Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 46

Cô cho rằng anh chẳng để ý đến điều gì, nhưng cho đến tận giờ phút này cô mới biết, thì ra anh cũng như bao người, biết sợ hãi, biết hoang mang, biết cô độc...

Có vẻ như cảm nhận được sự tồn tại của Hoàng Ngân phía sau lưng, nhưng anh không quay lại nhìn cô mà chỉ trầm giọng nói: “Quần áo hong khô rồi thì đi liền đi.”

Động tác đang lau tóc của Hoàng Ngân chợt khựng lại.

Lồng ngực hơi đau nhói.

Cô tiến lên phía trước, lại gần anh, nghiêng đầu về phía khuôn mặt điển trai của anh, cau mặt làm trò hề với anh rồi hỏi anh: “Trưa nay ăn gì vậy?”

Cao Dương Thành nhíu mày nhìn cô, nhưng vẫn lặng thinh không trả lời cô.

"Anh đừng nói với tôi rằng chưa ăn chút gì nhé, chú bảo vệ nói nhiều ngày rồi mà anh vẫn chưa ra ngoài, tôi phải đến kiểm tra chút, xem thử mấy ngày nay anh sống qua ngày kiểu gì?”

Hoàng Ngân nói đoạn rồi xoay người đi về phía phòng bếp thật.

Vừa mở tủ lạnh ra, cô chợt trợn tròn mắt.

"Cao Dương Thành, anh sống mà không biết tự lo cho bản thân gì vậy, một tủ lạnh toàn mì ăn liền, anh không cần đến dạ dày của mình nữa phải không?” Hoàng Ngân đứng trong phòng bếp bắt đầu tức giận quở trách.

Đột nhiên có một luồng sức mạnh túm lấy cánh tay đang đặt lên tủ lạnh của Hoàng Ngân, hất thẳng cánh tủ lạnh, sau đó cả người cô bị Cao Dương Thành đẩy ra ngoài một cách thô bạo: "Đỗ Hoàng Ngân, tôi sống thế nào không đến lượt cô nhúng tay vào! Mời cô lập tức ra khỏi nhà tôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”

“Anh đừng đẩy tôi, tôi không đi đó!”

Hoàng Ngân thà chết cũng không chịu đi, hai tay giữ khư khư cửa thang máy, kiên quyết không chịu để anh đóng cửa: “Cứ cho là anh đuổi được tôi đi thì tôi sẽ tiếp tục đứng dưới tầng hét lớn, hét đến khi nào anh chịu mở cửa cho tôi mới thôi!”

"Đỗ Hoàng Ngân, cô cút đi cho tôi!”

Cao Dương Thành đột nhiên cao giọng, đôi mắt đỏ ửng trừng trộ với khuôn mặt đầy uất ức của Hoàng Ngân: “Cô không hiểu lời tôi nói à? Mau cút đi cho tôi!”

"Tôi không đi đấy…"

Mắt Hoàng Ngân đỏ ửng, dốc hết sức hét lớn một tiếng về phía anh. Cho dù cổ họng cô sắp không nói thành tiếng nữa rồi, nhưng cô vẫn cố chấp hét: “Tôi sẽ không đi đâu cả! Không phải chỉ là HIV thôi sao? Nó có thể làm gì được tôi chứ? Tôi không sợ! Dù sao hôm nay tôi cũng quyết bám lấy anh, bám chặt lấy anh rồi! Cao Dương Thành, chắc anh cảm thấy mình đã mắc phải căn bệnh vớ vẩn này rồi phải không? Kết quả xét nghiệm của bệnh viện còn chưa có mà anh ở đây u sầu cái quái gì chứ?”

Nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược đến cùng của Hoàng Ngân, giây phút ấy Cao Dương Thành lại thấy được cô của bốn năm về trước...

Cô đúng là vẫn là cô của ngày ấy, không thay đổi dù chỉ một chút.

Ngang như cua, cô vẫn như vậy... ngang bướng quật cường khiến tim anh đập loạn nhịp.

Hoàng Ngân đang muốn nhân cơ hội anh ngây người lén lút quay lại. Nhưng không ngờ chân mới bước được một bước thì người đã bị Cao Dương Thành kéo lại.

"Về đi."

Giọng nói của anh vẫn ngang ngược không cho ngắt lời.

Đôi mắt trầm lặng xoáy chặt vào cô: "Đỗ Hoàng Ngân, tôi trước giờ không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng...”

Anh cau mày, đôi mắt chăm chú hơn: “Cô cũng đừng coi thường bệnh HIV, nếu như mắc phải, có lẽ đến tận cuối đời... cô cũng không có lấy nửa người bạn đâu...”

Giờ phút này, Hoàng Ngân thấy rõ được nỗi hiu quạnh nơi đáy mắt anh, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Đừng coi chuyện này là trò đùa, chúng ta không gánh vác nổi đâu! Cô đi đi, về đi, càng tránh xa tôi càng tốt!”

Vì mấy câu nói nặng nề này của anh mà khóe mắt cô ướt đẫm.

Cô nghĩ, anh có cảm giác như vậy có lẽ là do mấy ngày nay anh đã gặp phải những kiểu đối xử như vậy.

Cái gọi là ngay cả nửa người bạn cũng không có... Là bởi vì anh bị cái người gọi là bạn kia lạnh nhạt sao? Là bởi vì tất cả mọi người đều đang xa lánh anh, trốn tránh anh sao?

"Anh đừng đuổi tôi đi..."

Lần này, Hoàng Ngân không tiếp tục tranh cãi với anh nữa.

Giọng nói của cô chợt dịu dàng, cô vừa lên tiếng, nước mắt liền chảy dọc theo khóe mi, cô đưa tay liều lĩnh ôm lấy thắt lưng cường tráng của Cao Dương Thành, khuôn mặt áp vào chiếc áo lông cừu mềm mại của anh, lớn tiếng khóc: "Cao Dương Thành, anh đừng đuổi tôi đi, tôi không đi, tôi không muốn đi! Đừng nói anh không mắc bệnh HIV, cho dù anh có mắc thì cũng không lây được sang tôi đâu. Anh là bác sĩ, mà sao chút kiến thức cơ bản này anh cũng không có vậy? Bệnh HIV chỉ lây qua đường máu, từ mẹ sang con và lây qua đường tình dục... Huhu... chút kiến thức cơ bản này anh cũng không biết thì làm bác sĩ kiểu gì chứ!”

Anh là bác sĩ, sao anh có thể không biết con đường lây truyền của bệnh HIV chứ? Nhưng mọi chuyện đều có rủi ro, bọn họ nên cẩn thận vẫn hơn.

Hoàng Ngân vừa nói vừa kéo, dáng vẻ đáng thương pha chút khôi hài khiến Cao Dương Thành thấy mà vừa thương vừa buồn cười.

Đôi mắt đen tối sầm lại.

Bị cô ôm chặt như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực có thứ gì đó mềm mại đụng vào. Giây phút ấy, tim anh như chìm vào biển sương mù, bốn phía như bị vô vàn đám mây mềm mại quấn lấy, mềm mại đến mức chỉ cần chạm nhẹ thôi là có thể chìm sâu vào đó.

Cảm giác như mộng như ảo, thật giả lẫn lộn khiến lòng người say đắm...

"Đỗ Hoàng Ngân, cô cứ ôm tôi như vậy, tôi không loại trừ khả năng hai ta lây truyền qua đường tình dục...”

Lời ấy chỉ nói đến một nửa thì dừng lại.

Giọng nói mỏng manh khàn khàn, trầm thấp, mộc mạc như tiếng đàn vi-ô-lông, khiến Hoàng Ngân chỉ nghe thôi cũng say.

Hoàng Ngân sửng sốt, vội lúng túng buông tay ra, rời khỏi lồng ngực anh, hai gò má trắng như tuyết đã đỏ ửng thẹn thùng từ lâu.

Cuối cùng, Cao Dương Thành cũng không bắt bẻ Hoàng Ngân nữa, hai người họ rời khỏi cửa thang máy rồi đi vào phòng khách.

Hoàng Ngân ngượng ngùng ngồi khép nép trên chiếc ghế sofa đơn, còn đối diện, Cao Dương Thành đang lạnh lùng ngồi vắt chân ở đó, giữa những ngón tay thon dài trắng nõn còn kẹp một điếu thuốc trắng, khói thuốc mịt mờ bao phủ, khiến gương mặt tuấn tú như thần tiên mờ mờ ảo ảo, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuyên thấu qua làn khói thuốc, rơi trên người cô, chỉ thấy anh hỏi cô: “Cô có nhớ mấy ngày trước cô nói gì với tôi không?”

Trên khuôn mặt vô cùng điển trai của anh không có quá nhiều biểu cảm.

Hoàng Ngân ngượng ngùng khẽ cúi đầu, lắc đầu, phủ nhận.

Thực ra, cô vẫn còn nhớ như in.

Cao Dương Thành hít điếu thuốc trong tay một hơi thật sâu, mày kiếm nhíu lại thật sâu, tỏ vẻ phiền muộn.

"Cô nói chúng ta đừng lén lút gặp nhau nữa! Giờ thì sao? Cô đang muốn làm gì vậy?” Trong giọng nói của anh còn thể hiện rõ vẻ phiền phức vô cùng: “Cả ngày cứ quấn lấy tôi giống hệt một con ruồi đáng ghét, cô muốn gì hả?”

Giọng nói chán ghét của anh khiến Hoàng Ngân hơi tái mặt, cô mấp máy môi, tự cảm thấy lần này lại là lỗi của mình: “Xin lỗi.”

Cô xin lỗi, đồng thời thăm dò người đàn ông ngồi đối diện: “Có thể coi lần này là do có chuyện quan trọng được không?”

“Chuyện quan trọng?” Cao Dương Thành lạnh lùng bật cười, cười đến mức ngã trái ngã phải: "Đỗ Hoàng Ngân, sao trong đầu cô chuyện gì cũng có thể thành chuyện quan trọng hết vậy? Có phải chỉ cần cô muốn đến tìm tôi, dù cho chỉ là một con kiến chết trên đường cũng thành chuyện quan trọng phải không?”

Hoàng Ngân cắn môi, bị anh nói cho không còn sức chống trả.

Quả thực, câu này là câu trước đó cô đã nói, nhưng hiện giờ lại bị anh nhắc lại như vậy, bản thân cô lại giống một con ruồi cứ bám riết lấy anh không chịu buông.

Hoàng Ngân hít sâu một hơi, che giấu sự đau đớn nơi đáy lòng: “Tôi biết mình nói không lại anh, nhưng vẫn là câu đó, trước khi anh chưa có chuẩn đoán chính xác, tôi vẫn cứ bám riết lấy anh đó! Anh mắng tôi mù quáng cũng được, bảo tôi mặt dày cũng chẳng sao, mặc anh nghĩ gì, tôi cũng không quan tâm...”

Thực ra, cô rất quan tâm đó!

Cô không muốn làm phiền anh, càng không hi vọng anh coi mình là một người mắc bệnh HIV, cô độc trốn trong phòng, sau đó chỉ ăn mì tôm sống qua ngày.

Đôi mắt trầm lặng của Cao Dương Thành buồn bã hơn nữa, anh dụi tàn thuốc vào gạt tàn một cách mệt nhọc, sau cùng ngước mắt bình thản nhìn Hoàng Ngân rồi nói: “Tôi nghĩ có chuyện này phải làm rõ với cô.”

"?" Hoàng Ngân mím môi, tỏ vẻ không hiểu nhìn anh.

"Cho dù tôi có mắc HIV hay không, thì cũng chẳng hề liên quan gì đến cô! Còn nữa, nếu tôi không mắc HIV thật, vậy có lẽ tôi sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này rồi! Như cô thấy đó, tôi sắp kết hôn rồi!”

Cao Dương Thành nói rồi mở bàn tay ra: "Lễ cưới sẽ diễn ra sau hai tuần nữa, vì vậy, Đỗ Hoàng Ngân à, cô cảm thấy bây giờ mình còn lập trường để ở đây nữa không?”

Anh cứ bình thản hỏi cô như vậy, nhưng từng câu từng từ đều có thể dồn cô vào góc chết.

Còn cái câu nói “Tôi sắp kết hôn” kia như thể muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, giây phút ấy khiến Hoàng Ngân có cảm giác như sắp ngừng thở.

Trái tim cô như bị đè bởi một tảng đá khổng lồ, vừa nghẹn đắng vừa đau đớn.

Khóe mắt đột nhiên phủ đầy sương mù, sương mù ngày càng dày, cuối cùng gần như làm mờ cả ánh mắt cô.

“Không thì như vậy đi...”

Giọng nói của cô khàn đặc có chút khó chịu.

Cô muốn khóc, nhưng vẫn luôn chịu đựng, cô biết bản thân mình đang xen vào việc của người khác, nhưng cô lại cứ muốn quan tâm đến cái chuyện vớ vẩn này: “Không thì, anh gọi điện thoại kêu cô Khuất đến đây với anh đi, chung quy anh đừng tự nhốt mình trong phòng nữa...”

Cô lo lắng, cô thực sự rất lo lắng!

"Tôi sẽ không để cô ấy đến đây đâu." Cao Dương Thành gạt bỏ.

"Vì sao vậy?" Hoàng Ngân buồn bực, nhanh chóng hiểu được anh đang lo lắng điều gì: "HIV sẽ không lây qua việc tiếp xúc đơn thuần đâu, là bác sĩ lẽ nào đến điều này mà anh cũng không biết à?”

"Cô cảm thấy giữa tôi và cô ấy chỉ tiếp xúc đơn thuần à?” Cao Dương Thành cười lạnh lùng hỏi cô.

Hoàng Ngân sửng sốt bởi câu hỏi của anh, giây tiếp theo đầu óc cô xoay mòng, chợt hiểu ra điều anh ám chỉ.

Sau khi hiểu rồi, trong lòng không khỏi khó chịu, cô tức giận quát anh: “Mấy ngày này anh không thể giữ mối quan hệ bình thường với cô ấy được à? Nhịn vài ngày thì có sao chứ? Nhìn thấy cô ấy anh không kiềm chế nổi à? Anh thấy mình là động vật hoang dã à?”

Hoàng Ngân thừa nhận, cô ghen rồi.

Hơn nữa cô cũng hiểu rõ bản thân mình vốn không có tư cách ghen, nhưng tình cảm là thứ không thể dùng lý trí để định đoạt, cô không nên ghen vì chuyện này, vốn không đến lượt cô ghen. Nhưng hiện giờ, cô cảm thấy lồng ngực mình vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn.

Cô quay mặt đi, không tiếp tục nhìn anh nữa.

Ánh mắt trầm lặng của Cao Dương Thành nhìn chăm chú vào khuôn mặt bướng bỉnh kia, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ khẽ gợn sóng, tiếp đó là giọng nói trầm khàn của anh: “Đỗ Hoàng Ngân, cô cho rằng ai cũng hành động nhưng không chịu cân nhắc giống cô à? Tất cả mọi người khi nghe thấy bệnh HIV đều hoảng sợ tránh không kịp, còn cô thì...”

Còn ngốc nghếch mà chui đầu vào rọ!

Cũng chỉ có cô, sẽ nhớ phải lo lắng cho anh, vẫn quan tâm anh lúc này có phải đang ở một mình không, có phải đang cô đơn không, có phải đang sợ hãi không...

Đỗ Hoàng Ngân, thì ra bốn năm trước tôi yêu em, cũng không phải điều vô lý nhỉ!

Nghe thấy câu trả lời ấy, Hoàng Ngân ngẩn người một lát, lồng ngực cô chợt nhói đau: “Vậy nên cô ấy cũng không đến thăm anh à?”

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Cao Dương Thành chợt lóe lên, đáy mắt có chút khó hiểu: "Đỗ Hoàng Ngân, đừng bày ra cái dáng vẻ căm phẫn đó, đây chỉ hiện thực thôi mà.”

Hoàng Ngân cười nhạt: "Đúng là một hiện thực thú vị nhỉ! Hóa ra cô Khuất lại là người bình thường như vậy. Xem ra mắt nhìn của mẹ anh cũng chẳng ra làm sao.”

Đột nhiên nhắc đến mẹ anh, làm cho Cao Dương Thành giật mình một chút, đôi mắt sắc bén dò xét Hoàng Ngân: "Sao cô biết cô ấy là nàng dâu mà mẹ tôi chọn trúng?”

Hoàng Ngân hoảng hốt, ý thức được bản thân vừa nói nhanh hơn nghĩ, trong lòng chột dạ, nhưng cũng nhanh chóng tìm ra lý do để chống đỡ: “Cô Khuất tự nói thôi.”

"Cô ấy nói với cô những điều này?"

"Đúng vậy, cô ấy nói mẹ anh rất thích cô ấy. Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Khuất Mỹ Hoa quả thật từng nói điều này, ngày đi đo phòng cưới, cô ta từng nhắc đến điều này.
Bình Luận (0)
Comment