Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 496

“Ừm, chỉ độc tài với em thôi!”

Lục Li Dã vùi đầu vào ngực cô, vênh mặt lên trả lời cô.

Bỗng dưng cửa đẩy mở, một cô kỹ thuật viên trẻ tuổi xinh đẹp bước vào, “Chào anh Dã! Chào chị dâu!”

Cô kỹ thuật viên lịch sự chào hỏi Lục Li Dã và Hướng Tình.

“Bà chủ quán” Lục Li Dã giới thiệu với Hướng Tình.

“Chào cô…”

Hướng Tình rời khỏi ngực Lục Li Dã, ngại ngùng chào cô chủ quán.

Cô chủ quán cười nói: “Muốn xăm gì nào?”

“…”

Liệu cô có thể nói thật là cô không muốn xăm bất cứ hình gì không?

“Xăm cho cô ấy chữ ‘Lục’ ở vị trí tim. Nhỏ cũng được nhưng phải đẹp, không được ảnh hướng đến mỹ quan của cô ấy!”

Lục Li Dã cẩn thận dặn dò chủ quán.

Cô ta cười đáp lại: “Được, tôi biết rồi.”

“Liệu có đau không?” Hướng Tình hỏi cô chủ.

Cô chủ quán đang bày dụng cụ lên bàn, cười nói: “Hơi đau một chút thôi.”

“Đừng hù dọa cô ấy!”

Lục Li Dã cảnh cáo cô ta rồi kéo Hướng Tình ngồi lên đùi mình, “Nếu cô dám làm cô ấy đau thì tôi sẽ xử chồng cô.”

“…”

Đã gặp người khách nào hống hách ngang ngược như vậy chưa?

“OK, OK!”

Cô chủ cười nói: “ Tôi biết rồi, vợ của anh Dã, tôi nhất định cẩn thận, được chưa?”.

Vợ?

Nghe cô chủ quán gọi mình là vợ của Lục Li Dã, Hướng Tình hồi hộp tim đập loạn nhịp cả lên.

Màu đỏ rực dường như đã nhuốm lên khuôn mặt của Hướng Tình, cô không dám nhìn thẳng vào Lục Li Dã.

Lục Li Dã thì khác, anh cảm thấy hào hứng và vui vẻ.

“Vậy tôi giao cô ấy lại cho cô, giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, giờ tôi phải đi tìm chồng cô có việc cần bàn.”

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ chị dâu chu đáo”.

Lục Li Dã quay lại dặn dò Hướng Tình, xong xuôi mới yên tâm đi ra khỏi quán.

Hướng Tình không rõ anh ấy sẽ bàn chuyện gì với chủ quán, cô đoán là liên quan đến công việc nên cũng không hỏi gì nhiều.

Lục Li Dã vừa đi khỏi, cô chủ liền bắt chuyện với Hướng Tình.

“Chị dâu không sợ chứ?”

“Tôi không sợ…” Hướng Tình mỉm cười lắc đầu.

Cô chủ cũng cười nói: “Thật không ngờ anh Dã cũng sẽ có lúc trẻ con như vậy. Sao cô không yêu cầu anh ấy cũng phải khắc tên cô lên ngực, như vậy mới công bằng chứ”.

“Hừm… Tôi không trẻ con như anh ấy”

Mặc dù Hướng Tình không sợ đau, nhưng cô thấy việc khắc tên đối phương lên ngực khá ngớ ngẩn. Cô phối hợp, nhưng cũng không đồng tình với anh.

“Thêm nữa, những người theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu như anh ấy, chắc chắn sẽ không đồng ý làm những việc như thế này đâu. ”

Hướng Tình không muốn phí lời.

“Tuy trẻ con, nhưng anh Dã rất để ý thái độ của cô, anh ấy luôn hi vọng mình có thể chiếm giữ vị trí trái tim cô…”

Cô chủ quán bày dụng cụ ra và chuẩn bị xăm chữ cho Hướng Tình, liền nói: “Cô là người con gái duy nhất mà anh Dã dẫn về giới thiệu với chúng tôi. Nhìn cách mà anh ấy chăm sóc bảo vệ cô, có thể thấy rõ rằng lần này anh ấy rất quyết tâm…”

“Khi tôi với chồng còn chung sống với nhau, chúng tôi luôn thắc mắc không biết người hung hăng như anh Dã liệu có dùng bạo lực để ép con gái nhà người ta làm vợ không? Haha, thật không ngờ tới anh ấy rất yêu chiều vợ.”

Nghe cô chủ quán liên tục gọi mình là vợ Lục Li Dã, Hướng Tình ngại ngùng giải thích: “Thực ra chúng tôi vẫn chưa kết hôn…”

“Ây dà, dù sao đó cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

Hướng Tình chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ kết hôn và sống với Lục Li Dã…thực ra không phải chưa nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.

Nhưng hiện tại quá nhiều người nói tới nên Hướng Tình cũng bắt đầu tưởng tượng… Đang miên man suy nghĩ, cô bỗng phá lên cười: “Chung sống với anh ấy, nhất định sẽ rất vất vả!”

“Sao vậy?” Cô chủ tò mò hỏi Hướng Tình.

“Cứng đầu ngang ngược, tự cao tự đại, chuyện gì cũng phải nghe theo anh ấy. Nếu như kết hôn, vậy thì vị trí của gia đình tôi sẽ không được cao cho lắm….”

Hướng Tình chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu. Tuy vậy nhưng sao cô vẫn thấy hạnh phúc nhỉ, đây có lẽ là tình yêu đích thực chăng.

Mà ở phòng bên này.

“Anh Dã, tôi không nghe nhầm chứ?”

Chủ quán hết sức ngạc nhiên nhìn Lục Li Dã: “Anh nói anh muốn xăm tên của vợ lên ngực à?”

Sắc mặt có Lục Li Dã có chút khó chịu: “Cậu nhỏ tiếng chút, sợ người khác không nghe thấy à?”

Chủ quán cười thầm: “Biết mất mặt mà vẫn làm trò trẻ con này!”

“…Có tin bổn thiếu gia sẽ đánh cậu không?”

Lục Li Dã đá chân anh ta một cái, giục: “Cậu nhanh tay lên, đừng có lề mề nữa!”

“Được rồi, được rồi. Đây là do anh tự yêu cầu nhé, đến lúc đó đừng có đến đòi tôi xóa đi”.

“Phủi phui cái mồm cậu! Xóa cái gì! Nói vậy chẳng khác nào rủa tôi và Hướng Tình chia tay à?”

“Là tôi sai, nói toàn những điều xui xẻo. vợ chồng anh Dã nhất định sẽ chung sống đến đầu bạc răng long, bên nhau trọn đời!” Chủ quán vừa vỗ nhẹ vào miệng mình vừa nói.

“Như vậy vẫn chưa đủ!”

“Chuyện hôm nay nếu cậu dám nói cho người khác biết thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Lục Li Dã cảnh cáo.

Nói thực thì Lục Li Dã cũng cảm thấy việc xăm tên đối phương lên ngực mình là một việc làm có chút ngớ ngẩn. Anh cũng không rõ bản thân nghĩ gì mà lại nghĩ ra chiêu này! Nhưng hình xăm đôi thì hai người phải cùng xăm, không phải sao? Thêm nữa không thể để cô ấy chịu đau một mình. Nếu như đau, thì vẫn phải có anh chịu cùng.

“Tôi hiểu rồi. Việc này chỉ có trời biết đất biết, tôi với anh biết. Còn chị dâu có biết hay không là việc của anh và cô ấy…” Chủ quán cười gian xảo.

“Đừng có lảm nhảm nữa! Làm nhanh lên đi!”

Khi Lục Li Dã đến tìm Hướng Tình đúng lúc cô vừa hoàn thành bước cuối, đang cài cúc áo sơ mi lại. Anh bước đến giữ tay cô lại: “Để anh xem”.

“Đừng…” Hướng Tình có chút ngại ngùng.

“Chỗ xăm ở vị trí nhạy cảm, hơn nữa còn có người ngoài ở đây. ”

“Ngại gì chứ, cũng đâu phải là chưa từng nhìn qua!”

Lục Li Dã nói rồi cởi cúc áo vừa mới cài lại của Hướng Tình.

“Này này, hai người muốn ân ái thì cũng phải đợi tôi đi đã chứ?”. Cô chủ vừa nói vừa thu lại đồ đạc của mình.

“Đã thế sao cô còn chưa mau đi khỏi đây!”. Lục Li Dã lườm cô chủ quán.

“Tôi vẫn đang thu dọn đồ đạc mà! Anh Dã, anh với chồng tôi nói chuyện lâu như vậy, rốt cuộc là nói chuyện gì?”

“Còn không mau cút đi!”

“Đồ thô lỗ!!”

Cô chủ dọn đồ đạc xong liền quay gót đi.

Hướng Tình liền trách: “Tại sao anh lại ăn nói như tên lưu manh vậy!”

“Chẳng phải em hay bảo anh là tên côn đồ hay sao?”

Lục Li Dã cởi áo của Hướng Tình, nhìn vào ngực cô chỗ có hình xăm.

Trên làn da trắng là bông hoa với năm cánh hoa đỏ tươi, cánh hoa được tạo thành từ hình dạng của chữ Lục, tạo nên tổng thể một bông hoa tươi đẹp.

Màu đỏ tươi quyến rũ, gợi cảm của bông hoa nổi bật trên nước da trắng trẻo ngọc ngà, đẹp vô cùng.

“Đẹp quá…” Lục Li Dã thốt lên.

Anh nuốt nước bọt, nhìn không rời mắt: “Rất quyến rũ!”

Anh thật thà nhận xét, còn nói: “Khiến cho người khác không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn…chiếm trọn.”

“…Anh lại giở trò xấu xa rồi.” Hướng Tình đỏ mặt thẹn thùng nhìn anh rồi vội cài áo lại.

Nhưng lại bị Lục Li Dã ngăn lại, anh khẽ đặt bàn tay lên vết xăm rồi hỏi: “Đây là hoa gì? Thực sự rất đẹp…”

“…Hoa bươm bướm.”

Hướng Tình khẽ nói: “Đây là loài hoa biểu tượng cho sự kiên cường, cho tình yêu thiêng liêng và sự hạnh phúc.”

Lục Li Dã say mê ngắm bông hoa, sau đó liền nâng nhẹ mặt Hướng Tình và hôn nhẹ lên mũi cô nói: “Anh rất thích nó”.

Nghĩ tới những gì mà bản thân mình có, Lục Li Dã cảm thấy vô cùng phấn khích. Kế đó, anh liền đặt một nụ hôn lên bông hoa đỏ tươi trên ngực Hướng Tình. Mặc dù rất phấn khích, nhưng anh ấy vẫn hôn rất cẩn thận, nhẹ nhàng vì sợ sẽ làm Hướng Tình đau.

Hướng Tình đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, đau nhưng lại rất hạnh phúc.

Hướng Tình ngả vào người Lục Li Dã, đầu đặt lên ngực anh ta rồi khẽ hỏi: “Lần tới chúng ta gặp nhau là khi nào?”. Còn chưa rời khỏi mà cô đã có chút không nỡ.

“Sớm nhất có thể”. So với Hướng Tình thì Lục Li Dã càng không nỡ rời xa. Chỉ trách là không có cách nào có thể giữ cô ấy bên cạnh, không rời xa nửa bước.

Anh ôm lấy Hướng Tình rồi nhẹ nhàng giúp cô cài lại cúc áo: “Có đau lắm không?”

“Một chút cũng không đau…”

“Còn xóa nữa, anh sẽ giận đấy!”

Do là món quà quan trọng nên anh ấy tuyệt đối không cho phép Hướng Tình xóa nó.

Hướng Tình đang nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, những cô gái làm việc trong văn phòng cũng lần lượt ngoái ra ngoài cửa sổ nhìn thứ gì đó.

“Oa! Trời ơi, một đội quân …”

“Là ai vậy! Giống hệt như hoàng đế xuất trận! Thực phô trương. Rốt cuộc là minh tinh nào đây?”

“Minh tinh? Ai cơ? ” Hướng Tình vừa hỏi vừa tò mò ngoái nhìn xuống tầng dưới.

“Ừm ừm… Quả là một đội quân rất đông!”

Đội quân màu đen đông đảo, xe xếp thành một hàng thẳng tiến đến tòa soạn.

Tất cả các xe đều dừng trước cửa chính của tòa soạn. Bước ra từ ghế phụ của chiếc xe dẫn đầu là một người mặc toàn đồ màu đen, quay người kính cẩn mở cửa ghế ngồi đằng sau. Sau đó, một dáng người cao lớn bước ra. Người đàn ông mặc bộ vest mang phong cách kết hợp giữa Âu Châu và Trung Hoa màu xám nhạt vừa vặn ôm lấy cơ bắp rắn chắc, làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn cùng ống quần bó lấy đôi chân dài. Anh ta có sức hấp dẫn không thua kém bất cứ người mẫu nam quốc tế nào. Dưới ánh nắng nhạt, đôi mắt màu nâu giống như viên ngọc làm người người chú ý không thể rời mắt.

Người này nhìn rất quen…

“Trời đất! Hình như là Ngài Morri, người mà chúng ta từng phỏng vấn đợt trước đó.”

“Trời ơi, đúng rồi! Người thật còn đẹp hơn so với trong ảnh.”

“Thật có khí chất!”

“Hướng Tình, Hướng Tình, bạn trai của cô kìa.”

“Trời ơi! Bạn trai cô cũng thật phô trương…”

Một lúc sau, cả văn phòng trở nên ồn ào. Hướng Tình liền cảm thấy khó xử, không biết nên giải quyết ra sao.

Bỗng dưng có ánh mắt sắc như dao nhọn hướng về phía Hướng Tình. Không cần quay lại cô cũng đoán ra được là ai. Ngoài Tần Lịch Lịch, còn có thể là ai nữa chứ?

“Đồ phụ nữ lăng nhăng!!” Cô ta mắng.
Bình Luận (0)
Comment