Lăng Độ Vũ

Chương 32



Chiếc xe lao nhanh trên đường.



5:49 pm.



Hai người không ai nói câu nào, cũng chẳng biết là đang đi đâu. Quan hệ của bọn họ vốn rất phức tạp, không phải bạn cũng chẳng là thù.



Lúc này là giờ tan sở, mọi nẻo đường bị kẹt cứng, càng làm cho không khí thêm trầm muộn.



Bên trong xe đột ngột vọng lại một tiếng rít chói tai. Kim Thống mắt liếc nhìn Lăng Độ Vũ, tay nhấc vô tuyến điện thoại lên áp vào tai.



Cả người Kim Thống giật bắn, hắn thất thanh kêu lên:



- Cái gì?



Tay cầm lái run lên, chiếc xe lệch hướng suýt tí nữa là đâm vào chiếc bên cạnh.



Sắc mặt Kim Thống liên tục thay đổi, có vẻ rất khó coi, nhưng chỉ một lúc đã khôi phục lại. Hắn trầm giọng hỏi:



- Chuyện xảy ra như thế nào?



Người bên kia nói một hồi nữa, hắn nghe xong rồi gác điện thoại, quay đầu xe rẽ vào một con đường khác.



Lăng Độ Vũ không nhịn được dò hỏi:



- Chúng ta đang đi đâu đây?



Hai mắt Kim Thống nhìn thẳng về phía trước, trả lời cộc lốc:



- Đến bệnh viện.



Đến lúc này thì Lăng Độ Vũ kinh hãi kêu lên:



- Cái gì?



Kim Thống thở dài, nói:



- Uy Nhĩ mất tích rồi! Ở một nơi được canh giữ bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, thế mà hắn đã biến mất tựa như là không khí vậy. Không một ai hay biết cả, chỉ đến khi bác sỹ đến kiểm tra mới phát giác ra hắn ta đã biến mất.



Lăng Độ Vũ nín lặng, phảng phất như lại nhìn thấy đạo điện quang thần bí đó.



Kim Thống kêu khẽ:



- Nhìn kìa, chiếc xe đằng trước kia, chính là xe của Mã Bốc. Chẳng hiểu sao ông ta lại đến nơi đây, đó không phải cũng là hướng đi đến bệnh viện sao?



Lăng Độ Vũ nói:



- Hãy bám theo ông ta.



Kim Thống liền đuổi theo sau, nhưng không dám bám quá gần, bởi vì Mã Bốc có thể nhận ra xe của hắn.



Hắn khổ não:



- Kiểu này thế nào cũng bị mất dấu thôi.



Lăng Độ Vũ nói:



- Nếu ngươi có thể đến gần trong cự ly một trăm mét, ta sẽ có cách.



Kim Thống nhìn hắn với vẻ mặt không được tin tưởng cho lắm, nhưng chân vẫn nhấn ga, tăng tốc vọt lên.



Hai chiếc xe dần dần sát gần nhau, khi sắp sửa đạt đến cự ly mà Lăng Độ Vũ đã nói, xe của Mã Bốc đột nhiên tấp lại bên lề đường.



Lúc này thì cho dù là tiếp tục đi lên, hay là dừng lại sau lưng xe ông ta, đều rất dễ bị phát giác.



Phản ứng của Kim Thống cũng vô cùng nhanh nhẹn, vội vã quay vô lăng, rẽ vào một ngã tư.



Xe còn chưa dừng hẳn, Lăng Độ Vũ đã phóng ra ngoài, Kim Thống theo sau, cả hai phối hợp rất ăn khớp.




Rời khỏi ngã tư rẽ vào một ngã ba, vừa vặn thấy được xe của Mã Bốc, đang ghé vào mua thuốc lá.



Lăng Độ Vũ khẽ nói:



- Ngươi ở lại đây!



Không cần biết Kim Thống có đồng ý hay không, anh bước về phía Mã Bốc, đồng thời lấy từ trong túi ra một hộp kim loại nhỏ.



Lúc này Mã Bốc đã quay người lại, có vẻ muốn trở lại trong xe.



Giờ đang là lúc tan sở, người đi lại trên đường rất đông. Đối với thì điều này Lăng Độ Vũ rất có lợi.



Mã Bốc mở cửa, chuẩn bị bước vào trong xe.



Lăng Độ Vũ bước nhanh hơn, chỉ còn chừng hơn hai mươi mét nữa thôi. Lỗ tròn trên chiếc hộp nhỏ trong tay anh, nhắm ngay Mã Bốc. Ngay khi hắn vừa ngồi hẳn vào trong xe, anh liền ấn nút. Một vật đen nhỏ như hạt cát, bắn vào tay áo của hắn ta và dính chặt vào đó, vừa vặn xong thì Mã Bốc đóng cửa xe lại và nổ máy.



Lăng Độ Vũ rất nhanh đã quay lại trong xe của Kim Thống, tiếp tục theo dấu.



Kim Thống là một kẻ ngoan cố, nhưng không đến nỗi ngu ngốc, hắn tự nhiên cũng biết rõ Lăng Độ Vũ đang làm cái gì. Bởi vậy, mặc dù xe của Mã Bốc đã cách xa không còn nhìn thấy dấu vết, nhưng hắn vẫn không hề vội vã, ung dung tiếp tục đi.



Quả nhiên Lăng Độ Vũ lấy từ trong túi ra một chiếc điện đàm, trên mặt là một màn hình nhỏ, trên đó có một chấm đỏ bé xíu đang chầm chậm chuyển động.



Lăng Độ Vũ nói:



-Sang trái.



Anh tiếp tục chỉ dẫn phương hướng cho Kim Thống.



Xe của Mã Bốc di chuyển một quãng đường rất dài, sau hơn một giờ đã rời khỏi Manhattan, đi về phía khu công nghiệp New Jersey. Sắc trời đang tối dần.



Lăng, Kim hai người đều nghĩ đến nát óc nhưng vẫn không đoán được Mã Bốc muốn đi đến nơi nào?



Trên máy theo dõi này có một thiết bị đọc điện tử đang không ngừng nhảy số, thể hiện chính xác cự ly giữa bọn họ và Mã Bốc.



Chấm đỏ trên màn hình đã ngừng di động.



Theo chỉ dẫn của Lăng Độ Vũ, chiếc xe của Kim Thống rẽ sang bên phải, cuối cùng đến trước một cánh cổng lớn. Ngoài cửa canh phòng rất cẩn mật, trên tường bên trái cánh cửa đề: "Công ty Thái Thần...trọng địa công nghiệp quốc phòng".



Phía sau cửa này là một vùng đất rộng lớn và hơn chục toà nhà và kho chứa. Kim Thống không dám dừng lại ngay mà chạy thêm hơi trăm mét nữa, rẽ vào một ngã tư rồi mới dừng lại.



Hắn trầm giọng hỏi:



- Ngươi khẳng định là ông ta đã vào nơi này?



Lăng Độ Vũ khẳng định ngay:



- Trừ phi là thiết bị này lừa chúng ta! Trên thiết bị ghi là 828, Mã Bốc hiện tại đang cách chúng ta 828 mét, trong phạm vi này,trừ công ty Thái Thần đó ra, còn lại không hề có tòa nhà nào khác, Mã Bốc đương nhiên là phải ở trong đó.



Kim Thống bất mãn liếc Lăng Độ Vũ một cái, nhưng yên lặng không nói gì.



Lăng Độ Vũ nói tiếp:



- Công ty Thái Thần này tuyệt đối không đơn giản, mấy năm trở lại đây nó đang sản xuất ra các loại thiết bị, vũ khí quân sự được rất nhiều khách hàng lớn từ khắp các nơi trên thế giới hoan nghênh đặt mua. Nhờ đó doanh số bán tăng nhanh, khiến cho một công ty đang trên bờ vực phá sản đã làm một cú nhảy vọt thành một ngôi sao lớn trong giới quân sự. Gần đây do bắt đầu sản xuất máy bay chiến đấu, nên họ phải từ chối nhận rất nhiều đơn đặt hàng ngắn hạn.



Kim Thống nghe xong trợn mắt há miệng ko nói nên lời. Trong công nghiệp quân sự mà nói, tất cả dựa vào những nghiên cứu trong dài hạn, đầu tư rất lớn, một khi đã xuống dốc thì khó mà trở mình dậy nổi. Thái Thần công ty này chỉ trong mấy năm ngắn ngủi không chỉ hồi phục lại hoàn toàn, mà thậm chí còn vượt lên dẫn đầu, chỉ có dùng từ "thần kỳ" để giải thích.



Kim Thống thở hắt ra, nói:



- Không ngờ là ngươi lại biết nhiều về nơi này đến vậy.



Lăng Độ Vũ khẽ cười, cũng không giải thích gì thêm. Tổ chức anh tham gia là "Kháng Bạo Liên Minh". Do thường xuyên phải đặt hàng vũ khí đạn dược, bởi vậy nên đối với thị trường quốc tế này phải nghiên cứu rất công phu.



Hai người tâm tình trầm trọng, đầu tiên là những người nổi tiếng tự sát, tiếp đến là ba người Trác Sở Viên, Văn Tây, Uy Nhĩ mất tích. Bọn họ lại cũng chẳng có biện pháp gì, hiện tại hành động tiếp theo nên như thế nào, thật tình mà nói, hai người hoàn toàn không biết.



Mã Bố đến nơi này, sự tình có vẻ càng lúc càng phức tạp hơn sự tưởng tượng của bọn họ.



Tổng phụ trách của Interpol mà có quan hệ gì với một công ty sản xuất vũ khí đạn dược tối tân nhất thế giới? Tại sao ông ta không đến bệnh viện, mà lại đến nơi này?



Kim Thống chuyển đề tài:



- Uy Nhĩ bị thương, buộc ta phải đánh giá xem xét lại tất cả các mọi sự việc, bởi vậy nên ta mới sử dụng tất cả mọi tai mắt, và cũng đã tìm ra Sử Á.



Lăng Độ Vũ nhìn Kim Thống kỳ quái, đây là câu hỏi mà anh đã hỏi hắn lúc trước. Lúc đó hắn tự nhiên nổi giận, còn bây giờ không ai hỏi thì lại nói ra, thật tình khó hiểu.



Kim Thống tiếp tục:



- Nhưng mà ta vẫn không tin tưởng sự việc này có liên quan đến những lực lượng kỳ dị. Nhất định là có người đứng sau lưng bày trò.



Lăng Độ Vũ thở dài:



- Ta cũng hy vọng suy đoán của ngươi là chính xác, đối phó với người xét cho cùng cũng có phần nắm chắn hơn đối phó với yêu tinh quỷ quái.



Kim Thống không thèm lý đến những lời trào phúng của Lăng Độ Vũ, tiếp tục nói:



- Ta cũng nghĩ qua mọi khả năng, bởi vậy nên ngày hôm đó ta gặp ngươi và Văn Tây thì đã để các người đi, đều là do nguyên nhân đó cả. Hôm đó ngươi đến vì chuyện gì?



Lăng Độ Vũ đang định trả lời, đột nhiên kinh hô lên:



- Ông ta ra rồi kìa!



Kim Thống cũng kinh ngạc, nhìn vào bên trong cánh cổng.



Không hề có động tĩnh gì.



Hắn nhìn vào thiết bị truy tìm trên tay Lăng Độ Vũ, chấm đỏ thể hiện vị trí của Mã Bốc đang đi chuyển rất nhanh.



Kim Thống kinh ngạc nói:



- Sao lại di chuyển nhanh như thế được?



Lúc mới đầu theo dõi Mã Bốc, chấm đỏ này di chuyển từ từ, tuyệt không nhanh như tốc độ đang trông thấy. Chiếu theo dạng chuyển động này, Mã Bốc sớm đã ra khỏi cửa lớn, có lẽ là ông ta đã ra bằng một lối khác.



Lăng Độ Vũ cười khổ nói:



-Ta hy vọng là có thể biết được tại sao.



Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn lên trời, kêu lên:



- Trực thăng!



Kim Thống lập tức phản xạ có điều kiện, nổ máy xe lao đi.



Trên không trung có hai chấm đỏ đang nhắm về phía đông.



Kim Thống tăng tốc đến cực hạn, lướt như bay trên đường, không ngừng lạng lách, nguy hiểm muôn phần.



Hắn đột nhiên ngừng xe bên đường, lầm bầm chửi rủa. Chiếc trực thăng không biết đã mất đâu không còn dấu vết.



Lăng Độ Vũ an ủi hắn:



- Đây gọi là tuy bại mà vinh, ta chưa từng nghe người nào nói có thể dùng xe hơi đuổi theo trực thăng cả.



Kim Thống bật cười:



- Nói như vậy, có lẽ là bọn ta nên ăn mừng?



Lăng Độ Vũ nói:



- Đương nhiên, nhưng mà là đến bệnh viện ăn mừng?



Kim Thống nổ máy, hắn nghĩ cũng nên đến bệnh viện xem thử, không chừng lại có biện pháp nào đó.




Chiếc xe lại tiếp tục lao đi.



Kim Thống tiếp tục suy đoán của hắn:



- Việc này nhất định là do có một tổ chức có thế lực rất lớn đứng sau lưng, vì một số lý do nào đó, tiến hành một âm mưu kinh người.



Hắn thủy chung vẫn không chịu thừa nhận có một loại dị lực siêu tự nhiên.



Lăng Độ Vũ không phản ứng gì, khiến hắn kỳ quái nhìn sang anh. Thần sắc của Lăng Độ Vũ hiện lên vẻ căng thẳng.



Kim Thống hỏi:



- Có chuyện gì vậy?



Lăng Độ Vũ nhìn vào kính chiếu hậu, nói:



- Ngươi hãy nhìn chiếc xe tải phía sau chúng ta đi.



Kim Thống quan sát thật kỹ trong kính chiếu hậu một lúc rồi nói:



-Đó chỉ là một chiếc xe tải loại mười tấn bình thường, kỳ quái thật!



Nhìn vào đồng hồ chỉ tốc độ trong xe, kim đang chỉ tốc độ 90, nói tiếp:



-Sao nó lại chạy trên đường cao tốc nhỉ?



Lăng Độ Vũ nói:



-Chiếc xe tải này không hề đơn giản, khi cua quẹo thì còn linh hoạt hơn cả chiếc xe cũ kỹ của ngươi.



Kim Thống bực bội:



-Xe của ta đích thật là tính năng vượt xa vẻ bề ngoài, ta thử cho ngươi xem.



Hắn liền quay xe, chiếc xe quay một góc 90 độ, đang trên đường cao tốc với tốc độ xấp xỉ 120km/h, vỏ xe và mặt lộ ma sát kịch liệt, phát ra những tiếng chói tai.



Nhưng chỉ chốc lát, Kim Thống đã trợn mắt há miệng, chiếc xe tải đó cũng cua tròn khéo léo, theo sát sau lưng hắn.



Lăng Độ Vũ nói:



-Chiếc xe tải này là thiết kế siêu thời đại, ông bỏ ý tưởng thoát khỏi nó đi.



Kim Thống hừ lên một tiếng, vẫn ngoan cố:



- Nếu như nó muốn đối phó với ta, ta bảo đảm nó sẽ chạy không khỏi.



Hắn nhấc điện thoại vô tuyến lên, định gọi cho cảnh sát địa phương, tức thì sắc mặt đại biến.



Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng hỏi:



- Có rắc rối gì sao?



Kim Thống khẽ gật đầu:



-Chẳng biết sao nó vẫn chưa đối phó với bọn ta.



Hắn cười nói tiếp:



-Ngươi xem, có khi nào đầu xe của nó sẽ tách đôi, phóng rocket ra chăng?



Nói rồi cười phá lên.



Lăng Độ Vũ lại tán thưởng hắn:



- Trước khi bọn chúng phóng rocket ra, chúng ta tốt nhất thoát khỏi chiếc xe tồi tàn này.



Kim Thống đột nhiên ngưng cười, nói:



-Vài phút nữa là chúng ta sẽ đến cầu New Jersey, qua cầu là một công viên rất lớn, làm sao thoát khỏi chỗ đó đây? Ta thấy nó có thể bắt chúng ta bằng cách đó.



Khi hai người đang nói thì chiếc xe tải kia dường như có linh tính, cho dù là chiếc Ford của họ có qua trái hay rẽ phải, nó đều chuyển động tương ứng y hệt như thế. Giống như đây là một hệ thống tự động truy tìm và được chỉ huy bằng hiện tượng, có thể nói là chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy trước đó bao giờ.



Lăng Độ Vũ đột nhiên nói:



- Ta thấy nếu như chúng ta hy sinh cái mạng nhỏ này, nhảy xuống sông tự vận, chắc sẽ có nhiều kẻ chết chung.



Kim Thống một mặt vừa tăng tốc, một mặt nói:



- Xin lỗi, mạng chỉ có một, thứ cho ta không thể phụng bồi.



Cầu New Jersey đã ở trong tầm mắt.



Lăng Độ Vũ kinh hô:



- Cẩn thận!



Kim Thống nhấn mạnh ga, phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn, làm cho con đường trước mặt bị chặn ngang. Chiếc xe tải lúc trước đã vọt lên chặn đầu.



Chuyện kinh người đã phát sinh.



Đuôi chiếc xe tải mở ra hoàn toàn, một tấm trượt từ từ hạ xuống đất.



Chiếc xe có đuôi dài trên 20 mét, là một lồng giam giữ tù nhân được thiết kế rất xảo diệu.



Không hề có một xe nào khác lưu thông trên đường.



Lăng Độ Vũ hét lớn:



- Quay lại đi!



Kim Thống tức giận quát lên:



-Ta lại không biết sao?



Hắn dùng toàn lực, nhưng vô lăng vẫn bất động.



Kim Thống đạp phanh muốn tan cả xe, nhưng chiếc xe vẫn lao với tốc độ cao như cũ, muốn dừng cũng không được.



Chiếc xe hoàn toàn không chịu khống chế, lao thẳng lên tấm trượt của chiếc xe tải.



Kim Thống rút súng ngắn cầm tay, người thò ra ngoài cửa xe, nã đạn liên hồi về phía chiếc xe tải.



Chẳng có tác dụng gì, chiếc xe đã vào trên nằm trên bề mặt tấm trượt nghiêng góc 30 độ.



Lăng Độ Vũ cười khổ:



-Xe của chúng ta đã bị khóa chết rồi.



Lời vừa xong, hai người đã lọt vào trong một vùng tối đen ở đuôi xe tải.



Mọi thứ tĩnh lặng đến cực điểm, chiếc xe hơi nằm in lìm trong bóng tối, mới phút trước còn đang lao nhanh trên đường cao tốc, giờ đã lọt thỏm vào trong chiếc xe tải.



Đuôi xe có tính năng cách âm, khiến người ta hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài.



Tựa như là thế giới vô thanh trong chân không.



Chỉ có tiếng tim của hai người đang đập.



Kim Thống nói:



-Làm sao mà tin của ta lại đập nhanh hơn tim của ngươi nhỉ? Kỳ thật, không chỉ tim đập mà hô hấp của hắn cũng gấp gáp hơn của Lăng Độ Vũ, rõ ràng là hắn đang sợ hãi.



Trong bóng tối Lăng Độ Vũ đột nhiên bật cười, anh từ thuở bé đã khổ tu Yoga và thiền tọa, tu luyện rất nghiêm khắc, lại thêm được đại tổ sư chỉ dạy. Anh khẽ nói:




- Đập nhanh tốt hay là đập chậm tốt?



Kim Thống đáp tỉnh rụi:



- Nhanh là đại biểu cho xung động và sinh mệnh lực, đương nhiên "nhanh" tốt hơn.



Hai người lại yên lặng, rồi nhất tề cười lên rũ rượi, cho dù bản thân đã hãm vào hiểm cảnh, bị người khác bắt làm tù nhân.



Lăng Độ Vũ quay kính xe xuống, nói:



- Có thể cửa đã mở, ngươi nên thử mồi lửa lên.



Kim Thống phản đối:



- Giờ mà thử vẫn còn sớm, không nên. Đối phương rốt cuộc không biết dùng vũ khí, thật là đáng sợ.



Lăng Độ Vũ trầm mặc một hồi rồi nói:



- Ngươi tin hay không thì tùy, hiện tại đối phó với chúng ta, tuyệt không phải là người.



Nếu trước đây mà Lăng Độ Vũ nói vậy với Kim Thống, hắn nhất định mở miệng chửi rủa ngay, nhưng lúc này hắn lại nhẫn nại lắng nghe, trầm giọng hỏi:



- Ngươi có bằng chứng gì không?



Lăng Độ Vũ nói:



- Nói ra ngươi cũng không tin.



Anh ra khỏi xe, lục lọi trong bóng tối bên trong chiếc xe tải.



Chiếc xe tải đang đi trên đường cao tốc, Lăng Độ Vũ cũng không ngừng thay đổi trọng tâm để giữ thằng bằng cho cơ thể.



Bên tai anh truyền lại tiếng đập phá, Lăng Độ Vũ biết Kim Thống và anh đang làm việc giống nhau, kết quả đương nhiên cũng y như nhau; chiếc xe này được bọc thép, khóa kín hoàn toàn, đến côn trùng cũng khó mà lọt vào đây cũng.



Cả hai người đều rơi vào hiểm cảnh rất nhanh đã hội tụ bên trong xe. Họ thả lỏng tâm tình, ngả người thư giãn trên ghế, dưỡng sức thật tốt để có thể đối phó với tai họa bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến.



Kim Thống nói:



- Có một việc vô cùng kỳ quái, xe tải hiện giờ đang đi trên đường cao tốc. Lúc nãy ở ngoài xe mấy lần ta suýt tí nữa đã ngã xuống đất, nhưng xe của ta thì lại không hề phanh lại, hơn nữa trong xe cũng không hề nghe bị dằn xóc gì cả, ngươi nói đó là đạo lý gì?



Lăng Độ Vũ cười khổ, anh sớm đã chú ý đến điểm này, bên trong xe là một thế giới tĩnh, tất cả mọi thứ đều bình hòa và yên tĩnh.



Kim Thống hình như cũng chẳng muốn truy cầu đáp án, trở lại chủ đề lúc đầu:



- Lúc nãy ngươi nói, có một số chuyện nói ra ta cũng không tin, đó là chuyện gì vậy?



Lăng Độ Vũ hiểu rằng Kim Thống thật ra không phải là hứng thú muốn nghe anh giải thích, mà là bởi ở trong một nơi tĩnh mịch đáng sợ như thế này, nói chuyện sẽ làm hắn giảm bớt đi căng thẳng.



Anh nói:



-Ta được trời cho giác quan thứ sáu, mỗi lúc cận kề nguy hiểm, thì lại có cảm ứng báo trước.



Nói đến đây nhưng xem ra Kim Thống vẫn rất nhẫn nại, không hề xen vào ngắt lời.



Lăng Độ Vũ tiếp tục:



- Năm ta 18 tuổi, đã thoát khỏi một bức tường đổ sập xuống, nhưng vẫn bị vỡ đầu với nó. Trước khi xảy ra sự việc không hề có chút dự cảm nào cả.



Kim Thống cười nói:



- Giác quan thứ sáu của ngươi có vẻ như không hiệu quả rồi.



Lăng Độ Vũ trong bóng tối lắc đầu, nói:



- Sau đó trải qua nhiều sự việc giống như vậy, ta cuối cùng cũng rút ra được một kết luận, đó là dị năng báo trước nguy hiểm của ta, chỉ có thể tạo ra cảm ứng với vật thể có sinh mệnh. Như lần trước thứ "điện quang" xuất hiện, hay là là chiếc xe tải lần này, ta đều không hề có một chút dự cảm gì. Bởi vậy ta dám nói chắc rằng, đây nhất định không phải là vật thể có sinh mệnh."



Kim Thống cau mày nói:



- Cũng không cần là như vậy, khả năng là tần số tinh thần của sinh mệnh thể này vượt xa phạm trù dự cảm đặc dị của ngươi, nên ngươi khó mà sinh cảm ứng...



Nói đến đây hắn chợt im miệng, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh hãi chấn động.



Hình thức sinh mệnh nào có thể làm được như thế? Nó có thể làm cho người ta đột nhiên mất tích, tự nguyện từ bỏ sinh mệnh của mình, thao túng xe tải, làm cho bọn họ hiện tại thân thể đang hãm nhập trong một trạng thái tĩnh lặng kỳ dị, sinh mệnh giống như đã bị bán cho "nó". Nhưng mà chẳng biết vì sao "nó" lại bắt giữ bọn họ, làm như thế chẳng có lợi lộc gì cả. Hiện tại có vẻ như họ đang bị vận chuyển đi, không biết là "nó" muốn mang họ đến đâu?



Kim Thống rối tung lên.



Trong bóng tối , không hề cảm thấy chiếc xe chuyển động.



Lăng Độ Vũ trầm mặc một lúc lâu, nghiêm túc nói:



- Kim Thống tiên sinh, ta muốn hỏi ông 1 vấn đề, có thể đối với toàn bộ sự việc sẽ có trợ giúp rất lớn.



Kim Thống giật mình tỉnh lại, vội vã lên tiếng:



- Nói đi!



Lăng Độ Vũ vừa định hỏi thì bỗng nhiên truyền lại thanh âm tựa như thủy tinh vỡ.



Kính chiếc xe của Kim Thống vỡ nát, bụi bay lên mù mịt.



Kim Thống kinh hãi kêu lên:



- Khí mê!



Một mùi nồng nặc bao trùm cả bầu không gian tối om.



Kim Thống ngã vật xuống đè lên người Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ biết rằng hắn đã bất tỉnh nhân sự, anh không kinh hãi, mà ngược lại còn vui mừng.



Lăng Độ Vũ phong bế hô hấp đường mũi, phương pháp này đối vớ một người khổ tu Yoga như chỉ là một trò trẻ con, nếu thành thục có thể xuống nước mà không chết, thêm vào đó Lăng Độ Vũ lại có dị năng có khả năng kháng lại dược vật. Anh có tự tin mình sẽ có thể giữ được tỉnh táo.



Anh cũng giả vờ gục xuống bất tỉnh.



Trong bóng tối chỉ còn lại sự tĩnh mịch.



Trải qua một thời gian dài như thế kỷ, đuôi chiếc xe tải mờ chậm chạp nâng lên. Vài tia sáng chớp chói lòa chiếu vào.



Ai đó đứng ngoài cửa ra lệnh:



- Đem chúng ra!


Bình Luận (0)
Comment