Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 485

Rốt cuộc, đã có đồng nghiệp đứng lên, liếc nhìn Tần Lịch Lịch, rồi mới nói: "Nói thật, tố chất của Lịch Lịch còn khá kém, chuyện điều tra ngầm lần trước, cũng là một loại kiểm tra năng lực đối với tất cả nhân viên. Giống như lúc chúng ta làm tin tức vốn nguy hiểm, dù làm việc gì cũng phải chú ý cẩn thận, mà điểm này, đúng là Lịch Lịch vẫn cần tiếp tục rèn luyện."

Nghe vậy, sắc mặt Tần Lịch Lịch càng trắng bệch.

Lý Văn gật đầu, ánh mắt quét phía Tần Lịch Lịch ngồi ở trong góc: "Đã như vậy, việc chuyển sang chính thức của Tần Lịch Lịch để ba tháng sau xét lại. Nhân viên thực tập khác chuyển chính thức như bình thường. Tan họp."

Tổng biên tập tuyên bố hội nghị kết thúc, tất cả đồng nghiệp thu thập tài liệu trong tay, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp rồi ra khỏi văn phòng.

Chỉ có Tần Lịch Lịch, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Hai bàn tay càng siết lại chặt hơn...

Hai tay, vì giận hoặc vì hận, mà run rẩy.

Lúc Hướng Tình đang định về phòng làm việc, thì bị Tần Lịch Lịch cản lại.

Hốc mắt cô ta đỏ bừng, ngấn nước, dáng dấp mảnh mai nhìn càng đáng thương.

"Tại sao cô phải làm vậy? Cô biết rõ công việc này rất quan trọng với tôi. Tại sao?"

Tần Lịch Lịch giữ bả vai Hướng Tình, khóc lóc chất vấn cô.

Bị cô ta lắc, Hướng Tình hơi chóng mặt, không vui gỡ bàn tay cô ta ra, lạnh giọng nói: "Tôi không quan tâm rốt cuộc công việc quan trọng với cô thế nào. Tôi chỉ biết thân là một người viết báo phải biết tính chân thực của tin tức quan trọng đối với độc giả như thế nào. Tôi chỉ biết thân là nhân viên công ty, một cộng sự có phẩm chất cao thượng quan trọng với chúng tôi thế nào. Nếu như cô làm tốt không thẹn với lương tâm, thì hôm nay ai có tư cách, ai có quyền ngăn cản cô chuyển chính thức chứ."

"Cô căn bản chính là lấy việc công trả thù riêng."

Tần Lịch Lịch khóc không thành tiếng.

Hướng Tình hờ hững nhìn cô ta ở đối diện một lúc lâu mới đáp: "Đúng, tôi không phủ nhận tôi có phần dùng việc công trả thù riêng. Vậy thì sao?"

Hướng Tình lạnh lùng nhếch miệng: "Tôi đã sớm nói với cô, Cao Hướng Tình tôi không phải người dễ bắt nạt."

Dứt lời, cô chẳng thèm phí lời với Tần Lịch Lịch nữa, quay người, đi về văn phòng.

Mới đi được hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu, nói với Tần Lịch Lịch: "Còn nữa, lúc cô nói tôi cướp đoạt bạn trai của cô, làm phiền cô phân biệt rõ ràng hai khái niệm "bạn trai" và "bạn trai cũ". Nếu không người ngoài biết được cô coi "bạn trai cũ" là "bạn trai", thật đúng là... mất mặt.”

Nói xong, Hướng Tình đầu cũng không quay lại, giẫm giày cao gót bước đi.

Cô thừa nhận, hôm nay đúng là cô có dùng việc công báo thù riêng.

Cô ghét việc Tần Lịch Lịch tính toán cô, giận năm đó Tần Lịch Lịch đùa bỡn anh cô và Tam Nhi, cũng ghét cô ta chọc ngoáy sau lưng cô.

Từ trước đến nay Cao Hướng Tình cô có oán báo oán, có thù báo thù, nhưng chắc chắn không hèn hạ giống cô ta.

Ít nhất, cô công khai, thẳng thắn mà làm.

Trong khách sạn Thái tử.

Lưu Uy triệu tập mấy tên đàn em đắc lực tới bàn việc lớn.

Anh ta châm thuốc, sau khi hít sâu hai hơi, nhìn tay chân đắc lực của mình một chút, nói thẳng: "Tôi định trực tiếp giết chết Lục Li Dã."

Tất cả đàn em nghe vậy, không hề hoảng hốt, vẫn bình tĩnh như cũ.

Chắc hẳn, đây không phải lần đầu tiên Lưu Uy đưa ra quyết định như này.

"Anh Lưu có cách hay à?"

Lưu Uy suy nghĩ một lạt, nhả khói, lúc này mới chậm rãi nói: "Muốn trực tiếp bắt Lục Li Dã, rõ ràng không có khả năng. Từ trước đến nay, hắn ta rất tinh ranh, chưa từng để lộ điểm yếu của mình. Nếu như cứ muốn lấy cứng đối cứng, tất nhiên chúng ta không đấu lại hắn. Có điều..."

Đàn em nhìn Lưu Uy với vẻ mong đợi, yên lặng đợi câu nói tiếp theo của anh ta.

Lưu Uy dí mẩu thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc, ngón tay gõ gõ trên thành ghế sô pha, cười khẩy nói: "Có điều, rốt cuộc bây giờ Lục Li Dã, hắn ta đã có điểm yếu trí mạng. Đó chính là... Cao Hướng Tình."

"Một người đàn bà?"

Đàn em hơi ngạc nhiên.

"Đúng! Chính là một người đàn bà."

Mấy tên đàn em liếc nhìn nhau, có vẻ hơi không đồng tình: "Anh Lưu, anh chắc chắn tên Lê đó sẽ vì một người đàn bà mà mắc bẫy chúng ta sao?"

Trong xã hội đen, gã đàn ông nào chẳng coi phụ nữ như món đồ chơi?

Sao có thể vì một người đàn bà mà không tiếc bỏ tính mạng của mình chứ?

Sự hoài nghi của họ, cũng không phải không có căn cứ.

Ngay cả Lưu Uy cũng từng nghi ngờ như thế.

Nhưng, rốt cuộc anh ta quyết định, thử một lần.

Dù sao vẫn phải liều đến ngươi chết ta sống, lúc này vất vả lắm mới nắm được nhược điểm của Lê Dã, sao Lưu Uy có thể có thể dễ dàng bỏ qua.

"Vậy anh Lưu muốn bọn em làm gì?"

"Rất đơn giản. Trói người phụ nữ đó lại làm mồi dụ, dẫn rắn ra khỏi hang."

"Được!"

"Đêm nay hành động."

"Rõ!"

"Sau khi xong, trực tiếp giết chết con tin. Làm gọn một chút, không được phép để lại bất cứ dấu vết gì."

Lưu Uy cẩn thận dặn dò.

"Vâng!"

Đàn em nhận lệnh.

Tan làm, Hướng Tình một mình về nhà.

Vừa xuống xe buýt, mới đi chưa được hai bước, bỗng nhiên một chiếc xe đa dụng màu đen vụt đến bên cô nhanh như tên bắn.

Cửa kéo ra "Soạt’ một tiếng, thậm chí cô chưa kịp phản ứng, một cánh tay đã ôm lấy cô từ phía sau. Hướng Tình lập tức bị dọa thét lên một tiếng, người bị kéo lên trên xe.

Toàn bộ quá trình bắt người, không quá ba mươi giây.

"Các anh là...Aaa..."

Hướng Tình vừa định hỏi, miệng nhỏ vừa mở ra, đã bị một miếng vải ướt nhét vào, ngay sau đó, miệng cô nhanh chóng bị bịt kín bằng mấy lớp băng dính.

Hướng Tình bỗng giật mình một cái, lúc này bất giác ý thức được, mình bị bắt cóc.

Hai tay nhanh chóng đẩy cửa xe, nhưng tay vừa chạm tới cửa đã bị một người đàn ông lực lưỡng giật lại. Gã ta giữ chặt hai tay cô, nhanh chóng quấn băng dính quanh, rồi dùng một sợi dây thừng lớn buộc chặt.

Hướng Tình gấp đến mức dùng chân đá, kết quả, hai chân nhanh chóng bị một sợi dây thừng xù xì trói chặt lại, không thể động đậy được.

Nhất thời, cả người như con cá sắp chết, đang cố gắng vùng vẫy, nắm bắt tất cả cơ hội, muốn cố gắng sống sót.

"Aaa."

Hướng Tình giãy dụa, muốn nói chuyện, nhưng miệng nhỏ vẫn bị bịt kín, không nói được một câu.

Cô muốn hỏi một chút rốt cuộc đám người này là ai, tại sao phải trói cô, nhưng hết lần này tới lần khác, đến cơ hội phát ra âm thanh cô cũng không có.

Hướng Tình vừa hoảng vừa sợ, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Cô tự nhận ngoài Tần Lịch Lịch, cô chưa đắc tội với ai.

Nhưng cô tin, chỉ bằng con bé nhát gan sợ phiền phức đó, chắc chắn không dám làm loại chuyện này với cô.

Vậy rốt cuộc người trói cô là ai?

Trong đầu Hướng Tình, đột nhiên hiện ra hai người.

Một là Lưu Uy, hai là Tiểu Yến.

Mà cái kiểu này rất giống với cách hai người đó thường làm.

Nếu như là Tiểu Yến, Hướng Tình đúng hơi sợ hãi.

Bị người phụ nữ đó bắt, cô chỉ có hai kết cục, một là trực tiếp bị giết chết, hoặc là, bị hiếp trước giết sau.

Dù sao, cuối cùng thì cũng chết.

Mẹ nó!

Nhưng nếu bị Lưu Uy bắt, vậy trước khi Lục Li Dã xuất hiện, ít nhất Cao Hướng Tình cô vẫn an toàn.

Bởi vì, Lưu Uy bắt Cao Hướng Tình chỉ có duy nhất một lý do, đó chính là... khống chế Lục Li Dã.

Nhưng Lục Li Dã dễ dàng để bị khống chế như vậy sao?

Con mẹ nó, vậy cũng quá xem thường người ta rồi.

"Anh Lưu nói, đưa người lên núi!"

"Được!"

Cho nên, đúng là cô bị người của Lưu Uy trói tới.

Lòng căng thẳng của Hướng Tình hơi bình tĩnh lại.

Ít nhất, ngay bây giờ, cô an toàn.

Sau đó, người cô lo lắng hơn là Lục Li Dã.

"Cũng không biết lúc mấu chốt, người đàn bà này có tác dụng hay không?”

Tên đàn ông cao lớn liếc nhìn Hướng Tình, nói.

Hướng Tình đỏ mắt, trừng lại.

"Cũng chưa biết thế nào."

Người đàn ông lái xe mở miệng.

Má phải của gã có một vết sẹo hình lưỡi đao đặc biệt dữ tợn, tiếp tục: "Anh Lưu muốn kẻ họ Lê đó một mình tới cứu người!"

Một mình cứu người?

Nghe vậy, Hướng Tình cảm thấy nặng nề, nhất thời trong lòng sốt ruột.

Tất nhiên cô hi vọng Lục Li Dã có thể tới cứu mình, nhưng, nếu anh tới thật thì chẳng phải là đi chịu chết sao?

Đương nhiên cô không hi vọng anh chết.

Dọc đường xe rung lắc, chạy thẳng vào rừng sâu núi thẳm.

Lúc đến nơi cũng đã là nửa đêm khuya khoắt rồi.

Hướng Tình không biết rốt cuộc mấy giờ rồi, chỉ biết bên ngoài sớm đã tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón.

Cô bị mấy người đàn ông kéo lên trên đỉnh núi rồi đi về phía một căn nhà nhỏ rách nát.

Mấy tên này đều không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc gì, thấy Hướng Tình đi lề mề, lập tứ đá cô một phát, khiến cô lảo đảo bị văng thật xa.

Đôi khi Hướng Tình thật muốn lao về phía bọn chúng, đâm chết là xong chuyện, cũng đỡ cho Lục Li Dã phải đến cứu người.

Nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ, và anh trai, chị dâu mình, cô lại không nỡ chết.

Lúc đến nhà gỗ, cô đã mệt đến mức không thở nổi, ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng thở dốc.

Từng hàng người áo đen, vác súng đi qua đi lại trước mắt cô, quan sát bốn phương tám hướng, luôn cảnh giác tình hình xung quanh.

Một thanh súng ngắn lạnh lẽo dí vào trán Hướng Tình, quả thực khiến cô không dám thở mạnh.

Bốn phía, có thể nghe thấy tiếng động vật đi lại ban đêm trong rừng rậm dạo, giống như tiếng kêu của quạ đen, từng tiếng rồi từng tiếng, khiến người ta sợ hãi.

Nếu Hướng Tình nói là không sợ, thì đó chắc chắn là giả.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua...

Mỗi một giây đều khiến Hướng Tình như cùng sống trên lưỡi đao.

Hô hấp của cô, càng ngày càng nặng...

Mà bước chân của những người đàn ông canh giữ ở bên cạnh cô cũng càng ngày càng trầm.

Hai giờ sau.

Chỉ nghe cửa gỗ vang lên một tiếng "két", Lưu Uy đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.

"Anh Lưu!"

Tất cả đàn em cung kính gọi anh ta.

"Ừ..."

Lưu Uy nặng nề đáp một tiếng, ánh mắt quét về phía Hướng Tình ở trong góc.

Hướng Tình lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó, quay mặt đi, giống như không muốn nhìn thêm một giây nào nữa.

Lưu Uy cười một tiếng: "Cao Hướng Tình, không ngờ cô đúng là có chút tác dụng, Lê Dã hắn đúng là tới một mình thật. Nhưng, dù hắn có lợi hại hơn nữa, qua đêm nay, dù thế nào cũng chỉ còn là xác chết thôi."

Đê tiện!

Tiểu nhân!

Hướng Tình không ngừng giãy dụa, mắng Lưu Uy, nhưng vì miệng bị bịt, lời nói ra đều biến thành tiếng "Aaa".

Lưu Uy mặc kệ cô, chỉ căn dặn đàn em: "Chúng mày trông coi cô ta cẩn thận. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, tao sẽ hỏi tội chúng mày đấy."

"Vâng!"
Bình Luận (0)
Comment