Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 443

Cơ thể mềm mại của Hướng Tình giãy dụa bên dưới cơ thể anh một lúc, mới phát hiện ra toàn thân đã rã rời như thể không còn sức lực.

Mới như vậy mà đã không chịu nổi sự trêu chọc rồi, Cao Hướng Tình đúng là yếu đuối!!

Cô không thể không tự khinh bỉ chính mình!

"Nếu đã không thể nhớ ra thì không thể làm gì khác hơn là tiếp tục..."

Cậu chủ Lục vẫn còn trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.

Làm ra vẻ môi của anh sắp kề sát lên cánh môi đỏ mọng của Hướng Tình mà mơn trớn... "Anh... Anh chớ làm loạn!!”

Thấy cánh môi mỏng càng ngày càng dí sát mình, Hướng Tình lo lắng đến mức cả người đều co rút lại, con tim dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thấy cánh môi sắp chạm xuống, cô sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, cặp chân mày thanh tú nhíu chặt, vội vã hô lớn: “Tôi nhớ ra rồi!! Tôi nhớ ra rồi!"

Quả nhiên, cậu chủ Lê liền dừng động tác, đột ngột khựng lại giữa khoảng không.

Hướng Tình thở phào một hơi, lo lắng ôm lồng ngực đang phập phồng của mình, tự lừa dối lương tâm nói: “Là... tôi nhớ lại hết rồi, buổi tối hôm qua là tôi không đúng, tôi không nên như vậy, cậu chủ Lê đại nhân đại lượng..."

Kết quả, Hướng Tình còn chưa kịp nói xong liền nghe thấy người đàn ông trên người mình ngang ngược cười phá lên.

Chớp mắt Hướng Tình liền biết mình bị đùa bỡn!!

"Anh đùa bỡn tôi?!!

Hướng Tình phồng má, thở phì phò trừng anh ta.

Lục Li Dã đứng dậy khỏi người cô, nhìn cô chế nhạo: “Cao Hướng Tình, chỉ chút xíu tửu lượng này của em mà còn không biết xấu hổ tìm người ta đi uống rượu?"

Hướng Tình ngồi thẳng người, bĩu môi: “Tôi vui nên uống chút rượu thì có gì sai!”

Lục Li Dã lườm cô cảnh cáo: “Sau này không cho phép tùy tiện uống rượu với người đàn ông khác!! Có biết là em uống rượu vào thì lầy như thế nào không hả!!

Với tửu lượng như em thì sẽ có khi một ngày nào đó, em bị người ta hiếp xong tỉnh dậy còn cho kẻ đó tiền nữa là!”

"Chẳng lẽ hôm qua tôi thật sự say mèm làm xằng làm bậy sao..."

Hướng Tình buồn bực gãi đầu, hồi lâu sau mới hỏi anh: “Những lời anh vừa nói, rốt cuộc lời nào là thật?"

Lục Li Dã chỉnh lại áo sơ mi trên người, liếc nhìn cô rồi mới ngụ ý sâu xa nói: “Rơi xuống nước là thật, tắm cho em cũng là thật, giúp em thay quần áo cũng là thật!!”

"Cho nên hôn môi là giả đúng không??"

Hướng Tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi anh.

Vốn dĩ anh rất muốn gật đầu.

Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mừng rỡ khó hiểu trên mặt cô, anh cứ đứng ngẩn ra mà không gật đầu dù chỉ là một cái gật nhẹ.

Không hôn môi với anh là một chuyện may mắn đáng hân hoan như vậy sao?!!

Lục Li Dã không muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ này của cô!!

"Hôn môi, cũng là thật!!

Anh ta nhếch môi, hung hăng xé nát kỳ vọng trong đầu cô.

Sau đó...

Liền thấy rõ nụ cười trên gương mặt cô bị rạn nứt.

Cái miệng nhỏ mím chặt, ánh mắt quyến rũ nghi ngờ nhìn lướt qua mặt anh rồi vội vàng lảng tránh nhưng lại sợ hãi nhìn anh, một lát sau mới yếu ớt hỏi một câu: “Thật sao?"

Cánh môi mỏng lạnh như băng của Lục Li Dã mím chặt thành một đường thẳng.

Anh quay người lại đi ra ngoài mà không để ý tới cô nữa.

Trước khi ra khỏi cửa, còn thầm thì bổ sung một câu: “Là em cưỡng hôn tôi!!”

Dứt lời, “rầm…” một tiếng khép cửa lại, làm cho Hướng Tình chấn động trong lòng, khiến cô sững sờ lâu thật lâu.

Là cô...cưỡng hôn anh sao?

Làm sao có thể...

Hướng Tình bất giác đưa tay lên vuốt ve đôi môi đỏ mọng của mình.

Nơi đó tựa như còn lưu lại mùi hương của anh, mãi vẫn chưa tan hết.

"Trời ạ!!”

Hướng Tình phiền não vò đầu: “Điên rồi điên rồi!!”

Cô nhất định là điên rồi mới đi cưỡng hôn người đàn ông này!

Xem ra bị giam suốt mấy tháng trời, chẳng có người đàn ông nào khác ở bên cạnh, cho nên mới dẫn đến tâm hồn thiếu vắng tình yêu, thấy gã đàn ông nào cũng thích... Đáng chết!!

Có thiếu vắng tình yêu đi nữa thì cũng không thể động lòng với một tên côn đồ xã hội đen chứ?!

Cô không thèm!!

Hướng Tình vùi đầu vào chăn kín mít, định chèn ép thần kinh để cái suy nghĩ đang rối loạn của mình hơi thanh tỉnh lại một chút, đồng thời cũng muốn xem thử có thể lấy lại chút xíu nào trong đoạn kí ức trắng xóa của mình không.

Tuy nhiên, trùm kín đầu cả nửa tiếng đồng hồ mà trí nhớ vẫn không hé mở được chút nào, ngược lại chỉ toát ra mồ hôi khiến cho toàn thân hôi rình.

Thôi bỏ đi!!

Nếu không nhớ nổi thì coi như chưa từng xảy ra vậy!!

Dù sao đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì nên quên đi thì tốt hơn!!

Cô ném chăn sang một bên rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Trong hành lang vắng vẻ, Lục Li Dã chắc chắn không có bất kỳ ai đi theo sau mình liền cẩn thận đi lên lầu tìm đến căn phòng đàm phán bí ẩn nằm tại nơi hẻo lánh nhất.

Số phòng là 219.

Con số "9" đã bị đảo ngược cho thấy người mà anh gặp là cảnh sát Đông đã đến.

Anh gõ cửa năm lần.

Cửa mở ra.

Là một người đàn ông trung niên.

Thân hình khôi ngô, cường tráng, tinh thần minh mẫn: “Nhanh vào đi!"

Lục Li Dã lách người vào phòng.

Cảnh sát Đông châm cho anh ta điếu thuốc, anh ta nhận lấy rồi không vòng vo tam quốc nữa mà đi thẳng vào chuyện chính: “Những ngày qua Lưu Uy vẫn luôn bàn chuyện giao dịch buôn bán với tên thương nhân châu Âu đó, lần này là phụ nữ ngoại quốc, đoán chừng khoảng một thời gian nữa sẽ đến lúc giao người, đến lúc đó chú dẫn người đến quán rượu hốt một trận! Đừng có làm rùm beng lên mà chỉ càn quét sơ thôi! Chỉ cần quấy rầy chuyện làm ăn của gã ta là được, không cần bắt người, gã ta sẽ không ngu đến mức ngang nhiên đối đầu với cảnh sát đâu, cho nên, nhiệm vụ thiết yếu chính là đưa cô nàng rắc rối bên cạnh tôi đi! Nếu cứ dây dưa nữa tôi không đảm bảo được liệu cô ta có nhớ ra tôi không! Đến lúc đó thân phận nằm vùng bị đưa ra ánh sáng, thì thời gian và công sức mà mọi người bỏ ra lâu như vậy coi như hoàn toàn uổng phí!"

"Được rồi! Vậy tôi chờ cậu bắn tin! Nhưng mà nói thật đi, tên nhóc nhà cậu chưa từng động tới cô ấy đấy chứ? Đừng để đến lúc đó vừa lập được công thì đã bị chụp lên đầu cái tội danh lấy việc công làm việc tư!"

Ánh mắt của Lục Li Dã sầm xuống, nói: “Tôi tự biết cân nhắc đúng sai."

Lục Li Dã đang ở đây căn thẳng lên kế hoạch cho hành động tiếp theo thì

trong biệt thự, Tiểu Yến đang dẫn người tới gây sự.

Hơn nữa, người nào người nấy đều vác theo súng tới làm loạn, ngay cả Tống cũng không ngăn được.

Hết lần này tới lần khác gọi điện thoại không ngừng cho Lục Li Dã nhưng vẫn không liên lạc được.

Lúc nào cũng nằm ngoài vùng phủ sóng.

Hướng Tình bị người của Tiểu Yến cưỡng ép bắt đi, bị dí mũi súng lạnh lẽo vào sau gáy nên ngay cả cơ hội phản kháng cô cũng không có.

Từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên Tiểu Yến không hề đánh Hướng Tình mà ngược lại còn mặt mày rạng rỡ gặp người ta, nhìn tới nhìn lui quan sát đánh giá cô một lượt.

Ánh mắt kia...

Giống như nhìn một con gà!

Hướng Tình liền cảm thấy chán ghét.

"Tốt nhất cô đừng có giở trò bậy bạ với tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì cậu Lê nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!!

Vào giờ phút này, Hướng Tình chỉ có thể lấy Lê Dã ra để áp chế cô ta.

Tiểu Yến mỉm cười, không nói gì, chỉ đánh mắt ra hiệu với đàn em.

Đám đàn em vâng lệnh, đi lên phía trước, bạnh miệng của Hướng Tình, dùng sức tách môi của cô ra.

"Ưm ư ưm!"

Hướng Tình ý thức được chuyện gì đang xảy ra nên cắn chặt răng không chịu há miệng.

Nếu như cô đoán không sai thì cái chai trong tay gã đàn ông đó là thuốc, nhất định là cái loại thuốc kích dục đồi bại đó.

Mẹ kiếp!!!

Hướng Tình tức giận muốn ngoác miệng ra chửi, nhưng cô hiểu rất rõ, cô không thể mở miệng, chỉ cần vừa mở miệng ra là xong đời.

Hôm nay, cô cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian.

Để Lục Li Dã có thể kịp về cứu mình!!

Hướng Tình rất quật cường.

Dù cắn chặt răng đến mức chảy máu nhưng vẫn không chịu mở miệng ra.

Nhưng gã trước mặt là đàn ông, sức lực của cô làm sao có thể kháng cự lại gã ta chứ?

Chưa đến một phút, Hướng Tình đã không còn chút sức lực nào, gã đàn ông đó nhân cơ hội cạy hàm răng của cô ra, rót toàn bộ cái bình đầy thuốc vào miệng.

Hướng Tình nhanh chóng nôn thốc nôn tháo nhưng lại bị gã đàn ông đó bóp cằm nâng cao lên, bịt miệng cô lại, khiến cho toàn bộ thuốc đều chảy ngược vào trong cổ họng của cô.

Tiểu Yến cười khẩy quan sát: “Cô đúng là bướng bỉnh! Nhưng tôi lại muốn xem xem sự bướng bỉnh của cô có vượt qua được loại thuốc này của tôi không!"

Hướng Tình nghe vậy thì vô cùng phẫn nộ muốn chửi mắng người đàn bà đáng ghét trước mặt, nhưng cô kiềm lại, thậm chí cô cũng không để cho bản thân nổi giận.

Bởi vì, từng uống qua cái thứ đồ chơi này rồi nên cô cũng biết, càng tức giận thì khí huyết trong cơ thể lại chảy càng nhanh khiến cho công dụng của thuốc lại càng phát tác mạnh hơn, đến lúc đó ý chí của cô có mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại thứ thuốc ghê tởm này!!

"Cô yên tâm, tôi đã hạ vào lọ thuốc đó liều lượng đủ mạnh, chưa hết ba ngày hai đêm thì cô cũng đừng mong tỉnh lại, đến lúc đó nhất định sẽ dâng tràn ham muốn mà cầu xin ân huệ!"

Tiểu Yến dương dương tự đắc cười: “Đi thôi! Đưa cô ta tới phòng của anh Lưu đi! Anh ta đã xem trọng cô một thời gian dài rồi! Tôi thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc trong lòng cậu Lê con đàn bà đê tiện như cô quan trọng hơn hay mối quan hệ với anh Lưu quan trọng hơn!!

Đến lúc đó Lê Dã muốn truy cứu thì cô ta cứ đổ tất cả trách nhiệm lên người Lưu Uy cô không tin cậu Lê lại có thể vì con đàn bà này mà gây hấn với Lưu Uy!!

"Tiểu Yến, cô biết tại sao cậu Lê vẫn luôn không coi trọng cô không?"

Hướng Tình cười khẩy.

Người phụ nữ cứ một mực nghĩ trăm phương nghìn kế để quăng cô lên giường tên đàn ông khác, chẳng lẽ cô ta cho rằng chỉ cần cô nhơ bẩn thì Lê Dã sẽ bỏ rơi cô sao?

"Cũng là bởi vì cô ngu xuẩn! Nói cô ngu như heo đúng là làm nhục chỉ số thông minh của heo!! Cô cho rằng cậu Lê không coi trọng cô là bởi vì cơ thể của cô nhơ nhuốc sao? Anh ta là vì tâm địa cô quá xấu xa! Cô cho rằng hôm nay cô khiến tôi bị vấy bẩn thì anh ấy sẽ bỏ rơi tôi sao?”

Hướng Tình mỉa mai cô ta: “Tôi sẽ đánh cược với cô, hôm nay cô khiến tôi bị nhơ nhuốc, cậu Lê sẽ không những không bỏ rơi tôi mà từ nay về sau sẽ vì thiếu nợ tôi mà lại càng đối xử với tôi tốt hơn nữa!! Đến lúc đó trong lòng anh ta ngoại trừ Cao Hướng Tình này ra, bất cứ ai cũng đừng mong chen vào được, chỉ là nằm mơ thôi!!

Hướng Tình nói ra một tràng như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn kéo dài thời gian thêm chút nữa, đồng thời hù dọa Tiểu Yến.

Ngoài mặt thì ra vẻ tự tin hừng hực nhưng trong lòng đã sớm gọi tên Lê Dã vô số lần rồi.

Tại sao anh còn chưa tới!! Còn chưa tới, còn chưa tới...

Nếu không tới nữa thì cô thật sự xong đời rồi!!

Nhưng Tiểu Yến nghe xong đoạn “thuyết trình” của Hướng Tình thì quả thật trong lòng có hơi dao động.

Lê Dã thích người phụ nữ trước mặt là sự thật mà mọi người đều biết, đến nỗi mọi người đều suy đoán xem rốt cuộc là thích đến mức nào... "Chị Tiểu Yến, anh Lưu vẫn đang chờ ở bên đó!"

Đàn em Sơn thấy Tiểu Yến trù trừ trong chốc lát liền vội vàng thúc giục.

Tiểu Yến bừng tỉnh trừng mắt nhìn Hướng Tình: “Đưa đi!!”

Mẹ kiếp!!

Hướng Tình tức giận đến mức muốn giơ chân đạp cái tên khốn kiếp Sơn đó một phát!

Hôm nay, xem ra chỉ có thể khẩn cầu Lê Dã nhanh chóng quay về cứu mình thôi!

Hướng Tình bị đám người lôi xềnh xệch vào thang máy.

"Buông tôi ra!!”

"Đáng chết!"

Hướng Tình bị cả đám nhanh chóng lôi vào trong thang máy.

Cửa thang máy trong suốt chậm rãi khép lại...

Trên cửa còn phản chiếu bóng dáng cô đang giãy giụa nhưng không một ai giúp đỡ.

Trong một giây ngắn ngủi trước khi thang máy đi lên, phía trước cửa kính thang máy hình như xuất hiện một bóng người vừa quen vừa lạ... Người đến không phải Lục Li Dã.

Là… Morri?!!

Anh ta đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuyên qua cửa kính, thấy Hướng Tình đang liều chết giãy giụa bên trong.

Đôi mắt nâu không một chút gợn sóng.

Anh ta tựa như người ngoài cuộc đang xem một tiết mục đặc sắc và tất cả đều không liên quan chút nào đến anh ta.

"Cứu mạng!!”

Hướng Tình áp sát vào cửa kính kêu to.
Bình Luận (0)
Comment