Lăng Độ Vũ

Chương 15



Chiếc dù nhanh chóng rơi xuống, rơi vào khu rừng rậm, một loạt những cành cây gẫy vụn tạo nên những âm thanh hỗn loạn.



Chiếc dù mắc vào một cành cây lớn chìa ra, làm cho hai người bị lơ lửng trên không. Bọn họ rất may mắn, nếu như trực tiếp rơi xuống đất thì khó mà thoát khỏi cái họa gẫy xương.



Hai người cảm thấy nhẹ nhõm, phải mất một lúc mới trèo xuống được.



Kiếp hậu trừ sinh, hai người dựa vào thân cây, chỉ biết thở dốc.



Lăng Độ Vũ nói: “Em ôm tôi chắc như vậy, vậy tính là tôi đụng vào em hay em đụng vào tôi?”.



Ngải Dung Tiên trợn mắt nhìn anh: “Ngài chiếm phần tiện nghi vẫn chưa đủ hay sao? Miệng lưỡi cũng muốn chiếm phần hơn”.



Lăng Độ Vũ than dài một tiếng nói: “Tiểu đệ khổ cực như vậy, chiếm một chút tiện nghi chắc cũng được. Ê! Khi nào em mới chính thức hủy bỏ cái hiệp định quỷ quái kia, yêu cầu tôi xâm phạm em vậy?”.



Ngải Dung Tiên vừa bằng lòng lại như không bằng lòng đáp: “Ngài đừng mong có một ngày như vậy, thế nhưng nếu như ngài muốn làm cái việc gì thì em sẽ không có phản kháng, nếu có hy sinh em mà làm cho ngài phải lãnh cái danh phá bỏ hiệp ước thì em sẽ sẵn sàng làm vậy”. Trong mắt đầy vẻ tươi cười.



Hai người trong cái chết mà tìm sự sống, cần thiết những điều như vậy để điều tiết lại.



Lăng Độ Vũ thở ra dễ chịu nói: “Đây là khu rừng ven sông, chỉ cần đi xuyên qua khu vực này sẽ đến được khu vực núi bên cạnh Hắc Yêu Lâm, cũng là khu vực sinh sống của người Tỉ Cách Mễ”.



Ngải Dung Tiên nói: “Hành trang đồ ăn của chúng ta đã mất cùng với bè gỗ, không biết những ngày sau sẽ sống như thế nào?”.



Lăng Độ Vũ nói: “Nguyên liệu trong rừng rất là phong phú, có thể lấy hoài mà không hết, hơn nữa những đồ quan trọng như quân đao, súng lục, bình nước, lều trại đều trên lưng chúng ta, có gì phải lo lắng”.



Ngải Dung Tiên nói: “Vậy chúng ta mau lên đường, nhân lúc trời sáng mau chóng ly khai cái địa phương quỷ quái này”.



Lăng Độ Vũ cười nói: “Em nói thật là dễ dàng, cái địa phương quỷ quái này nếu không phải đi hai ba ngày thì không thể nào mà đi hết!”.



Ngải Dung Tiên kêu to: “Trời ạ!”.



Sau hơn hai giờ, Ngải Dung Tiên hoàn toàn có thể hiểu được hàm ý lời nói của Lăng Độ Vũ, tuy rằng do Lăng Độ Vũ phụ trách chặt cây mở đường nhưng trong rừng cây rậm rạp này việc len qua các bụi cây leo cũng làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nàng yêu cầu dừng lại một lúc.



Hơn hai tiếng đồng hồ này mới chỉ tiến được hơn nửa dặm.



Khu rừng rậm bao trùm bầu trời mặt đất làm cho con người không thể thấy mặt trời, không biết mình đang ở đâu. Cành lá mọc um tùm khắp nơi, ánh mặt trời xuyên qua các lỗ nhỏ chiếu xuống mặt đất giống như những giọt mưa vàng, tựa như tiên cảnh trong những câu chuyện thần thoại.



Những con chim đùa bỡn trong những tán lá, trong rừng tràn đầy sự sống, màu sắc bảo vệ trên thân của rắn, côn trùng và động vật làm cho bọn chúng hòa hợp với thiên nhiên thành một thể, nếu không bị kinh động mà phải di chuyển thì không thể nào nhận biết được sự tồn tại của chúng, mỗi bước đi của Lăng Độ Vũ đều rất cẩn trọng, đây là nơi có đầy những cái bẫy chết người.



Sau khi dừng lại, Lăng Độ Vũ chọn một chỗ có địa thế cao, chỗ này tương đối sáng sủa, sau khi dọn dẹp thì lập trại nghỉ ngơi.



Anh vót một đống cành gỗ to, cắm đầy chúng xung quanh làm thành một cái hàng rào tạm thời để ngăn chặn sự xâm nhập của những loài thú lớn.



Ngải Dung Tiên cảm kích trong lòng, nếu như không phải Lăng Độ Vũ hiểu biết tinh tế về rừng sâu sợ rằng bọn họ không thể sống quá một ngày.



Hai người chen chúc trong cái trại rộng bảy tám thước, dần dần chìm vào giấc ngủ.



Một âm thanh sắc nhọn đập vào màng tai làm cho Ngải Dung Tiên sợ đến nỗi đang từ trong giấc mơ lập tức tỉnh dậy.



Nàng nhanh chóng ngồi dậy, trước mắt là một khoảng tăm tối, toàn thân đau nhức.



Một bàn tay đặt nhẹ lên lưng của nàng.



Nỗi sợ hãi của Ngải Dung Tiên biến mất hơn nửa, thay vào đó là cảm giác an toàn và ấm áp.



Nàng ngả vào lòng Lăng Độ Vũ nói: “Đó là âm thanh gì vậy?”.



Lăng Độ Vũ vừa vỗ về lên tấm lưng căng tràn sức sống của nàng, vừa nhẹ nhàng nói: “Đó là cú mèo đi săn chuột rừng, chuột rừng trước khi chết kêu lên thảm thiết”.



Trong đầu Ngải Dung Tiên hiện lên một bức tranh, trong khu rừng tối không thể



thấy ngón tay này, cú mèo như một máy bay oanh tạc từ trên cao lao xuống, hai bàn chân sắc nhọn duỗi thẳng ra chộp lấy con chuột rừng đang chạy khẩn cấp trên mặt đất.



Ngải Dung Tiên nói: “Lúc nãy em mơ thấy Thượng Đế Chi Môi không ngừng chảy ra chất dịch màu đỏ máu, chất dịch này biến thành một đại dương, em không ngừng bị chìm nổi trong đại dương đỏ máu đó, chất dịch đó biến thành máu tươi, em sợ đến nỗi tỉnh dậy”.




Lăng Độ Vũ im lặng không nói, sự thật là vài ngày nay lúc nào có thời gian rỗi là anh đều nghĩ về các vấn đề liên quan đến Thượng Đế Chi Môi.



Ngải Dung Tiên ngửa mặt lên, hướng về phía Lăng Độ Vũ, trong bóng tối nàng không nhìn thấy gì cảm, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ và chậm của Lăng Độ Vũ thổi trên mặt nàng, làm cho nàng cảm thấy dễ chịu.



Ngải Dung Tiên hỏi: “Thượng Đế Chi Môi có phải là thực vật có linh tính?”.



Lăng Độ Vũ sao nhãng nói: “Em đã từng nghe qua mối quan hệ của thực vật và máy trắc nghiệm nói dối chưa?”.



Ngải Dung Tiên đáp: “Chưa ạ!”. Nàng rất là vui mừng, Lăng Độ Vũ nói với nàng những vấn đề thần bí càng lúc càng nhiều, điều đó cho thấy Lăng Độ Vũ cũng đang trong tình cảnh khốn cùng, đành phải nói ra.



Lăng Độ Vũ chìm vào suy nghĩ, hô hấp có lúc gấp gáp và không tự nhiên, được một lúc mới nói: “Năm một chín sáu sáu, một chuyên gia của Mỹ nổi tiếng về máy trắc nghiệm nói dối là Bách Sĩ Đạt, một hôm trong phòng làm việc cảm thấy vô vị, đem máy trắc nghiệm nói dối của mình chiếu vào một chậu thực vật trên bàn làm việc, đó là một loại thực vật lá to hoa nhỏ, thực vật nhiệt đới đó gọi là cây Rồng”. Nguyên lý của máy trắc nghiệm nói dối là có thể đo được luồng điện lưu mạnh yếu bên trong sinh vật, người bị trắc nghiệm sẽ bị hỏi một loạt vấn đề, trong đó có một số vấn đề không thể nói dối được, ví dụ như “Bạn tên là gì?” “Bạn có phải là đàn ông không?”... để làm tiêu chuẩn, khi người đó đối với một số vấn đề khác có phản ứng mãnh liệt, số liệu điện lưu của máy trắc nghiệm sẽ hiển thị ra, từ đó có thể đoán biết là nói dối hay không...



“Thông thường con người đối với sợ hãi và an nguy của bản thân, điện lưu cảm ứng rất mạnh. Cho nên khi Bách Sĩ Đạt đem máy trắc nghiệm nói dối áp dụng lên bốn cây Rồng, liền đem một nhánh lá cây nhúng vào cốc cafe của mình, xem có phản ứng gì không”.



Ngải Dung Tiên hỏi tiếp: “Có phản ứng gì?”.



Lăng Độ Vũ đáp: “Phản ứng gì cũng không có, Bách Sĩ Đạt không còn cách gì, cho nên trong lòng liền nghĩ: Hay là đem một trong những lá cây đốt vậy!. Ý nghĩa này vừa mới nảy ra thì máy trắc nghiệm nói dối hiện ra một luồng điện lưu phản ứng mạnh mẽ của cây này, Bách Đạt Sĩ kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ thực vật có thể đọc được ý nghĩ, tâm ý của mình?” Ngải Dung Tiên nói: “Người đó còn có tiếp tục thử nghiệm không?”.



Lăng Độ Vũ cười nói: “Tất nhiên là có, lúc này muốn không cũng không được, vị đó thật sự đốt đi một lá cây, điều làm cho người ngạc nhiên là - máy trắc nghiệm nói dối hiển thị loại thực vật đó không có chút phản ứng gì. Đây vẫn là một câu đố từ trước đến nay, chẳng lẽ những ý tưởng vô hình so với những hành động thực tế càng tác động hơn đến phản ứng của thực vật? Về sau Bách Sĩ Đạt nghĩ ra một biện pháp, có ý nghĩ trong đầu muốn đốt lá cây, lần này cũng làm cho người ta ngạc nhiên, cây Rồng với ý nghĩa lần trước của mình thì phản ứng mãnh liệt, lần này một chút phản ứng cũng không có.



Bách Sĩ Đạt nghĩ đến một lý luận đáng sợ, đó là thực vật này có thể phân biệt được ý nghĩ của mình là thật hay giả, cho nên không sợ hãi”.



Trong bóng tối, hơi thở của hai người trầm trọng.



Trước đến nay vẫn bị con người coi nhẹ, cho rằng so với vật chết thì thực vật chỉ hơn là ở khả năng sinh trưởng, thực vật không có tư tưởng, chẳng lẽ lại có linh giác vượt qua tầm hiểu biết của con người?



Lăng Độ Vũ những ngày gần đây, không thời khác nào không cảm thấy có những tiếp xúc với chúng hơn hẳn mọi ngày, làm cho anh không tự chủ được nghĩ đến lịch sử và thí nghiệm về mối giao tiếp của con người và thực vật.



Ngải Dung Tiên nói: “Các nhà thực vật học khác thế nào?”.



Lăng Độ Vũ nghiêm túc nói: “Tiếp theo đó các nhà thực vật học trên thế giới đều tiến hành thí nghiệm tương tự trong phòng thí nghiệm của họ, thử đo linh giác của thực vật. Nổi tiếng và quyền uy nhất là một loạt thí nghiệm tại trường đại học Khang Nữu Nhĩ về phương diện này”.



Ngải Dung Tiên thở gấp, nàng đã nghĩ ra đáp án.



Lăng Độ Vũ quả nhiên nói: “Thí nghiệm kết thúc, bọn họ tuyên bố không tìm thấy bất kỳ hiện tượng nào như Bách Sĩ Đạt nói, cho nên một là Bách Sĩ Đạt nói dối, hai là đơn thuần gặp may mắn”.



Ngải Dung Tiên nói: “Em cũng nghĩ là như vậy, bằng không những sách vở liên quan đến thực vật đã sửa đổi từ sáu mươi năm trước, em biết chắc là như vậy”.



Lăng Độ Vũ than, nói: “Các nhà thực vật học chính thống đều thấy nhẹ người, bởi vì họ không phải lật lại cách nhìn thâm căn đế cố với thực vật, lại có thể tiếp tục với cách nhìn cũ: thực vật chỉ là thực vật, một loại không có tư tưởng, không thể hành động, chỉ có thể hấp thụ không khí, ánh sáng, nước, khoáng chất trong đất để sinh trưởng với hình thức sinh mệnh thấp kém. Bọn họ không thể biết được phòng thí nghiệm chỉ là chỗ con người hành động và xuất phát hư tưởng, chỉ có thể đứng ở góc độ của con người thăm dò cái sinh mệnh của thực vật, cái mà vượt qua sức tưởng tượng của con người thì hỏi làm sao mà không thất bại? Trước đến nay tôi luôn phản đối ngữ điệu và niềm tin mù quáng của những nhà khoa học chính thống, quyền uy đó. Bọn họ cứ cho rằng phương pháp khám phá bí mật của vũ trụ giống như trò chơi xếp hình. Trái một mảnh, phải một mảnh, chia thành những mảnh nhỏ rồi lại tập hợp chúng lại với nhau thì có thể làm xuất hiện bộ mặt thật của vũ trụ; cuối cùng vùi đầu trong một cái khuôn nhỏ, bác bỏ những sự vật vượt qua sự hiểu biết lý tính của họ. Đáng tiếc là công cụ của họ chỉ giống như một cái thước đo dài ba thước, làm sao có thể đo được sự lớn nhỏ của vũ trụ?”.



Ngải Dung Tiên nói: “Các phòng thí nghiệm không tìm được bí mật của thực vật, nhưng vẫn có người vẫn tiếp tục nghiên cứu phải không?”.



Lăng Độ Vũ cười nói: “Tất nhiên là có, cho nên đã phát hiện nhiều hiện tượng làm cho con người phải kinh dị”.



Ngải Dung Tiên nói: “Mau nói cho em biết!” Lòng hiếu kỳ mãnh liệt của nàng đã bị khơi dậy. Chỉ cần bạn chịu nghĩ một cách tinh tế, cái thế giới này có việc nào là không huyền bí thâm sâu?



Giống như bóng tối phía trước, lại liên quan đến vấn đề ánh sáng, nếu giả thuyết rằng không có hằng tinh, hư không là một bóng tối không bờ bến, liệu đó có phải là bản chất của vũ trụ? Bóng tối thật ra là cái gì? Có phải là hiện tượng sinh ra do kết cấu con mắt của nhân loại? “Sự thật” là cái gì?



Lăng Độ Vũ nói: “Thực vật có một loại năng lượng đặc biệt dùng để tự bảo hộ bản thân, nên biết thực vật bị cố định trong một không gian nhất định do đó không biết chạy trốn sự xâm hại của động vật và côn trùng, cho nên chúng có thể sản sinh ra một loại vật chất hóa học bên trong làm cho cành lá đắng chát, có khi lại mang chất độc. Loại độc tố hóa học này chỉ trong khi bị động vật, côn trùng xâm phạm quá nhiều mới tiết ra, đuổi chạy những kẻ xâm phạm, từ đó có một nhà thực vật học tên gọi là Hà Vân lợi dụng đặc tính này tiến hành một loạt các cuộc thực nghiệm dũng cảm và giàu chất tưởng tưởng”.



Lăng Độ Vũ chợt cười thành tiếng, bằng một ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Nông dân hai nước Anh và Pháp lưu hành một câu nói đó là: Nữ nhân và cây Hồ Đào đều có điểm giống nhau là phải bị đánh một trận, câu nói này rất có lý”. Ngải Dung Tiên động đậy trong lòng anh, Lăng Độ Vũ tiếp tục nói: “Phương pháp của Hà Vân là đánh đau thực vật, vị đó dùng roi đánh vào thân cây tiếp đó tra xem sự tăng trưởng của thành phần hóa học tiết ra. Kết quả làm cho vị đó thật sự kinh ngạc, cái thân cây bị đánh trong một tiếng đồng hồ thì chất tiết ra tăng lên, so với bình thường tăng lên hai trăm năm mươi sáu phần trăm, sau đó cần hai tư đến một trăm giờ mới khôi phục hàm lượng bình thường, cho thấy cây cối có năng lực tạo những phản ứng cấp tốc”.



Ngải Dung Tiên than: “Thật là kỳ diệu!”.



Lăng Độ Vũ trong lòng đầy cảm xúc nói: “Điều kỳ diệu không chỉ ở chỗ này, càng làm cho người ta kinh ngạc hơn đó là khi Hà Vân đánh vào cây mục tiêu thì những cây Hồ Đào quanh đó cũng đồng loạt tăng cao hàm lượng tiết ra đến bốn mươi phần trăm”.



Ngải Dung Tiên ngẩn người, chẳng lẽ những cây khác chưa bị đánh cũng có thể



nghe được tiếng kêu thảm của đồng loại, do đó tiến vào vào trạng thái cảnh giới?



Vậy Thượng Đế Chi Môi là vật kỳ quái gì?



Sáng ngày thứ hai, hai người tiếp tục cuộc hành trình gian khổ trong rừng sâu, hôm nay đã có kinh nghiệm của ngày hôm qua, cho nên tiến nhanh thêm một chút. Đến lúc hoàng hôn thì dựng trại, bọn họ đã đi được ba dặm.



Giữa đường nghe thấy âm thanh của máy bay trực thăng vài lần, cái chết của Liên Nã thượng giáo và cano bị hủy làm cho thiếu tướng Mã Phi rối loạn, đồng thời tăng cường việc tìm bắt bọn họ. Đây giống như đằng trước có hổ dữ phía sau có sài lang, Hắc Yêu Lâm vốn là một vùng đất hung dữ có tiếng, thiếu tướng Mã Phi lại như hổ dữ gườm gườm rình mồi, nếu như không phải ý chí của Lăng Độ Vũ mạnh mẽ như sắt thép thì có lẽ đã phải “đánh trống rút lui”, hà huống sự sống chết của Cao Ưng Sơn còn chưa rõ, chỉ nghĩ đến cũng làm cho người ta thấy nản lòng.



Lăng Độ Vũ hái một số vật thể giống như sơn thảo dược “Anh Tinh” của của Trung Quốc, là loại rễ cây tiết ra chất tinh đường, có lượng protein phong phú, không khó ăn một chút nào, hai người ăn rất là ngon miệng, ngoài ra Lăng Độ Vũ còn tìm được hơn mười củ mài, chuẩn bị nướng chín để làm lương khô cho những ngày sau.



Ngải Dung Tiên vừa ăn vừa nói: “Giả thiết cho rằng mỗi một gốc cây, một một ngọn cỏ xung quanh trại đều là những con quái vật có thể đọc được tư tưởng của chúng ta, chúng ta thử nghĩ xem, bọn chúng không có gì là không biết, vậy con người còn được gọi là sinh vật cao cấp nữa không, còn có cái gì để mà tự hào nữa?”.



Ngải Dung Tiên nói những lời này không phải không có lý, nói một cách khác, hiểu biết của con người với thực vật giống như một sợi lông. Giống như người ngoài hành tinh đến trái đất, cho dù có bị con người giải phẫu, nhưng nếu không nắm bắt được tư tưởng của bọn họ, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì? Do đó chúng ta có hiểu biết rõ ràng về mỗi một tổ chức tế bào của thực vật đi nữa thì cũng không biết được nửa điểm thật sự về



“chúng”.



Ngược lại chúng đối với chúng ta lại rõ như lòng bàn tay. Từ góc độ của con người mà nói, đây thật là một việc đáng sợ.



Lăng Độ Vũ bùi ngùi nói: “Hiểu biết của chúng ta với thực vật chỉ là mặt ngoài, giống như cái cây to ngoài trại kia, bề ngoài như bị cố định tại một chỗ, nhưng hàng ngàn cành cây, hàng vạn lá cây của nó, nếu như mỗi cành mỗi lá đều có những linh giác hơn hẳn các giác quan của con người, thì cái cây đó giống như một cái máy phát đi và thăm dò, bằng hình thức của bọn chúng mà cảm nhận cái thế giới này hàng trăm nghìn năm nay.



Ngải Dung Tiên nói: “Em đã từng đọc báo và được biết, thực vật có thể từ rễ, cành lá tiết ra một loại vật chất làm cho vùng đất đó biến thành lãnh thổ mà các loại thực vật khác không thể sinh trưởng được, cho nên nếu như buông thả thuận theo tự nhiên, không có con người can thiệp thì thực vật trong khi rừng nguyên thủy cũng được phân bố theo trình tự rành mạch, giống như có sự sắp xếp tinh tế nhất”.



Lăng Độ Vũ lạnh nhạt nói: “Kiểu lý giải này đặc biệt cho thấy điểm yếu lớn nhất của chúng ta khi nghiên cứu các hình thức sinh mệnh khác: đó là chúng ta chỉ đứng từ góc độ của con người mà suy xét chúng. Ví dụ như hình thức chiếm đất này, đối với chúng ta là điều tất nhiên bởi vì trong thế giới của con người đây là việc phát sinh mỗi ngày, cho nên cũng như vậy chúng ta cho rằng thực vật cũng chiếm đất, trên thực tế có thể thực vật không có ý định chiếm đất mà là chỉ muốn thông qua hành vi ấy để đạt được một mục đích nào đó mà con người không thể tưởng tưởng được”.



Ngải Dung Tiên gật đầu đồng ý, giới hạn của bản thân con người trở thành chướng ngại khi nghiên cứu các hình thức sinh mệnh khác, giống như con trùng mùa hạ không biết đến băng tuyết của mùa đông như thế nào; con ếch dưới đáy giếng dưới cái nhìn của nó cho rằng trời chỉ là một miếng nhỏ.



Lăng Độ Vũ phát sinh cảm xúc, hôm đó trước khi nhìn thấy Thượng Đế Chi Môi, anh đã từng hòa hợp với linh giác của thực vật, có thể cảm nhận, lãnh hội được thế giới kỳ dị và đẹp đẽ của thực vật, từ cảm nhận mà nói: “Thật ra con người có thể tồn tại trên trái đất, công lao của thực vật không thể không kể đến, chúng không chỉ điều tiết không khí, nước mưa, còn đem khí cacbon chuyển hóa thành nhu phẩm để duy trì sinh mệnh - không khí quý báu, giúp đỡ cho sự tồn tại của đại khí quyển, tạo ra điều kiện để các sinh mệnh khác tồn tại”. Ngừng một chút rồi nói: “Chúng ta trước nay đều tự hào vì có thể tự do di chuyển, tự phong là hình thức sinh mệnh cao cấp hơn với thực vật, thật ra ngược lại đây có thể là khuyết điểm lớn nhất, không bằng sự dung hòa của thực vật với mặt đất rộng lớn, kết hợp thành một thể, hưởng thụ sinh mệnh mà so với con người còn cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, tri cảm không có giới hạn, tuy rằng thực vật không thể di chuyển, nhưng thế giới tinh thần của chúng so với nhân loại còn rộng lớn mênh mông hơn gấp nghìn lần, vạn lần, hoặc là trăm nghìn lần.



Cuối cùng anh cũng nói ra cách nhìn mới nhất của anh đối với thực vật.



Vậy “Con Người” cuối cùng là gì.



Hai người ban ngày đã phải tiêu hao lượng lớn sức lực, mệt mỏ vô cùng mà thiếp đi. Đến Lăng Độ Vũ cũng không chịu được phải chợp mắt một lúc.



Sáng hôm sau, hai người lại tiếp tục lên đường.



Sau khi được hai tiếng đồng hồ, hai người gặp phải một tổ ong lớn của loại ong giết người rộng ba thước, cao ba tầng.



Hàng nghìn con ong giết người bay lượn xung quanh phạm vi tổ ong, tiếng kêu vu vu, làm cho người nghe sợ hãi vô cùng.



Ngải Dung Tiên sợ đến nỗi gần ngất đi, Lăng Độ Vũ phải đỡ nàng rồi đi vòng qua từ xa.



Lăng Độ Vũ muốn giúp nàng điều tiết lại tinh thần chưa ổn định, cố ý gợi nàng nói chuyện: “Ong và kiến đều giống nhau, cả tộc hợp lại mới là một cá thể đơn nhất hoàn chỉnh, hợp thành một tâm linh, không có bất kỳ một con ong hay kiến nào có thể đơn độc tồn tại”.



Ngải Dung Tiên trầm ngâm một hồi, nói: “Một đại bình nguyên rộng lớn, mỗi một rừng cây bất kỳ nào đó có thể giống ong hay kiến, chỉ đại biểu cho một tâm linh đơn nhất, em nghĩ khả năng này là rất cao”.



Đến lượt Lăng Độ Vũ trầm ngâm, anh nhớ lại cái đại dương của sinh mệnh đó, một ý niệm kinh người nảy ra trong óc anh, làm anh thất thanh nói: “Tôi nghĩ không chỉ có vậy, có thể là hàng nghìn vạn các loại thực vật khác nhau trên toàn cầu hợp lại với nhau mới đại biểu cho một tâm linh đơn nhất”.



Ngải Dung Tiên khuôn mặt lộ nét kinh ngạc, dưới sự thôi thúc của Lăng Độ Vũ mới miễn cưỡng tiếp tục di chuyển trong khu rừng rậm.



Sau buổi trưa hôm đó, cuối cùng hai người mới xuyên qua dải rừng ven bờ sông Cương Quả này.



Bên ngoài khu rừng là một con suối nhỏ, nước chảy róc rách, rộng rãi hình thành những cái ao nhỏ nối tiếp nhau, hơn mười loại chim thú đang tụ tập uống nước và tắm táp.



Ngải Dung Tiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, chỉ về phía thượng du của con suối hơn trăm mét.



Một con mãnh hổ màu sắc loang lổ, nằm phủ phục bên bờ suối, thè ra cái lưỡi dài hồng hồng, táp từng ngụm từng ngụm nước lớn vào miệng. Xa hơn một chút phía trên là một bầy hươu tụ tập, chúng ở cạnh nhau mà không có việc gì, làm cho Ngải Dung Tiên kêu kỳ lạ không ngớt.



Khuôn mặt của Lăng Độ Vũ không có gì là kinh ngạc, nhè nhẹ nói: “Trong thế giới tự nhiên này động vật tự lấy cái mà mình cần, theo đó mà sống. Giờ chưa phải là lúc lão hổ ăn tối”.



Ngải Dung Tiên tặng cho Lăng Độ Vũ một nụ cười yêu kiều gợi cảm, ngọt ngào nói:



“Lăng tiên sinh, để em cho các hạ một nhiệm vụ đặc biệt, làm người giám hộ em một lát”. Vừa nói vừa đem hành lý, bình nước mang trên người ném xuống đất, tiếp đó nới rộng áo cởi thắt lưng.



Lăng Độ Vũ nhìn đến không chớp mắt, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ bảo vệ của mình, cái kỳ cảnh trước mắt này cũng không thua kém bất kỳ cảnh tượng nào khác của tự nhiên.



Ngải Dung Tiên cứ thế trước mặt cởi hết những gì trói buộc trên người, lộ ra vẻ hoàn mỹ vô khuyết, cơ thể đen phát sáng đến kiêu người, dưới ánh mặt trời vẻ đẹp của nàng không có gì có thể so sánh được, cơ thể không có một chút mỡ thừa nào, đầy đặn và tràn đầy sức sống thanh xuân, làm cho người khác không dám nhìn thẳng, lại không muốn nhìn qua chỗ khác.



Ngải Dung Tiên hướng về phía anh cười một cái rồi nhảy vào dòng nước suối trong suốt.



Lăng Độ Vũ hai mắt sáng lên, vì mỹ nhân tắm gội mà làm người canh gác, nhưng mà phần lớn thời gian canh gác đều tự canh tự nhìn, hưởng thụ sự kích thích cao độ của thị giác.




Anh cảm nhận một cách sâu sắc sự rung động của nguyên thủy, trong lòng than một tiếng, loại động lực nguyên thủy này thật là to lớn, chẳng trách những người tu đạo đều lợi dụng nó chế tạo ra lỗ đen.



Mỗi cái chân lông của Ngải Dung Tiên đều đẹp đẽ vô cùng.



Nàng là người vô cùng thích sạch sẽ, mấy ngày gần đây phải đi lại trong khu rừng rậm nóng bức, Lăng Độ Vũ lại bắt nàng phải mặc một lớp y phục dày để chống lại sự xâm hại của trùng, kiến, thật không phải cuộc sống con người.



Nước là một diệu vật đáng yêu. Người có bảy mươi phần trăm là do phân tử nước tạo thành, bảy mươi phần trăm diện tích trên trái đất cũng là nước.



Nước là nguồn gốc của mọi sinh mệnh



Là mẹ đẻ của sinh mệnh.



Thời khắc này, Ngải Dung Tiên trở về vòng tay của mẹ.



Chỉ có rời xa mẹ thật là lâu mới có thể cảm nhận được giây phút quý báu này.



Lăng Độ Vũ kêu lên một tiếng thất thanh, thì ra Lăng Độ Vũ vẫn mặc nguyên cả quần áo, cả người nhảy xuống nước.



Ngải Dung Tiên nghĩ trong lòng, dù cho có hưng phấn đến mấy, vẫn có thể cởi y phục ra, đâu có cần gấp gáp như vậy.



Nàng vừa thò đầu từ dưới nước lên, chuẩn bị đón tiếp người đàn ông chiếm cứ trái tim nàng, Lăng Độ Vũ thấp giọng quát: “Ẩn vào trong nước, bám sát ven bờ”. Rồi bản thân anh cũng ẩn mình vào ven bờ.



Ngải Dung Tiên rất linh cơ, lập tức thu mình vào trong nước, dán mình dưới thực vật ven bờ suối.



Ngửa đầu nhìn lên không trung, một vật to lớn từ phía trên rừng bay ngang qua.



Thanh âm xa dần, hai người từ dưới nước thò đầu lên.



Ngải Dung Tiên nói: “Chúng đã phát hiện ra ta chưa?”.



Lăng Độ Vũ nhìn về phía chân trời đằng xa, nói: “Chắc là chưa bị phát hiện, chúng ta cần phải cẩn thận hơn”.



Đến khi Ngải Dung Tiên không còn hứng thú tắm nữa thì bọn họ lập trại nghỉ ngơi ở gần đó.



Đêm đó bọn họ không dám nổi lửa, Lăng Độ Vũ lãnh trách nhiệm canh gác.



Đã mấy lần có động vật tìm tới bên ngoài trại, cũng may là không có gì nguy hiểm.



Ngày thứ hai trời vẫn chưa sáng, Lăng Độ Vũ lại thôi thúc Ngải Dung Tiên lên đường, hi vọng có thể sớm đến nơi ở của người Tỉ Cách Mễ, chỗ của người bạn anh -



Huyết Ấn vu trưởng, đó cũng là con đường mà đến Hắc Yêu Lâm nhất định phải đi qua.



Người Tỉ Cách Mễ hiện nay đã thành một tộc hiếm thấy và đáng trân trọng ở Châu Phi, đa phần mà nói đều là thân thể gầy nhỏ, đàn ông bình quân cao hơn năm thước, nhưng sức lực hơn người, thân thể nhỏ bé nhưng lại chứa đựng sức sống và sự dẻo dai kinh người, làm cho bọn họ có thể tiếp tục sinh sống theo truyền thống nguyên thủy ở trong rừng sâu nguyên thủy Châu Phi mà những người da đen khác không muốn bước vào.



So với những người da đen khác, da của họ không phải đen mà là màu nâu sẫm.



Tóc so với những người da đen khác cũng có phân biệt, không xoăn nhiều như vậy.



Lăng, Ngải hai người đi một mạch ba giờ đường, rừng cây bắt đầu rậm rạp lên, địa thế cao thấp khác nhau, đằng xa là núi cao, cảnh sắc kỳ dị.



Hai người tiến vào trong một sơn cốc.



Lăng Độ Vũ thần sắc tự nhiên, hướng về Ngải Dung Tiên nói: “Chúng ta đang bị giám sát”.



Ngải Dung Tiên thần tình khó coi, nói: “Có phải là bộ tộc săn đầu người?”.



Lăng Độ Vũ cười nói: “Không! Đó là bạn của tôi”. Nói xong giơ bàn tay nắm lại, đặt bên cạnh miệng thổi, phát ra một tiếng huýt dài sắc nhọn.



Cây cối bốn bề lay động, hiện ra hơn mười chiến sĩ Tỉ Cách Mễ.



Bọn họ để trần trên người và dưới chân, chỉ quấn quanh hông một sợi vải, trên khuôn mặt màu nâu sẫm vẽ những hoa văn đơn giản, vóc dáng nhỏ bé, động tác rất nhanh nhẹn.



Bọn họ có người mang trường cung, cũng có người mang súng, dưới áp lực của văn minh hiện đại, bọn họ không thể không hiện đại hóa vũ khí của mình.



Lăng Độ Vũ giơ cao hai tay, bàn tay lúc nắm lúc mở, miệng thì nói thổ ngữ Tỉ Cách Mễ. Nó có một chút giống ngôn ngữ Ban Đồ, Ngải Dung Tiên nghe hiểu một ít.



Người Tỉ Cách Mễ vây lấy bọn họ, hoàn toàn không biểu lộ tình cảm gì cả làm cho Ngải Dung Tiên trong lòng sợ hãi.



Lăng Độ Vũ đột nhiên duỗi thẳng hai tay cùng với một người tương đối có tuổi Tỉ Cách Mễ trong đám dùng lực kéo lại. Tiếp đó cùng với những người xung quanh dừng lực kéo. Những người chiến sĩ Tỉ Cách Mễ xung quanh phát ra tiếng chào đón nhiệt liệt.



Lăng Độ Vũ chỉ về Ngải Dung Tiên nói với bọn họ: “Đây là bạn của tôi”. Lúc này anh nói tiếng Ban Đồ, Ngải Dung Tiên nghe hiểu.



Người chiến sĩ kéo tay với Lăng Độ Vũ đầu tiên nói: “Bạn của ngài cũng là bạn của chúng tôi, xin đi theo tôi”.



Hai người dưới sự xúm xít của hơn mười người Tỉ Cách Mễ tiến vào sơn cốc.



Đi được một lúc thì trước mắt bừng sáng.



Trong rừng xuất hiện một khoảng trống lớn mấy trăm yard, ngôi lều to lớn ở giữa do cỏ và đất sét tạo thành, còn lại là những lều nhỏ hình tròn dài nhọn do cành cây và lá chuối khô đắp thành có trật tự phân tán ở bốn phía.



Bốn phía có hàng rào gỗ vây quanh, phòng chống sự xâm hại của dã thú.



Trước cổng làng đứng đầy người, có nam có nữ, phía trên thân đều để trần.



Một người hơn bốn mươi tuổi, thể hình to lớn khỏe mạnh từ đám đông bước ra, ôm chặt lấy Lăng Độ Vũ hướng về những người Tỉ Cách Mễ xung quanh nói: “Đây là người mà ta đã đề cập với các người, người bạn vĩ đại của người Tỉ Cách Mễ - Lăng Độ Vũ.



Cũng là ân nhân cứu mạng ta và là người huynh đệ tốt, đêm nay sẽ nổi lửa trại đón mừng anh”.



Âm thanh của hơn hai trăm người Tỉ Cách Mễ xung quanh hoan nghênh chấn động, đi đến chào hỏi, không khí thật là vui vẻ.



Lăng Độ Vũ lại gần Ngải Dung Tiên nói: “Tôi cần phải vào miếu đường - nơi ở của vu trưởng, đó là cấm địa của phụ nữ, Huyết Ấn vu trưởng đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho em, đợi chút nữa tôi mới có thể tìm em được”. Ngải Dung Tiên không biết làm gì hơn là đồng ý, tiếp đó có người dắt nàng đi. Lăng Độ Vũ và Huyết Ấn vu trưởng đi thẳng về phía căn lều đất sét lớn ở trung tâm, bên trong đã có hơn mười người già tuổi ngồi trong đó, đều là những vị trưởng lão tôn kính của người Tỉ Cách Mễ, tầng lớp lãnh đạo, quyết sách quyền lực nhất. Có người bưng vào một thùng rượu lớn, mọi người bắt đầu uống rượu. Mỗi lần uống xong còn lại chút rượu thì đổ nghiêng xuống đất, biểu thị cảm tạ thần của đại địa đã cho bọn họ sinh mệnh và lương thực. Huyết Ấn đi vào vấn đề chính hỏi:



“Người huynh đệ tốt, tôi biết anh có rất nhiều việc quan trọng cần làm, không biết lần này đến đây là vì cái gì?”.



Chúng trưởng lão lộ vẻ chú ý.



Lăng Độ Vũ thản nhiên nói: “Tôi cần tiến vào Hắc Yêu Lâm!”.



Huyết Ấn và chúng trưởng lão nhất tề ngạc nhiên.



Không khí trầm mặc đến khó chịu, trong mắt vài vị trưởng lão phát ra cái nhìn của kẻ thù.



Huyết Ấn thần sắc ngưng trọng nói: “Người bạn tốt của ta! Anh cũng biết rằng đó là cấm địa mà không thể dùng ngón tay chỉ vào, cho dù có là người Tỉ Cách Mễ - đứa con của rừng rậm tiến vào, thần cũng sẽ không vui”. Đối với người Tỉ Cách Mễ mà nói, dùng ngón tay chỉ ngón tay vào Hắc Yêu Lâm cũng mang họa vào thân.



Lăng Độ Vũ sửa lại sắc mặt nói: “Tôi vì chính nghĩa của nhân loại mà tiến vào rừng, thần nhất định chiếu cố cho người lành”.



Cách Khắc trưởng lão phía sau Huyết Ấn nói: “Hắc Yêu Lâm là nơi ác quỉ cư ngụ, chọc giận ác quỉ, tai họa sẽ giáng xuống rừng sâu”.



Đại bộ phận các trưởng lão nhất tề biểu thị đồng ý.



Lăng Độ Vũ đã có chủ tâm, từ tốn nói: “Tôi với thân phận là bạn của người Tỉ Cách Mễ phát ngôn, cần cầu gặp nhà tiên tri đang ngủ Hồng Thụ vĩ đại”.



Mọi người xì xào.



Một vị trưởng lão khác trầm giọng nói: “Hồng Thụ vĩ đại không tiếp người ngoài”.



Huyết Ấn khuôn mặt khó coi nói: “Người anh em tốt, Hồng Thụ vĩ đại gần mười năm nay chưa gặp bất cứ người nào”.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói: “Hồng Thụ vĩ đại đang chờ một người, làm sao biết người không phải đang đợi tôi?”.



Huyết Ấn và chúng trưởng lão thần tình không tự nhiên, một vị trưởng lão nói:



“Anh bạn, anh có vẻ tự phụ quá rồi”.



Lăng Độ Vũ ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, hào hùng nói: “Hay là để chúng ta thỉnh thị thần của rừng sâu xem chỉ thị của ngài. Nếu như thần không muốn tôi yết kiến Hồng Thụ vĩ đại, tôi bảo đảm rằng sẽ không bao giờ đề cập đến yêu cầu này nữa, vĩnh viễn không tiến nửa bước vào Hắc Yêu Lâm”.



Huyết Ấn sau một lúc trầm ngâm, vỗ tay liền ba cái, lập tức có người mang một túi nhỏ bằng da dê lên.




Huyết Ấn quỳ xuống đất hướng về túi da cung kính bái, trong miệng thì bô bô hát thánh ca. Huyết Ấn hôn mặt đất, hai tay từ từ mở túi da.



Túi ra mở ra, bên trong có những lá bài bằng ngà voi hình chữ nhật, điêu khắc đầy hoa văn, đặt trong một một cái lọ gốm.



Đây là công cụ thông tin của người Tỉ Cách Mễ với thần, pháp bảo chí tôn bói toán.



Chúng trưởng lão quỳ lạy trên đất.



Bốn miếng bài phân biệt đại biểu “lão nam”, “lão nữ”, “ấu nam”, “ấu nữ”.



Lão nam tượng trưng cho giàu có và lực lượng.



Lão nữ tượng trưng cho tình yêu của người mẹ và tình yêu.



Ấu nam đại biểu cho sự sinh trưởng và sức khỏe.



Ấu nữ đại diện cho khoái lạc và hạnh phúc.



Mỗi miếng bài phân bố thành mặt và lưng. Mặt đại biểu cho chính, lưng đại biểu cho phụ, mặt hướng lên trên thể hiện sự chiếu cố của thần, lưng hướng lên trên đại biểu cho sự rời bỏ của thần.



Huyết Ấn cẩn thận lôi những lá bài ra rồi cung kính hát, tiếp đó lại đặt về chỗ cũ dùng lực lắc bình gốm lên xuống, bên trong bình vang ra âm thanh của những lá bài va đập vào nhau.



Lăng Độ Vũ trong lòng đã có chủ ý, nhắm hai mắt lại, anh có một bản lĩnh đặc biệt mà những kẻ đánh bạc đều mơ ước có được, đó là dựa vào lực lượng siêu tự nhiên của tinh thần, ảnh hưởng đến chuyển động của bàn quay và điểm số lăn ra sau cùng của con xúc xắc, cho nên anh mới to gan đề ra quyết định yêu cầu bói toán, thế nhưng điều đó rất tổn hao tâm lực, chỉ có thể chợt làm được, bốn lá bài bên trong bình gốm như những dị vật có linh tính kêu lên.



Bầu không khí trở lên nghiêm trang.



Lăng Độ Vũ tập trung tinh thần thành một điểm, chuẩn bị hướng về những lá bài bói thì một việc kỳ lạ kinh người phát sinh không đúng lúc.



Tinh thần của anh bị một loại lực lượng tinh thần to lớn khác làm chuyển hướng, không thể tập trung tinh thần để ảnh hưởng lên những lá bài bằng ngà voi kia.



Cái đại dương sinh mệnh chứa đầy linh tính kia đột nhiên xuất hiện, có thể nó trước giờ vẫn ở một tầng lớp nào đó cao hơn với sự cảm nhận bình thường, khi mà Lăng Độ Vũ tiến vào cảnh giới tinh thần cao độ thì lập tức tiếp xúc được với nó.



Lăng Độ Vũ kinh hãi trong lòng, chống cự lùi ra, anh nhất định phải ảnh hưởng đến kết quả bói toán bằng không kế hoạch của anh sẽ bị thất bại, bởi vì anh đã từng thề rằng: “Nếu như bói toán không có lợi với thỉnh cầu của anh thì anh sẽ không bao giờ tiến vào Hắc Yêu Lâm”. Nhưng mà cái đại dương sinh mệnh đó có một sức hút to lớn làm cho linh giác của Lăng Độ Vũ chìm nghỉm bên trong, giống như rõ ràng biết là đang nằm mơ nhưng không thể nào thức dậy được.



Lần này Lăng Độ Vũ rất rõ ràng trong cái cảnh giới tinh thần vô hình của đại dương sinh mệnh còn ẩn chứa linh giác của một người khác nữa, đang truyền đạt những tin tức đặc biệt cho anh, giống như đang gọi anh, lại giống như đang chỉ dẫn cho anh con đường phải đi.



Anh cảm nhận được một không gian kỳ lạ, nó gần như xa tận chân trời, lại giống như gần ngay trước mắt, anh quên tất cả mọi thứ, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tinh thần kỳ lạ.



Anh thật sự cảm nhận được một thanh âm đang kêu anh, gọi tên anh.



Lăng Độ Vũ kêu to một tiếng, tỉnh lại, mở to hai mắt, Huyết Ấn vừa nắm lấy vai anh vừa gọi tên anh.



Huyết Ấn nói: “Anh làm sao rồi?”.



Lăng Độ Vũ nhìn quanh bốn phía, ánh mắt kinh ngạc của các vị trưởng lão tập trung lên người anh.



Lăng Độ Vũ lắc đầu nói: “Tôi không sao”. Chợt nhớ lại là đang bói toán, vội vàng hỏi: “Chỉ thị của thần như thế nào?”.



Huyết Ấn trầm ngâm một lúc, nói: “Anh tự xem đi!”.



Lăng Độ Vũ nhìn vào bốn lá bài bên trong bình gốm, mỗi lá bài đều là mặt hướng lên trên.



Đó là điềm tốt lành hãn hữu.



Tim Lăng Độ Vũ đập nhanh, tại sao lại như vậy? Bản thân anh không làm ảnh hưởng đến kết quả lá bài. Vậy là do ai làm, thật sự là sự may mắn hay là chỉ ý của thần?



Anh ngẩng đầu lên tiếp xúc với ánh mắt của Huyết Ấn.



Huyết Ấn nói: “Sáng sớm ngày mai, tôi dắt anh đi gặp Hồng Thụ vĩ đại” Trên mảnh đất rộng rãi giữa trung tâm làng nổi lên một đống lửa to ngút trời. Bốn phía gần xa cắm đầy những bó đuốc, mọi người đang nướng thịt.



Ánh lửa soi sáng một góc trời, ngọn lửa bập bùng không định, hơn hai trăm nam nữ lão ấu vây thành một vòng tròn lớn, sưởi ấm trong ánh lửa hồng bất định.



Đẹp một cách thần bí, kỳ dị.



Huyết Ấn đeo trên người nhiều các loại đồ trang sức, phối hợp với màu sắc bôi trên người, theo nhịp trống nhảy múa một cách mạnh mẽ, cứng cáp, tiết tấu tươi đẹp rực rỡ.



Huyết Ấn bất chợt nhảy lên trên không, Người Tỉ Cách Mễ xung quanh không ngừng giậm chân xuống đất, ca hát.



Trên người, trên cổ, cổ tay, mắt cá chân của Huyết Ấn đều đeo những cái chuông nhỏ, động tác lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, tiếng chuông theo đó mà biến hóa, tạo thành một tiết tấu kỳ dị.



Lăng, Ngải hai người tuy không giống như những người Tỉ Cách Mễ khác đang nhảy múa điên cuồng bên ngoài, nhưng cũng bị thu hút tinh thần bởi điệu múa mang đầy chất tôn giáo nguyên thủy. Mạch máu trong người họ cũng theo cái động tác lên xuống của Huyết Ấn mà chảy rần rật.



Huyết Ấn như say như si, tập trung toàn bộ tinh thần vào sự cuồng hỉ của tôn giáo.



Ánh lửa làm cho cả thôn rời xa cái thế giới đơn điệu, bình thường hàng ngày, làm cho bọn họ tiến vào nơi có ý nghĩa hơn, càng gần hơn với “thế giới của thần”.



Ngải Dung Tiên có cảm giác ham muốn động thân để nhảy múa, nàng đưa mắt nhìn trộm Lăng Độ Vũ ngồi bên cạnh, lúc đang tập trung tinh thần chăm chú nhìn theo động tác của Huyết Ấn tựa hồ như đó là sự vật đẹp đẽ nhất trên mặt đất này.



Ngải Dung Tiên véo một cái thật đau lên đùi Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ khổ sở quay mặt lại.



Ngải Dung Tiên chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Có gì hay mà xem chứ?”.



Lăng Độ Vũ chỉ vào người Tỉ Cách Mễ đang đánh trống một cách điên cuồng, rồi lại chỉ vào tai mình, biểu thị không nghe thấy gì.



Ngải Dung Tiên đưa miệng đến sát bên tai của anh, to giọng nói: “Xem cái gì?”.



Lăng Độ Vũ đáp: “Em là người thành phố, cái gì cũng không hiểu”.



Ngải Dung Tiên cáu giận nói: “Có gì mà không hiểu!”.



Lăng Độ Vũ nói: “Mục đích cuối cùng của âm nhạc và vũ đạo đó là có thể làm con người bộc lộ tình cảm sâu thẳm trong tim, làm cho con người chính thức cảm nhận được



kinh nghiệm của con người, ở phương diện này không có ai làm tốt hơn...”. rồi chỉ vào Huyết Ấn đang nhảy múa quay cuồng, tiếp tục nói: “...so với bọn họ, điều đó làm cho bọn họ và thần của mặt đất kết hợp, còn hơn chúng ta mặc những bộ lễ phục mà ngồi bị động trong những nhà hát nghiêm trang, nghe cái được gọi là âm nhạc vĩ đại”.



Ngải Dung Tiên im lặng.



Lăng Độ Vũ kéo Ngải Dung Tiên đứng dậy.



Ngải Dung Tiên ngạc nhiên nói: “Làm cái gì vậy?”.



Lăng Độ Vũ đáp: “Hiệp ước là thuộc về thế giới văn minh, chỗ này là nơi nguyên thủy vô cùng, tôi nghĩ em cũng sẽ không phản đối phá bỏ then cài văn minh đó chứ?”.



Khuôn mặt đẹp của Ngải Dung Tiên thoáng qua nét hồng, bước nhanh theo Lăng Độ Vũ đi đến nơi mà ánh lửa không chiếu đến được.



Đó là một thế giới khác.


Bình Luận (0)
Comment