Làng Âm Dương

Chương 52


Mọi người ai cũng nhìn nhau lo sợ, chẳng có ai dám hi sinh bản thân mình để làm mồi nhử.

Nữ quỷ đó quá nguy hiểm, cho nên bọn họ không dám đặt cược tính mạng của mình.

Trong đám đông có một người thanh niên bước ra, người đó chính là Nguyên Trung.

Cũng tại vì anh mà nữ quỷ đó mới thoát ra ngoài và hại ch.ết biết bao nhiêu mạng người như vậy, anh cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi cho nên anh muốn lấy công chuộc tội.

Anh bước ra khiến ai nấy đều ngạc nhiên không thôi, bởi vì anh là giáo viên mới từ thị trấn về đây để dạy học.

Người dân không ngờ anh lại dũng cảm và gan dạ đến như thế, ai nấy đều cảm khái không thôi.

Nguyên Trung tỏ vẻ hối lỗi nói.
"Tôi xin lỗi mọi người, mọi chuyện đều do tôi gây ra cho nên tôi sẽ chịu trách nhiệm! Xin mọi người hãy để cho tôi được làm mồi nhử dụ nữ quỷ đó ra ngoài!"
Mọi người nghe anh nói xong thì ai nấy cũng đều chấn động, mọi người không thể tin được một chàng trai trẻ từ thị trấn đến mà dám cả gan phá hủy phong ấn nữ quỷ.

Phong ấn đó đã nhốt nữ quỷ gian ác đó suốt bốn năm qua liền bị Nguyên Trung phá nát chỉ sau một đêm, mọi người đều không dám tin đây là sự thật.

Ai nấy đều bất ngờ và giận dữ, người dân bàn tán xôn xao.
"Trời đất ơi, cậu ta đúng là sao chổi mà! Thật là xui xẻo, mọi người xem cậu ta đã gây hoạ gì cho làng Hành Sơn kìa!"
"Từ khi cậu ta đến là tôi đã thấy không may mắn rồi, nữ quỷ độc ác như thế mà cậu ta còn dám cứu ả thoát ra ngoài nữa mà!"
"Haiz, thôi để cậu ta làm mồi nhử dụ nữ quỷ đó đi, cậu ta phải chịu trách nhiệm cho hậu quả mà mình gây ra!"
"Mà cậu ta có đủ tuổi không vậy?"
"Không biết nữa, nhìn có vẻ rất trẻ! Hỏi thử xem sao?"
"Chắc là cậu ta đủ tuổi rồi cho nên mới quyết định như vậy!"

"Chắc chắn là như vậy rồi!"
"..."
Trưởng làng Xuân Bá thấy mọi người bàn tán ồn ào thì ông khẽ ho khan vài tiếng.
"E hèm, mọi người bình tĩnh lại đi! Nếu như cậu ta đã muốn lấy công chuộc tội thì mọi người cũng nên chấp nhận cậu ấy đi chứ, ai trên đời này lại chưa từng phạm phải lỗi lầm.

Chỉ cần biết sai và sửa thì đều có thể tha thứ được hết, huống chi cậu ta là người mới đến nữa.

Có những thứ cậu ấy không biết cũng phải thôi, cho nên mọi người đừng có trách Nguyên Trung nữa!"
Người dân nghe xong thì thấy cũng hợp tình hợp lý, vì Nguyên Trung là người mới đến làng chưa được bao lâu nên có thể cậu ấy sẽ không biết trong làng có phong ấn nữ quỷ.

Hôm nay xảy ra cớ sự này cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, mọi người đồng ý cho Nguyên Trung sửa chữa lỗi lầm bằng cách làm mồi nhử dụ nữ quỷ ra ngoài.

Sau khi mọi chuyện ổn thoả xong, thì người dân trong làng chia nhau ra mua đồ dùng cần thiết để pháp sư Mộc Khải bố trí trận pháp.
Trời vừa nhá nhem tối thì trận pháp cũng đã được sắp xếp kỹ lưỡng xong xuôi, còn Nguyên Trung thì cũng đã mặc đồ hỷ phục màu đỏ theo như tục lệ của dân làng Hành Sơn.

Anh hồi hộp lo lắng không yên, có thể sau đêm nay anh sẽ chết hoặc may mắn sống sót chắc cũng bị khùng điên.

Anh đã chuẩn bị tâm lý cho những sự việc sắp tới sẽ diễn ra, chưa bao giờ anh căng thẳng giống như lúc này.

Sau khi trời bắt đầu tối thì Xuân Bá liền đem đồ ăn ngon đến cho Nguyên Trung ăn, ông vừa nói vừa suy tư.
"Chàng trai trẻ cậu mau chóng ăn đi khi đồ ăn còn đang nóng, phải ăn thật no thì mới có sức được.

Tôi không dám chắc là cậu sẽ còn sống được đến ngày mai, cho nên hôm nay tôi muốn làm một chút gì đó cho cậu.

Thành thật xin lỗi cậu, nếu như cậu không đến làng chúng tôi để dạy học, thì có lẽ cậu sẽ không gặp phải nguy hiểm giống như bây giờ.


Đây là chuyện xui rủi mà không ai muốn nó xảy ra cả, cho nên xin cậu đừng có trách móc dân làng Hành Sơn.

Thật tình chúng tôi cũng không muốn làm như thế với cậu đâu, mong cậu hãy hiểu cho chúng tôi!"
Nguyên Trung nghe trưởng làng nói thì anh cũng biết được số phận trước mắt của mình rồi, có lẽ anh sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.

Đây là điều anh tiếc nuối nhất trong cuộc đời, nhưng nếu anh không làm vậy thì lương tâm của anh sẽ cắn rứt không yên.

Tại vì anh mà người dân vô tội đã bị nữ quỷ kia giết hại hết mười mạng người, anh không thể làm ngơ trước cảnh tượng này được.

Cho nên anh sẽ quyết định chấm dứt hết tất cả, phong ấn do anh mở thì anh sẽ dùng tính mạng của mình để phong ấn nữ quỷ kia lại.
Trời đã khuya, đồng hồ vừa đến 0:00 giờ, người dân liền tổ chức đám cưới ma cho Nguyên Trung.

Anh bước đi lặng lẽ vào trong ngôi miếu, tiếng nhạc hỷ cất lên nghe rợn người, gió thổi lạnh toát hết cả sống lưng.

Ở ngoài miếu thì Mộc Khải đang đứng nấp ở gốc cây cổ thụ, chỉ cần nữ quỷ đó vừa xuất hiện thì ông sẽ tóm lấy cô ta ngay.

Nguyên Trung bước đi nhẹ nhàng vào trong cửa chính, ở bên trong đã được bố trí phòng tân hôn hoàn tất.

Có ánh nến lung linh huyền ảo, trên bàn có hai ly rượu mừng, trên giường thì màu đỏ được trải hoa hồng thơm nhàn nhạt.
Anh ngồi trên giường mà tay chân run rẩy, ánh mắt đảo qua đảo lại liếc nhìn khung cảnh xung quanh.

Chắc có lẽ đây là ngày đáng nhớ nhất cuộc đời anh, bởi vì anh cảm nhận được ranh giới giữa sống và chết nó rất là mong manh.

Có thể anh sẽ chết trong đêm nay, vừa sợ vừa nhìn ngó khắp phòng xem nữ quỷ đó đến chưa.


Thì bỗng nhiên anh cảm thấy một luồng khí lạnh thổi đến, Nguyên Trung ớn lạnh rùng mình, tiếng bước chân nhè nhẹ đang đến gần mình.

Anh sợ quá nhắm hết cả hai mắt, anh không muốn nhìn thấy nữ quỷ ghê rợn đó, nhưng cô ta đã đến và đang ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm.
Nguyên Trung sợ hãi nhắm nghiền mắt lại không dám mở ra xem, bất thình lình Yến Loan tiến sát lại gần.

Cô thổi khí lạnh vào mặt của anh rồi cười khúc khích.
"Hí hí hí...mau mở mắt ra nhìn ta!"
Nguyên Trung bị quỷ thổi hàn khí vào mặt thì anh liền lấy tay che mặt rồi nói.
"Muốn chém muốn giết tùy cô, tôi chỉ xin cô đừng hãm hại dân làng vô tội nữa!"
Yến Loan tức giận đùng đùng, cô dùng tay bóp chặt lấy cổ anh.

Nguyên Trung khó thở mở mắt ra nhìn cô, anh hoảng hốt khi thấy cô đang trợn trắng mắt nhìn mình.

Hai con mắt trắng dã, có vài tia máu nổi lên nhìn rất kinh dị, cô bóp chặt lấy cổ anh không buông.
"Muốn ta tha cho đám dân làng ngu ngốc đó sao? Đừng hòng! Ta sẽ giết ch.ết hết cái đám ngu ngốc đó, để cho bọn chúng biết dám chống lại ta sẽ có kết cục như thế nào!"
Nguyên Trung khó thở nhìn Yến Loan, hai mắt anh ngấn lệ, anh biết tối nay mình sẽ tiêu đời rồi.

Nước mắt anh rơi xuống hai gò má, anh im lặng không nói gì mặc kệ cho cô đang bóp chặt lấy cổ mình không buông.

Yến Loan đang tức giận bỗng nhiên thấy anh khóc thì cô giật mình thả tay ra, cô bây giờ mới nhìn kỹ lại khuôn mặt của anh.
"Trời ơi, không thể nào..."
Yến Loan biến trở lại thành dáng vẻ khi còn sống, cô ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn anh đang thở hồng hộc.

Xém chút nữa là cô đã giết ch.ết anh rồi, cũng may cô kịp ngừng tay lại, Yến Loan nhìn Nguyên Trung chằm chằm không rời mắt.

Anh thấy cô nhìn mình không ngừng thì anh sợ hãi lùi về sau sát góc giường, Yến Loan giơ bàn tay trắng nõn nà đặt lên gò má của anh.

Nguyên Trung giật mình nhìn cô khó hiểu.

"Cô làm gì vậy? Sao cô không giết tôi đi?"
Yến Loan vẫn đang còn rất ngạc nhiên, cô lấy tay véo má anh muốn rách da mặt, anh đau đớn xoa xoa gò má của mình.

Cô lẩm bẩm.
"Thật không thể tin được...chuyện này...là thật sao?"
Nguyên Trung vừa sợ vừa khó hiểu không biết cô ta nhìn mình chằm chằm là có ý đồ gì, mà cô ta còn véo má anh mạnh bạo như muốn lột luôn da mặt của anh xuống vậy đó.

Bỗng nhiên Yến Loan nở nụ cười tươi xen lẫn buồn bã.
"Tại sao trên đời này lại có người giống nhau đến như vậy? Giống đến từng nét trên khuôn mặt, không thể nào nhầm lẫn đi đâu được!"
Nhưng Yến Loan vẫn còn chưa hết nghi ngờ, cô liền đẩy người anh xuống rồi thô bạo kéo áo anh ra để xem trên bụng có vết sẹo nào không.

Thì cô vô cùng bất ngờ khi thấy ở giữa bụng của anh có vết bớt, giống y chang như một vết sẹo mà bị vật nhọn như dao hoặc kiếm đâm vào bụng.

Yến Loan tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt cô ngấn lệ, khoé miệng cô nở nụ cười hạnh phúc.

Cô ôm chầm lấy anh rất nhẹ nhàng chứ không phải thô bạo giống như lúc nãy, Nguyên Trung bị cô làm cho hết bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Anh khẽ nói giọng run run:
"Này cô đang làm cái gì thế hả? Sao cô không giết tôi đi?"
Yến Loan ngồi dậy chỉnh lại tóc tai, y phục cho gọn gàng rồi nói bằng giọng dịu dàng.
"Tại sao thiếp phải giết chàng chứ? Chàng là phu quân của thiếp mà!"
Nguyên Trung đơ người sốc toàn tập, anh thầm nghĩ trong đầu cái quái gì đang xảy ra vậy? Hồi nãy cô còn hung hăng muốn giết ch.ết anh, mà bây giờ lại thay đổi 180 độ như vậy là sao?
"Này, cô đừng có đùa như thế nha! Hồi nãy cô còn muốn bóp ch.ết tôi, mà sao bây giờ cô lại thay đổi ý định vậy?"
Yến Loan mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì chàng là người mà thiếp đã chờ đợi suốt 100 năm qua đó Nguyên Khoa à! Thiếp đã đợi được chàng rồi, cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp được nhau!"
Nguyên Trung nghe cô nói xong thì anh bàng hoàng hoang mang lo sợ:
"Hả? Cái gì? Tôi á?"
Yến Loan hạnh phúc đến nỗi rơi nước mắt:
"Thiếp đã đợi chàng rất lâu, cuối cùng thì chàng cũng đã xuất hiện! Lần này chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa!"

Bình Luận (0)
Comment