Ngay lúc Giang Vãn Ninh dừng lại trước mặt anh, Văn Thiệu đã thẳng thừng đặt tay mình ra sau lưng.
Lưu Tề Vũ ở bên cạnh nhìn thấy tất cả mọi hành động của anh, trong lòng không ngừng cảm thán sự ngây thơ của ông chủ nhà mình. Rõ ràng là rất muốn ôm nhưng lại ngại đưa tay ra, người ta không ôm anh thì anh lại cảm thấy xấu hổ, càng che càng lộ, thế là phải đưa tay ra sau lưng.
Lưu Tề Vũ và tài xế cùng nhau mang hành lý vào trong sân, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Trước khi đi, cậu ta vẫn không quên trợ công: “Cô Giang, sếp Văn xuống máy bay xong thì về nhà ăn bữa cơm rồi qua đây ngay luôn đấy.”
Văn Thiệu nhìn Lưu Tề Vũ cảnh cáo, cậu ta quay đầu đi vào trong sân ngay.
“Ở trong nhà không nổi, nơi này thanh tịnh hơn.” Không biết anh đang giải thích cho ai nghe nữa, nhưng chính bản thân Văn Thiệu thì lại tin rồi.
Hôm nay là thứ bảy, về cơ bản thì người trong nhà đều đến đông đủ.
Trong bữa cơm, gần như là Tôn Hoàn Nam đã điểm tên dạy dỗ từng người một, chẳng qua, trọng tâm của lời dạy dỗ ấy chỉ đơn giản là bảo mấy người còn độc thân trong số họ tìm bạn gái sớm một chút.
Mấy năm nay, Văn Thiệu và mấy cậu cháu trai đã nghe lý do thoái thác này của ông nhiều đến mức tai đã mọc kén luôn rồi. Anh thì vẫn ổn thôi, đáp lại hai tiếng qua loa là xong, nhưng mấy thằng cháu trai thì thảm hơn nhiều, có lẽ ăn bữa tối thôi cũng chẳng no nổi.
“Sao chưa sấy khô tóc mà đã ra đây rồi?” Anh cau mày, nhìn tóc mái của Giang Vãn Ninh đang nhỏ nước không ngừng, thuận theo cổ mà chảy vào trong áo.
Giang Vãn Ninh cũng học theo anh mà nhíu mày, cái người này, lần nào gặp chuyện như vậy thì cũng thích bày ra dáng vẻ như bậc cha chú trong nhà hết, cô mặc quần áo mỏng thì anh muốn quản, tóc chưa sấy cũng muốn quản.
“Là anh bảo em đi ra mà.” Giang Vãn Ninh huơ huơ điện thoại trong tay, màn hình vẫn còn hiện lên giao diện trò chuyện.
Cô tiện tay sờ vào mái tóc đang nhỏ nước, Giang Thành vào cuối tháng năm khá nóng, không sấy khô thì cũng sẽ không bị cảm đâu.
Chỉ chốc lát, Tề Vũ và tài xế đã đi từ trong sân ra.
Lưu Tề Vũ: “Sếp Văn, em đi trước đây, ngày mai đưa đồ tới sau.”
Sau khi ô tô chạy xa, núi Thanh Nguyên một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Giang Vãn Ninh đi theo Văn Thiệu vào trong sân, kinh ngạc nhìn hành lý trên mặt đất: “Anh đi công tác hơn hai mươi ngày mà chỉ có nhiêu đây hành lý thôi à?”
Chỉ có hai chiếc vali nhỏ và một cái túi xách, số lượng hành lý này vừa đủ cho Giang Vãn Ninh đi ba ngày.
“Số còn lại được đưa về nhà rồi.” Văn Thiệu nhấc hai chiếc vali lên rồi đi vào nhà.
Mặt đất không bằng phẳng, khi kéo vali thì sẽ có tiếng vang, Văn Thiệu không thích nghe thấy tiếng va chạm, thế là anh bèn nhấc vali hành lý lên.
Giang Vãn Ninh thấy thế thì đến giúp anh cầm chiếc túi xách còn lại: “Em giúp anh nhé.”
Cái túi đó không quá lớn, cô khom lưng xuống, dùng một tay nhấc lên…
Ừm, cũng nặng đấy chứ.
“Không cần, tôi…” Văn Thiệu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô cúi người.
Cô vừa mới tắm rửa xong, lúc nãy cô chỉ choàng thêm một cái áo khoác rồi đi ra ngoài.
Bây giờ, khi cô cúi người, áo khoác rộng rãi trượt xuống đầu vai, lộ ra chiếc áo mà cô đang mặc bên trong.
Áo hai dây màu đen bó sát vào người, phác họa ra đường cong dáng người, giờ phút này đây, vì động tác của cô mà hai dây chỗ ngực áo hơi rộng mở ra, đâu đó có thể trông thấy được hai mảng da thịt trắng nõn…
Văn Thiệu không thay đổi sắc mặt mà dời mắt đi, sau đó anh xoay người.
“Trong này của anh đựng gì vậy, sao lại nặng thế!” Giang Vãn Ninh cố sức mang theo túi xách đi vào trong, thấy anh chặn ở cửa không động đậy gì thì bèn đưa tay đẩy đẩy anh một cái: “Mở cửa đi, anh làm gì vậy?”
“Không có gì.” Văn Thiệu lập tức mở cửa đi vào nhà, sau khi đặt vali xuống, bấy giờ, anh chợt rơi vào tình cảnh không biết phải làm gì.
Sau khi Giang Vãn Ninh thả túi xách xuống, thấy anh đưa lưng về phía mình thì cô thẳng thừng đi vòng qua rồi đứng trước mặt anh.
“Anh cho em mượn máy sấy.” Giang Vãn Ninh mở tay ra với anh.
“Cô tự đi lấy.”
Giang Vãn Ninh đã rất quen thuộc với đồ đạc trong nhà này, cô nhanh chóng đi đến ngăn kéo rồi lấy máy sấy ra.
Giơ máy sấy sấy tóc, Giang Vãn Ninh nhìn Văn Thiệu vòng qua vòng lại trong nhà, lúc thì dọn cái này, lúc thì dẹp cái kia, chẳng dừng lại một giây phút nào.
“Anh để ngày mai rồi thu dọn hành lý đi, hôm nay vừa mới về mà, không thấy mệt sao?” Giang Vãn Ninh nhìn mà cũng thấy mệt thay cho anh, Văn Thiệu đã đi tới đi lui trước mắt cô hơn mười vòng rồi, nhưng anh lại không nhìn cô lấy một cái.
Văn Thiệu lên tiếng: “Ừ.”
Anh sắp xếp xong chút hành lý trong tay mình rồi ngồi ở chiếc ghế đẩu cách xa Giang Vãn Ninh nhất.
“Nước hoa em nhờ anh mang về ấy, anh đã mua chưa?” Giang Vãn Ninh chỉnh máy sấy về chế độ nhỏ nhất rồi nói chuyện với anh.
Văn Thiệu mở chiếc túi mà vừa nãy cô đã xách vào, anh lấy chai nước hoa cất trong đó ra, rồi đi qua đưa cho cô.
Bây giờ Giang Vãn Ninh đang ngồi trên ghế, Văn Thiệu thì đang cầm chai nước hoa đó, đứng ngay trước mặt cô.
Tóc cô đã khô được một nửa, giờ thì cô đang giơ một tay lên vuốt vuốt phần tóc trên đỉnh đầu, tay còn lại thì giơ máy sấy nhẹ nhàng lắc lắc qua lại.
Tư thế nâng hai tay lên như thế này làm chiếc áo hai dây màu đen của cô thoát khỏi mọi sự khống chế – cứ thế mà bị vén lên, để lộ ra một mảng eo thon nhỏ, chưa đầy một nắm.
Giang Vãn Ninh có luyện tập yoga và các bài tập luyện khác trong thời gian khá dài, eo cô không có chút thịt thừa nào, nhưng lại không hề gầy, đâu đó còn có thể trông thấy hình dáng áo lót như ẩn như hiện.
Văn Thiệu nhíu mày lại, chân anh không còn chịu sự khống chế nữa, cứ thế mà bước về phía trước một bước…
Anh cúi đầu trầm tư hồi lâu, tay phải nắm chặt lại, lơ lửng ở vị trí trước bụng mà không động đậy gì.
Giang Vãn Ninh không hiểu gì cả, chỉ biết nhìn anh: “Với nắm đấm đó, anh đang muốn…”
Còn chưa dứt câu, bàn tay phải vốn đang nắm chặt lại của Văn Thiệu bỗng được mở ra.
Cùng lúc đó, anh ngồi xổm xuống trước mặt Giang Vãn Ninh.
Ngay giây sau, dây kéo áo khoác của Giang Vãn Ninh bị Văn Thiệu kéo lên.
“Anh…” Cô còn chưa phản ứng lại kịp thì dây kéo của áo khoác đã bị anh kéo thẳng lên trên cùng, ngay cả cổ cũng được bao bọc lại bên trong.
“Anh làm gì vậy?” Giang Vãn Ninh không thể tin được mà chớp mắt: “Em, em không lạnh…”
“Cô lạnh.” Văn Thiệu cấp tốc xoay người đi đóng cửa sổ lại: “Ban đêm trên núi lạnh, cô vừa tắm rửa xong, lúc nãy lại đứng trong gió lâu như thế, dễ bị cảm lạnh nhất.”
Giang Vãn Ninh bĩu môi, chỉ đành bị ép phải chấp nhận ý tốt của anh.
Máy sấy thổi ra làn gió nóng hổi, sau khi tóc được sấy khô hẳn, cô cảm thấy mình nóng đến nỗi giống cái lò lửa vậy.
Nhưng mỗi lần khi cô định kéo dây khóa kéo xuống thì đều sẽ nhận được cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc từ Văn Thiệu.
Vậy thì có nghĩa là anh…
Giang Vãn Ninh híp mắt, hóa ra anh thích kiểu quần áo theo phong cách này ư?
“Quần áo hôm nay của em không đẹp à?” Giang Vãn Ninh cố ý đi tới và hỏi anh như thế.
“Không.” Văn Thiệu ung dung thản nhiên dời ánh mắt khỏi người cô, tiện tay cầm quyển sách và lật ra, không thể tập trung nghĩ gì được.
Giang Vãn Ninh dùng tay chống lên cằm: “Ở nước ngoài có nhiều cô gái mặc áo hai dây như vậy cơ mà, anh cũng muốn đến bảo từng người trong số họ kéo dây khóa kéo lên ư?”
“Không.” Văn Thiệu đặt sách trên bàn trà, nhấp một ngụm nước khoáng mà anh đã lấy từ trong tủ lạnh ra: “Bây giờ không còn sớm nữa, cô về sớm một chút đi.”
Giang Vãn Ninh đi ra ngoài cùng với món quà mà anh vừa đưa cho mình, khi đi tới cửa, cô cố ý mở rộng áo ra.
Cô đắc ý “hừ” một tiếng với Văn Thiệu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Văn Thiệu nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Ký ức như quay về ngày hai mươi – quay về buổi tối anh gọi video với cô, sau khi tắt cuộc gọi thì anh cũng chuẩn bị đi ngủ, nhưng đôi nam nữ ở sát vách lại không chịu ngừng nghỉ gì cả, cứ lăn lộn mãi cho đến tận đêm khuya.
Sau đó, không biết sao mà Văn Thiệu lại mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Giang Vãn Ninh mặc chiếc áo hai dây màu đen rất giống hôm nay, từ hành vi cho đến cử chỉ đều vô cùng lớn mật, cuối cùng…
Cuối cùng, chiếc áo hai dây đó còn bị mình làm hỏng nữa.
…
Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Giang Vãn Ninh đã từ từ tỉnh dậy trong tiếng chim hót.
Cô nhìn nắng ấm ngoài cửa sổ, sau khi ngáp một cái thì lại chui vào trong chăn…
Không biết đã ngủ thêm được bao lâu, đột nhiên Giang Vãn Ninh bị đánh thức bởi thanh âm phát ra từ điện thoại mình.
Văn Thiệu: [Đến ăn sáng.]
Cô nhìn vào hàng chữ đó trong điện thoại, một lần nữa oán thầm hành vi giống y như bậc cha chú trong nhà của Văn Thiệu.
Giang Vãn Ninh vừa thay quần áo vừa cảm thấy Văn Thiệu có vẻ hơi kỳ lạ.
Trước kia, nếu buổi sáng cô dậy không nổi thì Văn Thiệu cũng sẽ không gọi cô dậy, anh chỉ chừa phần lại cho cô, hôm nay ăn món gì không để lâu được à?
Sau khi cô rửa mặt xong thì bôi một lớp kem chống nắng, xong xuôi hết thì mới đi sang sát vách, cửa sân còn chưa được mở ra mà Giang Vãn Ninh đã ngửi thấy mùi hoa nhài rồi.
Đẩy cửa sân ra, đập vào mắt là gần hai mươi chậu hoa nhài, chậu nào chậu nấy đều có rất nhiều nụ hoa – những nụ hoa đang chờ ngày nở rộ.
Không chờ nổi nữa mà đi vào phòng ăn, Giang Vãn Ninh thò đầu nhìn người đang ở đứng trong đó múc cháo, hoạt bát nghiêng đầu cười cười với anh: “Chào buổi sáng, hàng xóm tốt của em!”
“Chào buổi sáng.” Văn Thiệu nhìn cô một cái, vừa muốn nói gì đó thì đã bị Giang Vãn Ninh cướp lời trước.
“Em không lạnh!” Giang Vãn Ninh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối hôm qua anh kéo dây khóa kéo cho mình, vội bảo đảm với anh: “Hôm nay hai mươi tám độ lận, em không lạnh đâu, thật đấy.”
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm tay lỡ, còn là dáng đầm dài nữa.
“Tôi đang muốn hỏi cô là, trong khoảng thời gian này, cậu bạn học kia của cô có tìm cô không?”
Vốn dĩ lúc còn ở Đức, Văn Thiệu đã muốn hỏi cô rồi, nhưng thấy cô nói ngày nào mình cũng ở trong nhà chạy bản thảo, ngay cả cửa cũng không thèm bước ra, anh nghĩ, có lẽ hai người họ sẽ không gặp mặt nên anh cũng không mở miệng hỏi.
Giang Vãn Ninh chớp chớp mắt, dựa vào mặt bàn: “Anh đang ghen à?”
Văn Thiệu liếc cô một cái, không nói lời nào mà chỉ bưng bánh bao vừa hấp trong nồi ra rồi đặt lên bàn.
Anh lấy chén nước giấm cho Giang Vãn Ninh, nhưng không lấy cho mình.
“Sau khi họp lớp, về cơ bản là cậu ta nhắn tin WeChat cho em mỗi ngày…” Giang Vãn Ninh đặt bánh bao vào trong chén giấm rồi lăn nó một vòng, sau đó khẽ cắn húp nước súp bên trong.
Cô nhìn Văn Thiệu chằm chằm, nói một câu mang hai ý nghĩa: “Anh không ăn giấm [*] thật à?”
[*]
Trong tiếng Trung, ăn giấm còn có nghĩa là ghen. “Không ăn.”
Văn Thiệu không thích mùi giấm, dù ăn những thứ như bánh bao hấp thì anh cũng chưa bao giờ chấm.
“Mặc dù ngày nào cậu ta cũng gửi tin nhắn cho em, nhưng em rất ít khi để ý đến cậu ta đấy nhé!” Giang Vãn Ninh di chuyển đầu tới gần, giọng điệu nghe giống như là đang tranh công vậy.
Văn Thiệu uống một ngụm trà làm thanh giọng: “Trước đó, trong tình huống chưa nhận được sự đồng ý của cô, tôi đã tìm người điều tra cậu ta.”
Giang Vãn Ninh phản ứng chậm mất hai giây: “Vì em à?” Giọng nói của cô còn chất chứa chút hân hoan.
Văn Thiệu vì mình mà đi điều tra Hứa Tại Xuyên đó!
Văn Thiệu khựng lại tầm mấy giây, sau đó anh giải thích rằng: “Anh ba của tôi và công ty anh ấy có chút chuyện làm ăn, cho nên, nhân tiện lúc nói chuyện phiếm với anh ấy, tôi đã hỏi một chút.”
Giang Vãn Ninh nhướng mày một cái, nào là nói chuyện phiếm, nào là vừa hay, người đàn ông này đúng là kỳ cục thật đấy.
“Được, là “nhân tiện lúc nói chuyện phiếm” mà hỏi một chút.”
Cô rất nghiêm túc mà gật gật đầu, giọng điệu chắc nịch: “Có điều, nghĩa là anh vì em.”
Văn Thiệu cụp mắt ăn cháo, không nói lời nào cả, đúng là vì cô, không những thế, hoàn toàn không phải là “nhân tiện” hỏi lúc nói chuyện phiếm.
Anh ba của anh càng không hợp tác qua lại trong chuyện làm ăn với công ty của Hứa Tại Xuyên, nhà họ Tôn luôn chướng mắt Công thương nghiệp Minh Dương, không chỉ vì quy mô nhỏ mà còn vì Công thương nghiệp Minh Dương đã sử dụng không ít thân thích vô dụng của chủ tịch, tầng lớp quản lý cấp cao vô cùng thối nát.
Lần trước Văn Thiệu cảm thấy công ty của Hứa Tại Xuyên nghe quen tai là vì công ty nguyên vật liệu trực thuộc Công thương nghiệp Minh Dương và công ty con mà nhà họ Tôn từng hợp tác, là cùng một công ty.
Hơn hai tháng trước khi hợp đồng của nhà họ Tôn đến thời hạn, hợp đồng của Công thương nghiệp Minh Dương và bọn họ cũng sắp đến kỳ.
Cả hai đều đều để mắt tới hai công ty nguyên vật liệu khác có thực lực tương đối hùng hậu trong Giang Thành, một là nhà của Từ Nhất Hàm, một là Vạn Thành.
Có điều, từ đầu năm nay, phía Vạn Thành kia đã bắt đầu xuống dốc, sau khi tổng công ty điều tra thì không thèm cân nhắc thêm gì nữa. Nghe nói, phía Công thương nghiệp Minh Dương vẫn đang tích cực tiếp xúc, có lẽ không nhìn ra được là, bắt đầu từ năm nay, Vạn Thành đã không còn lớn mạnh bằng trước kia nữa.
“Sau đó thì sao?” Văn Thiệu chậm rãi đặt thìa xuống.
“Sau đó gì cơ?”
“Cô không để ý đến cậu ta thì cậu ta từ bỏ sao? Không kiên nhẫn đến vậy à.”
“Hình như là vậy đó…”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Hứa Tại Xuyên đã không còn gửi tin nhắn cho mình nữa, Giang Vãn Ninh cũng không để tâm đến điều đó cho lắm.
Dù gì thì cô cũng không thường hay trả lời tin nhắn, lời hồi âm cũng khá lạnh nhạt, cậu ta có hẹn cô thì cô cũng từ chối hết. Dưới tình huống như vậy, Giang Vãn Ninh nghĩ, dù có là ai thì cũng sẽ từ bỏ theo đuổi đối phương mà thôi.
Có điều, sao mà khi nhìn biểu cảm này của Văn Thiệu… Giang Vãn Ninh lại thấy có gì đó hơi sai sai vậy nhỉ?
Anh đang cà khịa mình phải không?
Đang cà khìa mình dính chặt lấy anh, vô cùng kiên nhẫn?
Thấy cô nhìn mình lom lom, Văn Thiệu “cất” biểu cảm chế nhạo lại.
“Cậu ta nhậm chức trong Minh Dương tầm nửa năm trước.” Văn Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía Giang Vãn Ninh: “Nói cách khác thì, cậu ta đã về nước làm việc ở Giang Thành được nửa năm rồi.”
Ban đầu Văn Thiệu cảm thấy ngấm ngầm điều tra người khác không phải là hành vi của bậc quân tử, anh cũng nghĩ rằng, nếu như Hứa Tại Xuyên không dây dưa Giang Vãn Ninh nữa, thì anh sẽ không nói cho Giang Vãn Ninh biết sự thật.
Nhưng cuối cùng, vẫn là lòng riêng chiếm ưu thế, bất kể Giang Vãn Ninh có còn ý nghĩ đó với cậu ta hay không, Văn Thiệu cũng không muốn cô bị lừa dối.
Giang Vãn Ninh chợt trừng to hai mắt, hiếm có lúc bạo phát kỹ năng nói tục.
“Đồ chó… đồ chó đó, chẳng lẽ là đang lăm le tiền của nhà em ư? Sau khi về nước phấn đấu nửa năm thì mới phát hiện ra là, chỉ phấn đấu không thôi thì khó khăn quá, muốn ở gần một phú bà để bớt đi ba mươi năm phấn đấu á?”
Không, với vốn liếng của nhà họ Giang thì đâu chỉ là bớt đi ba mươi năm.
Văn Thiệu từ chối cho ý kiến, sau đó hỏi cô: “Vẫn không biết nhà cô làm cái gì đấy.”
Hai người quen biết nhau đã hơn một tháng nay, sự hiểu biết của anh về Giang Vãn Ninh chỉ dừng lại ở việc nhà cô có bốn người.
“Cái gì cũng làm, ban đầu lập nghiệp thì làm vận tải đường thủy.”
Giang Thành ở ven biển, khi còn bé, Giang Thành Quân đã lớn lên trên thuyền đánh cá, sau đó chậm rãi gom góp được chút vốn liếng, bắt đầu thử đầu tư.
Sau khi quen biết mẹ của Giang Vãn Ninh là Ninh Lăng thì Giang Thành Quân đã sáng lập công ty dưới sự trợ giúp của ông ngoại cô. Mẹ của cô đã đi theo ông ngoại từ nhỏ, cũng là người giỏi làm ăn, sau khi hai người kết hôn thì cùng nhau kiến tạo sự nghiệp, khiến công ty ngày một lớn mạnh.
“Anh thì sao?” Giang Vãn Ninh cũng chưa từng hiểu về gia đình của Văn Thiệu.
“Cũng là cái gì cũng làm, ngành lớn nhất là bất động sản.”
Nói chung thì việc làm ăn hiện giờ của nhà họ Tôn chia làm bốn phần và hiện được tách ra, nằm trong tay bốn người con trai của Tôn Hoàn Nam.
Giang Vãn Ninh gật đầu: “Em không giỏi làm ăn, cũng chưa từng hỏi bố mẹ em về chuyện của công ty.”
Cô có nghe cũng không hiểu, cũng không có hứng thú học hỏi.
Em trai Giang Vãn Trừng cũng thế, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cậu đã nói với bố mẹ là cậu không muốn tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà, mà cậu chỉ muốn học Vật lý.
Giang Vãn Ninh còn tưởng là bố mẹ sẽ không đồng ý, ai ngờ bọn họ lại vui vẻ bằng lòng.
Khi còn bé, lúc cô muốn học vẽ, bố mẹ cũng ủng hộ việc cô theo đuổi sở thích như thế, Giang Vãn Ninh còn cảm thấy vì mình là con gái nên mới được như thế.
Khi đó, Giang Vãn Ninh cho rằng, chắc chắn em trai sẽ kế thừa gia nghiệp, không ngờ bố mẹ cô lại đối xử công bằng, cũng không can thiệp vào quyết định của cậu.
“Bố mẹ em thường nói, hai người họ làm ăn là vì họ thích làm ăn, nhưng không có nghĩa là em và Giang Vãn Trừng cũng phải đi trên con đường này.” Giang Vãn Ninh còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi mình có hai người bố mẹ vô cùng, vô cùng tiến bộ này.
Lúc trước Giang Thành Quân thường hay nói rằng, sau này, chờ đến khi ông và Ninh Lăng về hưu rồi thì ông sẽ tìm một người quản lý chuyên nghiệp để quản lý công ty, bọn họ sẽ không vì cái gọi là “cơ nghiệp gia tộc” mà ép chị em Giang Vãn Ninh làm việc mình không thích.
Sau khi Văn Thiệu nghe xong thì cảm thấy rất rung động, anh đã quen biết nhiều con cháu nhà giàu như thế rồi, nhưng số người có thể rộng lượng được như bố mẹ Giang Vãn Ninh thật sự quá ít.
Phần lớn bọn họ đều xem xí nghiệp gia tộc quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời này, họ có thể vì làm ăn mà nhượng bộ tất cả mọi thứ, giống như bố và ông ngoại của anh vậy.
Tôn Hoàn Nam đã giáo dục mấy người con trai rất khắc nghiệt ngay từ thuở bé, tất cả chương trình học, bao gồm cả chuyên ngành đại học cũng vì để chuẩn bị cho việc sau này bọn họ sẽ tiếp nhận công ty. Thật ra, ngay từ đầu, ông ấy rất ác cảm với việc Văn Thiệu theo mẹ học hương, cảm thấy không có tương lai, cảm thấy không làm việc đàng hoàng, mãi cho đến sau này mới từ từ thay đổi suy nghĩ.
“Bố mẹ cô…” Văn Thiệu đang suy nghĩ nên tìm từ cho thích hợp.
“Rất tốt?”
“Ừm.”
Giang Vãn Ninh chớp chớp mắt với anh: “Vậy, nếu không thì anh… suy nghĩ thêm một chút về việc làm con rể của bọn họ đi nhé?”