Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 588

Vừa nói xong lời này, Văn Tịch cảm thấy logic của mình hình như có vấn đề.

Người ta rõ ràng là nói bản thân mình không thích chứ cũng không có nói Đình Hải…

Mình tưởng tượng quá xa rồi!

Cao Hướng Bách nhìn cô vừa lúng túng vừa ngượng ngùng như vậy, nhịn không được mà bật cười hỏi ngược lại cô: “Vậy cậu thì sao? Cô có thích bạn học nam nào ở trường không?”

“Không có…”

Văn Tịch vội vàng lắc đầu.

“Vì sao vậy?”

Cao Hướng Bách nói lời này xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì rồi gật gật đầu: “Một người là Đình Hải, một người là Cao Huyền My, hai người cậu thích đều quay lưng với cậu!”

Cao Hướng Bách nói xong, bộ dạng đau lòng nhìn cô.

“…”

Văn Tịch thật cạn lời: “Tôi như sao lại cảm thấy là cậu đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?”

Cao Hướng Bách nhịn không được bật cười: “Tôi không phải cố ý đâu, tôi vừa nghĩ đến thì cảm thấy rất buồn cười, cậu nếu hiện tại nghĩ lại vẫn còn đau lòng thì tôi cũng sẽ không cười nữa!”

Văn Tịch nhìn nụ cười của Cao Hướng Bách, cô nhịn không được mà cũng cười theo: “Đều đã qua rồi, có cái gì mà đau lòng nữa! Sau này tôi nghĩ lại thì học trưởng Đình Hải hội tụ đầy đủ những cái vốn có của một người đàn ông mà mọi cô gái đều thích, anh ấy đẹp trai, lạnh lùng, kiêu ngạo, thân hình đẹp, chơi thể thao giỏi, đặc biệt là thành tích học tập xuất sắc như vậy. Tôi nghĩ một nam thần hoàn mĩ như vậy, đạo khái mọi cô gái đều không thể chống đỡ được? Cho nên tôi bị anh ấy cuốn hút cũng là chuyện bình thường phải không? Nhưng sự mê luyến đó cho đến khi quen được Huyền My thì không còn nữa, cho nên tôi nghĩ tôi đối với anh ấy vốn dĩ không phải là yêu mà chỉ là sự mê luyến của một cô gái đối với nam thần thôi, nói trắng ra thì đó chính là mê trai!”

Văn Tịch ngượng ngùng cười “Về phần Huyền My… Cậu ấy mà là con trai, tôi chắc chắn sẽ liều mạng theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy lại là con gái! Cùng giới tính như vậy thì yêu đương như thế nào được? Đúng không?! A, có điều, nói như vậy thì chuyện tình cảm của tôi có phải là quá bi ai hay không?”

“Đúng! Nghe thật là bi ai, nhưng cũng may là cậu nghĩ được thông suốt như vậy, dĩ nhiên hai người đó cũng không đáng để cho cậu đau lòng vì họ…”

“…”

Bạn học Cao Hướng Bách, anh nói em gái mình và em rể mình như vậy mà được à?

“Ai không đáng để cậu đau lòng vì họ vậy?”

Đúng lúc này, cửa phòng nhanh chóng bị một người đẩy ra, người đến không ai khác chính là bạn học Cao Huyền My.

“Anh, anh nói anh ý, sao anh không có ý thức riêng tư chút nào vậy? Cánh cửa này đi vào cũng không chốt lại được?”

Huyền My vừa “giáo huấn” vừa đóng cái cửa lại.

“Em sao tới đây nhanh vậy?”

Cao Hướng Bách hỏi em gái mình.

“Ây! Lại chê em đến quá sớm nữa! Sớm biết vậy thì không đến làm bóng đèn rồi!”

“Huyền My cậu nói bậy gì vậy? Cái gì mà bóng đèn hay không bóng đèn!”

Văn Tịch nói xong, hai má đều đỏ lên.

“Anh, hai người đang nói cái gì vậy, ai không đáng để Văn Tịch đau lòng?”

Huyền My nhiều chuyện hỏi anh mình.

Văn Tịch mím môi cười.

“Ngoài em và Đình Hải thì còn có thể ai nữa?”

“…”

Huyền My quýnh lên: “Chuyện này đó là ngoài ý muốn… chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn thôi!!”

“Được rồi, đừng nói dối nữa! Nói trắng ra thì chính là em và Đình Hải đá Văn Tịch đi”

Cao Hướng Bách nói xong, tay vỗ vỗ vai Văn Tịch, làm ra vẻ nói: “ Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không giống như họ, tôi sẽ bảo vệ cậu!”

“…” Văn Tịch đúng thật là dở khóc dở cười.

“Anh, em rốt cuộc là nhìn ra rồi! Định làm gì hả? Muốn châm ngòi ly gián sao? Hay là để theo đuổi chị dâu tương lai của em mà không tiếc giẫm đạp em cùng với Đình Hải? Anh lại có thể xấu xa như vậy!

Đối mặt với lời chỉ trích của Huyền My, Cao Hướng Bách ngược lại không giận mà chỉ cười, hơn nữa cũng không phản bác lại từng một câu Huyền My nói ra.

Ví dụ như châm ngòi ly gián!

Ví dụ như… theo đuổi chị dâu tương lai!

Cao Hướng Bách chặn lại cái tay nhỏ đang chỉ vào mình của Huyền My: “ Được rồi, đi ăn cơm! Đói quá rồi! Em con nhóc lừa đảo này ăn nhiều một chút, mấy ngày nay ôn bài như thế nào mà gầy đi rồi!!”

Cao Hướng Bách nói xong, thuận tay ôm vai Huyền My, tay kia thì kéo cánh tay nhỏ của Văn Tịch đi ra ngoài.

Suy nghĩ của Văn Tịch một đường cũng không thể nào hoàn hồn lại được.

Lời Huyền My nói vừa nãy, Cao Hướng Bách thế mà lại không phản bác?!

Không phản bác là ý gì? Là ngầm thừa nhận à?

Vì vậy…

Anh ấy đối với mình là?!

Văn Tịch cảm thấy tinh thần của bản thân hoàn toàn rối loạn rồi.

Ba người cùng nhau xuống đại sảnh dùng tiệc đứng.

Văn Tịch phụ trách giữ chỗ, Cao Huyền My cùng với Cao Hướng Bách đi lấy thức ăn.

Huyền My nhân cơ hội này hỏi anh mình: “ Anh thành thật nói em biết, có phải anh thích Văn Tịch không?”

“Hỏi làm gì?”

Cao Hướng Bách liếc nhìn em gái mình: “Em đây là muốn bảo vệ cô ấy hay là muốn bảo vệ anh của em vậy!?”

“Bảo vệ?”

Huyền My sửng sốt, cũng học bộ dạng của anh mình, híp mắt lại nguy hiểm nói:“Anh, anh sẽ không có ý xấu đối với Văn Tịch chứ?”

“…”

Cao Hướng Bách có lúc nghĩ rằng có phải là đầu óc của mỗi tên ngốc đều không giống người bình thường như họ hay không, chí ít thì trí tưởng tượng lớn hơn so với họ, hơn nữa là lớn hơn rất nhiều.

“Cái gì gọi là ý xấu, em giải thích rõ ràng cho anh”

Cao Hướng Bách bưng đĩa thức ăn lên, đứng đó bất động, hỏi em gái mình.

“Ý xấu chính là…. Chính là lúc nào cũng chỉ nghĩ muốn lên giường với con gái nhà người ta”

“…”

Cao Hướng Bách lại gần cô: “Cái anh muốn nói chính là một trong những ý này…”

“F***!! Cao Hướng Bách, anh có phải là đàn ông không vậy?”

Huyền My mở to mắt, tức giận nhìn chằm chằm Cao Hướng Bách.

“Không phải đàn ông thì làm sao có loại ý nghĩ như vậy chứ?”

Anh ấy lại còn cãi nữa!

“Được rồi, được rồi, đừng kinh ngạc như vậy nữa! Anh nói có ý nghĩ này chứ cũng không nhất định phải làm như vậy! Đàn ông nhìn thấy phụ nữ thì điều đầu tiên cũng đều sẽ nghĩ đến cái này! Em hiểu không?”

Đàn ông từ trước đến nay đều là động vật cấp cao tự thân trải nghiệm.

Vừa yêu người ta mà cũng muốn ngủ với người ta, hoặc là sau khi ngủ với người ta rồi thì mới yêu người ta.

Nếu gặp được một người phụ nữ mà thậm chí thân thể hay hooc-mon trong cơ thể cũng đều không có phản ứng thì người phụ nữ đó chắc chắn không thể chơi đùa được.!!

“Cao Hướng Bách, anh thật quá tà ác! Anh nghĩ như vậy thì em làm sao dám đem Văn Tịch giao phó cho anh đây?”

“Cao Huyền My, em có dám nói em đối với Đình Hải không có cái loại xúc động này không?”

“…”

Đây là…

Huyền My cắn cắn môi dưới.

Cắn thật mạnh.

Bị anh mình hỏi như vậy, cũng thật là…

“Vậy anh có phải cũng nên cứu Đình Hải từ trong tay em ra hay không?”

“Nhưng quan hệ của em và Đình Hải là quan hệ nam nữ đứng đắn!!”

Huyền My vội vàng giải thích.

“Anh có nói anh và Văn Tịch là mối quan hệ nam nữ không đứng đắn đâu?”

Cũng đúng.

Huyền My hai mắt tỏa sáng, “Cho nên, anh thật là thích Văn Tịch phải không? Vậy thì tốt quá, em lập tức giúp anh đi thăm dò một chút! Anh đợi em nha!!”

Huyền My vừa nói xong thì chạy đi.

“Em đứng lại cho anh”

Cao Hướng Bách lôi Huyền My lại: “Việc của anh với Văn Tịch, em tốt nhất đừng xen vào, anh tự biết xử lí”

“Vậy … cũng được”

Huyền My gật đầu, lại lén lút nhìn Văn tịch đang yên tĩnh ngồi ở đó: “Vậy thì được rồi, sau này anh không được bắt nạt cậu ấy! Em sắp có chị dâu rồi!”

“Cao Huyền My, anh không giống với em, anh không thích chơi trò yêu xa như vậy, cho nên anh hiện tại cũng không có dự định yêu đương”

“…”

Huyền My kinh ngạc nhìn anh mình.

Hồi lâu, mấp máy môi nói: “Cũng đúng, yêu xa như thế này cũng thật không tốt.”

Huyền My nói xong, cầm lấy cái cặp ở bên cạnh, một bên không yên gắp đồ ăn, một bên nói: “Cũng giống như em với Đình Hải vậy,hai người mỗi ngày đều không được ở cùng nhau, gặp việc gì cũng không thể chia sẻ kịp thời, anh ấy ở bên đó bị ốm, em cũng chỉ có thể ở đây lo lắng, ngoài nói vài câu an ủi thì việc gì cũng không giúp anh ấy được! Có lúc em nghĩ, nếu như bên cạnh anh ấy lúc nào cũng có một người con gái lo lắng chăm sóc cho anh ấy, ở bên cạnh lúc anh ấy bị ốm, cho anh ấy uống thuốc, có phải là anh ấy sẽ động long hay không?”

Huyền My ngẩng đầu, nhìn anh mình, trong mắt đều là buồn bã, thở dài nói: “Anh, có phải anh cảm thấy em rất nhỏ mọn hay không?”

Thật ra, loại ý nghĩ này nó đã sớm chiếm cứ trong đầu cô rồi, rất nhiều rất nhiều lần… Cô không tự giác được mà tưởng tượng ra vô số hình ảnh, vô số chuyện.

Lúc Đình Hải bị ốm, lúc Đình Hải thương tâm vì mọi chuyện không được như ý, lúc Đình Hải vui vẻ thì muốn cùng chia sẻ với bạn bè, hoặc là lúc Đình Hải cô đơn… bản thân lại không ở bên cạnh anh ấy, cho anh ấy tất cả mọi thứ mà anh ấy muốn!

Nếu như chỉ trong thời gian ngắn thì có thể nói được, nhưng sau này thì sao?

Cách biệt lâu dài, ai có thể đảm bảo được đoạn tình cảm này có thể gắn bó dài lâu? Cao Hướng Bách liếc nhìn em gái mình, nghĩ một chút, dừng động tác trên tay nói: “Nói thật thì,yêu xa cũng không tốt đẹp gì, đây cũng là lý do anh không muốn phát sinh tình cảm với Văn Tịch, có lúc cảm thấy một tình yêu đẹp cũng không bằng một tình yêu đúng người, đúng thời điểm.”

Huyền My thở dài: “Thôi bỏ đi, được thế nào hay thế đó”.

Nói nhiều cũng không có tác dụng gì.

“Nếu tin lời anh nói thì vứt hết đi những suy nghĩ vớ vẩn! Có lúc một chuyện tình cảm tốt đẹp lại bị con gái các em liên tưởng đến mức xấu như thế nào luôn rồi! Biết chưa?”

Cao Hướng Bách nhắc nhở cô.

“Biết rồi!”

Huyền My gật gật đầu.

Trong lòng tuy hiểu nhưng nói làm thì lại khó.

Tình yêu, ở mức tốt nhất thì chính là: “Em yêu anh nhưng anh được tự do!”

Nhưng cố tình, trong tình yêu, Huyền My không hiểu, Đình Hải cũng không hiểu.

Hai người cũng chỉ là những người mới nếm thử tình yêu, cái gì cũng chưa trải qua nên cũng không biết nên xử lí thế nào cho tốt.

Tình cảm của Huyền My dành cho Đình Hải chính là: “Em yêu anh nên anh là của em!”

Cô đã quen với mỗi ngày mỗi lúc đều muốn biết tình hình của Đình Hải rồi, đang làm gì, đang ở cùng ai… Cô muốn quan tâm hết tất cả mọi thứ của Đình Hải, giống như anh ấy là toàn bộ thế giới của cô vậy!

Luôn muốn kề cận anh ấy nhưng lại dẫn đến hoài nghi, ngờ vực, đố kị cùng với lo lắng… Những vấn đề này thì trong cuộc điện thoại quốc tế của hai người, cô đã dò xét nhiều lần rồi, cuối cùng lại kết thúc bằng một câu ‘mệt rồi’.

Đình Hải nói rằng:“Tình cảm tốt nhất là để cho đối phương cảm thấy thoải mái, đó là sự hấp dẫn lẫn nhau và sự tín nhiệm lẫn nhau chứ không phải là áp lực, trói buộc… Huyền My, cái anh thích là cái chân thật, đơn thuần của em chứ không phải em vì anh mà phải thay đổi!! Em yêu như vậy sẽ chỉ làm cho anh cảm thấy càng ngày càng mệt mà thôi…”

Anh thật sự là rất mệt!

Nhưng tình cảm anh dành cho cô là chưa bao giờ thay đổi.

Huyền My nghe xong những lời này, nước mắt không ngừng chảy dài, khóc đến mức chết đi sống lại.

Cô cũng rất mệt, mệt đến mức không thể thở nỗi nữa…

Cô đem tất cả tình yêu và tâm tư của mình lên hết trên người người đàn ông này, đến khi phát hiện ra, cô sớm đã si dại đến mức mất phương hướng rồi… Cuối cùng người cảm động cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.!!
Bình Luận (0)
Comment