Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 557

Văn Tịch lập tức khóc lớn. Lúc này Huyền My mới chợt tỉnh táo lại: “Văn Tịch, cái đó, tớ..."

"Hướng Bách, cậu và Đình Hải... Cậu và Đình Hải thật sự là loại quan hệ đó... Hu hu hu..."

"Văn Tịch, xin lỗi!! Cậu đừng khóc..."

Huyền My bị Đình Hải kéo đi về phía trong ký túc xá.

Cô không chống lại nổi sức lực của Đình Hải, vừa đi vừa không yên tâm kêu lên với Văn Tịch: “Văn Tịch, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cậu về sớm một chút đi!! Ngày mai tớ sẽ giải thích cặn kẽ với cậu..."

Trên sân bóng rổ đã không còn mấy bạn học, nhưng không còn mấy chứ không có nghĩa là không có!

Với cảnh tượng Đình Hải hôn mình vừa rồi, Huyền My dám đánh cược ít nhất đã bị hơn ba bạn học cùng lớp nhìn thấy.

Ngày mai, trong trường học sẽ là một trận mưa rền gió dữ thế nào, Huyền My căn bản không dám nghĩ kỹ.

"Đình Hải!!"

"Đình Hải…"

Đi ra khỏi sân bóng rổ, Huyền My kéo Đình Hải lại: “Anh... tại sao vừa nãy anh lại muốn hôn tôi?"

Cô đỏ mặt, chất vấn cậu ta.

Đình Hải nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên vô vị: “So với cậu ấp úng từ chối người ta còn không bằng một cái hôn là sạch sẽ gọn gàng, tiết kiệm thời gian."

"Anh... chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian thôi sao?!!"

Huyền My quả thật muốn nôn ra máu.

"Nếu không thì sao?"

Đình Hải đút một tay vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Huyền My, ánh mắt khóa chặt lấy cô, đôi mắt rất sâu, hàng lông mày hơi cong lên: “Nếu không cậu nghĩ rằng tôi muốn làm gì?"

"Nhưng anh làm như vậy... sẽ khiến người ta hiểu nhầm đấy!!"

Huyền My thật sự sốt ruột: “Văn Tịch chắc chắn sẽ tưởng nhầm hai chúng ta là đồng tính, còn vứt bỏ cô ấy!! Không, không phải đúng, vừa rồi còn có các bạn học khác nhìn thấy. Ngày mai nói không chừng giáo viên và học sinh trong cả trường đều biết chuyện tối nay! Nếu thật vậy, hai chúng ta tiêu đời rồi!!"

"Sao lại nói hai chúng ta đều tiêu đời chứ?"

Đình Hải hình như cảm thấy buồn cười trước lí do của cô: “Lẽ nào nhà trường biết được còn có thể đuổi hai chúng ta sao? Bây giờ chúng ta đang học đại học, trong đại học vẫn ủng hộ tự do yêu đương!"

"Cái này thật ra cũng đúng!"

Huyền My khẽ gật đầu tán thành, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cô liền vội vàng lắc đầu: “Không đúng không đúng!! Cái gì mà tự do yêu đương chứ? Hai chúng ta căn bản không yêu đương..."

"Đúng là không yêu đương!"

Đình Hải cũng gật đầu, đặc biệt tán thành những lời này của cô.

Huyền My khẽ cắn môi: “Đình Hải, nếu như ngày mai tất cả mọi người đồn ầm lên hai chúng ta đồng tính thì phải làm thế nào?"

"Cậu muốn làm thế nào?"

Huyền My lộ vẻ rầu rĩ, ngược lại dáng vẻ Đình Hải thản nhiên giống như căn bản không để ý tới vấn đề này.

"Giải thích!! Phải cố gắng giải thích!! Nếu như chuyện này thật sự truyền ra, hai chúng ta lại cố gắng nói với bọn họ, đây thật ra chỉ một hiểu nhầm thôi. Hai chúng ta không phải là đồng tính, Đình Hải anh thực tế đã sớm có cô gái yêu thích rồi!!"

"Tùy cậu..."

Đình Hải nói xong lại muốn đi.

Huyền My đi theo sau lưng cậu ta, trong miệng còn nói không ngừng: “Vừa rồi anh hình như đã thật sự làm cho Văn Tịch tổn thương sâu sắc rồi. Đều tại anh đấy, lúc này đi ra làm gì cho thêm loạn chứ!"

"Cậu và cô ấy hôn nhau, dường như còn rất hưởng thụ nhỉ?"

Đình Hải lạnh lùng nhìn cô.

Huyền My khẽ sờ môi mình, nghiêm túc nhớ lại một lát mới gật đầu nói: “Hình như cảm giác cũng không tệ lắm, môi của cậu ấy rất mềm..."

Đáng tiếc, cô không có cảm giác với phụ nữ!!

Đáng tiếc, cô là một đứa con gái thật sự!!

Nếu là đàn ông, cô chắc chắn sẽ kéo Văn Tịch qua, ôm vào trong lòng hôn tới đã nghiền mới thôi!

Đương nhiên, những điều này chỉ là dưới tình huống cô ôm ấp ảo tưởng không thực tế mình là người đàn ông... Gương mặt điển trai của Đình Hải trầm xuống, bước chân chợt dừng lại: “Cậu có cảm giác khi hôn với cô ấy à?"

"Không."

Huyền My lắc đầu nói thật: “Tôi chỉ xem cậu ấy như chị em tốt của em thôi, làm sao có thể có cảm giác được chứ?"

"Vậy với tôi thì sao?"

Đình Hải chợt truy hỏi.

"Gì cơ?!"

Huyền My sửng sốt, tim đột nhiên đập loạn: “Cái... Cái gì với anh chứ?"

Cô biết rõ còn hỏi, chột dạ căn bản không dám nhìn Đình Hải.

"Hôn tôi có cảm giác gì?"

Cô càng chột dạ, Đình Hải lại càng bình tĩnh, bước tới gần cô một chút, đầu hơi cúi xuống ghé sát vào gương mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn đỏ bừng của cô, hỏi cô: “Là cảm giác gì vậy?"

"Có thể... Có thể có cảm giác gì chứ?"

Huyền My nuốt nước bọt nói: “Lại tùy tiện động một chút mà thôi, hai chúng ta như vậy cũng không tính là hôn đi? Hơn nữa, hai thằng con trai... hôn nhau thì có thể có cảm gì... A a..."

Kết quả, Huyền My đang nói, còn chưa kịp nói xong đã chợt dừng lại. Cô chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, một bàn tay bỗng nhiên nâng gương mặt của cô lên, không đợi cô hiểu được chuyện gì xảy ra đã thấy trước mắt tối sầm... Đình Hải không nói lời nào, gương mặt điển trai kia đã ép về phía cô. Chờ tới lúc cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng gợi cảm của cậu ta không ngờ đã khóa kín đôi môi đỏ mọng của cô.

Đầu lưỡi ấm nóng, ẩm ướt nhanh chóng cạy môi của cô ra, ngang ngược đưa vào trong khoang miệng thơm tho ngọt ngào của cô, thưởng thức mùi vị của cô, tùy ý triền miên quấn quýt với đầu lưỡi mềm mại... Nụ hôn sâu tới bất chợt này làm cho đầu óc của Huyền My chợt mê mẩn.

Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt này dường như lập tức hút cạn tất cả sức lực trong cơ thể cô, làm cho cô chỉ có thể yếu ớt ngả vào trong ngực của cậu ta, mặc cho Đình Hải biến nụ hôn này... càng sâu hơn, nóng bỏng hơn... Giờ phút này, Huyền My đã sớm quên mất thân phận của mình là con trai...

Đối mặt với sự trêu chọc và cám dỗ của cậu ta, cô hoàn toàn quên giãy giụa, quên từ chối... nghe theo trái tim mách bảo, hai tay không nhịn được đặt lên cổ cậu ta, hai chân kiễng lên, đón nhận lấy nụ hôn sâu, ẩm ướt lại nóng bỏng này, trong lúc ngây ngất còn trúc trắc đáp lại cậu ta.

Hai người không biết đã hôn nhau bao lâu...

Mãi đến khi cảm giác Huyền My không thể hít thở bình thường, Đình Hải mới lưu luyến thả cô ra.

"Bây giờ thế nào? Không phải là chạm một chút mà là chạm rất lâu, có tính là hôn không?"

"..."

Huyền My chỉ cảm thấy trong đầu như có tiếng sấm nổ vang, nổ tới choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn hoàn toàn không có sức, gương mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu: “Đình Hải, anh... anh thật sự là đồng tính à?"

"..."

Đình Hải cạn lời, trực tiếp vỗ một cái vào trên đầu của cô, mắng một câu: “Đần độn!!"

Nói xong, cậu ta còn không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Tiếp đó, cậu ta xoay người và bước nhanh đi.

Qua một lúc lâu, Huyền My mới điều hòa được hơi thở, đuổi theo bước chân của Đình Hải: “Đình Hải, anh... anh như vậy... tôi, sẽ làm tôi thật sự tưởng nhầm anh là đồng tính đấy!!"

"Tôi thích con gái!!"

Đình Hải nhấn mạnh.

Sau đó cậu ta không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Huyền My thở hổn hển: “Cho nên vừa rồi là anh trêu chọc tôi à?"

"..."

Đình Hải cảm thấy nói chuyện với kẻ ngốc thiếu gân này thật sự hơi mệt, bởi vì cô luôn nghĩ chỉ số thông minh của tất cả mọi người trong thiên hạ đều giống như cô vậy.

"Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được!"

Đình Hải quyết định mặc cho cô miên man suy nghĩ.

Dù sao, cậu ta vẫn kiên trì với cô là được.

Hơn nữa, dù sao trong thế giới tình cảm cũng phải có chút không gian tưởng tượng mới có thể làm cho đối phương hứng thú với mình... Đình Hải phóng khoáng để lại một câu nói đầy ẩn ý rồi bước nhanh đi.

Bỏ lại một mình Huyền My... nghĩ muốn vỡ đầu!!

Một đêm này nhất định chính là một đêm mất ngủ rồi...

Huyền My đau khổ suýt nữa thì đập đầu vào giường!

- Ngày hôm sau -

Huyền My mang cái đầu ổ gà và đôi mắt gấu mèo đi học.

Cùng lúc đó, thành tích nhập học cũng được công bố ở trên cột thông báo của tòa nhà nghệ thuật.

Huyền My thi xem ra không tốt nhưng không tệ, mỗi môn cuối cùng đều đạt tiêu chuẩn, đứng thứ 20 trong lớp. Nói thật, thành tích này đối với cô đã là rất an ủi rồi.

Cô thật lòng cảm ơn Đình Hải.

Nếu không nhờ có cậu ta, hôm nay mình chắc chắn bị trượt cuộc thi nhập học này.

Huyền My nhìn thành tích của mình xong, thật vất vả mới chen qua đám người ra ngoài. Không biết sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt mỗi người nhìn mình đều rất kỳ lạ. Chẳng lẽ trên mặt cô có dán hoa?

Cô đang định lấy gương ra soi thử thì thấy Văn Tịch đi đến cách đó không xa.

Chỉ vài giây, Huyền My lúng túng đứng ở đó, không biết nên xử lý thế nào.

Ngược lại Văn Tịch vẫn điềm đạm và ngọt ngào, cũng không trách cô mà chậm rãi đi về phía cô.

"Hướng Bách..."

"Văn Tịch, Chuyện... chuyện hôm qua, thật ra chỉ là chuyện hiểu nhầm thôi. Tớ và Đình Hải..."

Nhắc tới Đình Hải, ánh mắt Văn Tịch thoáng buồn bã.

"Hướng Bách, tối hôm qua tớ trở về đã suy nghĩ rất nhiều rồi."

"Sao?"

"Nói thật, trước đó tớ rất khó tiếp nhận được chuyện đàn ông yêu nhau. Tớ còn tưởng rằng mình không có cách nào chúc cậu và anh Đình Hải hạnh phúc. Nhưng... tớ suy nghĩ kỹ lại, nếu như cậu và anh Đình Hải thật lòng yêu nhau thì tớ sẽ không miễn cưỡng nữa. Tới biết, chuyện tình cảm này không có cách nào miễn cưỡng được, nhất là người căn bản không có hứng thú với con gái như cậu! Nhưng..."

Văn Tịch nói đến đây thì bước tới một bước, trong đôi mắt long lanh thoáng ngân ngấn nước mắt: “Nhưng tình cảm của tớ dành cho cậu cũng không thể xóa bỏ được trong thời gian ngắn. Cho nên... Cho dù tớ vẫn thích cậu, cũng mong cậu đừng ghét tớ. Tớ... vẫn muốn làm bạn tốt của cậu giống như trước đây, được không?"

Văn Tịch nói mấy câu, quả thật làm cho Huyền My không có chỗ dung thân.

Càng đừng nói tới cảm giác áy náy trong lòng cô!

Cô gái tốt như vậy, sao cô lại nhẫn tâm tổn thương chứ?!

Nhưng ông trời đã quyết định, cô cũng chỉ có thể tổn thương mà thôi!

"Văn Tịch, cậu đừng nói vậy. Trong lòng tớ, cậu vẫn luôn là bạn tốt của tớ! Thật ra tớ và Đình Hải..."

Huyền My thở dài: “Thật ra tớ và Đình Hải không phải là như vậy..."

Văn Tịch kinh ngạc nhìn Huyền My, chớp chớp mắt: “Không phải là như vậy? Nhưng tối hôm qua hai người các cậu rõ ràng còn... còn hôn rồi..."

Nói đến đây, ánh mắt Văn Tịch lại vô thức đỏ lên.

"Ôi! Cậu không biết Đình Hải kia, cậu không biết anh ta, mỗi ngày anh ấy đều lấy chuyện trêu tớ làm vui! Cố ý, cố ý..."

"Cố ý à??"

Văn Tịch rõ ràng còn cảm thấy không tin.

Nhưng thật ra gương mặt cô ấy lại lộ vẻ mong chờ nhìn Huyền My: “Vậy cậu không thích anh ấy à?"

"Hả?"

Huyền My bị Văn Tịch hỏi vậy thì sửng sốt vài giây.

Cô chỉ ngây người mấy giây như thế, trong lòng Văn Tịch lại xác định được một việc: “Hướng Bách, cậu thích Đình Hải!"

"Hả?!! Không, không, không, tớ không thích anh ta!!"

Huyền My vội vàng bác bỏ: “Văn Tịch, tớ là con trai, tớ làm sao có thể thích con trai được chứ!! Hơn nữa, Đình Hải cũng không phải là đồng tính, thật ra anh ấy đã có người thích rồi, hơn nữa còn thích cô ấy hơn mười năm! Bây giờ hai người bọn họ đang yêu nhau, chỉ thiếu chưa ở cùng nhau thôi!"

"Đình Hải có người thích rồi nữa?"

Văn Tịch kinh ngạc: “Vậy sao tối hôm qua anh ấy còn tức giận khi thấy tớ hôn cậu như vậy..."

"Hả? Anh ấy có tức giận sao?"

"Có mà! Mặt cũng sắp đen thành đáy nồi rồi! Lại giống hệt bữa cơm tối qua lúc cậu không tới chỗ hẹn với chúng tớ, cậu không biết mặt anh ấy đen thành thế nào..."

"Ái chà! Chuyện lỡ hẹn hôm qua, tớ vẫn phải giải thích một chút! Hôm qua tớ đi nửa đường bị chủ nhiệm lớp cản lại, nhất quyết bảo tớ đi xét duyệt bài thi giúp cô ấy. Cuối cùng tớ không có cách nào nên đành phải đi. Kết quả thì sao chứ? Điện thoại di động của tớ đúng lúc hết pin..."

Huyền My cố gắng giải thích.

"Hóa ra là vậy!"

Văn Tịch mới chợt hiểu ra: “Nhưng tối hôm qua thấy cậu mãi không đến, Đình Hải liền đi trước, để lại một mình tớ ở đó buồn chán ăn cơm... Cậu thật đáng ghét!"
Bình Luận (0)
Comment