Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 518

Nếu lúc đầu ông trời không định cho cô đứa con, vì sao lại muốn cô mang thai nó, cho cô hi vọng lớn lao nhưng đến cuối cùng lại kết thúc bi thảm như vậy... Nếu sớm biết kết quả như vậy, lúc đầu còn không bằng không có!!

"Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Hu hu hu..."

Hướng Tình nắm lấy chiếc chăn dưới người, vò ở trong lòng bàn tay mình, vò đến khi nó nhăn nhúm lại... Móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay tới mức rỉ máu mà Hướng Tình vẫn không hề hay biết.

Sau đó, Hướng Tình rốt cuộc không thể chịu đựng được đả kích này, đã ngất đi.

Khi cô tỉnh lại, y tá đưa cho cô một tờ thông báo phẫu thuật, yêu cầu cô ký tên.

Tay Hướng Tình cầm bút mà run rẩy, gương mặt trắng bệch.

Phẫu thuật không phải gì khác, mà là...

Phá thai!!

Hoàng Ngân ở bên cạnh thấy vậy cũng vô cùng đau lòng: “Y tá, để cho tôi ký hộ! Tôi đại diện cho nó."

"Không được, phẫu thuật này phải do người mẹ của đứa bé ký tên."

"... Được."

Hướng Tình gật đầu và cắn răng ký tên mình lên đơn phẫu thuật.

Sau khi ký xong, dường như sức lực trên người Hướng Tình đều cạn kiệt, chiếc bút máy rơi khỏi bàn tay cô. Cô co người nằm ở trên giường, nhắm mắt cắn môi và lặng lẽ khóc.

...

Cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra sau một giờ...

Hai giờ sau, khi Hướng Tình được đẩy từ trong phòng giải phẫu ra thì cái bụng nhô cao đã trở nên bằng phẳng.

Tay Hướng Tình chạm vào trên bụng của mình, nơi đó đã hoàn toàn trống rỗng... Cô không cảm giác được sự tồn tại của con mình nữa!

Đứa trẻ đã thật sự được sinh ra, được lấy ra ngoài cơ thể của cô... Kết quả mới tàn nhẫn làm sao.

Cảm giác kia quả thật còn đau đớn hơn cả cạo xương róc thịt gấp trăm lần, nghìn lần!!

Thậm chí còn làm cho cô thấy đau đớn, khó chịu hơn cả móc đi tim gan của cô...

"Cô Cao, cô có muốn nhìn đứa trẻ một lần cuối không..."

Bác sĩ bế một đứa trẻ chỉ mới lớn bằng nửa bàn tay tới trước mặt cô. Hướng Tình không kìm chế được nữa, đau buồn mà khóc ra thành tiếng.

Đứa trẻ còn chưa có thành hình, vẫn giống như lúc ở trong bụng mẹ. Cơ thể nhỏ bé nằm ở trong lòng bàn tay của bác sĩ lại bình thản như vậy, đáng yêu như vậy... Hướng Tình ngây người nhìn nó mà vừa khóc vừa cười, giống như một người mẹ bị ngốc, vẻ mặt xót xa: “Bác sĩ để cho tôi... ôm con một cái, cho tôi ôm con tôi..."

Hướng Tình đưa hai tay về phía bác sĩ.

Bác sĩ hơi khó xử. Dù sao đứa trẻ rất bẩn, phía trên đều là tơ máu.

"Bác sĩ, tôi là mẹ của con, cầu xin bác sĩ hãy để cho tôi được ôm con..."

"Được."

Bác sĩ rất xúc động, trao đứa trẻ trong tay cho Hướng Tình đang nằm ở trên giường.

Hướng Tình mới vừa chạm vào cơ thể của con liền không nhịn được mà òa khóc.

Đứa trẻ dường như vẫn còn ấm, nằm trong lòng bàn tay cô có vẻ nhỏ bé như vậy, lại đáng yêu như vậy... Hướng Tình không nhịn được cúi đầu hôn nó, không để ý tới những tơ máu trên người nó, vẫn hôn nó không ngừng: “Bảo bối, mẹ yêu con, mẹ... thật sự rất yêu con. Nhưng... mẹ xin lỗi con, xin lỗi con..."

Cô ôm đứa trẻ ở chỗ trái tim mình, đu đưa dỗ nó giống như nó còn sống vậy.

Các bác sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được mà liên tục lau nước mắt.

Có lẽ trên thế giới này, tình thương của người mẹ là tình cảm làm cho người ta xúc động nhất!



Một ngày sau, Hướng Tình không để ý tới cơ thể vừa mới đẻ non đã ra khỏi bệnh viện.

Cô mang đứa con của mình đi.

Bệnh viện dùng đồ chứa chuyên dụng và dán lên tên cô: Cao Hướng Tình.

Cô ôm thật chặt nó vào trong ngực mình như ôm vật báu quý giá nhất trên thế giới.

Hướng Tình ôm nó đi tới nghĩa trang, chọn cho nó một chỗ tốt nhất rồi chôn xuống.

Trên bia mộ có khắc một hàng chữ: Bất đắc dĩ buông tha, nhưng trong lòng vĩnh viễn đau không thể nào quên được.

Khi cầm nắm đất cuối cùng, Hướng Tình quỳ gối trước bia mộ và khóc như đứt ruột đứt gan.

Cô vẫn không muốn tin con của mình lại rời khỏi mình trong đau đớn như vậy... Hướng Tình lảo đảo đi từ trong nghĩa địa ra. Cô chạy trên đường không hề có mục đích, cũng không biết thế nào lại mê man, liền đi tới trước biệt thự của Lục Ly Dã.

Cô không có sức lực, ghé vào trên cánh cửa nhưng không nhấn chuông, bàn tay nhỏ bé không ngừng gõ vào cửa.

Trong nháy mắt khi Lục Ly Dã mở cửa nhìn thấy Hướng Tình, anh ta có một giây gần như cho rằng mình đã nhìn thấy quỷ.

Gương mặt trắng bệch không có chút sắc máu, mái tóc rối bời giống như đã nhiều ngày không hề chải, đôi mắt tuyệt đẹp lúc này sưng đỏ giống như trái táo, quầng mắt thâm đen, trong mắt đều là tơ máu làm người ta khiếp sợ... Lục Ly Dã bị dọa cho giật mình, giơ tay đẩy cửa và ôm cô vào trong lòng mình: “Em làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể thành bộ dạng như quỷ thế này??"

Anh ta ôm cô vào trong nhà.

Hướng Tình mới vừa cảm giác được hơi ấm của anh ta thì trong chớp mắt tiếp theo đã nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh ta, không nhịn được đau lòng mà khóc thành tiếng.

"Hu hu hu..."

Lục Ly Dã thấy Hướng Tình như vậy thì vô cùng đau lòng, vừa dùng tay lau nước mắt cho cô, vừa hỏi cô: “Em nói cho anh biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hướng Tình ngước mắt lên muốn trả lời, nhưng bỗng nhiên...

Cô nhìn thấy được, người đang đứng ở cửa phòng khách... Tần Lịch Lịch?!!

Hướng Tình chợt giật mình, dường như trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Cô có cảm giác ớn lạnh, chỉ mấy giây đã lạnh từ ngón chân lên tới tận đỉnh đầu... "Em hãy nghe anh giải thích!"

Lục Ly Dã muốn giải thích với Hướng Tình, bỗng nhiên lại nghe được Tần Lịch Lịch nói một câu: “Ly Dã, em mang thai rồi!!"

"Cô nói chuyện thối lắm!!"

Lục Ly Dã mắng một câu, trong đôi mắt đỏ đến kinh người.

Hướng Tình có cảm giác từ tim đến người đều đau đớn như bị ai đánh vậy.

Tần Lịch Lịch có thai?

Có thai?!!

Mà cô thì sao? Cô vừa mất đi đứa con bảo bối của mình...

Cơ thể Hướng Tình run lên, dáng vẻ suy nhược dường như sẽ lập tức ngã xuống vậy.

Tần Lịch Lịch cười thản nhiên, có phần đau khổ nói: “Em biết anh sẽ không tin, cho nên trước khi tới đây em đã làm xét nghiệp ADN của anh và đứa trẻ. Nếu như anh thật sự không tin, em mời anh lập tức kéo em đi làm xét nghiệm..."

Cô ấy nói xong liền đặt đơn xét nghiệm lên trên bàn.

"Tần Lịch Lịch, tôi đã tiêm thuốc tránh thai, cô giải thích cho tôi nghe đứa nhỏ này ở đâu ra?!"

Lục Ly Dã nổi giận.

Hướng Tình đau xót nhắm nghiền hai mắt, cố gắng rời khỏi vòng tay của Lục Ly Dã, bước chân vẫn còn hơi lảo đảo.

"Hướng Tình…"

Lục Ly Dã đi tới kéo cô lại nhưng bị cô đẩy ra. Đôi mắt cô đỏ hoe, xa cách lại lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh đừng động vào tôi!!"

Cô đau đớn đến mức mi tâm không ngừng run rẩy: “Tiêm thuốc tránh thai... Lục Ly Dã, anh nói tiêm thuốc tránh thai chính là cách để anh mượn cớ tránh né hiện thực sao?!! Anh luôn mồm nói đã tiêm thuốc tránh thai, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới thuốc tránh tai cũng có xác suất thất bại hả?!! Người ta đã kiểm tra ADN và đặt ở ngay trước mắt anh, anh vẫn còn phủ nhận... Đối mặt với một người phụ nữ có thai, sao anh có thể... nói ra miệng được chứ?!!"

Hướng Tình không phải đang nói chuyện thay cho Tần Lịch Lịch mà đang đòi lại công bằng cho mình và con mình!!

Lục Ly Dã nghe Hướng Tình nói vậy thì mi tâm chợt run lên, mắt mở to và đưa tay nắm lấy cánh tay của Hướng Tình: “Con của em... là của anh, đúng không?? Anh mới là ba của đứa trẻ à??!"

Trong lòng Lục Ly Dã vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tần Lịch Lịch: “Hướng Tình!! Anh là ba của đứa trẻ đúng không?!"

Anh ta kéo Hướng Tình vào trong lòng rồi ôm thật chặt: “Xin lỗi, anh xin lỗi... Hướng Tình, em đánh anh, em mắng anh đi được không? Lúc đó đầu óc anh mê muội, tuyệt đối không thể nào..."

"Lục Ly Dã, anh đừng tự mình đa tình."

Giọng nói bình tĩnh của Hướng Tình vang lên trong lòng anh ta.

Cô cố sức thoát khỏi sự giam cầm của anh ta, đôi môi nhếch lên đầy lạnh lùng: “Con tôi chẳng có chút quan hệ gì với anh cả!! Tôi vừa nói là Tần Lịch Lịch..."

Hướng Tình nói đến đó thì trái tim đau đớn.

Lông mày nhíu lại, nước mắt suýt nữa thì tràn ra khỏi mi.

Trong chớp mắt tiếp theo, cô xoay người và đi ra ngoài.

Mỗi bước đi đều khiến cô có cảm giác như giẫm trên bàn chông.

Lục Ly Dã đi tới, từ phía sau kéo cô lại và giữ chặt ở trong lòng mình, khẽ năn nỉ: “Đừng đi!! Cao Hướng Tình, em đừng đi đâu cả, hãy ở lại bên cạnh anh!!"

"Vậy còn Tần Lịch Lịch thì sao?"

Hướng Tình hỏi Lục Ly Dã, giọng nói nghẹn ngào nhưng cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không được tự nhiên.

Tần Lịch Lịch nhìn hình ảnh trước mắt mà nước mắt không nhịn được trào ra ngoài... Hai tay rũ xuống bên người, nắm tay siết chặt, còn không ngừng run rẩy.

"Lục Ly Dã, con em... Thật sự là của anh!!"

Đôi mắt Lục Ly Dã tối lại, lạnh lùng mở miệng nói: “Nếu đứa trẻ là của tôi, nếu cô sinh ra được, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Về phần cô, tôi sẽ cho cô một số tiền lớn đủ để cô có thể sống dư giả cả đời này!"

Hướng Tình nghe vậy thì cố thoát khỏi sự giam cầm của Lục Ly Dã: “Chúng ta kết thúc tình yêu dây dưa mãi không đứt này đi! Lục Ly Dã, tôi mệt mỏi, thật sự mệt mỏi rồi... Người phụ nữ khác mang thai đứa con của anh, còn tôi là người đã kết hôn với người đàn ông khác. Anh dựa vào đâu mà cảm thấy giữa chúng ta còn có thể không thể ý tới người khác, sống cùng với nhau chứ?? Cho dù anh làm được thì tôi cũng không có cách nào chấp nhận được!! Xin lỗi, tôi không rộng lượng được như vậy..."

Hướng Tình nói xong thì nước mắt rưng rưng, rời đi mà không hề quay đầu lại.

Lục Ly Dã không đuổi theo nữa. Hướng Tình nói lời này khiến anh ta phải một lần nữa nhìn lại mối quan hệ giữa bốn người bọn họ.

Giống như cô nói vậy, cho dù Tần Lịch Lịch và Morri không chắn giữa bọn họ nhưng ám ảnh vẫn còn. Giữa bọn họ thật sự có thể sống với nhau mà hoàn toàn không có mâu thuẫn sao?

Lục Ly Dã gọi điện thoại cho Tống: “Tống, cậu qua bên tôi một chuyến, đưa chị Hướng Tình của cậu về nhà."

Trông cô như vậy, dù thế nào thì anh ta cũng không yên tâm để cô rời đi một mình.

Tống nhanh chóng tìm được Hướng Tình đang đón xe ở bên đường, mãi đến khi nhìn thấy cô lên xe của Tống, trái tim đầy lo lắng của Lục Ly Dã mới có thể an tâm một chút.

"Ly Dã, em..."

"Tần Lịch Lịch!"

Tần Lịch Lịch còn muốn nói chuyện lại bị Lục Ly Dã cắt ngang.

Anh ta nhíu mày và châm điếu thuốc, hít vài hơi rồi phun ra vài vòng khói thuốc, liếm đôi môi khô khốc: “Tôi vẫn nói câu nói kia, nếu đứa con trong bụng cô thật sự là của Lục Ly Dã tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

Trong đôi mắt tối tăm của anh ta càng thêm thâm trầm, chân mày nhíu chặt: “Nhưng cô muốn tôi cưới cô thì không có cửa đâu! Tôi không quan tâm đêm hôm đó tôi rốt cuộc có chạm vào cô hay không, tôi đều sẽ không cưới cô! Bởi vì tôi không yêu cô, từ trước đến nay đều chưa từng yêu cô…"

Nước mắt Tần Lịch Lịch không ngừng tràn ra ngoài, gương mặt tái nhợt không còn máu. Cô ta gật đầu nói: “Nếu anh không muốn cưới em, vậy em sẽ bỏ đứa bé này..."
Bình Luận (0)
Comment