Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 51

“Đương nhiên rồi.” Cao Dương Thành cười nhạt: “Nhưng mà còn cần cô Đỗ tự mình chỉ cho tôi cách sử dụng mới được!!” 

Anh lạnh lùng lên tiếng, sau đó cúi đầu, mạnh mẽ hôi lên đôi môi của Hoàng Ngân, tùy ý chiếm lấy hơi thở mùi đàn hương của cô. 

“Ưm ưm ưm...” 

Hoàng Ngân không ngờ anh lại đột nhiên hôn cô: “Cao Dương Thành, anh buông tôi ra, ưm...” 

Cô giơ tay đẩy người đàn ông trước mặt mình, cố gắng giãy giụa trong lồng ngực của anh. 

Nhưng, Cao Dương Thành đã bị lửa giận thiêu đốt lý trí từ lâu, một tay anh giữ hai cánh tay đang giãy giụa của Hoàng Ngân lên trên đỉnh đầu, nụ hôn ướt át lại rơi xuống đôi môi, gò má của Hoàng Ngân... 

“Cao Dương Thành...” 

Hoàng Ngân không thể chạy thoát, cô bị anh ôm chặt vào trong lồng ngực, giống như rơi vào bước đường cùng vậy. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng, tiếng thở dốc càng thêm sâu: “Anh... đừng có mà giở trò lưu manh... a... ưm ưm...” 

Trong lúc Hoàng Ngân đang kháng nghị thì đôi môi của người đàn ông kia rời khỏi đôi môi cô, sau đó trực tiếp tấn công về phía chiếc cổ trắng nõn của cô. 

Cái cảm giác tê dại bỗng nhiên ập đến này làm cho Hoàng Ngân không nhịn được mà khẽ rên thành tiếng. 

Khuôn mặt cô bỗng nhiên nóng bừng như bị bỏng vậy, thân hình nhỏ bé không ý thức được mà run rẩy, đôi mắt như bị bịt kín một tầng sương mù: “Anh muốn làm gì, anh đừng có lại gần!!” 

Bàn tay to của Cao Dương Thanh thô bạo kéo bộ quần áo không thoáng khí trên người Hoàng Ngân xuống, động tác của anh tràn ngập sự không kiên nhẫn và bực dọc: “Đỗ Hoàng Ngân, sao cô cứ muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên bết bát như vậy!! Chẳng phải cô muốn bán bao cao su sao? Không phải là trải nghiệm siêu mỏng, chỉ cần dùng là không thể dừng lại sao? Lại đây! Bây giờ lập tức làm cho tôi không dừng lại được!! Nếu như thứ này quả thật tốt như cô nói thì tôi sẽ mua, mua hết chỗ bao cao su này của cô!!” 

Cao Dương Thành tức giận mà gào thét với Hoàng Ngân, đôi mắt đỏ ngầu không hề che giấu sự tức giận trong lòng anh. 

Anh đang tức giận, nhưng mà, rốt cuộc anh đang tức giận cái gì!! 

“Cao Dương Thành, anh điên rồi sao! Tôi bán bao cao su ở trên đường thì liên quan gì đến anh? Cái này đáng để anh đuổi theo tôi một quãng đường xa như vậy để sỉ nhục tôi sao?” 

Hoàng Ngân đỏ hoe cả mắt, cô không chút yếu thế nào mà đánh trả lại anh, cô tức giận ném ‘Logger Vick’ trong tay lên người anh, món đồ rơi xuống đất, cuối cùng còn lăn vài vòng, làm cho nó trở nên bẩn thỉu, Hoàng Ngân trề môi ra, những giọt nước mắt tủi thân cứ liên tục chảy ra, không có cách nào kìm lại được. 

“Đồ khốn nhà anh!! Một ngày nhộn nhịp như ngày hôm nay lại bị anh làm hại không bán được gì cả!! Còn có bộ quần áo này, là tôi bỏ một khoản tiền lớn ra để thuê, bây giờ cũng bởi vì anh mà trở thành như vậy, anh đền cho tôi, anh đền cho tôi!!! Hu hu hu...” 

Hoàng Ngân giống như một đứa bé đang ăn vạ, cô ngồi trên nắp bồn cầu, bởi vì tủi thân mà òa khóc. 

Cao Dương Thành nhìn thấy dáng vẻ đáng thương kia của cô thì trong lòng có phần áy náy, trong lúc nhất thời anh chỉ biết đứng đó mà không nói nổi một lời. 

“Đừng khóc!” 

Anh nhịn cơn tức để dỗ dành cô. 

Kết quả, Hoàng Ngân lại càng khóc lớn hơn: “Anh đừng có động vào tôi!!” 

Cô tức giận gào thét với anh, cả người ngồi co ro trên nắp bồn cầu, cô ngồi ôm lấy gối, càng khóc lớn hơn. 

“Đỗ Hoàng Ngân, nếu cô còn khóc thì tôi sẽ lại tiếp tục hôn cô!!” 

Lời đe dọa của Cao Dương Thành, làm cho Hoàng Ngân ngẩng mặt lên, nước mắt của cô bỗng nhiên như dừng lại nơi khóe mắt, lóng lánh, lã chã chực khóc. 

Đột nhiên, “Oa...” một tiếng, Hoàng Ngân không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, lại một lần nữa khóc lớn: “Anh còn dám đe dọa tôi? Cái tên khốn nhà anh, đồ khốn khiếp! Hu hu hu...” 

“...” 

Bà nó!! 

Không hề nghi ngờ, Hoàng Ngân lại bị Cao Dương Thành hôn. 

Con người anh, từ trước đến này đều là một người đàn ông tốt đã nói là sẽ làm! 

Đôi môi ẩm ướt của anh dây dưa với đôi môi đỏ mọng của Hoàng Ngân, đầu lưỡi ấm áp mạnh mẽ cậy hàm răng của cô ra, vừa vội vã lại vừa dịu dàng chiếm đoạt lấy hơi thở mùi đàn hương của Hoàng Ngân, hút lấy từng hơi thở của cô. 

Bàn tay to của anh cách bộ trang phục dày sụ, mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của Hoàng Ngân, hai người quấy quýt lấy nhau. 

Hoàng Ngân rõ ràng muốn phản kháng, muốn từ chối, nhưng khi đối mặt với sự ngang ngược mà dịu dàng này của anh thì cô lại không có chút sức lực nào để chống lại. 

Đôi mắt kiều diễm của cô như phủ kín một tầng sương mù, tội nghiệp nhìn anh, dáng vẻ yếu đuối, bất lực như vậy làm cho người đàn ông trước mặt càng thêm muốn cô!! 

“Cũng không biết thằng bé Dương Thành này chạy đi đâu rồi, bảo đi hút điếu thuốc mà giờ đã không thấy tăm hơi đâu!” 

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, làm cho hai người đang ôm hôn trong nhà vệ sinh ngây người. 

Hoàng Ngân chết đứng, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch. 

“Có lẽ anh ấy không tìm thấy chúng ta, hay là chúng ta gọi điện cho anh ấy xem.” Người nói ra những lời này là Khuất Mỹ Hoa. 

Hoàng Ngân hoảng sợ nhìn Cao Dương Thành, mà anh thì cũng đang nhìn cô. 

Chỉ là, cô lại không hề nhìn thấy một chút hoảng loạn hay khẩn trương nào trong đôi mắt anh. 

“Điện thoại của anh...” 

Hoàng Ngân nhỏ giọng nhắc nhở anh. 

Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chiếc điện thoại trong túi Cao Dương Thành lại vang lên. 

Hoàng Ngân sợ hãi, trong một khoảnh khắc, hô hấp của cô giống như muốn dừng lại vậy. 

“Ủa?” 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói nghi ngờ của Khuất Mỹ Hoa. 

Cao Dương Thành liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Ngân, từ từ lấy chiếc điện thoại trong túi ra, màn hình thông báo hiện lên hai chữ ‘Mỹ Hoa’, anh không hề do dự mà chuyển chế độ điện thoại về im lặng. 

“Mẹ, có phải con nghe nhầm không? Lúc mới nối máy với điện thoại của Dương Thành thì ở đây cũng vang lên tiếng điện thoại.” Khuất Mỹ Hoa nói, nghi ngờ đẩy cánh cửa phòng vệ sinh nơi Hoàng Ngân đang đứng. 

Hoàng Ngân lập tức khẩn trương đến mức cả người đều cứng đờ, cô nhìn chằm chằm về phía cửa, một lúc lâu sau cô mới thở phào nhẹ nhõm, may mà ổ khóa ở chỗ này là loại tốt. 

“Bên trong có người không?” 

Khuất Mỹ Hoa ở bên ngoài, hô lên để dò xét. 

Hoàng Ngân khẩn trương đến mức túm chặt ống tay áo của Cao Dương Thành, bỗng nhiên, cô nảy ra một ý, cô nắm lấy mũi, gằn giọng xuống, dùng tiếng địa phương ở quê mình, bắt đầu giả vờ như là nghe điện thoại. 

“Mẹ, mẹ đừng gọi điện cho con nữa, con lập tức về đây.” 

“Dạ, dạ, được rồi! Con đang đi vệ sinh! Không nói chuyện với mẹ nữa...” 

“Dạ dạ, hẹn gặp lại, ưm ưm...” 

‘Cuộc điện thoại’ của Hoàng Ngân cũng kết thúc, cô còn chưa kịp có phản ứng khác thì đôi môi đỏ mọng lại bị tập kích, đôi môi cô bị đôi môi anh che phủ, tùy ý dây dưa. 

Đôi mắt của Hoàng Ngân mở to, gần như là không tin được, tên khốn Cao Dương Thành này... 

Trong tình huống như vậy mà anh còn dám hôn cô!! 

Chẳng lẽ anh không biết người ở bên ngoài là mẹ và người vợ tương lai của mình sao?!! 

Hoàng Ngân lập tức cảm thấy bản thân mình giống như đang vụng trộm với chồng của người ta ở ngay trước mặt vợ cả, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn đẩy anh ra nhưng lại không lay động được anh, đến cả kêu cứu hay chửi rủa cũng không được! 

Tên khốn này, nhất định là cố ý!! 

Sau khi Hoàng Ngân diễn vở kịch lúc nãy thì Khuất Mỹ Hoa mới cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, cô ta lại tiếp tục gọi điện cho Cao Dương Thành, nhưng vẫn không có ai nghe máy. 

Mà bên trong nhà vệ sinh, hành động của Cao Dương Thành lại càng thêm quá đáng. 

Hàm răng trắng sáng khẽ gặm cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, những dấu hôn màu đỏ tím cũng liên tục xuất hiện trên làn da mịn màng của cô. 

Hoàng Ngân tức đến mức giơ tay lên đánh anh, nhưng cũng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ khiến cho anh càng thêm ngang ngược mà chiếm đoạt! 

Bàn tay to nóng rực của anh trực tiếp đi vào bên trong áo sơ mi của Hoàng Ngân, sau đó nhanh chóng nắm lấy vòng một đẫy đà của cô, tùy ý vuốt ve, làm cho bộ phận mềm mại kia biến thành những hình dáng mê người. 

Hoàng Ngân muốn kêu lên, nhưng hai người phụ nữ ngoài kia làm cho cô không dám lên tiếng. 

Cô muốn phản kháng, nhưng khi đối mặt với sức mạnh của anh thì lại không còn chỗ trốn. 

Cô giống như một con thú nhỏ đáng thương bị vây nhốt, chỉ có thể để mặc cho anh bắt nạt, chiếm lấy! 

Hoàng Ngân biết, anh cố ý, anh cố ý bắt nạt cô, nhục nhã cô... 

Có lẽ anh còn chưa thể quên được những đau khổ và chua xót mà bốn năm trước cô mang đến cho anh. 

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài tìm nó thôi.” 

Gọi điện thoại cũng không được, nên hai người phụ nữ kia lập tức đi ra ngoài sau khi đi vệ sinh. 

Mà lúc này, Cao Dương Thành cũng buông Hoàng Ngân ra. 

Hoàng Ngân ngồi trên nắp bồn cầu, hổn hển trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt thanh tú cũng đỏ bừng vì xấu hổ, nước mắt ngập tràn ra nơi khóe mi, càng tủi thân thì lại càng tức giận: “Cao Dương Thành, đồ điên nhà anh!!” 

Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn chăm chú về phía đôi môi sưng đỏ của Hoàng Ngân, khóe miệng hơi nhếch lên, ra vẻ hờ hững nói: “Đến ngày hôm nay tôi vẫn cảm thấy tò mò, không biết khi ngoại tình thì sẽ kích thích như thế nào...” 

“Thấy cô khi ở dưới tôi chật vật như vậy, Đỗ Hoàng Ngân, cảm giác đó, quả thật là không tồi!!” 

Cao Dương Thành nói, sau đó lấy bảy mươi nghìn ở trong túi ra, để trên nắp bồn cầu: “Đây là tiền bao cao su, sau khi quay về, tôi sẽ cẩn thận thử với Mỹ Hoa, nếu như không tệ thì tôi sẽ lại đến tìm cô!” 

Anh vừa dứt lời, liền mở của phòng, rồi ung dung đi ra ngoài. 

Phong thái lịch sự, đủ để làm cho mọi người quên mất chuyện anh bước ra từ trong nhà vệ sinh nữ. 

“Tên khốn!!” 

Hoàng Ngân tủi thân cầm bảy mươi nghìn lên, rồi bước ra bên ngoài, nước mắt rơi như mưa: “Ai cần tiền của anh, tên khốn Cao Dương Thành nhà anh, đồ lưu manh!!” 

Cao Dương Thành đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh nhìn xuống hộp bao cao su được sản xuất trong nước trên tay mình, sau đó cảm thấy lông mày giật liên tục. 

Rốt cuộc là người phụ nữ này đang làm cái quái gì vậy!! 

Không bán rượu thì đi bán bao cao su? Hai tỷ anh để lại cho cô đâu? Đã tiêu vào chỗ nào rồi? Còn có Đoàn Vũ Đạt, anh lại để vợ mình đi làm loại công việc này sao? 

Tất cả những điều này cũng quá kì lạ rồi! 

Cao Dương Thành tiện tay ném hộp bao cao su trong tay vào thùng rác, sau đó bước về phía mà lúc nãy Hoàng Ngân mới đứng. 

Ở chỗ đó còn có không ít nhân viên tiếp thị đang ra sức giới thiệu sản phẩm. 

Cao Dương Thành ung dung bước đến: “Đếm xem, chỗ này có bao nhiêu hộp, tôi đều mua hết.” 

“Cái gì?” 

Nhân viên bán hàng ở quầy đương nhiên là không ngờ được sẽ có một ông chủ lớn như vậy xuất hiện, anh ta ngạc nhiên đến mức không khép mồm vào được, thậm chí còn có chút không dám tin. 

Cao Dương Thành nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, thúc giục nói: “Tính xem là bao nhiêu tiền.” 

Mua bao cao su ở trên đường lớn đã không phải là một chuyện vẻ vang gì, nay lại còn mua nhiều như vậy, chẳng phải bỗng nhiên sẽ bị mọi người nhòm ngó sao? Cao Dương Thành cảm thấy anh vì người phụ nữ ngu ngốc tên Đỗ Hoàng Ngân kia mà mất hết mặt mũi rồi! 

“Được, được, làm liền ạ!” 

Nhân viên bán hàng bắt đầu kích động đi tính tiền. 

Cao Dương Thành đứng ở cạnh quầy, hút thuốc chờ đợi kết quả. 

“Thưa anh, đã xong rồi, chỗ này có hai mươi thùng, mỗi thùng có năm mươi hộp, mỗi một hộp có giá bảy mươi nghìn, cho nên tổng cộng là bảy mươi triệu, bởi vì anh mua nhiều nên chúng tôi giảm cho anh 12%, chỉ còn sáu mươi mốt triệu sáu trăm nghìn! Xin hỏi anh trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?” 

Cao Dương Thành lấy một chiếc thẻ vàng VVIP từ trong ví ra, nhíu mày hỏi: “Các anh sẽ có tiền hoa hồng chứ.” 

“Dạ, đúng vậy.” Nhân viên bán hàng kia thành thật trả lời. 

“Vậy thì anh cứ tính bảy mươi triệu đi, khi viết hóa đơn thì nhớ viết tên Đỗ Hoàng Ngân vào.” 

“Dạ?” 

Nhân viên tiếp thị còn cho là mình nghe không rõ. 

Cao Dương Thành ngước lên nhìn anh ta: “Có vấn đề gì sao?” 

“Không... không có.” Nhân viên bán hàng tuy nói không có, nhưng trong lòng thì đã sớm mắng một trận. 

Anh ta vốn cho là lần này mình sẽ kiếm được một khoản, nào ngờ tiền đến tay rồi lại còn để vuột mất! 
Bình Luận (0)
Comment