Làng Âm Dương

Chương 57


Yến Loan nhìn thấy anh đang chần chừ lưỡng lự thì cô nói:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lau nó đi!"
Nguyên Trung nghe cô nói xong thì anh lấy khăn tay lau sạch lá bùa được vẽ ở giữa ngực, chiếc khăn tay dính đầy mực chu sa.

Anh ném khăn tay ra góc sân, Yến Loan liếc mắt khăn tay tự bốc cháy, sau khi cháy xong chỉ còn lại nắm tro tàn.

Lúc này anh mới dám bước đến lại gần cô, anh hỏi han.
"Cô không sao chứ?"
Yến Loan lắc đầu:
"Thiếp không sao! Chúng ta mau vào nhà thôi!"
"Ừ!"
Hai người dìu nhau vào trong miếu, bây giờ ngôi miếu này đã biến thành một ngôi biệt phủ siêu to, hoành tráng.

Có rất nhiều người hầu đi đi lại lại tấp nập, bọn họ quét dọn nhà cửa, nấu ăn, canh gác.

Nguyên Trung nhìn thấy mà há hốc mồm, anh không ngờ tuy là ảo ảnh nhưng lại chân thật đến lạ.

Suốt cuộc đời anh có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình được ở trong một căn biệt phủ hào nhoáng như vậy.
Yến Loan hỏi anh:
"Chàng đói bụng chưa? Để thiếp sai gia nhân đi nấu bữa tối cho chàng nhé!"
Nguyên Trung chần chừ:
"À ừ nhưng mà ăn được không vậy?"
Yến Loan mỉm cười e thẹn:
"Sao thế? Chàng sợ à?"
Nguyên Trung xua tay:
"Ahaha, đâu có, đâu có sợ gì đâu? Ăn thì ăn!"
Yến Loan sai gia nhân đi nấu bữa tối thịnh soạn cho Nguyên Trung ăn, sau khi bữa tối đã được nấu xong thì dọn lên bàn ăn trông vô cùng bắt mắt.

Có rất nhiều món ăn ngon mà cuộc đời của anh chưa bao giờ được nếm thử.

Anh vô cùng thích thú.
"Wow nhiều món ngon thật đấy!"
Yến Loan nhìn anh cười nhẹ:

"Ngon thì chàng phải ăn thật nhiều đó nha!"
"Ừ! Chúng ta ăn nha! Tôi đói bụng quá!"
"Ừm, chàng ăn đi!"
Nguyên Trung gắp đồ ăn, anh ăn lia lịa như hổ đói, cuộc đời của anh chưa bao giờ được thưởng thức mỹ vị như thế này.

Hôm nay là một cơ hội hiếm có, cho nên anh phải tận dụng triệt để, ăn cho thật no trước rồi mọi chuyện sẽ tính sau.

Yến Loan ngồi ngắm nhìn anh ăn lấy ăn để, cô mỉm cười hài lòng.
"Chàng thích là được rồi! Vậy ngày nào thiếp cũng sẽ sai gia nhân nấu nhiều món thật ngon cho chàng ăn!"
Sau khi ăn no nê xong thì anh buông đũa xuống rồi nói:
"Cảm ơn vì bữa ăn!"
Yến Loan cười nhẹ nhàng:
"Chàng khách khí gì chứ? Chúng ta là phu thê mà, người đâu, mau đem món điểm tâm lên!"
Những gia đinh lần lượt mang mấy món tráng miệng lên, nào là hoa quả, bánh ngọt, chè, Nguyên Trung nhìn thấy thì choáng ngợp.
"Wow, nhiều món tráng miệng quá vậy? Cô muốn vỗ béo tôi hay gì?"
Yến Loan cười thích thú:
"Để thiếp chăm cho chàng mập lên nha! Nhìn chàng gầy trơ xương thế kia, chắc chàng không ăn uống đầy đủ đúng không?"
Nguyên Trung nói:
"Có cơm ăn là mừng rồi! Đâu dám mơ ước được ăn ngon mặc đẹp!"
Yến Loan không biết bao nhiêu năm qua anh đã trải qua những gì, nhưng mà cô nghe thấy lời nói vừa rồi của anh có khiến cô hơi đau lòng.

Chắc những năm tháng lúc trước anh ăn uống không đầy đủ, mặc cũng không được đẹp.

Lần này cô quyết định không để cho anh thiếu ăn thiếu mặc nữa đâu, Yến Loan cười nói.
"Vậy thì kể từ bây giờ chàng không cần phải lo lắng về cái ăn cái mặc nữa! Thiếp sẽ lo hết!"
Nguyên Trung nghi ngờ:
"Hả? Cô nói gì cơ? Cô làm gì có tiền đâu?"
Yến Loan mỉm cười đứng dậy, cô dẫn anh đi ra sau ngôi miếu, cô chỉ tay xuống ngay bụi cây.
"Chàng mau đào vàng lên đi!"
Nguyên Trung há hốc mồm:
"Hả? Có vàng thật ư?"
Yến Loan gật đầu:
"Đúng vậy! Vàng được thiếp giấu rất kỹ lưỡng, không một ai dám bước vào đây để đào vàng đâu! Đây là chút lòng thành thiếp tặng cho chàng đấy!"

Nguyên Trung lấy xẻng đào đất lên, anh thật không ngờ ở dưới đây là có một cái gương bằng vàng thật.

Anh mở gương ra thấy có rất nhiều vàng, anh vô cùng vui mừng và thích thú nhảy cẩng lên.
"Hahaha, phát tài rồi! Trời đất thiên địa ơi, tôi giàu to rồi!"
Yến Loan mỉm cười hài lòng:
"Đúng vậy! Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu! Chàng mau lại đây!"
Cô dẫn anh đến trước một cái cây cổ thụ lâu năm, cô bảo anh hãy đào ở dưới đất gần gốc cây lên sẽ thấy kho báu.

Nguyên Trung nghe lời làm theo, anh đào đất lên thì thấy có gương kho báu thật.

Anh mở ra thì vô cùng bất ngờ.
"Trời ơi, nhiều vàng bạc đá quý quá! Có rất nhiều trang sức quý giá, trân châu bảo ngọc nữa nè! Chắc tôi chết ngộp với kho báu này quá à, ôi trời đất ơi! Cuộc đời của tôi từ lúc mới sinh ra cho đến bây giờ, mới tận mắt nhìn thấy kho báu hàng thật giá thật nhiều đến mức choáng ngợp như vậy luôn đó!"
Yến Loan cười mỉm chi:
"Những thứ này thiếp tặng cho chàng hết đó!"
Nguyên Trung vui mừng sung sướng:
"Thật sao? Cảm ơn cô nhiều lắm! Tôi vui đến nỗi muốn rớt nước mắt luôn rồi nè!"
Yến Loan thấy anh vui vẻ như thế thì cô cũng cảm thấy hài lòng, thật ra đối với cô, số vàng bạc châu báu này cũng chẳng có tác dụng gì.

Cô là quỷ nên cô không cần thiết phải dùng đến chúng, chỉ có con người mới cần sử dụng đến mà thôi.

Một trăm năm nay số châu báu được chôn ở dưới ngôi miếu này chẳng có ai dám đặt chân đến, người dân cũng hay đồn đoán rằng ở bên dưới ngôi miếu có kho báu.

Nhưng chẳng có ai gan lớn dám đến mà đào hết, bởi vì họ sợ nữ quỷ sẽ bẻ gãy cổ bọn họ.

Cho nên, cô cứ thế mà canh giữ số vàng bạc châu báu này suốt một trăm năm qua.
Yến Loan nói:
"Chàng mau đem kho báu này vào nhà cất đi, chúng ta đi ngủ thôi! Trời sắp sáng rồi đó!"
Nguyên Trung gật đầu:
"Ừ, đi thôi!"
Hai người đem kho báu vào trong nhà cất, Yến Loan ra lệnh cho gia nhân canh giữ kho báu, sau đó thì cô và anh cũng leo lên giường đi ngủ luôn.


Sáng hôm sau, người dân đến ngôi miếu xem thử coi nữ quỷ đó đã bị pháp sư Mộc Khải bắt hay chưa.

Bọn họ không nhìn thấy nữ quỷ xuất hiện, cho nên họ cứ tưởng pháp sư đã bắt nhốt nữ quỷ đó rồi.
Cánh cửa miếu vừa được mở ra, thì người dân chạy vào trong, bọn họ nhìn thấy Nguyên Trung vẫn còn sống và lành lặn trở ra thì ai nấy đều vui mừng không thôi.
"Trời ơi, chàng trai trẻ! Cậu còn sống là tốt rồi!"
"Thế nữ quỷ đó bị pháp sư Mộc Khải thu phục rồi hả?"
"Nhìn cậu bình an vô sự thế này thì chúng tôi yên tâm rồi!"
"Tôi cứ tưởng sẽ không được gặp lại cậu nữa chứ!"
"Cậu đúng là phước lớn mạng lớn, mới thoát được nữ quỷ độc ác đó!"
"..."
Nguyên Trung thấy vô cùng bối rối vì anh mới ngủ dậy mà đã thấy có nhiều người vây kín mình rồi, ai cũng quan tâm hỏi han.

Làm cho anh cảm thấy choáng váng.
"Được rồi, mọi người bình tĩnh lại đi!"
Pháp sư Mộc Khải từ đâu bước đến, ông nói:
"Thật ra tôi chưa thu phục được nữ quỷ đó!"
Dân làng thất kinh:
"Hả?"
"Cái gì?"
"Pháp sư nói thật hay đùa vậy?"
"Sao có thể xảy ra chuyện đó được?"
"Pháp sư cho chúng tôi một lời giải thích đi!"
"Đúng đó, mau cho chúng tôi một lời giải thích đàng hoàng đi!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mau nói đi chứ?"
Mộc Khải trấn an mọi người:
"Được rồi, mọi người bình tĩnh! Tôi sẽ nói!"
Mộc Khải bắt đầu trầm ngâm:
"Chuyện này thật ra nhìn có vẻ phức tạp, nhưng mà cách giải quyết thì lại rất đơn giản! Mọi người đều biết câu chuyện dân gian đồn đoán về nữ quỷ này rồi chứ?"
Dân làng nhìn nhau gật đầu:
"Đương nhiên là biết rồi!"
Mộc Khải nói tiếp:
"Chuyện chẳng xa lạ gì với dân làng, nữ quỷ này lúc nào cũng đi tìm tân lang của mình! Và cô ta sẽ chọn một thanh niên tầm 22 tuổi để tổ chức đám cưới ma, vậy mục đích của cô ta là gì? Chính là để tìm vị tân lang đã mất cách đây một trăm năm trước, cô ta không thể nào chấp nhận được cái chết của chồng mình.

Cho nên linh hồn cô ta không siêu thoát, cứ thế ở lại trên dương gian đi quấy phá dân làng khắp nơi.

Mục đích chính là để tìm chồng của cô ấy!"
Dân làng hoang mang:

"Vậy thì sao? Chuyện này thì có liên quan gì chứ?"
Mộc Khải tặc lưỡi:
"Đương nhiên, có liên quan! Vô cùng liên quan!"
Dân làng hoài nghi:
"Liên quan chỗ nào nói nghe!"
Mộc Khải giải thích:
"Thì cô ta đã tìm được tân lang của đời mình, cho nên cô ta mới không quấy phá dân làng nữa đó!"
Dân làng tức giận:
"Cái quái gì chứ? Này, pháp sư đang đùa với chúng tôi à?"
Mộc Khải xua tay:
"Không, không! Sao tôi lại đem chuyện này ra đùa giỡn được! Chuyện này là thật đó!"
Nguyên Trung gật đầu:
"Đúng vậy! Không sai, người tân lang mà nữ quỷ luôn tìm kiếm đó chính là tôi!"
Dân làng hoang mang:
"Hả? Cái gì? Thật không đó?"
"Này, chàng trai trẻ! Có phải cậu bị ốm rồi không?"
"Cậu ăn nói kiểu gì thế? Chuyện tâm linh không đùa được đâu!"
Nguyên Trung kiên quyết:
"Thật mà! Tôi không đùa đâu!"
Mộc Khải đồng ý:
"Đúng vậy! Cậu thanh niên này nói thật đó, tôi khẳng định chắc chắn là nữ quỷ đó sẽ không bao giờ làm hại dân làng nữa đâu!"
Dân làng nửa tin nửa ngờ:
"Phải không đó?"
Từ trong ngôi miếu, nữ quỷ bước ra, cô lấy ô màu đỏ che ánh nắng mặt trời, dân làng nhìn thấy nữ quỷ bước ra thì ai cũng sợ xanh mặt mày.

Yến Loan nói.
"Ta đã tìm thấy được phu quân của mình rồi! Từ nay trở đi, ta sẽ không hãm hại dân làng nữa! Cho nên mọi người hãy yên tâm, và để yên cho phu thê chúng tôi.

Đừng ai đến làm phiền chúng tôi nữa, nếu không ta sẽ giết ch.ết kẻ nào dám quấy rầy ta! Mọi người có nghe rõ chưa?"
Nữ quỷ sát khí bừng bừng, người dân cảm thấy ớn lạnh, công nhận nữ quỷ này đáng sợ thật.

Tốt nhất cứ nghe lời cô ta nói trước, chứ không thì mất mạng như chơi.

Mộc Khải ôn tồn nói.
"Theo như mọi người nghe thấy rồi đó! Nữ quỷ đã tuyên bố dõng dạc như vậy rồi thì chúng ta nên làm theo thôi, cô ta cũng sẽ không quấy rầy làm hại đến mọi người nữa.

Cho nên mọi người hãy để cô ta và chàng trai trẻ này được yên đi, nếu như mọi người muốn bảo toàn tính mạng!"

Bình Luận (0)
Comment