thử là thật hay giả. Cô ngồi một lát đi.”

Ông chủ nói rồi cầm Trái Tim Biển Cả vào phòng trong.

Hoàng Ngân cũng không ngồi mà sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, trong lòng rất là nôn nao.

“Cô à, được rồi! Thứ này trông giống hàng thật, tiệm tôi sẽ thu.” Ông chủ nhanh chóng cầm Trái Tim Biển Cả đi ra.

“Thật sao?”

Hoàng Ngân không thể nói rõ mình đang phấn khởi hay là đang hụt hẫng nữa.

“Cô nói xem, cô muốn giá thế nào? Tới tới tới, ngồi đi.” Ông chủ nhiệt tình mời Hoàng Ngân ngồi xuống, pha trà cho cô: “Cô gái à, tôi nói thật với cô, thứ này của cô đúng là có giá thật đấy. Nhưng nếu cô hét giá quá cao thì miếu nhỏ nhà tôi cũng không thu nổi. Tôi ra một tỷ tám, đây là giá cao nhất. Cô xem thử có được không?”

“Một tỷ tám?”

Hoàng Ngân khiếp sợ.
Bình Luận (0)
Comment