Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh

Chương 9.2

Editor: tu tai

Vào giờ phút này, điện thoại của Mạnh Tư Tư đột nhiên vang lên.

Ninh Vũ Hoa dùng sức hoạt động cơ thể đang cứng đơ của mình, muốn trước khi bị mất hết tôn nghiêm, mau chóng rời đi.

Mấy câu nói kia của Mạnh Tư Tư...... Đã không còn là lời nói đối độc ác thuần túy nữa rồi.

Những chi tiết giữa cô và Bách Tuấn, chưa từng nói với bất cứ ai; nếu như Mạnh Tư Tư biết, vậy tất nhiên là Bách Tuấn nói cho cô ta biết......

Không...không được suy nghĩ! Ninh Vũ Hoa không ngừng cảnh cáo chính mình.

"Chờ một chút." Vào lúc cô rất vất vả mới mở được cửa xe, thì Mạnh Tư Tư lại nâng điện thoại di động trong tay lên, đưa đến trước mặt cô."Nếu như cô còn chưa tin lời nói của tôi..., tốt nhất hãy xem thử, cuộc điện thoại này là ai gọi tới."

Ninh Vũ Hoa theo bản năng liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động: Bách Tuấn.

Trong đầu xẹt qua tiếng nổ vang dội, giống như vô số quả bom nổ tung trước mắt cô.

Đủ rồi, đã đủ!

Cô phẫn hận đẩy đối phương ra, chui ngay vào trong xe ngồi.

Ninh Vũ Hoa không dừng lại nữa, nhanh chóng lái xe rời đi.

Cô tin!

Không cần bất kỳ lý do gì, cũng sẽ không do dự nữa, từng câu từng chữ của Mạnh Tư Tư, hóa ra đều là thật.

Ninh Vũ Hoa dừng xe ở ven đường, nước mắt như sương mù che phủ tầm mắt của cô, làm cô không thể tiếp tục thấy rõ con đường trước mặt.

Bách Tuấn anh ấy...... Tại sao có thể đối với cô như vậy chứ?

So với sự cự tuyệt của anh tám năm trước, sự lừa dối tám năm sau, càng làm cô đau đến không muốn sống nữa.

Cô tình nguyện ngay lúc mới bắt đầu, anh từ chối cô giống như trong quá khứ, mà không phải dùng lý do không chịu nổi như vậy mà lừa cô tiếp nhận anh.

Anh cho cô hy vọng không thiết thực, khiên cô ngu xuẩn cho rằng, cuối cùng cô và anh có cơ hội hiểu nhau, gần nhau......

Nhưng đến cuối cùng, tất cả những điều này đều chỉ vì sự "Dễ dàng"của cô?

Không, không thể nào, làm sao anh lại sẽ đối xử với cô như vậy? Vẫn dễ dàng phá hủy tất cả những gì tốt đẹp trong lòng cô, chà đạp cuộc đời của cô như thế?

Cô vì giúp anh nên mới gả cho anh, Bách Tuấn mà cô biết, không phải người đàn ông lang tâm cẩu phế như vậy......

Nhưng, lời nói của Mạnh Tư Tư, lại giống như ma chú vậy, lặp đi lặp lại ở bên tai cô, giống như dây thừng thít chặt hô hấp cùng tình cảm của cô.

Ninh Vũ Hoa nhắm chặt hai mắt lại, mặc cho nước mắt đau thương không ngừng lăn xuống.

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

Bóng đêm càng thâm.

Bách Tuấn đã gọi hơn một trăm cuộc điện thoại cho Ninh Vũ Hoa, còn gửi đi mười mấy tin nhắn, nhưng không nhận được một tin hồi âm nào.

Anh tìm khắp tất cả những nơi cô có thể đến, từ công ty đến cửa hàng, rồi đến nhà cô, lại không có một ai từng gặp cô!

Điều này làm cho Bách Tuấn cảm thấy sợ hãi.

Từng ấy năm tới nay, vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy loại cảm giác sợ hãi sinh ra từ sâu trong linh hồn, gần như muốn đoạt đi lực lượng cùng ý chí mà anh đang có này.

Rốt cuộc thì cô đang ở đâu?

Có phải cô đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Vừa nghĩ tới các loại ngoài ý muốn có thể sẽ xảy ra với cô, máu toàn thân anh liền bắt đầu đảo lưu, các tế bào cũng giống như đều vỡ nát.

Không, anh không thể không có cô!

Trong quá trình tìm kiếm  Ninh Vũ Hoa, cái ý nghĩ này in sâu ở trong óc của anh.

Chỉ cần nghĩ tới trong cuộc sống tương lai, anh có thể mất đi cô, cũng có khả năng không thể tiếp tục nhìn thấy cô cười yếu ớt, nghe được giọng nói của cô, thì anh liền cảm thấy hết sức mất mát cùng khổ sở.

"Em trai, em dâu về nhà rồi, nhưng nhìn cô ấy thật không tốt, em tốt nhất nên về ngay đi."

Vừa nhận được điện thoại của anh cả, Bách Tuấn liền nhanh chóng đánh tay lái, quay đầu xe; anh mặc kệ những chủ xe xung quang thiếu chút nữa đụng xe với anh, đang phát ra tiếng kèn cùng lời mắng tức giận, không hề dừng lại một giây, gia tốc lên hàng trăm km, thật nhanh phòng về nhà.

Sau khi vọt vào cửa nhà, anh không đếm xỉa đến mọi người đang ngồi trên ghế sa lon chờ đợi anh, đã cắm đầu chạy về phòng ngủ của mình.

Cuối cùng anh cũng tìm được cô!

Anh nhìn thấy vợ mình đang đứng ở giữa phòng, cúi đầu sửa sang lại hành lý, liền không tự chủ được thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía cô.

Trong phút chốc khi anh buông lỏng, nỗi hoảng sợ cùng sợ hãi tiêu tán thì tại sao anh sẽ cảm thấy mềm yếu như thế?

Thì tại sao trong mắt của anh, sẽ toát ra một chút hơi nước mà chính mình cũng cảm thấy kỳ quái?

"Vũ Hoa." Anh gọi tên cô, đứng lại trước mặt cô.

Bách Tuấn có thể cảm giác được nhịp tim như sấm của mình, cùng lòng bàn tay vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.

Sau khi nghe thấy tiếng nói của anh, hai vai Ninh Vũ Hoa khẽ rụt lại.

Cuối cùng anh cũng chịu rời đi từ chỗ của Mạnh Tư Tư rồi sao?

Vốn dĩ cho là nước mắt đã cạn khô, nhưng theo suy nghĩ của cô, mà lại tuôn ra hốc mắt một lần nữa, cơn đau nơi lồng ngực cũng đau hơn.

Hít sâu một cái, cô thừa dịp quyết tâm của mình chưa thay đổi, đột nhiên quay đầu lại."Bách Tuấn, em muốn li dị với anh."

Nhưng trong nháy mắt Bách Tuấn lại lôi kéo ôm cô vào trong lòng, đôi tay dùng sức ôm chặt cơ thể của cô.

"Vũ Hoa, cuối cùng anh cũng tìm được em." Anh dùng âm thanh cực nóng, cắt đứt lời cô; mà cánh tay của anh lại ôm chặt lấy cô."Em có biết không tìm thấy em, anh rất lo lắng, rất sợ hãi không?"

Nếu như không phải vì cuộc nói chuyện buổi chiều với Mạnh Tư Tư, thì Ninh Vũ Hoa nhất định sẽ bởi vì giọng nói chân thành kia, mà cảm động đến rơi nước mắt.

Bây giờ mặc dù cô cũng khóc, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì cảm động.

"Anh...... Anh buông em ra trước đã!" Trách cứ cùng tức giận nghẹn lại nơi cổ họng của cô, nhưng đến cuối cùng, lại chỉ hóa thành một lời cự tuyệt không có phân lượng nhất.

"Không cần." Bách Tuấn cố chấp tiếp tục ôm chặt cô."Từ nay về sau, anh cũng không muốn buông em ra nữa. Anh muốn nhìn em, để cho em thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh, nơi nào cũng không thể đi, biết không?"

"Không biết, em không biết......" Cô khóc tan nát cõi lòng.

Tại sao anh muốn dùng loại giọng điệu đối đãi người tình để nói chuyện với cô? Chẳng lẽ anh còn muốn lừa dối cô? Còn muốn để cho cô cho rằng, người anh thích, là cô sao?

Bách Tuấn khẽ vuốt ve tóc của cô, cảm thấy đau lòng vì tiếng khóc nhỏ bé của cô."Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao mất tích lâu như vậy, tại sao không nhận điện thoại của anh, cuối cùng thì em đã đi đâu vậy?"

"Hiện tại anh đang chỉ trích em sao?" Cô lau nước mắt lên ngực của anh, tức giận ngẩng đầu lên.

"Anh đương nhiên......" Anh hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vừa lúc cảm thấy an tâm, đồng thời lại bắt đầu gom góp lo âu cùng phiền não.

Anh thật sự muốn mắng cô một trận cho thỏa!

Cô cho rằng cô là ai, tại sao cô có thể để cho anh nóng ruột nóng gan, để cho anh lo lắng sợ hãi như vậy?

Vậy mà, sau khi anh thấy lệ quang lóe lên trong khóe mắt cô, cùng vẻ mặt tràn đầy ưu sầu của cô, tất cả trách cứ, đều chỉ biến thành một tiếng thở dài.

"Thôi. Chỉ cần em đã an toàn trở lại, là đủ rồi." Nói xong, anh lại ôm chặt cô trong ngực một lần nữa.

Chỉ có cảm nhận nhiệt độ, cùng hơi thở của cô, thì cuộc đời của anh mới có thể đầy đủ.

"Cái gì đủ rồi? Hoàn toàn không đủ......" Nghe giọng nói dịu dàng lại thương tiếc của anh, nước mắt của cô càng không ngừng lăn xuống giống như trân châu bị đứt dây vậy.

Anh lưu luyến đủ ở chỗ của Mạnh Tư Tư rồi, mới về nhà diễn trò với cô sao?

Anh cũng phải thật sự lo lắng cho cô, cũng không phải thật sự sợ mất đi cô......

Vừa nghĩ tới Mạnh Tư Tư, nỗi đau đỡn xuyên tim thấu xương, trong nháy mắt khiến Ninh Vũ Hoa tỉnh táo lại.

Cô không thể bị sự dịu dàng giả tạo của anh lừa gạt, càng không thể trầm luân trong lời nói dối và lồng ngực của anh một lần nữa!

Ninh Vũ Hoa dùng sức đẩy anh ra.

"Bách Tuấn, chúng ta ly hôn đi!" Cô ngẩng đầu lên, dụng hết toàn lực gào to ra tiếng.

"Cái gì?" Bách Tuấn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn  cô.

"Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài cho em!" Ninh Vũ Hoa ra sức đẩy anh ra khỏi phòng.

Thấy anh vẻ mặt mờ mịt, cô chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng.

Ly hôn, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao?

"Vũ Hoa, em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Bách Tuấn hoàn toàn làm không rõ ràng lắm tình trạng, chỉ có thể vừa lui ra khỏi phòng, vừa hỏi tới.

Giờ phút này, anh mới phát hiện, trông cô hết sức tiều tụy, trong mắt tất cả đều là vẻ đau đớn tan nát cõi lòng.

"Chuyện gì? Chình anh cũng tự hiểu!" Sau khi đẩy anh ra khỏi phòng, Ninh Vũ Hoa trừng mắt hung tợn nhìn anh, trước mặt anh, dùng sức đóng mạnh cửa phòng.

Cô cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, bởi vì anh sẽ chỉ làm cô hỗn loạn, chỉ biết mang đến khổ sở cho cô!

Gặp được anh, tâm trí cô sẽ trở nên mềm yếu, thần trí mơ hồ!

"Anh hiểu cái gì? Em không phải nói rõ ràng, sao anh biết được?" Bách Tuấn nhíu mày rậm, cứng ngắc đứng ở ngoài cửa phòng.

Hai tay anh chống eo, vẻ mặt mặc dù nghiêm túc, lại luống cuống khó hiểu.

"Anh không cần hỏi em!" Tựa vào trên cửa, Ninh Vũ Hoa uất ức khóc lớn lên.

"Vũ Hoa, em nhất định phải nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra, như vậy anh mới có thể giải thích với em được." Nghe tiếng cô gào khóc, Bách Tuấn bắt đầu dùng sức gõ cửa phòng.

Anh bén nhạy phát hiện, chuyện này nhất định có liên quan với anh!

"Anh tránh ra, em không muốn thấy anh nữa...... Có vấn đề gì, anh hãy đi hỏi Mạnh Tư Tư đi, đừng hỏi em......" Cô tức giận lấy hai tay che mặt, chậm rãi khuỵu xuống dọc theo cửa phòng, vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất.

"Có liên quan gì với Mạnh Tư Tư." Trong phút chốc ánh mắt của Bách Tuấn dừng hình ảnh.

Mà anh dừng lại, lập tức khiến Ninh Vũ Hoa càng đau lòng và rơi nhiều nước mắt hơn; cô che miệng mình, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.

Ninh Vũ Hoa không muốn để cho người khác biết cô đang  tan nát cõi lòng muốn chết, cho nên cô đã ở bên ngoài khóc rống một buổi chiều.

Vốn dĩ cô cho rằng nước mắt của mình đã chảy xong rồi, đã có thể tỉnh táo đối mặt với Bách Tuấn, sau đó quyết tuyệt chặt đứt "Nghiệt duyên" giữa bọn họ...

Nhưng, tại sao vừa trông thấy anh, thì cô lại không thể khống chế tâm tình của mình?

Ngoài cửa phòng, âm thanh của Bách Tuấn biến mất.

Cô quay đầu đi, trên mặt loang lổ những vệt nước mắt, hiện lên vẻ bi thống không thể tưởng tượng nổi.

Anh...... Cứ như vậy mà đi ra ngoài?

Anh thật sự đi tìm Mạnh Tư Tư rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment