Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 42

Không gian trống trải trong tăng phòng chốc lát trở nên im lặng, nắm đấm của Trầm Dữ Chi siết chặt, bước chân của chàng ta cuối cùng cũng dừng lại.


 


Đôi mắt khẽ nhắm, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng.


 


Chàng ta biết.



Lý Tĩnh Gia chưa bao giờ thành sự thành thật đối xử với mình.


 


Luôn có điều gì đó ẩn giấu giữa đôi lông mày của nàng. Mỗi khi chàng ta muốn điều tra gì đó, chàng ta sẽ bị đẩy ra xa.


 


Trời càng lúc càng tối, đèn trong phòng còn chưa sáng, bóng đáng cao lớn khẽ chuyển động trong khoảng tối mờ mịt: "Tĩnh Gia, nói cho ta biết, nàng đang sợ điều gì? Tĩnh Gia… nàng có thể đừng đối xử với ta như người ngoài được không?"


 


Khi nói câu này, giọng chàng ta gần như khàn đặc. Cánh tay run rẩy giơ lên giữa khoảng không muốn nắm lấy đôi tay Lý Tĩnh Gia, cuối cùng lại vô lực rủ xuống.


 


"Muộn rồi, mời Trầm đại nhân về cho."


 


Lý Tĩnh Gia khẽ mở miệng, những lời nàng định nói đều bị nuốt trở lại. Nàng chậm rãi quay người lại, giọng điệu xen lẫn sự lạnh lùng và cứng rắn. 


 


Buông tha cho nam nhân này… chàng ta vô tội.


" Được… được rồi…" Thẩm Dữ Chi bật cười, nỗi chua xót tan chảy trong lồng ngực, chàng ta lùi về sau vài bước: "Không phải là điềm xấu sao? Người phương Bắc chúng ta không tin vào Phật… Lý Tĩnh Gia, nàng đồng ý với ta rồi, chúng ta cùng nhau trở về…"


 


"Ai cũng không thể nuốt lời!"


 


" Thậm chí… Cho dù phải chống lại Hoàng thượng…"


 


Chàng ta chưa bao giờ điên cuồng như vậy. Từ nhỏ phụ thân chàng ta đã dạy dỗ theo đạo Trung Dung. Cho đến thời điểm hiện tại, đạo Trung Dung có thể làm được gì?


 


Chàng ta không thể làm gì được…


 


Tất cả mọi người đang ép  chàng ta….


 


Khí tức của chàng ta đột ngột thay đổi, chàng ta đang bị con ác quỷ bên trong mình thúc đẩy về phía trước.


 


Lý Tĩnh Gia nhanh chóng xoay người, hai ba bước đã đuổi kịp. Nàng nắm lấy cánh tay của chàng ta, đóng cửa một tiếng "Đông."


 


"Trầm Dữ Chi!! Ngươi điên rồi!"


 


Cả hai cứ thế mặt đối mặt, không ai nhường ai. Trong lòng Lý Tĩnh Gia trực trào nỗi buồn, nàng chế nhạo: " Được thôi… Ngươi muốn biết rốt cuộc ta đang che giấu bí mật gì. Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi. "


 


"Lý Ngang Câu, ca ca ruột của ta, đã giết phụ hoàng và hoàng huynh của mình để lên ngôi. Công chúa được sủng ái nhất trong triều đại Lý Tống bị chính ca ca nàng ấy giam giữ và cả đời chỉ có thể bị nhốt trong đó mãi mãi. "


 


"Ta tiếp cận các ngươi chỉ, chẳng qua là vì có thể chạy ra bầu trời bên ngoài, không cần ở lại bên trong hoàng cung làm ta ghê tởm. Còn về phần hôn sự, cũng là một bước trong kế hoạch!”


 


"Trầm Dữ Chi, nếu ta và ngươi thành thân, Lý Ngang Câu sẽ phái ngươi đến diệt bọn cướp. Ngươi có biết trong quá trình này có cái gì đang chờ ngươi không? Nếu ngươi chết, ta sẽ giữ chữ đạo ba năm. Đây chỉ là một trong các kế hoạch của Lý Ngang Câu. Rốt cuộc ngươi có hiểu không?"


 


Lý Tĩnh Gia tự tay xé rách tầng ngụy trang cuối cùng trên người, một mảng lớn da thịt đỏ sẫm lộ ra, lại chịu đựng từng đợt bị quất đau.


 


Nàng chưa bao giờ nghĩ việc tự mình túm mở miệng vết thương lại khó chịu đến thế….


 


Sức cùng lực kiệt, thân thể mảnh mai mềm nhũn ngã ra đất.


 


Từng dòng lệ nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống, nàng siết chặt lòng bàn tay để không khóc.


 


Lúc này, Trầm Dữ Chi sững sờ, chàng ta nhớ lại lời nói vừa rồi của Tĩnh Gia, từng câu từng chữ, cẩn thận và nghiêm túc.


 


Lý Ngang Câu….


 


Là Lý Ngang Câu…..


 


Tất cả là trò đùa của hắn!


 


Cho đến giờ phút này, chàng ta mới hiểu được ánh mắt của Lý Tĩnh Gia khi nhìn Lý Ngang Câu, trong đó là sự hận thù và ghê tởm!


 


Người đứng đầu thiên hạ đã biến muội muội của mình thành bông hoa tàn. Mà bông hoa tàn úa này vẫn đang cố kiếm nguồn nước cứu rỗi bản thân.


 


Trầm Dữ Chi, tại sao ngươi ngốc như vậy, tại sao không nhận ra điều ấy sớm hơn?


 


Nỗi xót xa dày đặc tan chảy trong lòng như thể có hàng ngàn ấu trùng đang gặm nhấm.


 


Chàng không dám tưởng tượng Lý Tĩnh Gia đã trải qua những ngày tháng kia ra sao.


 


Nếu chàng có thể phát hiện sớm hơn… Dù chỉ là một chút!


 


" Tĩnh Gia…" Tiếng kêu cực kỳ ôn nhu. Trầm Dữ Chi bước từng bước trầm ổn, xoay người ôm lấy nữ nhân trên mặt đất. 


Cả người Lý Tĩnh Gia lạnh toát, hai trong mắt lại đỏ bừng, bàn tay to của chàng ôm chặt lấy lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi.


 


" Tĩnh Gia, ta xin lỗi, ta đã đến quá muộn!"


 


Những lời này đập vào tim Tĩnh Gia một cách nặng nề, tia sáng nhỏ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.


 


Trầm Dữ Chi…


 


Không hề chạy trốn. 


 


" Tĩnh Gia, nàng đợi ta một chút… Sẽ không lâu đâu."


 


Trầm đại nhân luôn luôn nhu hòa chợt lộ ra vẻ hung hăng. Nhưng chỉ trong chốc lát đã thu về. Chàng ta hôn lên nước mắt của Lý Tĩnh Gia, vừa cẩn trọng vừa vô cùng nhẹ nhàng.


 


Sau khi tâm trạng nàng ổn định, chàng ta đứng dậy, ôm nàng đặt lên giường: "Tĩnh Gia, ngủ đi."


 


Màn đêm dày dần dần bao phủ, nhìn khuôn mặt yên lặng ngủ say của Tĩnh Gia, Trầm Dữ Chi chậm rãi ngồi dậy, đặt lại nụ hôn nhẹ trên môi. Lặng yên không một tiếng động bỏ đi.


 


Chàng ta đứng yên ở trước cửa, trong tay áo nắm tay nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi nắm chặt. Tâm trạng lần lượt thay đổi phức tạp, khiến chàng ta vô cùng bực bội. Phía sau đột truyền đến thanh âm của nam nhân: “Trầm đại nhân.”


 


Chỉ thấy Dung Thanh từ trong đêm đen đi ra, ánh mắt thản nhiên, giữa mày lưu trữ mang theo chút anh khí.


 


Trầm Dữ Chi thở sâu, mới nở một nụ cười gượng. Không đợi chàng ta nói chuyện, thanh âm quạnh quẽ thâm u lại truyền đến lần nữa: “Trầm đại nhân, ngươi hẳn là yêu cầu ta.”

Bình Luận (0)
Comment