Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 379

Lời của dì Lý còn chưa nói xong, đã bị Cao Hướng Dương trực tiếp cắt đứt, anh không hề ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Giờ đã mấy giờ rồi, còn chạy ra ngoài? Dì Lý, dì cũng lớn tuổi rồi, ít thức đêm, ngủ sớm đi.”

“...”

Dì Lý hậm hực đóng cửa phòng sách: “Cô chủ, cô cũng nghe thấy rồi, cậu chủ không cho tôi ra ngoài.”

Vũ Quỳnh cắn môi dưới, trầm mặc.

“Cô chủ, cậu ba… thật sự là sắp không xong rồi.”

Vũ Quỳnh đắn đo hồi lâu, cô thật sự không muốn nhìn thấy Cao Hướng Dương, nhưng lại lo lắng cho cậu ba, nghe thấy tiếng thút thít của dì Lý, cô cũng không nỡ lòng.

Do dự một hồi, cuối cùng gật đầu: “Được rồi…”

Thật ra, cô cũng không chắc chắn bản thân có cách chữa cho cậu ba hay không, nhưng bản thân tốt xấu gì cũng là con nhà dòng dõi nghề y, mặc dù không chữa được cho người, nhưng tin rằng một con heo thì sẽ có vấn đề lớn thế nào chứ? Hơn nữa, bản thân cũng coi như có kinh nghiệm.

Năm đó lúc nuôi heo cảnh ở Mỹ, mỗi lần ốm cũng đều là tự mình chữa khỏi cho nó.

“Cảm ơn cô chủ.”

Dì Lý vội vàng cảm ơn.

“Không có gì, cháu lập tức qua đó.”

Lúc Vũ Quỳnh chuẩn bị tắt điện thoại, lại vội vàng bổ sung thêm 1 câu: “Dì Lý, dì có cần nói với anh ấy một tiếng trước không?”

Anh ấy, đương nhiên là nói Cao Hướng Dương.

“Ừ ừ, tôi đã nói rồi.”

Thực ra Vũ Quỳnh nghĩ, nếu anh biết, có lẽ sẽ vì tránh cô mà đi ngủ sớm.

“Vậy được.”

Vũ Quỳnh vội vàng ngắt điện thoại, thay đồ ngủ, tiện tay cầm chiếc áo kháoc mỏng rồi ra khỏi phòng.

Lúc xuống tầng, đúng lúc gặp Thùy San cũng ra khỏi phòng: “Tam Nhi, muộn như vậy rồi, con muốn đi đâu?”

“Mẹ, con có chút việc gấp, cần ra ngoài một chút. Ba mẹ đi ngủ sớm đi, không cần đợi con.”

Vũ Quỳnh vội vàng xuống tầng.

“Bên ngoài đang mưa đó.”

“Vâng, con mang ô rồi.”

“Con lái xe cẩn thận chút.”

“Vâng vâng…”

Sau đó, cửa ‘ầm’ một tiếng, bóng dáng Vũ Quỳnh dần biến mất.

Thùy San thở dài một hơi, về phòng, nói với chồng mình: “Nếu em đoán không nhầm, lần này chắc chắn là nó đi tìm Hướng Dương.”

Tay Vũ Phong cởi quần áo hơi dừng lại, quay đầu nhìn vợ mình: “Sao cơ?”

Thùy San bất lực cười, lắc lắc đầu: “Mấy hôm nay thấy tâm trạng nó khác thường, ngày nào cũng không có tinh thần, không có sức sống, nhưng em xem dáng vẻ vừa rồi, vội vội vàng vàng xông ra ngoài giống như gà chọc tiết. Ngoài Hướng Dương ra, em không nghĩ có người thứ hai có thể khiến nó như vậy.”

Vũ Phong cũng bất lực lắc đầu: “Con gái lớn không giữ nổi mà, thật không biết là duyên hay là nghiệt với chúng nữa…”

Thùy San lo lắng thở dài một hơi: “Giờ em lo lắng bệnh của Hướng Dương, Tam Nhi còn chưa biết, chúng ta cũng không dám nói với nó. Nếu nó thật sự thành đôi với Trần Mặc thì tốt, nhưng giờ…”

“Bỏ đi, con cháu tự có phúc của chúng, chúng ta làm ba mẹ cũng không lo được nhiều như thế, để chúng tự lo đi.”

“Vâng…”

……

Lúc Vũ Quỳnh vào nhà, cả người đều ướt sũng.

“Không phải lái xe tới sao? Sao lại để bản thân ướt thế này cơ chứ?”

Dì Lý vội vàng lấy khăn khô tới, lau tóc ướt cho cô.

“Bên ngoài mưa to quá, che ô rồi vẫn ướt.”

Chỉ là đỗ xe ở ngoài cửa, cả người trên dưới đều ướt sũng.

Mưa bên ngoài, quả thật là giống như trút nước vậy.

Dì Lý lấy dép đi trong nhà cho Vũ Quỳnh, là một đôi dép mới, dép nữ màu hồng, bên trên còn có một con gấu nhỏ đáng yêu màu hồng.

Vũ Quỳnh có chút nghi ngờ.

Cô nhớ anh từng nói trong nhà không có dép của nữ.

Dường như dì Lý thấy cô nghi ngờ, cười nói: “Là ý của tôi.”

Vũ Quỳnh hoảng hốt, mất tự nhiên nói: “Cảm ơn.”

“Tôi lên tầng ôm cậu ba xuống trước.”

“Được.”

Vừa hay, cô không cần phải lên tầng nữa, cũng sẽ không gặp phải anh.

Vũ Quỳnh thay xong dép, đi về phía phòng khách.

Lúc đi qua nhà bếp, liền thấy anh.

Lúc thấy Cao Hương Dương, hơi ngây người.

Khi trấn tĩnh lại, đánh giá anh một hồi.

Vũ Quỳnh bị dọa kêu một tiếng, sau đó, sắc mặt bỗng chốc tắng bệch.

“Cao... Cao Hướng Dương, anh...”

Trước giờ Vũ Quỳnh chưa từng nghĩ, sẽ xuất hiện một màn như vậy trước mắt... có hơn 10 giây, cô dường như không dám tin, cũng không muốn tin cảnh này là thật.

Trước mắt...

Cả người cao gầy của Cao Hướng Dương đứng dựa vào tủ lạnh.

Dường như anh vừa tắm xong, trên tóc còn vương vài giọt nước, khiến khuôn mặt vốn trầm tĩnh của anh, thêm một tầng lười nhác.

Trên người anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, bên dưới là một chiếc quần đùi cùng kiểu cũng màu xám.

Mà bên dưới quần đùi...

Chân trái của anh, từ đầu gối trở xuống...

Vậy mà, trống rỗng.

Cái gì cũng không có.

Sao... Sao lại như vậy?

Vũ Quỳnh không dám tin nhìn Cao Hướng Dương chống nạng bạch kim đứng ở đó... Viền mắt, liền hồng hồng.

Trong đầu cô một mảng hỗn loạn, thân người lung lay, cảm giác tất cả như một giấc mộng.

Không… Không thể nào…

Nhất định là cô đang nằm mơ.

Rõ ràng cô nhớ rõ lần trước gặp, anh còn rất tốt, từ lúc nào… Bước chân của Vũ Quỳnh, lùi về sau 2 bước.

Đối mặt với sự kinh sợ, hoảng loạn của Vũ Quỳnh, cảm xúc của Cao Hướng Dương lại cực kì bình tĩnh.

Đáy mắt thâm trầm, không có chút rung động nào.

Khuôn mặt góc cạnh, vẫn lạnh lùng và hút hồn người như cũ.

Anh cúi người, không nhanh không chậm lấy một chai nước từ trong tủ lạnh, ngẩng đầu ‘ừng ực’ uống vào hụm, sau đó đậy nắm, cất vào trong tủ lạnh.

Lúc này mới xoay người, ánh mắt rơi trên khuôn mặt xám xịt của Vũ Quỳnh.

“Sao vậy? Bị dọa rồi?”

Anh nhàn nhạt hỏi.

Giọng nói lạnh ngắt, không có chút độ ấm nào.

Đến ánh mắt của anh, cũng lạnh như đá vậy

Cả người Vũ Quỳnh run rẩy.

Suýt nữa nước mắt rơi khỏi khóe mắt, cô hít sâu một hơi, phát hiện sống nũi cay cay: “Sao… Sao lại như vậy? Chân của anh…”

“Cắt rồi.”

Cao Hướng Dương bình thản trả lời.

Dường như đây chỉ là một chuyện rất đơn giản nhẹ nhàng mà thôi, căn bản không ảnh hưởng tới anh chút nào.

Lòng Vũ Quỳnh thắt lại, nhắm mắt, cuối cùng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

“Chuyện lúc nào vậy? Sao em không biết?”

Nước mắt cô đột nhiên rơi, khiến Cao Hướng Dương ngây người.

Ánh mắt trở nên tối tăm.

Đặt nạng sang một bên, lười biếng dựa vào bàn bếp, tiện tay châm điếu thuốc, hút một hơi: “Hơn một năm rồi. Không đáng nhắc tới.”

Lâu như vậy rồi…

Trái tim Vũ Quỳnh, dường như bị đảo loạn, đau đến không chịu nổi.

Ánh mắt, cứ dán vào bên chân trái trống không của anh, bờ môi trắng bệch khẽ mấp máy, lại không nói thành lời, cũng không biết nên nói gì.

Cô quay lại lâu như vậy, vậy mà không phát hiện ra chân trái của anh có vấn đề.

Khó trách lần đó lúc cô đá anh, biểu cảm của anh lại đau đớn như thế.

Trong nội tâm Vũ Quỳnh áy náy cùng đau lòng, cô bắt đầu hối hận về những hành động lỗ mãng của bản thân.

Chỉ là, đối diện với anh như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy chân tay luống cuống.

Thậm chí so với lúc gặp lại 2 năm trước, càng bối rối, càng hoảng loạn, càng không biết làm sao mới tốt.

“Sao đột nhiên lại như vậy?”

Vũ Quỳnh vẫn không dám tin vào sự thật như trước.

Ông trời không nên trêu đùa với anh như vậy.

Cao Hướng Dương kẹp điếu thuốc, nhìn chằm chằm viền mắt ửng đỏ của Vũ Quỳnh.

Khói thuốc đục ngầu, lượn vòng nơi ngón tay anh, khiến nét mặt anh trở nên ờ ảo.

Ánh lửa nơi đầu thuốc, lúc sáng lúc tối.

Nửa ngày sai, liền nghe thấy Cao Hướng Dương tiện miệng nói 3 chữ: “Tai nạn xe.”

Sau đó, xoay người, dập mạnh điều thuốc vào gạc tàn.

Tai nạn xe?

Đương nhiên không phải.

Cắt bỏ, là do lúc đâm xuyên xương tủy kiểm tra, không ngờ xảy ra tai nạn y học, dẫn tới nhiễm khuẩn tủy xương, không thể không cắt bỏ.

Lúc Vũ Quỳnh hỏi anh, anh tâm cao khí ngạo như thế, vào lúc cô vì bệnh mà rời bỏ lần thứ hai, tuyệt không muốn nói kết cục tần nhẫn như vậy cho cô nghe.

Anh nhớ lúc còn nhỏ, dì vì cứu anh, mà xảy ra tai nạn xe, dẫn tới phải cắt chân.

Mà anh, thà nói với cô là do tai nạn, cũng không muốn nói với cô, là vì bệnh tật.

Anh cao ngạo như thế!

Cao Hướng Dương không để ý đến Vũ Quỳnh nữa, lấy nạng, đi ra ngoài.

Lúc Vũ Quỳnh hồi thần lại từ trong thương tiếc, bước nhanh tới: “Em đỡ anh.”

Tay còn chưa chạm vào cánh tay Cao Hướng Dương, liền bị anh không chút khách khí đẩy ra.

Anh lạnh lùng nhìn Vũ Quỳnh, đôi đồng tử lạnh như bang, dường như muốn đông cứng cô: “Vũ Tiểu Tam, em coi anh là cái gì?”

Đôi mắt Vũ Quỳnh, rơm rớm nước mắt, đối diện vớ lời chất vấn đột ngột của anh, nhất thời có chút không rõ.

Cô ngẩng đầu, luống cuống nhìn anh.

“Anh là người tàn tật, nhưng không phải tàn phế.”

Ánh mắt trầm lạnh của anh, nhìn sâu vào đáy mắt Vũ Quỳnh.

Trái tim Vũ Quỳnh, bỗng đau đớn…

Tay, nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, thế nào cũng không chịu buông lỏng.

Ngón tay trắng bệnh, run run.

“Em không phải có ý đó…”

Vũ Quỳnh giải thích.

“Anh cũng không cần em thương hại.”

Cao Hướng Dương hất tay cô ra.

Tay Vũ Quỳnh, cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Nhất thời, thật sự không biết nên nói gì.

Sợ bản thân, chỉ một cây, chỉ một hành động, sẽ tổn thương đến người mẫn cảm như anh.

Cao Hướng Dương chống nạng đi ra ngoài.

Cho dù, có chút bất tiện, nhưng không chút ảnh hưởng tới khí chất cao quý bẩm sinh của anh.

Sau khi mất đi nửa chân, anh dường như không như trước, càng nội liễm hơn chút.

Cũng chính vì trải qua những trải nghiệm khác với người thường, mới tạo thành người gặp chuyện không hoảng như anh ngày hôm nay.

Vũ Quỳnh không biết tàn khuyết cũng là một loại đẹp, nhưng nhìn bóng hình lạnh lùng, bờ vai rộng rãi của người đàn ông trước mắt, cô bỗng cảm thấy, có ẽ, tàn khuyết cũng là một loại đẹp hiếm có trong đời người.

Dì Lý ôm cậu ba xuống tầng, liền thấy hai người trầm mặc không nói gì ngồi trong phòng khác.

Nhìn qua chân trái lộ ra ngoài của Cao Hướng Dương, dì Lý không khỏi căng thẳng, lo lắng nhìn Vũ Quỳnh.

Thực ra, bà cảm thấy tối nay cậu lớn nhà họ Cao bọn họ cố ý lộ đôi chân tàn khuyết của mình trước mặt cô ba.

Vì sao vậy?

Muốn được đồng cảm? Điều này tuyệt đối không phải là loại chuyện mà cậu chủ cao ngạo nhà họ sẽ làm.

Dì Lý đoán, đại khái là cậu muốn cho cô ba thấy dáng vẻ chân thật nhất của mình, chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, ít nhất cũng có một kết quả.

“Cô chủ…”

Dì Lý gọi một tiếng thăm dì, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Quỳnh.

Vũ Quỳnh phản ứng lại: “Dì Lý…”

Dì Lý vội vàng ôm cậu ba tới.

Cao Hướng Dương đứng dậy, không để ý đến bọn họ, chống nạng, tự mình lên tầng.
Bình Luận (0)
Comment