Làng Âm Dương

Chương 76


Nguyên Trung và Yến Loan gật đầu nói:
"Cảm ơn ạ! Chúng tôi đã hiểu rồi!"
Ông lão lái đò lạnh lùng:
"Lên đò mau, ngày hôm nay ta còn phải chở thêm nhiều chuyến đò lắm! Các ngươi đừng làm chậm trễ thời gian của ta!"
Nguyên Trung và Yến Loan nắm tay nhau bước lên đò, ông lão nghiêm nghị lái đò thật nhanh, ông có cảm giác nếu không đi nhanh thì sẽ xảy ra chuyện không hay.

Hai người ngồi trên con đò đi qua sông vong xuyên, ở dưới sông có rất nhiều yêu ma quỷ quái, còn có những con quái vật hình dáng rất là ghê rợn.

Nhưng chúng vừa nhìn thấy đò của ông lão thì ngay lập tức bọn chúng tản ra để nhường đường, con đò của ông lão cứ thế chạy lướt qua dòng sông đen tuyền tĩnh lặng.

Sau khi đến thành Phong Đô, ông lão bảo hai người đi xuống.
"Đến nơi rồi, mời hai ngươi bước xuống!"
Yến Loan và Nguyên Trung ngơ ngác:
"Đây là..."
Ông lão lạnh lùng nói:
"Đây là thành Phong Đô, các quỷ hồn tụ tập ở nơi này để đi đầu thai! Hai ngươi mau đi qua Vọng Đài bên kia để gặp Mạnh Bà, sau khi uống canh xong thì có thể lập tức đi đầu thai! Bây giờ ta có việc phải đi rồi, các ngươi hãy bảo trọng!"
Nguyên Trung và Yến Loan mỉm cười cảm ơn:
"Cảm ơn ông!"
Ông lão chỉ cười nhếch lạnh lùng:
"Nể mặt Mộc Khải thiên sư nhờ ta, chứ không thì ta cũng không rảnh mà chỉ bảo các ngươi tận tình như vậy đâu! Nhất là ngươi đó Yến Loan, ngươi đã giết rất nhiều sinh mạng, đáng lẽ ra ta phải đưa ngươi đi gặp diêm vương để nhận hình phạt.

Và ngươi cũng sẽ không bao giờ được đi đầu thai, bởi vì ngươi đã biến thành quỷ la sát.

Nhưng nể mặt của Mộc Khải thiên sư, ta sẽ phá lệ lần này để giúp ngươi, nếu ngươi không đi gặp Mạnh Bà mau thì ta sẽ đổi ý đó!"

Yến Loan cúi đầu cảm ơn:
"Ân tình của ngài Yến Loan sẽ ghi nhớ mãi mãi không bao giờ quên!"
Ông lão chỉ thở dài nói:
"Được rồi, ta không tính toán với ngươi nữa! Các ngươi mau đi nhanh!"
Yến Loan nắm lấy tay Nguyên Trung dắt đi, vừa đi vừa quay lại vẫy tay chào tạm biệt ông lão.

Còn ông lão thì cũng rời đi nhanh chóng, Yến Loan và Nguyên Trung đã đến thành Phong Đô.

Nơi đây tập trung rất nhiều quỷ hồn để đi đầu thai, có người thì khuôn mặt phúc hậu, cũng có người khuôn mặt buồn bã ảm đạm.

Có người thì hung dữ nét mặt cau có khó chịu, có người thì khóc lóc bi ai, có người thì sân hận như lửa đốt.

Những loại người như thế đều tập trung ở thành Phong Đô chờ ngày đi đầu thai, Yến Loan và Nguyên Trung đã đến chỗ của Mạnh Bà.
Hai người xếp thành một hàng, chờ đến lượt mình uống canh để đi đầu thai.

Trong lúc đó Nguyệt Thư cũng đã xuống đến địa phủ, cô triệu hồi ra khổng tước.

Cô ngồi lên lưng khổng tước chở cô bay đến chỗ Mạnh Bà, khi cô bay ngang qua sông Vong Xuyên thì có rất nhiều quỷ dữ xông đến muốn lôi kéo cô xuống dưới sông để ăn thịt.

Cô niệm chú ngữ khổng tước phun băng, đóng băng toàn bộ quái vật và quỷ dữ ở dưới lòng sông, sau đó cô tiếp tục bay đến thành Phong Đô.
Khi cô đến thành Phong Đô thì nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn đang chờ đợi để được đi đầu thai, những quỷ hồn này theo nghiệp lực khi còn sống mà phải trôi nổi ở cõi luân hồi.

Tùy theo phước báo mà sẽ thác sanh vào lục đạo luân hồi, có kẻ thì đầu thai thành ngạ quỷ, súc sanh, còn nếu sống giữ được mười điều lành thì sẽ đầu thai thành người.

Những kẻ có phúc báo lớn hơn sẽ sanh lên cõi thiên để hưởng an lạc, Nguyệt Thư đi tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của Yến Loan và Nguyên Trung đâu.


Cô như phát điên lên, ngày hôm nay nhất định cô phải giết ch.ết hai người bọn họ để trả thù.
Yến Loan và Nguyên Trung chờ đợi một hồi lâu cũng đã tới lượt, hai người bước đến nhận bát canh để uống.

Mạnh Bà nhìn thấy Yến Loan thì bà thở dài.
"Vì một chữ tình mà rơi vào biển khổ trầm luân! Như vậy có đáng hay không? Yến Loan, kiếp này ngươi đã giết quá nhiều mạng người, cho dù có may mắn đi đầu thai thì ngươi cũng sẽ đầu thai thành kẻ nghèo khổ và cơ cực.

Bởi vì các công đức của ngươi đều đã bị ngươi giết người đốt hết công đức rồi, nếu có đầu thai thành người thì cũng chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi!"
Yến Loan nắm chặt tay Nguyên Trung không buông, cô nhìn anh bằng ánh mắt hạnh phúc nhất.
"Ta sẽ không hối hận vì những điều mà ta đã làm! Cho dù có nghèo khổ như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu kiếp sau đầu thai thành con người mới.

Ta cũng muốn được kết duyên cùng với Nguyên Trung!"
Mạnh Bà mỉm cười đưa hai bát canh cho Yến Loan và Nguyên Trung:
"Thật ra hai ngươi đã có số mệnh ràng buộc nhau cả đời đời kiếp kiếp, cho dù kiếp nào đi chăng nữa thì hai người các ngươi vẫn sẽ trở thành phu thê với nhau mà thôi! Sẽ không có ai có thể tách rời chia cắt hai ngươi được, nhưng chàng trai trẻ này khi còn sống làm việc thiện.

Chắc chắn hắn sẽ đầu thai thành con nhà giàu, nhưng Yến Loan ngươi không cần phải lo lắng.

Chỉ cần khi ngươi đầu thai thành bất kỳ kẻ nghèo khổ nào thì ngươi vẫn phải làm điều tốt, hãy chăm chỉ làm điều lành lánh điều dữ thì ngươi sẽ gặp lại được Nguyên Trung thôi!"
Yến Loan và Nguyên Trung uống cạn bát canh:
"Cảm ơn Mạnh Bà đã cho chúng tôi lời khuyên thật bổ ích, chúng tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ! Nhất định một ngày nào đó ở trên thế gian này chúng tôi sẽ gặp lại nhau, và chúng tôi sẽ có một cái kết viên mãn đến hết cuộc đời!"
Mạnh Bà cười hiền hậu:
"Được rồi, đây là kính Vọng Đài! Các ngươi sẽ trở thành con của người này, người kia! Biết được gia đình của mình rồi, thì nhanh chóng bước vào cánh cửa luân hồi để đi đầu thai thành con cái của bọn họ nào!"
Trước khi bước vào cánh cửa luân hồi thì Yến Loan và Nguyên Trung ôm nhau hạnh phúc, hai người quyến luyến với nhau không muốn rời xa.


Mạnh Bà chỉ cười hiền dịu, bởi vì bà đã quá quen với các cặp đôi nam nữ lụy tình như thế này nhiều rồi.

Tình là bể khổ nhưng con người lại cứ thích đâm đầu vào nó, càng yêu sâu đậm thì càng chìm sâu trong biển khổ luân hồi.

Hai người đang ôm nhau thắm thiết thì Nguyệt Thư đã cưỡi khổng tước tới, cô tức giận khi nhìn thấy hai người họ hạnh phúc bên nhau.

Đáng lẽ ra hạnh phúc đó phải là của cô, chính Yến Loan đã cướp nó từ tay của cô, bây giờ cô chỉ muốn giết ch.ết hai con người này thôi.
Cô không muốn bọn họ có được hạnh phúc, còn cô thì bị mất hết tất cả, từ người thân cho đến bạn bè.

Cô chẳng còn gì để luyến tiếc nữa hết, lần này không lấy mạng của hai người họ thì cô không yên lòng.

Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun băng tính đóng băng hai quỷ hồn của Yến Loan và Nguyên Trung, nhưng cô bị Mạnh Bà ngăn cản.

Mạnh Bà dùng hoa bỉ ngạn lớn đến che chở cho hai quỷ hồn của Yến Loan và Nguyên Trung, không bị khổng tước phun băng trúng người.

Nếu như bị phun băng trúng người thì quỷ hồn sẽ bị tan vỡ và biến mất vĩnh viễn.

Mạnh Bà hét lên.
"Ngươi là ai? Tại sao lại dám đến đây gây chuyện?"
Nguyệt Thư cười lạnh lùng:
"Hahaha, ta là Nguyệt Thư! Ta muốn đến đây để giết ch.ết hai đứa bọn nó, ta không cho phép hai đứa nó đi đầu thai!"
Mạnh Bà cười nhếch:
"Ồ chẳng phải là Nguyệt Thư thiên sư sao? Tại sao cô lại muốn giết ch.ết hai quỷ hồn này?"
Nguyệt Thư cười độc ác:
"Bởi vì chúng nó xứng đáng được chết! Tại sao chúng nó lại có hạnh phúc, trong khi đó hạnh phúc đó vốn thuộc về ta?"
Mạnh Bà nghiêm túc nói:
"Cô không có duyên với Nguyên Trung, cho nên cô hãy từ bỏ đi! Ta sẽ cho cô xem kính Vọng Đài, bắt đầu từ nhiều kiếp sâu xa về trước Yến Loan và Nguyên Trung đã có duyên phận với nhau rồi.


Bọn họ đã từng cắt máu thề nguyện sống chết có nhau đời đời kiếp kiếp, cho nên cô vốn không liên quan đến bọn họ.

Vốn dĩ bọn họ đã thuộc về nhau từ rất lâu rồi, chẳng qua vô tình cô chỉ là người lướt qua đời bọn họ mà thôi!"
Nguyệt Thư xem kính Vọng Đài thì cô nhìn thấy trải qua rất nhiều kiếp Yến Loan và Nguyên Trung đều thuộc về nhau, cô như phát điên lên, chẳng lẽ đúng như lời Mạnh Bà nói cô chỉ là người dưng vô tình lướt qua cuộc đời của bọn họ ư? Không, không thể nào, cô không thể chấp nhận được chuyện này! Nguyệt Thư tức điên lên, cô hung hăng nói.
"Không, không thể nào có chuyện này được! Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy, ta không cam tâm!"
Mạnh Bà cười khổ lắc đầu:
"Nguyệt Thư, cô đừng cố chấp nữa! Kiếp trước, Nguyên Khoa vô tình cứu cô một mạng, cô lại lấy ân báo oán! Cô đừng bị ảo tưởng ràng buộc nữa, hãy buông tha cho bọn họ đi, vốn dĩ cô và Nguyên Trung không có duyên nợ với nhau đâu!"
Nguyệt Thư cười lạnh lùng:
"Hahaha, bà tưởng ta còn yêu hắn sao? Đừng có mà nằm mơ, chính các ngươi đã hại ta ra nông nổi này! Trong lòng ta bây giờ chỉ có hận thù thôi, người mà ta muốn giết ngay lúc này chính là các ngươi!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun băng, đóng băng toàn bộ, các quỷ hồn khác đều bị đóng băng.

Mạnh Bà tức muốn điên đầu.
"Hắc bạch vô thường đâu, các ngươi mau đến đây trợ giúp cho ta! Nguyệt Thư thiên sư đến đây gây náo loạn, ta đề nghị hắc bạch các ngươi mau chóng bắt cô ta lại!"
Hắc bạch vô thường nghe mệnh lệnh liền tức tốc chạy đến, bọn họ hoang mang nhìn thấy thành Phong Đô bị đóng băng toàn bộ.

Hắc bạch vô cùng giận dữ.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Tại sao nơi này đều bị đóng băng hết vậy?"
Mạnh Bà bực mình chỉ tay vào Nguyệt Thư:
"Chính cô ta đã làm ra chuyện này đấy! Các ngươi mau chóng bắt cô ta lại, đừng để cô ta gây thêm phiền phức cho ta!"
Hắc bạch vô thường tuân lệnh, bọn họ thân thủ nhanh nhẹn bay đến định bắt lấy Nguyệt Thư.

Nhưng cô nào để yên cho bọn họ bắt dễ dàng như vậy được, Nguyệt Thư niệm chú khổng tước bay đến phun băng.

Hắc bạch dùng quỷ khí chống lại, bọn họ vô cùng tức giận khi biết thiên sư dám đến âm phủ náo loạn.

Lần này nhất định bọn họ phải bắt sống cô để áp giải cô đến điện diêm vương xử lý.

Bình Luận (0)
Comment