Lần Nữa Lại Yêu

Chương 27

Chương 27: Còn anh, vẫn đóng vai kẻ ngốc ngại vạch trần.
Phillip thong thả gõ những ngón tay dài xuống bàn, mắt anh vẫn chăm chú nhìn theo kết quả kiểm tra trước mặt. Một lúc lâu sau đó, anh đứng dậy bước sang phòng Tiểu Nguyễn. Khuôn mặt vẫn chất chứa suy tư, anh nói:
“ Em nhắn lại với Gia Hiên, bảo cô ấy sắp xếp thời gian. Anh sẽ tiến hành quá trình cấy ghép phôi thai cho cô ấy.”
Gia Hiên sau khi nhận được điện thoại của Tiểu Nguyễn liền xin nghỉ tới viện. Cô cúi đầu chào Phillip và Nguyễn rồi ngồi xuống chờ hai người họ lên tiếng. Tiểu Nguyễn nắm lấy bàn tay lạnh của Hiên và khẽ nói:
“ Chị biết em rất khổ tâm. Nhưng em nghe chị nói này, thụ tinh nhân tạo có tỉ lệ thành công rất thấp, hơn nữa sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý của người phụ nữ.”
Ngừng một lát, Tiểu Nguyễn tiếp tục:
“ Chú Văn có nói với anh chị rằng tháng sau về nhà sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Chú ấy không quá coi trọng việc con cái, nên chú ấy không muốn để em tiếp tục theo đuổi quá trình này. Hai người một khi đã có tình cảm thì hôn nhân chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Em có muốn suy nghĩ lại không? Nếu em thích có con thì sau này có thể nhận con nuôi được mà!”
Đôi mi rủ xuống, Gia Hiên cúi đầu dịu dàng đáp lại:
“ Em biết anh ấy luôn nghĩ cho em. Em cũng biết em thực sự không xứng với anh ấy! Nhưng tình cảm dành cho anh ấy ngày một lớn và em không đủ sức để chối từ.
Nhưng chị biết không, nếu có một phần trăm thì em vẫn phải thử. Đó không chỉ là khát khao được làm mẹ từ sâu thẳm trong em mà đó còn là lý do duy nhất để em có thể tiếp tục gắn bó với anh ấy. Nếu không...em sẽ không đủ can đảm để tiếp tục bước chân theo cuộc hôn nhân trong tương lai.”
Phillip lúc này mới lên tiếng:
“ Thế này Hiên ạ. Sau kết quả kiểm tra bước đầu và cấy ghép tế bào. Hiện tôi đã lựa ra được tế bào tốt nhất. Nếu bạn thật sự mong mỏi việc có con, thì tôi sẽ giúp bạn cấy ghép tế bào vào cơ thể. Tức là trong hai tuần tới, bạn sẽ có khả năng mang thai. Nhưng thành công chỉ dừng lại ở 25-30%. Không phải ai cũng có thể thành công ở ngay bước đầu khi làm thử nghiệm. Có những người còn phải cấy ghép rất nhiều lần. Hầu hết những bà mẹ khi chọn hình thức mang thai bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo sẽ có một tâm lý khác với những bà mẹ khác. Không chỉ vậy, trong quá trình mang thai thường xuất hiện một số rủi ro không đáng có, ví dụ đứa trẻ sẽ bị sinh non, hoặc đứa trẻ sẽ có dấu hiện bị down và cũng có thể....sẽ bị sẩy thai, hoặc lưu thai. Tế bào hiện giờ đã được 45 tiếng. Bạn còn 10 tiếng nữa để suy nghĩ thật kỹ và quyết định, nếu không mình đành phải huỷ những phôi thai đi!”
“ Điều đó đồng nghĩa anh sẽ huỷ đi những đứa con đang hình thành của em?”
“ Theo một góc độ nào đó thì đúng là như thế!”
Hiên nhìn Phillip một cách quả quyết và nói:
“ Em đồng ý tiến hành cấy phôi. Em có cần chuẩn bị gì không?”
Tiểu Nguyễn xiết chặt bàn tay Hiên, cô dịu dàng:
“Em chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt là được. Nhưng chị nghĩ em nên nói qua với chú Văn. Dù mấy hôm trước chú ấy đã đồng ý nhưng lúc đó cả chị và Phillip đều không nói cho chú ấy biết những rủi ro có thể gặp phải..”
“ Dạ không cần đâu. Em tin anh ấy sẽ đồng ý thôi ạ!”

...................................
Một tuần sau!
Thái Văn vừa thu dọn xong đống bản vẽ. Anh trở về phòng ngủ, kéo tấm chăn lên một cách nhẹ nhàng rồi anh ngả mình xuống và ôm Gia Hiên vào lòng từ phía sau. Cô vẫn chưa ngủ, anh biết!  Đáp lại cái ôm xiết chặt của anh vẫn là sự câm lặng. Trầm giọng, anh ghé sát tai cô thì thầm:
“ Em sao thế?”
Cô cựa mình nép vào ngực anh, dịu dàng lên tiếng:
“ Anh à. Nếu quá trình cấy phôi không thành công, nếu em không mang thai thì sao?”
“ Ngốc ạ. Anh cảm thấy có thêm một đứa trẻ sẽ thật phiền phức. Chỉ cần hai chúng ta không phải tốt hay sao?”
“ Em không thể bắt anh hy sinh quá nhiều cho em. Em không muốn thế! Em muốn có con, nếu không anh sẽ phải ăn nói với bố mẹ ra sao? Và em sẽ sống thế nào với bóng đen tồn tại trong lòng!”
“ Ngoan nào. Nếu em thích chúng ta có thể xin con nuôi, hoặc có thể đón Bim Bim sang ở cùng với chúng ta. Em đừng nghĩ quá nhiều, sẽ dễ bị trầm cảm. Em chỉ cần biết một điều anh yêu em là được rồi!”
Trong hơi ấm của anh và những lời yêu thương anh nói, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Ánh đèn vàng yếu ớt phản chiếu khuôn mặt của cô, Thái Văn thơm nhẹ lên trán Hiên rồi thở dài. Anh biết những điều cô đang lo lắng và những mặc cảm trong lòng cô. Tình yêu tưởng như đã là phức tạp nhưng so với hôn nhân thì điều đó lại thực sự giản đơn. Anh chỉ muốn những giây phút được ôm cô vào lòng như lúc này tồn tại mãi mãi. Mỗi sớm mai thức dậy lại là một nỗi muộn phiền tồn tại ảnh hưởng tới cuộc sống của hai người. Nếu nói con cái với anh không quan trọng thì không hẳn. Anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng muốn được cảm giác ẵm đứa trẻ vào lòng và bi bô dạy con nói. Anh cũng muốn được phấn khích như ông anh trai khi hay tin vợ mình đang mang thai. Nhưng điều đó không phải là tất cả! Cuộc sống của anh còn có rất nhiều thứ đáng để bận tâm: sự nghiệp, những mối quan hệ bạn bè và đặc biệt là người con gái đang nằm trong lòng anh lúc này. Ở bên cô anh thấy lòng bình yên và ấm áp. Và cảm giác đó chưa bao giờ đổi khác. Hôm nay anh phát hiện ra rằng anh yêu cô nhiều hơn ngày hôm qua và ngày mai anh sẽ lại phải ồ lên khi biết mình yêu cô còn nhiều hơn lúc này. Hôn nhân chỉ là một sự bảo đảm, tờ giấy kết hôn chẳng khác nào một loại bảo hiểm. Với anh có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ. Nhưng anh biết, Gia Hiên đã từng phải chịu những tổn thương rất lớn vì vậy mà niềm tin trong cô dành cho mọi thứ đều bị vơi bớt. Cô có thể yêu anh nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô tin tưởng vào tình yêu anh dành tặng. Chỉ có mang cả đời mình ra thế chấp thì cô mới có cảm giác an toàn. Ai đó đã nói rằng để yêu thương một người thì ta phải mang cả con tim mình ra đánh đổi. Thái Văn biết, không chỉ trái tim mà nếu cần đánh đổi bằng tất cả thì anh cũng cam lòng. Vì anh yêu cô, yêu, rất yêu!
.................................................................................
Ngày mới lại bắt đầu, Thái Văn hôn tạm biệt Hiên rồi chạy xe tới cơ quan. Nhìn theo chiếc xe quen thuộc của anh xa dần cô mới quay người bước vào toà án. Thoáng ngạc nhiên khi thấy Hải Minh. Rất lâu rồi cô không gặp anh thì phải. Bước qua phía anh, cô dừng lại rồi cười:
“ Anh gặp phải chuyện gì sao? Hay là muốn khiếu kiện với ai? Em giúp được chứ?”
Anh đứng dậy lịch sự đáp lại:
“ Anh đang chờ luật sư. Mời em một tách cafe liệu có tiện không?”
Vén tay áo lên xem giờ, cô gật đầu với anh:
“ Vâng.”
Chọn một quán cafe sáng ngay trên đường Lý Thường Kiệt. Hải Minh nhấp môi tách cafe rồi khẽ nói:

“ Em sống vẫn tốt chứ?”
 “Dạ. Nói ra thật buồn cười, nhưng em sống tốt hơn cả những ngày còn có anh và cuộc hôn nhân trước đó!”
“ Cảm ơn vì em đã sống tốt! Hẳn anh ta rất chu đáo với em! Không như anh...thật xin lỗi!”
Nhíu mày, Gia Hiên đáp lại:
“ Chuyện qua rồi mà. Đời người vô cùng, không ai biết trước được điều gì mà anh.”
Trầm tư một lúc rất lâu, Hải Minh khàn giọng:
“ Anh ly hôn rồi!”
Câu nói của anh khiến Gia Hiên thoáng giật mình. Cô nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, lên tiếng hỏi lại:
“ Anh ly hôn  rồi? Vậy còn đứa bé thì sao?”
“ Con sẽ ở với anh. Cô ấy cũng cần một cuộc sống khác! Anh không thể mang lại cho cô ấy những thứ mà cô ấy cần. Ly hôn cũng tốt, hơn là phải sống dày vò lẫn nhau khiến cả hai cùng mệt mỏi!”
“ Em thật không ngờ....anh lại đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi qua trước đây! Thực ra trong cuộc hôn nhân của chúng ta em là người có lỗi, vì thế anh không cần áy náy làm gì. Còn chuyện của anh, em nghĩ hai người nên nghĩ cho đứa trẻ. Anh thấy đấy đôi đũa chẳng bao giờ lệch nếu người ta biết nghiêng nó đi một chút. Vì vậy hai người nên nhún nhường và kiềm chế lại cái tôi của chính mình thì mới có một cuộc hôn nhân mĩ mãn!”
“ Thứ cô ấy cần thì anh không có! Em hiểu không? ”
“ Thật ngạc nhiên, có thứ thật sự đáng tiền đến mức ấy sao? Em nghĩ vợ anh cũng không phải là người đòi hỏi.”
“ Anh không thể cho cô ấy tình yêu! Em thử nói xem, thứ đấy có đáng tiền hay không?”
Gia Hiên cười buồn. Cô nhẹ nhàng đáp lại:
“ Em không biết với người khác cái giá phải trả cho tình yêu là bao nhiêu, còn với em thì đó là toàn bộ tuổi xuân. Theo anh những năm tháng đẹp nhất của người con gái có đáng giá hay không?”
“ Gia Hiên. Anh xin lỗi...Thật sự, đã nhiều lúc anh rất ước ao được như ngày xưa, được nghe em nói và được chờ em trở về nhưng anh biết quá muộn rồi. Mất em là điều hối tiếc nhất cuộc đời anh!”

Gia Hiên im lặng, cô nhấp môi tách cafe đã không còn nóng rồi cúi đầu chào Minh. Con người thật buồn cười, chỉ khi mất đi mới biết hối tiếc. Nếu biết có ngày hôm nay liệu trước đây anh có trân trọng tình cảm đã từng có của hai người bọn họ hay không? Tiếc rằng trên đời này không ở đâu bán thuốc chữa bệnh hối hận. Vậy chi bằng sống hãy trân trọng nhau từng ngày!
................................................
Buổi chiều, vừa tan làm thì cô nhận được điện thoại của Tâm Hiếu. Đã lâu rồi cô và anh không gặp nhau. Vừa bước chân ra khỏi toà thì cô thấy anh đứng dựa người vào xe nhìn cô. Cất cao giọng, anh nói:
“ Quãng này nhìn em có vẻ béo hơn.”
“ Vậy ạ? Em tưởng anh giờ gặp em không nhận được ra nữa cơ. May sao anh vẫn còn nhớ được em là ai!”
“ Ghê thật, giờ còn biết chặt chém anh nữa cơ đấy! Đúng là qua một tháng nữa chắc chẳng biết em là ai nữa rồi!”
Cafe Phố cuối chiều! Tâm Hiếu ngồi dựa vào ghế mây nhìn dòng xe cộ chen chúc ngoài kia, những ngón tay xoay tròn ly cafe. Đưa mắt nhìn về phía Hiên, anh nói:
“ Anh biết cô ấy có vết thương lòng chưa khép lại, cô ấy sợ đau thêm một lần nữa vì thế mà cô ấy bám lấy anh để trị thương. Sự thật là cô ấy không yêu thương anh. Anh biết những lời nói, những hành động quan tâm của cô ấy đều là giả bộ. Còn anh thì vẫn đóng vai kẻ ngốc ngại vạch trần. Em bảo anh có đáng thương không?”
“ Em nghĩ là chị ấy chưa chuẩn bị tốt để đón nhận một người mới. Vì thế mà anh cảm thấy chị ấy vẫn gượng ép. Nhưng anh đừng suy nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy. Tất cả chỉ là anh suy đoán! Còn sự thực chắc gì đã là như thế. Để yêu thêm một lần nữa con người ta cũng cần thời gian để sẵn sàng.”
Quan sát anh cô nói tiếp:
“ Yêu một người, quan tâm người đó vốn là bản năng. Chuyện đó cũng có thể giả bộ được sao anh?”
“ Gia Hiên. Em thật sự rất ngây thơ. Tại sao lại không chứ? Muốn trở thành một người nào đó, việc đầu tiên cần làm đó là phải hoá trang thành người đó. Khi người ta đón nhận cô đơn, người ta càng không chịu được cô đơn. Cô ấy chính là như vậy! Nhưng anh không còn mười năm để chờ đợi được nữa. Cái anh cần là kết quả không phải quá trình. Chi bằng kết hôn trước, yêu sau! Anh tin rồi một ngày cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh.”
Nói rồi anh lấy trong cặp ra tấm thiệp đỏ đẩy về phía Hiên. 
“ Hai tuần nữa. Em nhất định phải đến chúc phúc cho anh!”
Cô ngỡ ngàng cầm tấm thiệp trên tay và gật đầu chấp thuận. Cô gượng cười với anh và khẽ nói:
“ Tấm thiệp của anh nhắc em một bài học. Đó là, nhẫn nại là một đức tính đáng quí của con người! Anh có thể nói cho em biết, làm sao để yêu một người kiên trì như vậy ?”
Tâm Hiếu cười:
“ Có gì khó đâu. Chỉ cần làm theo những gì trái tim mách bảo là được rồi!”
........................................
Lúc Gia Hiên về đến nhà thì trời đã chuyển tối. Thái Văn đang đeo tạp dề đứng trong bếp. Bình thường anh rất lười động chân tay vào mấy việc nội trợ. Nhìn anh, cô hết sức ngạc nhiên và bật cười:
“ Hôm nay dự báo thời tiết nói có bão hả anh?”

Mặt anh xị xuống, anh nhìn cô:
“ Ừ. Bão giật cấp 12/12. Em nói đi, em đi đâu mà giờ mới về? Em đi với ai?”
Gia Hiên bước đến vòng tay ôm anh và cười:
“ Em đi với hẹn hò với một anh rất đẹp trai đấy! Anh ấy còn nói chuyện như rót mật vào tai, dễ nghe vô cùng.”
“ Vậy cô còn ôm tôi làm gì...Buông tôi ra để tôi đi chết cho xong!”
Cô khúc khích cười. Ngả đầu vào ngực anh và thủ thỉ:
“ Tiếc là anh ấy sắp lấy vợ rồi. Hoá ra có mỗi người đàn ông em đang ôm là đáng giá thôi! Nên dù chết cũng không thể buông tay được.”
Gỡ tay cô ra, nhìn cô âu yếm. Anh trầm giọng:
“ Gia Hiên, anh yêu em!”
Vừa nói xong anh đã dùng tốc độ hôn cô rất sâu. Một lúc rất lâu sau anh mới chịu buông cô ra và cười gian :
“ Sao lần nào cũng ngọt vậy nhỉ?”
Đánh vào ngực anh, cô cười rồi cong khoé miệng :
“ Đáng ghét!”
..................................................
Gia Hiên ngồi chăm chú nhìn Văn bận rộn nấu ăn. Cảm giác được hưởng thụ sự chăm sóc của người đàn ông mà mình yêu thương, cảm giác ấy thật sự rất tuyệt! Anh kéo ghế ngồi xuống và gõ đũa vào đầu cô:
“ Nhìn gì mà ngây ngốc thế?”
“ Văn. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cho em biết cảm giác yêu và được yêu lại tuyệt  đến vậy!”
“ Làm anh nổi da gà rồi này. Đây người ta gọi là vỗ béo rồi thịt. Em nói vậy khiến anh áy náy quá! Cứ dùng thân báo đáp là được rồi.”
Cô nhăn mày trừng mắt với anh. Cầm đũa gắp một miếng mực xào cho vào miệng. Nhưng chưa kịp nuốt xuống thì một cảm giác khó chịu đã ập đến. Gia Hiên chạy vội về phía phòng tắm và không ngừng nôn khan...
(còn tiếp!)
 

Bình Luận (0)
Comment