Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 546

Đình Hải bình thản nhìn cô: “Tôi chưa ăn cơm, nếu như cô ăn thì tôi nấu luôn cho.”

“Thật không! Vậy cám ơn nha!! Tôi ăn, tôi có ăn!!”

Tiểu My liền gật đầu.

Tuy là anh chỉ thuận tiện nấu nhiều thêm chút thôi, nhưng mà Tiểu My đã cảm động muốn rơi nước mắt.

Đình Hải đưa tay vòng qua cô, lấy đồ ăn và mỳ từ trong tủ lạnh ra.

Không để ý tới Tiểu My, anh đi thẳng đến chỗ bếp để nấu mỳ.

Động tác nấu mỳ của anh nhìn không có vẻ là thành thạo, nhưng mỗi động tác đều rất bình tĩnh, đâu vào đấy, không hề có chút bối rối.

Một lúc sau, hai tô mỳ nóng hổi đã ra lò.

“Ôi…thơm quá đi!!”

Tiểu My không nhịn được khen lấy khen để.

Sau khi lấy đũa, hai người một trái một phải ngồi vào bàn ăn.

Đình Hải vẫn với gương mặt trăm năm không đổi, cũng không nhiều lời, chỉ cắm cúi ăn.

Tiểu My vốn định nói vài câu cám ơn, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Đình Hải, những gì muốn nói tự nhiên trôi tuột lại vào trong, cô không còn hứng thú lên tiếng nữa.

Thôi bỏ đi, chắc là anh cũng không cần câu cám ơn của mình!

Tiểu My cũng cắm cúi ăn mỳ, ăn từng đũa lớn, chẳng có dáng vẻ dịu dàng tao nhã của con gái nào.

Đình Hải ngẩng mắt lên, thoáng nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi lại nhanh chóng cúi xuống ăn tiếp.

Hai người mới ăn được một nửa, Kỳ hấp tấp từ bên ngoài trở về.

“Trời! Hai người ăn khuya hả! Vậy mà không kêu tôi!”

Kỳ hai sải bước đã chễm chệ ngồi xuống bàn ăn.

“Cái gì ăn khuya á! Đây là bữa ăn tối của tôi và cậu ta!”

Cuối cùng thì Tiểu My cũng đã chịu ngẩng đầu lên khỏi tô mỳ của mình.

“Bữa tối?”

Kỳ liếc nhìn Đình Hải ngồi bên cạnh: “Bữa tối cậu không phải ăn với tôi rồi sao?”

“Hả?”

Tiểu My nghi ngờ nhìn Đình Hải.

Đình Hải ngẩng đầu, giọng vô cảm trả lời Kỳ: “Tôi lại đói nữa, không được sao?”

“Được, đương nhiên là được! Nhìn hai người ăn, tôi cũng cảm thấy đói! Hướng Bách, đi, nấu cho tôi một tô đi, nhìn tay nghề của cậu chắc cũng nấu ăn giỏi lắm đây!”

Kỳ huých tay Tiểu My.

“Cái này không phải tôi nấu đâu.”

Hướng Bách vội giải thích, cô chỉ chỉ Đình Hải đang ngồi đối diện: “Tôi đâu biết nấu mỳ gì đâu, toàn là Đình Hải nấu đó!”

“Gì?”

Kỳ cứ tưởng là mình nghe nhầm: “Mỳ này là của Đình Hải nấu hả?”

Anh nhìn Đình Hải như nhìn người ngoài hành tinh: “Chẳng phải cậu không bao giờ vào bếp sao?”

Kỳ lại quay qua nhìn Tiểu My, rồi kể khổ: “Haiz! Cậu không biết chứ, tôi với thằng ranh này đã ở chung hai năm rồi, nó không bao giờ chịu vô bếp, nói là mùi trong bếp khó ngửi! Vậy mà hôm nay nó vì cậu vô bếp, trời ơi, đây đúng là chuyện long trời lở đất mà!! Không được, không được, tôi ghen rồi!! Đình Hải, hôm nay cậu bắt buộc phải nấu mỳ cho tôi ăn mới được!”

Với những lời kể khổ của Kỳ, Đình Hải vẫn như không liên quan, gương mặt vẫn lạnh lùng, không hề có chút ngại ngùng hay phải giải thích gì với Kỳ, chỉ bình thản nói: “Hôm nay không có chuyện bước vào bếp lần hai đâu!”

Anh tuyệt đối không để cho dầu mỡ trong bếp đầu độc mình lần thứ hai!

“Trời! Cậu…cậu trọng sắc khinh bạn!!”

Kỳ tức giận bất bình.

Tiểu My đứng hình khi chứng kiến màn đối đáp của hai người.

Trọng sắc khinh bạn??

Chẳng lẽ mình là ‘sắc’ của Đình Hải? Không phải chứ! Thân phận hiện tại của mình là con trai mà!!

Hơn nữa, Đình Hải bảnh trai như vậy, chắc không thể nào để mắt đến tên ẻo lả như mình đâu?!

“Kỳ, cậu đừng ghen tị nữa! Chuyện là anh Đình Hải đói bụng, nên tự mình đi nấu mì, sau đó sẵn tiện nấu thêm phần của tôi thôi!”

Tiểu My vội vàng giải thích.

“Vậy sao?”

Kỳ đương nhiên vẫn còn chút nghi ngờ.

Tiểu My cảm thấy buồn cười nói: “Chứ không thì sao?”

Chẳng lẽ anh ta thật sự nghĩ Đình Hải thích cô à?!

“Tôi ăn xong rồi, các cậu từ từ ăn đi!”

Đình Hải nói xong, buông đũa, đứng dậy bỏ đi.

“Này! Cậu ăn để thừa nhiều thế!!”

Tiểu My hét lên từ sau lưng anh, nhưng đáp lại chỉ là ‘rầm’ tiếng đóng cửa phòng.

Đình Hải vốn dĩ như vậy!!

“Trời! Ngày nào cậu ta cũng tỏ ra kiêu căng như vậy, cậu chịu được sao?”

Tiểu My chịu không được lên tiếng hỏi Kỳ.

“Tính cậu ta vốn vậy! Lạnh lùng, vậy mà mấy cô bạn học lại chết mê chết mệt!”

“Vậy cũng đúng, mấy cô bạn đó toàn thích kiểu con trai như vậy!”

Tiểu My gật đầu, đồng ý với ý kiến của Kỳ.

“Ha! Cậu làm như cậu hiểu con gái lắm vậy, trước giờ đã yêu ai chưa? Bày đặt ở đó ra vẻ lợi hại!”

Kỳ không hề nể nang mà chế nhạo cô.

“…”

Cô đâu có tỏ ra lợi hại? Chẳng qua là cô đứng trên lập trường phụ nữ mà nói thôi!

Ngày hôm sau.

Bạn học trong lớp của Tiểu My lại tránh nắng dưới gốc cây.

Đình Hải lại tập bóng ở sân bóng rổ.

Bên ngoài sân bóng rổ, cái chị học lớp trên theo đuổi Đình Hải tay cầm cây dù che nắng, vẫn đứng ở đó nhìn anh chơi bóng.

Nói thật là Tiểu My rất khâm phục nghị lực của các chị ấy.

Đương nhiên, cô cũng rất khâm phục khả năng kiềm chế và tập trung của Đình Hải, nói chứ với cô gái đẹp gái như vậy, suốt ngày đi theo anh, lại rất quan tâm anh, sao mà anh có thể không nhìn dù chỉ là thoáng qua!

“Hướng Bách!!”

Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu của cô bạn học cùng.

À, là hoa khôi của lớp, Văn Tịch, một cô gái rất thanh tú.

Dáng người nhỏ xinh, hình như cao khoảng một mét sáu, tóc đen dài suôn mượt như suối chảy, mái ngố, cô từ xa bước đến, không khác gì tiên nữ giáng trần xao động lòng người.

Nhưng mà, mặt cô ấy đỏ như gấc nhìn cô thẹn thùng là ý gì?!

Chắc không phải…

Tiểu My trong lòng thoáng giật mình…

Đừng nói cô hoa khôi này kết mình rồi nha?! Đừng như vậy nha, cô không hề muốn yêu đồng giới! Càng không muốn đóa hoa tuyệt đẹp kiêu kỳ đó lại bị cô dẫm nát!

“Hướng Bách!”

Văn Tịch đi đến trước mặt Tiểu My, giọng cô mềm mại dịu dàng lại gọi cô thêm lần nữa.

“Hả? Có việc gì không?”

Tiểu My cố tình tỏ vẻ bình thường, giữ khoảng cách an toàn với cô, trả lời cô với giọng hơi xa cách.

Lạnh lùng với cô một chút, tuyệt đối là vì muốn tốt cho cô! Trong lòng Tiểu My tự nói với mình như vậy.

“Hướng Bách, chuyện là… nghe nói cậu với anh Đình Hải rất thân nhau, tôi… có thể làm phiền cậu giúp tôi được không, phiền cậu đưa giúp tôi lá thư này cho anh Đình Hải?!”

Cái gì!!

Cho nên…

Mới tự cho mình có số đào hoa, thì ra là liên quan đến Đình Hải?!

“Trời! Các cậu cứ từng người một, sao ai cũng thích anh ta vậy?”

Tiểu My đối với các bạn nữ học cùng lớp có cảm giác như đàn gảy tai trâu.

“Hướng Bách, cậu giúp tôi đi!”

Văn Tịch nhõng nhẽo năn nỉ cô, đưa lá thư trong tay ra.

Hướng Bách không cầm: “Thật sự không phải tôi không muốn giúp cậu, cậu cũng nhìn thấy mà, bên cạnh anh ấy còn có các chị học lớp trên cứ bám theo kìa! Người đang cầm dù đó, thấy không? Tôi sợ tôi mà đi qua đó, chưa làm gì thì đã bị chị ấy xử đẹp rồi!”

Nói là thư, nhưng thực chất là thư tình, ít ra thì lúc nhỏ cô cũng đã nhận được không ít!

“Không sao đâu, Hướng Bách! Năn nỉ cậu mà! Cậu giúp mình đi!!”

Văn Tịch tỏ ra tội nghiệp đáng thương nhìn cô.

Thật sự mà nói, nếu như mình là con trai, không chừng cô cũng sẽ rung động với cô ấy.

Thực tế là, đàn ông có mấy người nào mà lại không thích kiểu phụ nữ nhỏ bé yếu ớt trông chờ được bảo vệ chứ?!

“Được!”

Tiểu My vỗ mạnh vào đùi mình, cầm lấy thư tình của cô ấy, đứng dậy: “Để tôi giúp cậu!”

“Thật tốt quá! Hướng Bách, cám ơn cậu!”

“Được rồi, đều là bạn học chung lớp, chuyện nhỏ thôi!”

Tiểu My đưa tay lên, cầm lấy thư tình của cô, liền xông vào cái nắng như lửa đốt chạy về hướng sân bóng rổ.

Trên sân bóng rổ vẫn đang diễn ra trận đấu kịch liệt giữa hai đội.

Lúc Tiểu My đi qua, cũng vừa đúng lúc Đình Hải vừa ném trúng bóng vào rổ ở cự ly xa, ghi trọn ba điểm, tư thế ném đó không sao diễn tả được.

Ngay cả thân là con gái như Tiểu My cũng không giấu được đố kỵ trong lòng, cô trách ông trời thật không công bằng mới sinh ra anh đã đẹp trai lại còn tài giỏi nữa!

“Oa!! Ba điểm, giỏi quá!! Đình Hải, cố lên!”

Chị học lớp trên si tình cầm dù đứng bên cạnh cô la lên.

Lúc này, Tiểu My mới nhìn rõ gương mặt của chị ta.

Quả thật cũng có chút nhan sắc, không phải cái kiểu dịu dàng nhu mì như Văn Tịch, là kiểu sắc sảo hơn.

Trên sân bóng, Đình Hải hình như cũng đã nhìn thấy Tiểu My, Kỳ cũng nhìn thấy cô, cả hai người đều vẫy tay chào cô.

“Kỳ, cố lên!!”

Tiểu My đưa hai tay hai bên miệng làm giống cái loa, hưng phấn hét lên cổ vũ cho Kỳ.

Đình Hải vô cảm liếc nhìn cô, ném trái bóng trong tay vào người Kỳ: “Tạm dừng.”

Kỳ bị trúng bóng đau khẽ kêu, rồi hưng phấn chạy đến chỗ Tiểu My.

Lúc này, chị học lớp trên liền đưa khăn đưa nước cho Đình Hải.

Đình Hải khựng lại chút, đột nhiên ngẩng lên nhìn Kỳ và Tiểu My đứng bên ngoài nói chuyện rất vui vẻ, tay đón nhận nước và khăn từ chị học lớp trên.

Hành động của Đình Hải đương nhiên không thoái khỏi tầm quan sát của Tiểu My.

“Ối trời!! Đình Hải nhận nước của chị học lớp trên rồi kìa!!”

Cô ngạc nhiên nói lớn.

“Có gì đâu! Làm giật mình!”

Kỳ buồn cười nói lại cô: “Nhóc con, đừng nói cô cũng thích Đình Hải nha?”

“Nói bậy!!”

Tiểu My liền vội giải thích, đưa tay phẩy phẩy lá thư tình trong tay mình: “Nhìn thấy không? Hoa khôi lớp tôi viết thư tình cho Đình Hải đó! Đồ ngon phải để dành cho người của mình, để Đình Hải làm rể lớp tôi không hay hơn là để cho người khác cướp đi sao!”

“…Cậu coi Đình Hải như đồ ăn hả, để cho nó biết được là cậu xong luôn.”

“Ha ha…”

Tiểu My cười cười, tay cầm thư tình hiên ngang đi về hướng ‘đồ ngon’.

Lúc này, Đình Hải đang ngồi trên ghế thưởng thức chai nước tình yêu nước của chị lớp trên đưa, Tiểu My đi đến, thẳng tay đưa thư tình đến trước mặt anh: “Nè!”

Đình Hải đến cả mí mắt cũng không ngước lên, lại một ngụm nước vào miệng, rồi mới hỏi cô: “Cái gì?”

“Thư tình!”

“Thư tình?!!”

Người hỏi câu hỏi đó, chính là chị học lớp trên đang ngồi bên cạnh Đình Hải.

Cô nhìn Tiểu My với ánh mắt dò xét: “Cậu cũng thích Đình Hải?!”

“…”

Trời đất!!

Logic của mấy người này có vấn đề sao? Chẳng lẽ trong mắt của họ, toàn bộ người trên thế gian này, bất kể nam nữ đều phải thích Đình Hải sao? Đình Hải là tiền chắc?!

Lúc này Đình Hải mới ngẩng mặt lên nhìn cô.

Không biết vì sao, Tiểu My cảm giác trong cái nhìn đó của Đình Hải, giống như…giống như có cái gì đó vui mừng phấn khởi?!

Vui mừng? Vì sao anh lại vui mừng?!

Tiểu My nghĩ chắc là mình nghĩ sai rồi!!

“Của cậu?”

Chợt nghe Đình Hải cũng cao giọng hỏi như chung một tiết tấu với chị học lớp trên.

“Gì?”

Tiểu y giật mình: “Cái gì trời!! Tôi đâu phải đồng tính luyến ái, đây là thư tình của hoa khôi lớp tôi!”

Khoảnh khắc đó, Tiểu My rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Đình Hải thoáng trầm xuống.

Được hoa khôi xinh đẹp tỏ tình, đâu đến mức độ phải thất vọng như vậy? Rốt cuộc thái độ này của anh là gì?!!

“Trả lại đi!”

Anh hờ hững cự tuyệt.

Chị học lớp trên nghe được mặt tươi như hoa nở.

“Anh đừng như vậy!”
Bình Luận (0)
Comment