Làng Âm Dương

Chương 59


Nguyên Trung nằm xuống giường, nhưng anh không thể nào chợp mắt được.

Anh vẫn còn đang lẫn lộn cảm xúc của chính mình, phải chăng anh đã rung động với cô rồi sao? Anh đang nằm suy nghĩ vu vơ thì bỗng nhiên Yến Loan quay sang ôm chặt lấy anh, Nguyên Trung giật mình mở to mắt nhìn cô.

Anh nhìn thấy cô đang ôm mình, cô nở nụ cười vui vẻ.
"Em hạnh phúc quá! Đây chắc chắn không phải là một giấc mơ đúng không?"
Nguyên Trung ngại ngùng nói:
"Đây là thật, không phải mơ!"
Yến Loan nhìn anh bằng ánh mắt đầy trìu mến:
"Gặp lại anh ở kiếp này thật tốt quá! Em ước gì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi như thế!"
Nguyên Trung đỏ mặt, anh im lặng không nói gì, bỗng nhiên Yến Loan ngồi dậy.

Cô cúi xuống hôn anh một cách nồng nhiệt và say đắm, đôi môi đỏ mọng đầy nóng bỏng của cô đang hoà vào đôi môi thô ráp của anh.

Nguyên Trung cảm thấy nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn, cuồng nhiệt hơn, lần đầu tiên trong đời có một người con gái chủ động hôn anh mãnh liệt đến như vậy.

Anh cũng nhắm mắt lại cảm nhận vị ngọt của nụ hôn đó, vừa ngọt ngào, vừa xao xuyến khiến cho anh không muốn dứt ra.
Hai người ôm nhau, hôn nhau đầy ngọt ngào và cháy bỏng, Yến Loan nhìn anh bằng ánh mắt si tình đầy quyến rũ.

Nguyên Trung cảm thấy cơ thể của mình đang nóng ran lên, nhịp tim đập càng ngày càng nhanh.

Anh cảm thấy cô càng lúc càng cuốn hút đến lạ lùng, nhìn cô thật nóng bỏng và gợi cảm.

Khiến anh không nhịn được, trong vô thức anh đưa tay lên cởi cúc áo của cô.

Từng nút cúc áo được cởi ra, làn da trắng mịn màng của cô đang từ từ hiện ra khiến anh bỏng mắt.
Nguyên Trung bỗng dưng chợt tỉnh, anh rút tay lại, anh đỏ mặt tía tai nói:
"Tôi...tôi xin lỗi...tôi không nên làm như vậy với cô!"
Yến Loan có hơi thất vọng một xíu, nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Cô mỉm cười ngọt ngào.

"Không sao đâu anh, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi! Anh còn ngại ngùng cái gì chứ, tiến lên đi anh ơi!"
Nguyên Trung đỏ mặt, anh ngại ngùng bối rối:
"Nhưng mà...nhưng mà..."
Yến Loan nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, sau đó cô lấy tay vuốt ve khuôn mặt của anh.

Cô vuốt từ trên mặt vuốt xuống dưới cổ, sau đó cô hôn nhẹ lên trên cổ anh và để lại một dấu yêu để đánh dấu chủ quyền.

Nguyên Trung bị cô hôn ngay cổ thì anh rợn người, cơ thể của anh như đang có dòng điện chạy xẹt qua.

Anh không thể nhịn được nữa liền đè cô xuống dưới nệm, đôi tay anh thoăn thoắt đã cởi hết các cúc áo của cô.

Để lộ ra một cặp đào trắng tinh đang lấp ló ở trong áo yếm.
Nguyên Trung bắt đầu hôn môi cô, sau đó hôn xuống cổ cô, rồi hôn xuống ngực cô.

Yến Loan nằm ở đó tận hưởng, cô cảm thấy cơ thể của mình không tự chủ được mà uốn éo.

Cô ôm chặt lấy anh, hai người cứ thế hoà quyện vào nhau, mây mưa với nhau suốt cả một đêm.

Cho đến tận lúc gần sáng thì mới xong trận, lúc này anh mệt mỏi nằm xuống nệm nhắm nghiền hai mắt lại.

Yến Loan nằm bên cạnh anh thở ra âm thanh đầy quyến rũ.
"Anh hôm nay thật tuyệt, em thích lắm!"
Nguyên Trung ngượng ngùng đỏ mặt như quả cà chua, anh lấy chăn che mặt lại.
"Nhưng mà...kinh nghiệm tôi hơi ít cho nên tôi xin lỗi cô nhiều nha!"
Yến Loan phì cười:
"Hihi, không có gì đâu nè! Kinh nghiệm ít thì mình tập nhiều lên là nó sẽ tăng à!"
Nguyên Trung ngượng chín mặt:
"Cô chọc tôi đấy à?"
Yến Loan nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến và đầy yêu thương:
"Em không có chọc anh đâu, em nói thật mà! Đêm nay anh tuyệt lắm!"
Nguyên Trung cạn lời không biết nói gì luôn, tại anh đó giờ chưa có quen ai nên cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.


Mà hôm nay anh lỡ dại cho nên anh chỉ sợ cô chê cười thôi, thấy cô khen ngợi hết lời thì anh cảm thấy ngại ngùng lắm.

Yến Loan dụi đầu vào lòng anh, cô thủ thỉ.
"Em cảm thấy thật hạnh phúc! Cảm ơn ông trời đã đưa anh đến bên em!"
Nguyên Trung bối rối:
"Ừm, chúng ta đi ngủ thôi! Trời sắp sáng rồi đó!"
"Ừm!"
Hai người ôm nhau ngủ rất ngon, nhìn cứ như là một cặp vợ chồng son vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Loan dậy rất sớm, cô đi nấu đồ ăn sáng cho anh ăn.
"Chồng ơi, mau dậy ăn sáng đi!"
Nguyên Trung mở mắt ngồi dậy, đêm qua anh ngủ rất ngon, ngủ thẳng cẳng đến sáng.

Anh đi đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn sáng, hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.

Yến Loan kể cho anh nghe về kiếp trước hai người đã từng rất hạnh phúc, còn Nguyên Trung thì kể cho cô nghe về cuộc sống của mình ở kiếp này.

Nhưng cho dù là ở kiếp nào đi nữa thì bọn họ vẫn luôn gặp được nhau, bởi sợi duyên tơ hồng của bọn họ đã được nguyệt lão se duyên rồi.
Sau khi ăn sáng xong thì Nguyên Trung dẫn Yến Loan đi chơi, anh phát hiện ra ở làng Hành Sơn có một con suối rất đẹp.

Anh dẫn cô đến con suối đó chơi, hai người vừa đi dạo với nhau vừa kể cho nhau nghe về bản thân mình để hai người hiểu rõ về nhau hơn.

Anh dẫn cô đến con suối, hai người ngồi ở đó ngắm suối, tiếng suối chảy róc rách nghe thật dễ chịu.

Nước suối trong vắt có thể nhìn thấy dưới đáy luôn, những chú cá đang bơi lội tung tăng.

Những con cua đang lấp ló sau những viên đá, tiếng gió buổi sáng thổi nhè nhẹ, không khí ở đây yên tĩnh và dễ chịu vô cùng.
Nơi đây rất thích hợp cho các cặp đôi đi hẹn hò nghỉ dưỡng, hai người ngồi ở đây cắm trại, Yến Loan trải tấm thảm xuống bãi cỏ.


Nguyên Trung lấy đồ ăn trong giỏ ra đặt xuống tấm thảm, hai người ngồi trên tấm thảm rồi khui một lon nước ngọt ra uống.

Nguyên Trung cảm thấy hôm nay rất tuyệt vời, cứ như là hai vợ chồng trẻ đang đi du lịch vậy.

Yến Loan nằm xuống dưới đùi của anh, cô ngước mắt lên nhìn anh rồi mỉm cười dịu dàng.
"Ngày hôm nay em vui lắm, chúng ta giống hệt như cặp vợ chồng mới cưới đang đi tuần trăng mật vậy!"
Nguyên Trung cảm thấy tim đập thình thịch, hình như anh yêu cô mất rồi, nhìn cô thật sự rất xinh đẹp.

Anh hôn nhẹ lên trán của cô rồi nói bằng giọng đầy ắp sự cưng chiều.
"Chúng ta là đôi vợ chồng trẻ đang đi tuần trăng mật mà! Em nhắm mắt lại đi, anh có một bất ngờ dành cho em!"
Yến Loan vui vẻ nhắm hai mắt lại, Nguyên Trung lấy trong túi ra một cặp nhẫn.
"Em mở mắt ra đi!"
Yến Loan từ từ mở mắt ra, Nguyên Trung quỳ một chân xuống đất, trên tay anh cầm một bó hoa và cặp nhẫn cưới.

Anh muốn cầu hôn cô ngay tại khoảnh khắc này, tại khung cảnh lãng mạn và thơ mộng này.

Ánh mắt của anh tràn đầy tình cảm, anh nói bằng giọng hết sức chân thành.
"Yến Loan, làm vợ anh nhé!"
Yến Loan hết sức bất ngờ, cô vỡ oà trong hạnh phúc, nước mắt cô khẽ rơi xuống gò má xinh đẹp.

Cô bật khóc vì quá hạnh phúc, cô gật đầu đồng ý:
"Em đồng ý!"
Yến Loan nhận lấy bó hoa hồng, nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, Nguyên Trung đeo nhẫn cưới cho cô.

Anh nhìn cô say đắm, lần đầu tiên trong đời anh yêu một người con gái xinh đẹp dịu dàng đến thế.

Cho dù cô ấy không phải con người, nhưng anh vẫn yêu, bởi vì tình yêu anh giành cho cô là thật không phải giả dối.

Yến Loan xúc động nghẹn ngào, cô đeo nhẫn cưới cho anh, đây là khoảnh khắc đẹp nhất và đáng nhớ nhất của cô.

Một trăm năm trước, cô cũng từng hạnh phúc như vậy, một trăm năm sau, cô gặp lại anh khoảnh khắc đáng nhớ này lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Hai người hôn nhau rất ngọt ngào trong khung cảnh lãng mạn nên thơ, cả hai người tuy gặp nhau không lâu nhưng tình cảm dành cho nhau là thật.

Từ khi gặp Yến Loan, anh rất sợ, nhưng cô thì vẫn luôn dịu dàng với anh.


Cô luôn chọc ghẹo anh, khiến anh nhiều lần đỏ mặt ngại ngùng lúng túng.

Nhưng càng tiếp xúc với cô thì anh càng nhận ra mình đã thực sự rung động rồi, đã yêu cô rồi, cảm xúc này giống hệt như lần đầu gặp gỡ.

Lần đầu gặp cô, tuy cô hơi ma mị nhưng trái tim anh cảm giác vừa hạnh phúc vừa thổn thức và đau thương.

Chắc có lẽ do tình cảm kiếp trước vẫn còn cho nên cảm xúc đó kéo dài đến tận kiếp này chăng?
Khi sống chung với cô một thời gian thì anh càng phát hiện ra cô có rất nhiều ưu điểm, vừa xinh đẹp thông minh.

Lại còn nấu ăn ngon, cô còn giỏi văn chương và biết đàn, biết múa nữa, đúng như cô nói là giỏi về cầm kỳ thi hoạ luôn.

Một người con gái tài sắc vẹn toàn như thế thì kiếm đâu ra ở thời buổi này, anh rất thích những người con gái có tố chất như vậy.

Vừa nữ tính mà vừa dịu dàng, đáng yêu, đôi lúc hay nũng nịu nhõng nhẽo, cô chính là gu của anh.

Lúc đầu anh hơi sợ vì cô là quỷ, nhưng sống cùng với cô anh lại thấy cô không hề giống quỷ mà giống như con người hơn.
Nguyên Trung nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến:
"Lần trước đám cưới không tính! Chúng ta kết hôn lại nha!"
Yến Loan bật khóc, đây là nước mắt của sự hạnh phúc, đám cưới lúc trước chỉ là đám cưới ma thôi.

Đám cưới cho có lệ chứ không có tình yêu gì cả, nhưng lần này là một đám cưới thật, đám cưới này có tình yêu của cả hai người.

Đây mới đúng là những gì mà cô hằng mong muốn, kiếp trước hai người đã không có được một cái đám cưới đàng hoàng.

Kiếp này anh đã thật sự đem đến cho cô một cái đám cưới đàng hoàng lãng mạn rồi, Yến Loan mừng lắm.
"Được! Em đồng ý!"
Nguyên Trung ôm cô vào lòng:
"Thật tiếc cho em khi đám cưới mà không có khách mời, em đừng buồn nhé!"
Yến Loan mỉm cười:
"Không sao đâu anh, chỉ cần hai ta hạnh phúc là em mãn nguyện rồi!"
Nguyên Trung hôn lên môi cô mãnh liệt và nồng cháy, hai người đứng hôn nhau trong khung cảnh tuyệt đẹp của núi rừng và thiên nhiên.

Đây chính là đám cưới hạnh phúc nhất của bọn họ, không ồn ào, không náo nhiệt, không khách mời.

Nhưng đầy đủ tình yêu và sự bao dung cho đối phương, sự chân thành và chung thủy của hai người cũng đã lấp đầy cho những thiếu xót đó rồi.

Bình Luận (0)
Comment