Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 403

Nhắc đến những chuyện trước kia, trong lúc hoảng hốt Vũ Quỳnh lại trở về thời gian học đại học của bọn họ.

Nghĩ đến Lục Li Dã, nghĩ đến mình lúc đó, nghĩ đến Cao Hướng Dương hai năm trước, Vũ Quỳnh không nhịn được khóe miệng hơi cong lên, cuối cùng cô tổng kết: “Từ trước tới giờ tớ và Lục Li Dã chỉ là mối quan hệ bạn bè, chỉ đơn giản như vậy mà thôi!”

Vũ Quỳnh cũng không biết tại sao đến bây giờ cô lại có thể kiên nhẫn giải thích dài lời với cô ta như thế.

“Vậy còn cậu? Cậu cũng không thích anh ta?”

“Tôi không thích anh ta!”

Vũ Quỳnh thành thật trả lời.

Nhìn mình trong gương, ánh mắt hơi tối đi, cô thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tôi có người mình thích...”

“Anh cậu?”

Tần Lịch Lịch biết rõ còn hỏi.

Vũ Quỳnh nghiêng đầu nhìn cô ta, không lên tiếng, lại tháo búi tóc trên đầu mình ra.

Tần Lịch Lịch vội vàng thấp giọng nói: “Cậu vẫn thích anh cậu? Không phải cậu sắp kết hôn rồi sao?”

“Không nói tới anh ấy nữa.”

Vũ Quỳnh không muốn nói tới anh, nói đến sẽ chỉ khiến cho lòng mình mắc nghẹn.

Tần Lịch Lịch nhìn Vũ Quỳnh, lại hỏi một câu: “Mình có thể hỏi tại sao cậu và anh cậu…phải chia tay không?”

Vũ Quỳnh hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực bứt rứt: “Hai năm trước, trước khi tôi đi Mỹ, chúng tôi đã chia tay.”

“Tại sao vậy?”

Tần Lịch Lịch lại gấp rút hỏi tới.

Vũ Quỳnh nghi ngờ nheo mắt nhìn cô ta: “Sao bỗng nhiên cậu lại muốn hóng chuyện của tôi và anh tôi vậy?”

“Cậu trả lời mình trước đã, tại sao chia tay?”

“Anh ấy không yêu tôi.”

Tần Lịch Lịch cắn môi, do dự một lát hỏi Vũ Quỳnh: “Vậy anh cậu hết bệnh chưa?”

“Bệnh?”

Vũ Quỳnh khó hiểu nhìn cô ấy: “Bệnh gì? Anh tôi bị bệnh từ lúc nào?”

“Ơ?”

Tần Lịch Lịch quẫn bách, trên mặt xẹt qua mấy phần mất tự nhiên.

Tay cầm túi xách của cô ta căng thẳng đến độ ra sức nắm chặt.

“Tần Lịch Lịch cậu đang nói gì vậy?”

Vũ Quỳnh không rõ nên hỏi cô ta.

Tần Lịch Lịch cúi đầu, chột dạ không dám nhìn Vũ Quỳnh.

Cô ta không nghĩ tới đã hai năm trôi qua mà Vũ Quỳnh vẫn còn chưa biết bệnh của anh mình.

Tần Lịch Lịch càng như vậy Vũ Quỳnh càng chắc chắn cô ta có việc giấu mình.

“Tần Lịch Lịch.”

Vũ Quỳnh cảnh cáo gọi cô ta, không khỏi tăng cao giọng nói.

“Được rồi! Cậu đừng gọi nữa...”

Tần Lịch Lịch hít một hơi, cố gắng ổn định nhịp tim của mình.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn Vũ Quỳnhđang gấp đến đỏ mắtở trước mặt, do dự một lát cô ta mới lấy hết can đảm nói “Thật ra...thật ra hai năm trước...”

“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?”

Vũ Quỳnh nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của cô ta thì càng cuống lên.

Tần Lịch Lịch căng thẳng đến độ không ngừng hít thở, cuối cùng cô ta dứt khoát nhắm mắt lại ra vẻ không thèm đếm xỉa, nói một mạch: “Thật ra, hai năm trước lá thư mà anh cậu gửi cho cậu đã bị mình đánh tráo...”

“Cậu...cậu đang nói cái gì?”

Bàn tay cầm túi xách của Tần Lịch Lịch càng ra sức nắm chặt.

Mười ngón tay trắng bệch.

Cô ta cũng không biết mình trúng phải tà gì, khi cô ta nhận được thiệp mời do chồng chưa cưới của Vũ Quỳnh đưa tới, lúc nhìn thấy chú rể không phải là anh của Vũ Quỳnh thì bỗng nhiên nghĩ tới lá thư bị cô ta đánh tráo vào hai năm trước... Cũng không biết năm đó cô ta bị làm sao, còn làm như thật, nhận thay cô lá thư đó... giữ một lèo hai năm!

Cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại mang nó tới đây.

Thật ra, sau này Tần Lịch Lịch nghĩ lại, cho dù là Vũ Quỳnh hay là anh cô ấy, bọn họ ai cũng có ơn với cô ta.

Năm đó trong thời gian cô ta khó khăn nhất, nếu như không nhận được sự giúp đỡ của bọn họ thì cô ta không thể nào có thể sống nhẹ nhõm như vậy được.

Mà Vũ Quỳnh cô tuy bề ngoài chẳng để ý gì, giống như một người máu lạnh, nhưng mà lúc cô ta cần giúp đỡ nhất thì cô ấy vẫn luôn đứng ra vì cô ta.

Cô thay cô ta hỏi thăm bác sĩ tốt nhất trong bệnh viện, đi cùng cô ta đến căn phòng lạnh lẽo kia...Có lẽ bởi vì những ơn nghĩa đã qua mới khiến cô ta ma xui quỷ khiến thay bọn họ giữ gìn lá thư đó bây giờ.

Cô ta cũng không phải cố ý muốn giữ lại cho côấy, chỉ là tùy tiện để vào hộc tủ, không nghĩ tới chỉ vừa để đã để tận hai năm.

“Thật ra...”

“Thật ra, hai năm trước anh cậu viết cho cậu một lá thư rất dài, rất dài nhưng đã bị mình đánh tráo...”

Giọng nói của Tần Lịch Lịch hơi run run.

Vũ Quỳnh ngẩn ra...

Tròng mắt co rút, cô khiếp sợ trừng mắt với Tần Lịch Lịch đứng đối diện, qua một lát cô cũng chưa hết kinh ngạc.

Tỉnh táo lại, hốc mắt của cô không khỏi đỏ lên.

Bởi vì cô nghĩ tới buổi tối đó, dáng vẻ của Cao Hướng Dương khi nhìn thấy lá thư cô đưa cho anh...nghĩ tới anh nói cho cô biết, trong lá thư đó chứa đựng tình yêu nhiều năm nay của anh đối với cô.

“Thư đâu?”

Giọng nói của Vũ Quỳnh run dữ dội.

“Thư đâu? Thư của tôi đâu?”

Vũ Quỳnh kích động đến nỗi đột nhiên cất cao giọng.

Hai tay cô bóp chặt vai của Tần Lịch Lịch, không ngừng lắc cơ thể của cô ta: “Cậu trả lại thư cho tôi. Thư của tôi đâu rồi? Tần Lịch Lịch.”

Vũ Quỳnh còn chưa kịp nhìn thấy lá thư đó thì đã kích động đến ướt viền mắt, chóp mũi chua xót.

Tần Lịch Lịch bị cô lắc qua lắc lại đến choáng váng, cô ta hoảng loạnlấy lá thư trong túi xách ra đưa cho cô: “Mình có mang đến rồi...”

Cô ta mới vừa lấy ra, đã bị Vũ Quỳnh giật lấy.

Cô hoang mang hoảng loạn mở lá thư ra, ngón tay run bần bật.

Giấy viết thư trải qua thời gian hai năm gột rửa đã bắt đầu ố vàng.

Chữ viết trên giấy vẫn có thể thấy rõ ràng như cũ.

Là chữ viết của anh, cứng cáp mạnh mẽ như vậy.

Mà Vũ Quỳnh mới nhìn thấy câu mở đầu, nước mắt đã ướt đẫm gò má: “Tam Nhi yêu dấu, chào em!

Lúc nhận được thư này chắc chắn em sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao vào thời đại này mà vẫn còn người dùng cách cũ rích như vậy để gửi gắm tình cảm của mình nữa chứ?

...

...

Anh hy vọng sau khi em đọc xong lá thư này, em hãy nghiêm túc suy nghĩ, đừng vội vàng quyết định cho em và anh.

Anh bị bệnh.

Anh mắc bệnh máu trắng.

Em đừng vội rơi nước mắt, cũng đừng khóc. Anh cho em biết chuyện này không phải là muốn nhìn thấy em khóc, nghe lời, ngoan một chút…Đại khái em cũng biết lúc nhỏ anh mắc bệnh máu trắng, dưới sự cố gắng của ba mẹ anh, lúc đó anh may mắn chữa trị được, nhưng đến ngày này giờ này bệnh của anh vẫn tái phát.

Anh sợ em khổ sở, sợ em lo lắng. Anh không muốn nhìn thấy em rơi nước mắt vì anh, càng không hi vọng em mất ăn mất ngủ vì anh.

Anh không muốn cho em biết cũng vì sợ cuối cùng anh không thể cùng em sống đến bạc đầu, vì vậy anh nghĩ mọi cách để đẩy em ra, để em rời xa anh…Thật ra, cái gọi là đám cưới giữa anh và Vưu Tiên mà anh đã nói đều là gạt em. Anh chỉ muốn lấy cái cớ này để em rời xa anh mà thôi.

Anh rất ngây thơ không phải? Nhưng chiêu này tựa hồ rất có hiệu quả.

Em ghen rồi, em cũng vì anh mà đau lòng đến rơi nước mắt.

Anh thật đáng chết, lúc còn sống không nghĩ cách để khiến em vui, nhưng lại dốc hết khả năng khiến em rơi nước mắt.

Anh thật sự chẳng khác gì một kẻ ngốc!

Em yêu, còn nhớ tới buổi tối ba năm trước không?

Anh la mắng em khiến em khóc lóc om sòm.

Sau đó nữa anh tàn nhẫn đuổi em ra khỏi cửa.

Trong ấn tượng của anh đó là lần đầu tiên anh nổi giận với em.

Hơn nữa còn là nổi giận dữ dội như vậy.

Anh biết chắc chắn ngày hôm đó anh đã dọa em sợ.

Thật ra, buổi tối hôm đó anh phiền muộn không phải là vì em chưa trải qua chuyện đời mà là anh chán nản mình.

Làm một người anh lớn hơn em mười tuổi, nhưng lại lưu manh táy máy tay chân với người con gái nằm trong lồng ngực mình…Lúc đó em chỉ mới mười lăm tuổi.

Em vẫn cònlà một đứa trẻ.

Mà anh đã có ham muốn chiếm lấy em rồi.

Anh nghĩ nhất định anh đã dọa em sợ.

Mục đích của anh buồn nôn như vậy nên khi em còn hồ đồ chui vào lòng anh, anh giận dữ la mắng em, đuổi em đi.

Thật ra, chuyện đó cứ như một cây kim cắm sâu vào lòng anh, không rút ra được.

Anh luôn nghĩ có phải Cao Hướng Dương lúc đó đã động lòng với Vũ Tiểu Tam rồi không? Vì vậy anh mới muốn chiếm giữ em làm của riêng…Có phải cũng vì xảy ra chuyện vượt rào nên mới dẫn đến chuyện Cao Hướng Dương hai mươi lăm tuổi bắt đầu mâu thuẫn với tình yêu đơn thuần mà chủ động của Vũ Tiểu Tam hay không, sợ hãi mình sẽ xảy ra chuyện vô liêm sỉ giống như ba năm trước nữa, sợ mình yêu cô gái ngây thơ mà không dễ xâm phạm trong lòng anh…Đúng vậy! Trong lòng Cao Hướng Dương, Vũ Tiểu Tam mãi chỉ là một đứa bé ngây thơ, đơn thuần, bướng bỉnh.

Không thể nào nói được chuyện yêu đương.

Nhưng mà ngay cả như vậy, cho dù mâu thuẫn nhiều hơn nữa, cho dù tâm lý chống cự nhiều hơn nữa, rốt cuộc Cao Hướng Dương vẫn yêu Vũ Tiểu Tam.

Hơn nữa yêu đến sâu đậm.

Tam Nhi...

Anh muốn em ở lại, ở lại bên cạnh anh không đi đâu cả.

Không đi nước Mỹ, không đến thành phố xa xôi khác…

Em cứ giống như trước đây làm một cái đuôi nhỏ theo sau anh, không rời nửa bước.

Anh nhớ em nghịch ngợm làm hư máy sưởi trong phòng mình rồi sau đó than lạnh, nói muốn ngủ chung với anh.

Bỗng nhiên anh rất nhớ dáng vẻ em ôm cổ anh, nằm trong lòng anh làm nũng.

Anh không biết sau này cơ thể của anh còn có sức lực để ôm em, để em nằm trong lòng anh nữa hay không, nhưng anh biết, chỉ cần anh vẫn còn sống, còn một hơi thở, anh sẽ dùng sức ôm em vào lòng.

Tam nhi, có lẽ em sẽ cảm thấy anh lấy thân phận của một người bệnh để níu kéo em ở bên cạnh anh là rất ích kỷ. Rõ ràng anh không thể bảo đảm sẽ sống tới già với em, nhưng một mực vẫn muốn hy vọng tương lai hạnh phúc xa vời…Phải! Anh thừa nhận, anh không có cách nào bảo đảm sống tới bạc đầu với em, nhưng mà anh có thể bảo đảm với em, anh sẽ cố gắng suốt đời, cố gắng để có thể bạc đầu cùng em.

Em yêu, đối với những ngày này bởi vì anh khư khư cố chấp khiến em tổn thương, anh xin lỗi em. Anh bằng lòng sau khi em trở về sẽ chịu đòn nhận tội, mặc cho xem xử lý.

Xử lý thế nào à? Anh đã suy nghĩ hộ em vấn đề này rồi. Ví dụ như em có thể tức giận ba ngày không để ý tới anh.

Có điều, không được dài hơn ba ngày, nếu không em sẽ dằn vặt anh điên mất.

Hoặc ví dụ như em có thể phạt anh mỗi ngày làm cơm cho em, sau đó em có thể xụ mặt xuống nói rằng cơm anh làm còn tệ hơn của chị Lý nữa, lần sau phải làm ngon hơn.

Tam Nhi, thật ra khi đặt bút viết lá thư này, anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh nghĩ bất kể kết quả như thế nào, em có quyền lựa chọn của em, chúng ta không có quyền làm chủ quyết định con đường tương lai của em.

Vì thế, anh lựa chọn nói rõ tất cả chân tướng cho em biết.

Nhưng em phải hứa với anh đừng khổ sở, đừng đau lòng, cũng đừng rơi nước mắt.

Bởi vì khi viết lá thư này, trong lòng anh rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Anh muốn em ở lại.

Chết không đáng sợ, nhưng anh sợ...anh sợ lúc anh còn sống, còn hít thở lại không cảm nhận được sự tồn tại của em.

Những ngày đẩy em ra xa là những ngày khó khăn nhất của Cao Hướng Dương anh suốt hai mươi tám năm qua.

Anh nhớ em…
Bình Luận (0)
Comment