Lan Hoa, Nàng Thật Đáng Yêu

Chương 17

Vào ban đêm, ta từ cửa sổ xông vào.

Máu chảy xuống bắp chân, để lại một vệt máu ghê rợn.

Ta yếu ớt đưa tay ra, hơi thở thoi thóp, diễn vai người hầu trung thành đến cực điểm: "Tiểu thư… mau chạy trốn….... Có người muốn giết người."

"Ta nghe thấy bọn họ tra tấn bà đỡ trong nhà giam. Bọn họ nói, người căn bản không phải là con gái ruột của Hầu gia, là con hoang của phu nhân và người khác. Hầu gia tức giận, muốn giết người. Lúc ta chạy ra, nhìn thấy sát thủ đang đuổi theo ta. Chạy trốn... mau chạy trốn!"

Ta diễn chính.

Tịch Chỉ phụ họa, nàng ta phối hợp hạ thấp giọng, trước tiên dỗ dành Tạ Dao, sau đó rón rén mở hé cửa nhìn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, luống cuống nói:

"Tiểu thư, thật sự không ổn, ngay cả người thường trực đêm cũng không có ở đây. Nô tỳ nói người vào trang viên tám tháng rồi, phu nhân không đến thăm người thì thôi, ngay cả Hầu gia cũng không đến."

Khoảng thời gian này, Tạ Dao sống rất khổ sở.

Thế giới sụp đổ, từ người người nịnh bợ đến tránh né như rắn rết. Nàng ta bị giam lỏng trá hình, thậm chí không cần đốt hương dẫn dắt, nỗi sợ hãi tự nhiên sinh ra trong lòng cũng sắp tra tấn nàng ta đến phát điên.

Theo bản năng cầu cứu hai người mà nàng ta tin tưởng nhất: "Ta cứ tưởng phụ thân chỉ giận ta. Thì ra ta không phải là con gái ruột của hắn… Đúng rồi, loại người như hắn xưa nay máu lạnh vô tình, sẽ không bỏ qua vết nhơ là ta. Phải làm sao, Lan Hoa, Tịch Chỉ, ta phải làm sao …."

Ta lại phun ra một ngụm máu.

"Tiểu thư, chạy trốn đi. Ở lại đây nữa sẽ chết. Bây giờ Hầu gia không thể tin tưởng, Quận chúa và Hoàng đế cũng không đáng tin cậy, chỉ có phụ thân ruột của người …...."

Tịch Chỉ cũng nhắc nhở nàng ta.

"Đúng rồi, tiểu thư. Chẳng phải Thái hậu đã từng cho người một miếng ngọc bội sao? Cầm nó có thể vào hoàng cung, người đi cầu cứu bà ấy đi. Nói người kỳ thực là con của Quận chúa và phu quân trước, bà ấy thương yêu nhất người nhà họ Vương, nhất định sẽ giúp người."

Mấy câu nói.

Chúng ta đã giúp nàng ta tìm lại được chỗ dựa.

Ổn định lại tinh thần, Tạ Dao lau sạch nước mắt, khẽ nức nở: "Ta….... ta một mình sao? Tịch Chỉ, ta sợ, ngươi đi cùng ta đi."

Không dám nhìn vào mắt ta. Nhìn xem, nàng ta thật chu đáo. Nhìn thấy ta bị thương nặng, rất lo lắng ta chạy không nhanh, là gánh nặng.

"Không, tiểu thư. Người phải tự mình đi."

Tịch Chỉ bắt đầu cởi quần áo, kiên định nói, "Tiểu thư, ta ở lại đây. Giúp người câu giờ, người giả dạng ta mà đi. Để Lan Hoa tỷ tỷ trang điểm cho người, từ cửa sau rời đi."

Nửa canh giờ sau.

Trong phòng đã yên tĩnh.

Tử sĩ đến muộn đẩy cửa vào, trên đất đang nằm hai thi thể. Cổ "Tạ Dao" xanh tím, trong tay còn nắm chặt một cây trâm vàng, đuôi trâm dính vết máu. Ta cũng nằm co ro một bên, bên cổ lộ ra một vết thương lớn, máu đã khô, nhưng lại thấm ướt nửa người, đủ thấy thảm thiết.

Tử sĩ hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta không ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ ngoài cửa sổ bay vào, đang ăn mòn gân cốt của hắn ta.

Lúc cúi người xuống dùng tay dò xét hơi thở của ta, ta liền rút dao găm trong tay áo, một nhát đâm xuyên qua tim hắn ta. Hắn ta loạng choạng nửa bước, "Tạ Dao" phía sau cũng đột nhiên mở mắt ra, lấy dải lụa từ phía sau siết cổ hắn ta.

Cùng với việc ngọn núi nhỏ bé này gục xuống.

Ta và Tịch Chỉ nhìn nhau cười.

Lại dời ánh mắt, mỗi người bận việc của mình.

Nàng ta từ dưới gầm giường khiêng ra hai thi thể. Đó là nha hoàn bên cạnh Chiêu Hoa, sáng nay, nàng ta đã mượn danh nghĩa của Tạ Dao đến chỗ Tạ Lý thị giả vờ đáng thương, cúi đầu nhận sai. Rốt cuộc là con gái ruột, Chiêu Hoa tuy thất vọng tột độ, lại bị bệnh quấn thân, vẫn phái người đến xem một chút.

Ta thì rải dầu hỏa xung quanh.

Thổi bùng hộp quẹt, ném vào trong phòng, mỉm cười với Tịch Chỉ bên cạnh:

"Ngươi đoán xem, nhìn thấy ba thi thể bị thiêu đen không thể phân biệt được, Tạ Trưng có thở phào nhẹ nhõm không?"

Dẫm chân lên một khúc gỗ bị cháy.

Phát ra tiếng "lách tách", ta mím môi, thản nhiên nói: "Cách tốt nhất để xóa bỏ oán hận trên đời này, có lẽ chính là tận mắt nhìn thấy kẻ thù chết trong tuyệt vọng. Đi thôi, Tịch Chỉ, chúng ta đi xem kết thúc."

13

Kết thúc này bắt đầu từ cuộc gặp gỡ giữa Tạ Lý thị và Lưu nương.

Lưu nương chính là ngoại thất kia.

Lúc đó Chiêu Hoa vẫn đang dưỡng bệnh trong phủ.

Kể từ khi trở mặt với con gái, Bệ hạ cũng không gặp lại bà ta. Bà ta rất đau lòng, hai người đã lấp đầy hai phần ba chỗ trống trong lòng bà ta, không ngờ có một ngày sẽ trở mặt thành thù. Không khỏi muốn lấy ấm áp từ người phu quân mà bà ta yêu thương nhất.
Bình Luận (0)
Comment