Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 447

“Để tôi nhìn xem!”

Hướng Tình cố chấp vươn tay muốn cởi nút áo của anh.

Bàn tay vừa mới chạm vào lồng ngực của anh, đã bị bàn tay to lớn của Lục Li Dã hung hăng giữ lại.

Tay của anh giống như gọng kìm.

Lực rất mạnh.

“Là một cô gái có thể tùy tiện cởi nút áo của con trai sao?”

“Tôi cởi áo của người đàn ông đã ngủ với mình, có vấn đề gì không?”

Hướng Tình nói xong, giằng thoát khỏi gọng kìm của anh, cô đứng trước mặt anh, trực tiếp xé áo sơ mi của anh ra.

Nút áo rơi tán loạn.

Vạt áo được mở ra, Hướng Tình nhìn thấy vết tím bầm trên ngực anh, hít một hơi lạnh: “Đã bị như vậy rồi, còn không chịu để cho người ta xem?”

Lục Li Dã đến mí mắt cũng lười nhấc lên: “Một chút vết thương này đối với đàn ông mà nói có tính là gì?”

Hướng Tình cầm lấy lọ thuốc mỡ ở trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn, sau đó nhanh chóng tìm kiếm trong hòm thuốc lấy ra một số loại thuốc trị thương: “Mặc dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng ba tôi là bác sĩ, từ nhỏ tôi đã được tiếp xúc nhiều, cũng biết vết thương này tuyệt đối không phải là ‘vết thương nhỏ’!”

Cô đổ một ít nước thuốc, còn thêm một chút rượu cồn để tiêu sưng, rồi ngồi xuống bên cạnh anh: “Tôi giúp anh thoa một chút nước thuốc, anh cố nhịn một chút.”

Hướng Tình rửa sạch tay trước, rồi mới cho nước thuốc vào lòng bàn tay, dùng một lực thích hợp thoa giúp anh: “Nếu đau thì nói cho tôi biết…”

Lục Li Dã không hé răng.

“Đau không?”

Anh không nói, thỉnh thoảng Hướng Tình hỏi anh câu đó.

Lục Li Dã lắc đầu.

Hướng Tình cười nhạo anh: “Cậy mạnh!”

“Ông đây có mạnh hay không, không phải em là người hiểu rõ nhất sao?”

Lục Li Dã trêu chọc cô với một gương mặt tuấn tú nghiêm túc.

“…”

Mặt của Hướng Tình nóng lên, cố ý tăng thêm lực trên bàn tay.

“Này…”

Lục Li Dã đau đến mức nhíu chặt mày, vươn tay dí vào trán của của cô: “Nhẹ một chút…”

“Không phải anh không đau sao?”

Mặc dù Hướng Tình nói như vậy, nhưng lực trên bàn tay rõ ràng đã nhẹ hơn rất nhiều.

Lục Li Dã ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, híp mắt nghỉ ngơi, giữa lông mày lộ ra chút mệt mỏi.

“Anh rất mệt sao?”

Hướng Tình quan tâm hỏi anh một câu.

Lục Li Dã không lên tiếng.

“Khụ khụ khụ…”

Lục Li Dã đau đến mức ho khù khụ: “Cao Hướng Tình, qua cầu rút ván cũng không ác độc như em.”

“Đáng đời anh! Đã chiếm được tiện nghi còn làm ra vẻ.”

Lục Li Dã dựa lưng trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Hướng Tình thoa nước thuốc cho anh xong, sau khi dọn dẹp mọi thứ, đi vào trong nhà vệ sinh để rửa tay.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp, chậm rãi của Lục Li Dã vang lên từ phía sau: “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đưa em ra ngoài.”

Bước chân của Hướng Tình ngừng lại ngay lập tức.

Nghe thấy tin tức như thế này, đáng lý ra cô nên vui mừng mới đúng? Nhưng tại sao lúc nghe thấy câu nói này, trái tim của cô rõ ràng đã rơi một nhịp.

“Sau khi em ra ngoài, đừng ngốc nghếch đi tới những nơi như thế này nữa, chỉ dựa vào IQ thấp của em, muốn lấy tài liệu mang ra ngoài là điều không thể.”

Hướng Tình giơ hai tay, đứng ở đó, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Lục Li Dã cũng chỉ nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của cô, không nói gì thêm.

Một lúc lâu…

Hướng Tình hỏi anh: “Anh đưa tôi ra ngoài bằng cách nào?”

Trong lời nói, không hề nghe ra một chút vui mừng hay mong đợi nào.

Lục Li Dã tiện tay lấy một điếu thuốc, ngậm vào miệng, bật lửa, hít một hơi thật dài: “Tôi tự có biện pháp.”

“Ồ…”

Sự lựa chọn thông minh của Hướng Tình là không hỏi gì thêm.

Bởi vì, có hỏi cũng như không, cô hiểu rất rõ.

“Cảm ơn.”

Cô nói lời cảm ơn, không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng rầu rĩ, có chút không thoải mái.

Cô nhấc chân, đi vào trong mấy bước, đột nhiên dừng lại hỏi anh: “Sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa đúng không?”

Lục Li Dã im lặng trong chốc lát, chỉ đáp lại một câu lấp lửng: “Chuyện sau này, ai cũng không nói trước được.”

“Cũng đúng.”

Hướng Tình gật đầu, tiếp tục đi vào trong nhà vệ sinh.

Lục Li Dã hít mạnh điếu thuốc ở trong tay, chỉ cảm thấy khói thuốc đã ngấm vào trong cổ họng, có chút đắng họng, mùi vị chát chát từ cổ họng lan thẳng đến trái tim.

Mùi vị rất khó chịu!

Rầu rĩ, kiềm nén khiến anh gần như không thở được.

Buổi tối yên tĩnh đến mức làm cho người khác thở không thông.

Cơn gió lạnh thổi qua, phát ra những tiếng xào xạc.

Trong phòng, chỉ còn một mình Hướng Tình.

Trời đã qua rạng sáng, Lục Li Dã vẫn chưa trở về.

Không biết vì sao, trong lòng Hướng Tình sinh ra lo lắng, tim đập không yên, làm cho cô phải trở mình liên tục, làm thế nào cũng không ngủ được.

Đột nhiên, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

“Chị Hướng Tình!! Chị Hướng Tình!!”

Là Liên Vân.

Cô ấy xông lên, lòng nóng như lửa đốt: “Chị Hướng Tình!! Cảnh sát, cảnh sát tới rồi…”

Trong lòng Hướng Tình đột nhiên cả kinh.

Cô lập tức vén chăn ra, mang dép lê, đi ra mở cửa cho Liên Vân: “Có chuyện gì vậy?”

Cô đứng ở cửa, lạnh lùng hỏi Liên Vân.

“Cảnh… Cảnh sát đang càn quét, đã đi tới… tới cửa khách sạn rồi…”

Liên Vân thở hổn hển, lúc nói cũng không lưu loát.

“Anh Lê đâu??”

Không biết vì sao, vào lúc này, dường như Hướng Tình không nghĩ đến việc mình phải chạy trốn ra ngoài, mà nghĩ đến an nguy của người đàn ông đó.

“Không biết, nghe nói cảnh sát đã bắt được một nhóm người lên xe rồi! Có điều chị yên tâm, phía trên có người che chở, cảnh sát sẽ không dám động vào cậu Lê và anh Lưu của chúng ta đâu!”

“Chúng ta mau đi tới đó xem!!”

Hướng Tình sẽ không tin vào những lời nói dối của Liên Vân!!

Làm gì có chuyện cảnh sát lại không dám động vào phần tử phạm tội chứ? Chỉ là bọn họ có muốn động vào hay không động vào lúc nào thôi!

“Chị Hướng Tình, chúng ta đừng đi tới nơi náo nhiệt đó, bên ngoài rất nguy hiểm! Nếu chúng ta bị bắt thì làm thế nào?”

Liên Vân rất sợ bị bắt, kéo Hướng Tình không để cho cô đi.

“Cô sợ bị bắt??”

Hướng Tình liếc mắt nhìn Liên Vân: “Nếu sợ bị bắt thì tại sao còn tới nơi này làm việc? Là một cô gái tốt, tại sao không đi ra ngoài tìm một công việc chính đáng mà làm? Còn nữa, tại sao cảnh sát lại bắt tôi? Tôi chính là cô gái đã sa chân, bị những con ác quỷ ở trong này bắt tới đây ăn tươi nuốt sống!!”

Hướng Tình nói xong, vùng thoát khỏi bàn tay của Liên Vân, chạy về phía khách sạn.

Quả nhiên, bầu không khí trong khách sạn không giống như ngày thường.

Cô mới đi tới cửa, đã bị cảnh sát ngăn lại: “Cô gái, làm phiền cô lấy chứng minh thư ra đây!”

“Xin lỗi, tôi không có chứng minh thư!”

Hướng Tình giơ cao hai tay, đầu thì tò mò nhìn vào trong thăm dò, phát hiện trong hành lang ngoại trừ một hàng cảnh sát và ở bên ngoài, không hề nhìn thấy bóng dáng mà cô quen biết.

Lúc này Hướng Tình mới rơi tầm mắt trở về người cảnh sát đang đứng trước mặt, thành thực nói với anh ta: “Tôi tên là Cao Hướng Tình, ba của tôi tên là Cao Dương Thành, là viện trưởng khóa trước của bệnh viện số một Lâm Thành, mẹ tôi là Đỗ Hoàng Ngân, tôi còn có một người anh tên là Cao Hướng Dương, bây giờ đang giữ chức vụ viện trưởng của bệnh viện số một Lâm Thành! Tôi là một phóng viên thực tập của tòa soạn Lâm Thành, tôi bị một người đàn ông tên là Lưu Uy bắt tới đây, nếu các anh không tin, có thể đi điều tra hồ sơ của tôi! À không, điều tra vụ án mất tích gần đây nhất, chắc chắn ba mẹ tôi đã báo cảnh sát rồi!!”

Viên cảnh sát đó hơi nghi ngờ quét mắt nhìn Hướng Tình, gật đầu: “Được rồi, đợi lát nữa đi theo chúng tôi trở về cục cảnh sát để lấy khẩu cung.”

“Được, không thành vấn đề.”

Hướng Tình liên tục gật đầu.

Lúc cô đang muốn hỏi một chút tình huống liên quan đến Lê Dã, đột nhiên nhìn thấy một sĩ quan cấp trên, được vô số cảnh sát vây quanh đi ra từ một nơi sâu trong hành lang.

Cảnh sát vừa đi vừa báo cáo với cảnh sát Đông.

“Sếp Đông, vẫn còn một số người mất tích, chưa đủ số lượng.”

“Thiếu bao nhiêu?”

Cảnh sát Đông hơi nhíu mày.

“Mười người, vừa mới lập án không lâu.”

“Đã lục soát hết chưa, đều không có?”

“Vâng!”

“Có người nào tên là Cao Hướng Tình không?”

“Cũng không có.”

Vị cảnh sát đó lắc đầu.

Cao Hướng Tình??

Trong một giây Hướng Tình nghe thấy tên của mình được nhắc đến, hình như lúc nãy có người nhắc đến cô đúng không?

“Tôi!!! Tôi tên là Cao Hướng Tình!!”

Hướng Tình đứng ở đó, giơ tay cao lên, hét lớn: “Đồng chí cảnh sát, tôi chính là Cao Hướng Tình!! Tôi ở đây!!”

Cảnh sát Đông vừa nhìn thấy Hướng Tình, con ngươi lập tức phát sáng.

Quả thực chính là cô gái trong tấm ảnh.

Xinh đẹp, sạch sẽ, đầy sức sống, lại không mất đi phong tình của người phụ nữ.

Rất xứng đôi với tên nhóc Lục Li Dã kia, quả nhiên không tệ!

Cảnh sát Đông nhanh chân bước về phía Hướng Tình, vỗ vai cô, ân cần hỏi thăm cô: “Nhóc con có phải ở trong này đã chịu không ít cực khổ đúng không? Ba mẹ cháu ở ngoài lo lắng đến phát điên rồi!”

Nhắc đến ba mẹ mình, Hướng Tình chỉ cảm thấy vành mắt mình nóng lên: “Chú cảnh sát, ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ ạ? Chú quen biết với ba mẹ cháu sao?”

“Đúng vậy, hai người bọn họ vẫn khỏe, chỉ là không tránh khỏi có chút lo lắng cho cháu! Cháu mau đi theo chú ra ngoài gặp bọn họ đi!”

“Vâng ạ!”

Hướng Tình không thể chờ đợi được nữa muốn rời đi, nhưng đột nhiên lại ngừng bước chân, xoay đầu hỏi cảnh sát Đông: “Chú cảnh sát, lúc nãy cháu nghe nói các chú vẫn chưa tìm thấy mười cô gái bị bắt cóc đúng không ạ?”

“Đúng vậy! Vẫn đang lục soát ở bên trong.”

“Cháu nghĩ cháu biết các cô ấy đang ở đâu! Các chú đi theo cháu!”

Hướng Tình dẫn bọn họ đi về phía sau khách sạn.

Đi một khoảng thời gian dài, đi qua một con lại một con hẻm nhỏ, con hẻm nhỏ rất sâu, hơn nữa ánh đèn rất tối, thậm chí đến cuối cùng, ngay cả tia sáng cũng không có.

“Cô bé, cháu xác định là ở đây sao?”

Mặc dù cảnh sát Đông biết Hướng Tình là người của mình, nhưng là một cảnh sát, tâm lý phòng bị của ông rất nặng, không nhịn được nghi ngờ hỏi một câu.

“Cháu không chắc, cháu cũng chỉ nghi ngờ, sắp đến rồi, là ở chỗ đó!”

Hướng Tình chạy mấy bước rồi ngừng lại, chỉ vào nắp giếng ở dưới chân mình: “Chú mau mở ra xem, có các cô ấy ở bên trong không?”

“Nhanh! Mở ra đi! Cẩn thận một chút!”

Cảnh sát Đông nhanh chóng ra lệnh.

Quả nhiên không sai, vừa mới mở nắp ra đã nghe thấy tiếng kêu cứu của các cô gái ở bên trong.

Hướng Tình lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Thật sự có ở bên trong!!”

Cảnh sát Đồng cũng rất vui: “Một nơi bí mật như thế này, tại sao cháu có thể tìm thấy?”

Không phải ông không tin, ngay cả Lục Li Dã anh ta cũng không nói bí mật này ra, sao lại tùy tiện để cô biết được.

Hướng Tình mỉm cười: “Lúc trước cháu vô tình phát hiện ra! Lúc cháu bị bắt tới khách sạn, mỗi ngày đều nghĩ cách làm thế nào để trốn ra ngoài, có những lúc không chạy trốn được, sẽ núp mình vào trong này, quả nhiên trong lúc vô tình đã phát hiện ra, ở trong này cũng có rất nhiều cô gái có số mệnh giống như cháu, vốn dĩ muốn dẫn các cô ấy cùng chạy trốn, cuối cùng…”

Hướng Tình nhún vai, có chút áy náy: “Không chạy thoát, ngược lại còn làm liên lụy mọi người đều bị đánh đập…”

Cảnh sát Đông vỗ bả vai nhỏ của cô, động viên cô: “Nhưng cuối cùng cháu cũng giải cứu bọn họ ra ngoài!!”

“Cháu đâu có lợi hại như vậy.”

Được người khác khen ngợi, Hướng Tình có chút cảm giác xấu hổ.

“Cháu khiêm tốn rồi.”

Cảnh sát Đông cười lớn, rút đội, dẫn mọi người quay về.

Hướng Tình cũng vội vàng đi theo đại đội đi về phía khách sạn.

Nhưng đột nhiên, cô chỉ cảm thấy đau ở trên vai…

Thậm chí không kịp kêu ra tiếng, trước mắt đã tối đen, hoàn toàn hôn mê.

Trước khi hôn mê, dường như cô đã nhìn thấy khuôn mặt của một viên cảnh sát.
Bình Luận (0)
Comment