Lăng Độ Vũ

Chương 4



Hắn chú ý chọn chỗ đông đúc để đi, cảnh tượng quả thực vô cùng hoảng loạn.



Sau khi ra khỏi phi trường, hắn rẽ vào những phố lớn nhiều người qua lại, vẫn chưa gặp phải địch nhân ngăn cản.



Hắn gọi một chiếc xe ôm, nửa tiếng sau thì về đến cao ốc trung tâm thành phố.



Khu này là khu vực thương mại, trên đường nhiều khách bộ hành, ai nấy đều vội vã những công chuyện riêng. Vụ tai nạn hàng không khủng khiếp vừa rồi, cứ như đã xảy ra ở một tinh cầu nào khác, không hề ảnh hưởng gì đến nơi đây.



Lăng Độ Vũ đẩy cửa cao ốc, xem ra cũng chẳng biết nên đi đến đâu nữa. Hắn thầm nghĩ, mỗi tháng chi phí quản lý đắt đỏ phải nộp, không hiểu là để làm gì.



Căn hộ tạm thời của hắn nằm trên tầng thứ 18, tầng cao nhất. Hắn bước vào thang máy, ấn số 18, thang máy đóng lại, từ từ đi lên. Lòng dạ hắn rối bời, việc gấp cần phải làm trước hết, là mở máy tính, xem kỹ càng một lượt từ đầu đến cuối cuốn nhật ký của Tạ giáo sư, đó là manh mối duy nhất hiện nay.



Đèn hiệu thang máy nhảy đến số 18, cửa mở ra.



Lăng Độ Vũ đứng im không nhúc nhích.



Vì ít nhất có ba khẩu súng đang chĩa vào hắn.



Nòng súng gắn bộ giảm thanh.



Từ bàn tay cầm súng rất vững đến thần tình biểu lộ trên nét mặt cho thấy, bọn họ đều là nhất lưu hảo thủ.



Còn chưa đến lúc phải mạo hiểm.



Gã đàn ông đứng phía bên trái hỏi bằng tiếng Anh: "Lăng tiên sinh, tốt cả chứ?".



Vừa nghe giọng, Lăng Độ Vũ biết ngay gã là người Nhật. Họ đều đeo kính đen, khiến người ta khó nhận ra quốc tịch.



Lăng Độ Vũ mỉm cười: "Tôi chẳng thấy có chỗ nào tốt cả! .



Gã đàn ông nét mặt vô cảm, không tỏ vẻ gì muốn thưởng thức câu nói đùa của Lăng Độ Vũ, mà tiếp tục ra lệnh bằng thứ tiếng Anh lơ lớ: "Tay giữ nguyên, từ từ bước ra đây". Gã vừa nói vừa lùi lại, hai người kia cũng làm như gã, từ từ lùi ra, để lộ một khoảng trống ngoài thang máy. Vị trí họ đứng được tính toán rất khéo, cho dù Lăng Độ Vũ thân thủ nhanh đến mấy, cũng không thể cùng lúc tấn công cả ba người.



Chẳng làm thế nào khác được, Lăng Độ Vũ nhún vai, sải bước ra. Trong óc ý nghĩ xoay chuyển nhanh như chớp, hắn lập tức vạch thử mấy phương cách ứng phó, nhưng đối phương hình như còn chưa muốn động thủ, chẳng thà cứ đánh xem rốt cục chúng muốn gì.



Gã đàn ông chếch miệng súng, chĩa về phía cửa căn hộ của Lăng Độ Vũ, nói: "Vào đi!".




Lăng Độ Vũ vừa đi về phía cửa, vừa để ý xem liệu đối phương có tấn công từ đằng sau không, nếu có, thì sẽ là một cơ hội để hắn phản kích.



Sau lưng không hề có động thái lạ.



Cửa tự mở ra, cứ như cảm ứng được Lăng Độ Vũ vậy.



Trong phòng đã có bốn người đàn ông, vóc dáng vạm vỡ, trông như bốn con báo dũng mãnh.



Trên mình họ không giắt súng, nhưng Lăng Độ Vũ biết, chỉ cần hắn hơi có cử động khác thường, thì thân thể hắn sẽ lỗ chỗ đầy lỗ đạn như tổ ong bầu ngay lập tức.



Họ tản ra trong phòng, tạo thành thế vây hãm.



Lăng Độ Vũ cho dù muốn nhảy lầu tự sát cũng không được, huống hồ cửa lớn cửa sổ đều đã gắn song chống trộm.



Một người trong bọn tiến đến, tay giơ lên một dụng cụ nhỏ bằng hộp diêm, rà trên mình hắn, từ đầu xuống chân, rồi nói bằng tiếng Nhật: "Không có súng, chỉ có thiết bị dò tìm tung tích".



Lăng Độ Vũ tinh thông nhiều ngoại ngữ, tiếng Nhật đương nhiên cũng không thành vấn đề, vì vậy hắn chẳng khó khăn gì mà không hiểu được điều người kia đang nói.



Một gã đàn ông thấp bé nhanh nhẹn đang đứng chực ở cửa vào phòng sách của hắn cất tiếng: "Lăng tiên sinh, xin mời vào". Ngữ điệu rất khách khí.



Lăng Độ Vũ hơi giật mình, lẽ nào ông ta đã đến rồi. Câu trả lời xuất hiện thật nhanh, hắn vừa bước vào phòng sách, đã thấy một người đàn ông dáng vóc khôi vĩ, mình mặc bộ âu phục thẳng thớm màu đen, đang đứng quay lưng về phía hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Lăng Độ Vũ cảm thấy khí lạnh chạy ngược.



Người đó từ từ xoay mình lại.



Tuổi tầm bốn mươi lăm, nét mặt uy nghiêm, đôi mắt nhỏ và dài, loé sáng lấp lánh, dáng vẻ thâm trầm, lại vô cùng tinh anh, sống mũi thẳng tắp đầy cá tính, ông ta đứng đó, vững vàng như một ngọn núi cao vĩnh viễn không thể nào đẩy đổ được. Sự thực ông ta đang khống chế mạch máu của vương quốc kinh tế hùng mạnh nhất thế gian, nghe nói nếu không có sự đồng ý của ông ta, không ai dám làm thủ tướng.



Tagi Masamune.



Lăng Độ Vũ nói: "Mời ngồi!", ngầm ý nhắc cho đối phương biết ai mới là chủ nhân.



Tagi Masamune khuôn mặt vô cảm: "Lăng tiên sinh nói tiếng Nhật giỏi lắm, thứ lỗi cho bản nhân vô phép". Liền đó ông quay sang đám thủ hạ: "Các người lui ra ngoài, ta muốn nói chuyện riêng với Lăng tiên sinh". Thủ hạ ứng lệnh lui ra, cửa phòng sách khép lại.



Tagi Masamune nói: "Về cái chết của quý hữu và những người bị hại khác, bản nhân cũng hết sức phẫn nộ!".



Lăng Độ Vũ hỏi: "Ai gây ra vậy?".



Tagi Masamune nghiêm nét mặt: "Chuyện này lát nữa hãy nói, Lăng tiên sinh hãy giao Ảo Thạch trước đã. Vì tôi nhất định phải có thứ đó".



Lăng Độ Vũ hỏi: "Ảo Thạch là cái gì tôi thật sự không biết, Tagi tiên sinh liệu có tin không?"



Một tia sáng loé lên trong mắt Tagi Masamune, nhưng mau chóng bị lấp đi, ông quả quyết nói: "Tôi tin!", rồi ông quay lưng lại, ngửa mặt nhìn lên trời xanh ngoài cửa sổ, trên cao mây trắng từng đám trôi lững lờ. Ông ta nói: "Những người mà Tagi Masamune này xem trọng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lăng tiên sinh là một trong số đó, những việc ông làm chí công vô tư, bản nhân hết sức kính phục". Ngữ khí của Tagi tự phụ bất phàm, nhưng vừa khéo lại phù hợp với thân phận và khí phách của ông ta.



Lăng Độ Vũ cũng không giấu giếm, hắn thẳng thắn nói: "Tôi có lấy cuốn sổ tay của Tạ giáo sư, nhưng đêm qua nó đã bị hủy trong đám cháy rồi".



Tagi vụt xoay người lại: "Ông có xem qua nội dung chứ?"



Lăng Độ Vũ đáp gọn: "Chỉ xem chừng hơn hai mươi trang". Tagi Masamune nói chuyện như chém đinh chặt sắt, khiến hắn đâm ra cũng tiết kiệm từng lời.



Tagi Masamune vẫn giữ nguyên sắc mặt, loại người này không dễ bộc lộ tình cảm nội tâm, khó đoán được ông ta có thất vọng hay không. Những nghi vấn trong lòng Lăng Độ Vũ càng lúc càng lớn, Tagi Masamune là người có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù đem viên kim cương to nhất thế giới đến biếu ông ta, chưa chắc đã khiến được ông ta mỉm cười, Ảo Thạch dẫu trân quý tới mức nào, bất quá cũng chỉ là một món cổ vật, giá trị chủ yếu nằm trên khía cạnh văn hoá, điểm gì đã khiến ông ta động tâm?



Lăng Độ Vũ hỏi: "Tagi tiên sinh, tôi chỉ biết đó là quốc bảo Ai Cập, vì sao ông nhất định phải có nó?".



Tagi Masamune ngạo nhiên trả lời: "Ảo Thạch là báu vật của cả nhân loại, người Ai Cập để nó chỏng chơ trong viện bảo tàng, sở hữu đồ quý mà không biết dùng, tất nhiên nên trao cho người có đức giữ!".



Lăng Độ Vũ mỉm cười: "Vậy ra ông chính là người có đức?". Hắn bình thời tính tình vốn cao ngạo, nên cảm thấy bất phục sự xấc xược của Tagi Masamune.



Khuôn mặt nghiêm trang của Tagi hé lộ một nét cười. Không hề phật ý vì câu hỏi của Lăng Độ Vũ, ông lãnh đạm nhận xét: "Giỏi lắm! Dũng cảm lắm!", vẻ như xưa nay chưa từng có ai dám ở trước mặt ta nói năng như vậy, rồi ông tiếp: "Năm 17 tuổi, tôi đã xưng vương xưng bá trên đường phố, 24 tuổi trở thành lão long đầu trong nhóm Phi Hổ, cứ thế mãi cho đến địa vị hiện nay. Bình sinh tôi chỉ tín phụng một thứ đạo lý, đó là ⬘lẽ phải thuộc về kẻ mạnh⬙, trên thế giới này không phải là cờ đến tay ai người nấy phất, thắng làm vua, thua làm giặc hay sao?". Nói đến đây, hai mắt Tagi sắc sảo nhìn thẳng vào mặt Lăng Độ Vũ: "Tôi muốn làm một vụ giao dịch với ông, ông thấy thế nào?"



Lăng Độ Vũ hỏi: "Giao dịch gì?"



Tagi Masamune nói: "Ông tìm Ảo Thạch về cho tôi, tôi sẽ cho ông một lô vũ khí tân tiến nhất, bảo đảm giá trị không dưới hai trăm triệu Mỹ kim".



Lăng Độ Vũ vốn muốn từ chối, nhưng thù lao Tagi Masamune đưa ra lại vừa khéo đánh trúng vào chỗ yếu hại của hắn. Thử nghĩ xem lô vũ khí khổng lồ thế này, đối với việc lật đổ một nền chính trị bạo ngược thì sẽ có trợ lực lớn đến đâu? Đồng thời trong quá trình tìm kiếm, hắn cũng có thể biết được nguyên nhân gì khiến Tagi Masamune hứng thú với Ảo Thạch , và sức hấp dẫn của Ảo Thạch mãnh liệt như vậy là bắt nguồn từ chỗ nào?



Lăng Độ Vũ nghiêm chỉnh hỏi: "Tại sao ông lại tìm đến tôi?". Quả thực, chỉ cần Tagi Masamune nhịp nhịp chân, là cả địa cầu có thể chấn động, thủ hạ của ông ta tài năng vô số, Lăng Độ Vũ tuy tự cho mình là một nhân tài, nhưng việc Tagi làm không được, hắn chẳng lẽ lại làm được sao?



Tagi Masamune lần đầu tiên để lộ một nụ cười hoàn chỉnh: "Mấy năm nay tôi tung tiền bạc ra huy động nhân thủ, huy động mọi thế lực có quan hệ với tôi, nhưng Cáo Nâu vẫn hoàn toàn vô tung vô ảnh".



Lăng Độ Vũ cau mày: "Cáo Nâu!" lòng tự nhủ: "Ồ, thì ra M trong nhật ký của giáo sư, chính là Cáo Nâu!".




Tagi Masamune gật đầu.



Lăng Độ Vũ biết là Cáo Nâu, càng thấy nghi hoặc không hiểu. Cáo Nâu là một nhân vật hết sức nổi tiếng, học thức phong phú, là cố vấn đầu tư già dặn của nhiều công ty đa quốc gia. Y tương đối có danh khí trong giới thám hiểm, đã nhiều lần thâm nhập những vùng hồng hoang của Phi châu, tìm kiếm những bí mật chưa ai biết tới. Y cũng là tác giả của nhiều sách viết về những sự việc huyền bí trên địa cầu, bởi vì bút danh Cáo Nâu quá nổi tiếng, nên tên thật của y chẳng mấy người còn nhớ. Không ai biết lai lịch xuất thân của Cáo Nâu, y tự xưng là một quý tộc Tây Ban Nha, còn thực tình thế nào, e rằng chỉ bản thân y mới biết.



Lăng Độ Vũ hỏi: "Sao lại là y, nghe nói Cáo Nâu là người thuộc chính phái, cớ gì phải tự hãm thân tuyệt địa vì cái món trân bảo này?".



Tagi Masamune chậm rãi đáp: Đó không chỉ là một món trân bảo, mà còn là cây cầu có thể giúp nhân loại xâm nhập vào bí mật của vũ trụ".



Lăng Độ Vũ hỏi: "Ông đã nhìn thấy nó chưa?".



Nét mặt Tagi Masamune lộ vẻ nhớ lại, ông đáp:"Tất nhiên đã nhìn thấy rồi, tuy chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cả đời khó quên". Nói xong ông ta cúi đầu, tựa hồ không muốn Lăng Độ Vũ nhận thấy cảm xúc trên khuôn mặt mình.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, điều gì đã khiến cho nhân vật bất khả nhất thế này động tâm như vậy!



Tagi Masamune ngẩng đầu lên, trên mặt sắc đỏ đã tản nhạt, nhưng vẫn không che giấu nổi dư ba của sự kích động.



Lăng Độ Vũ sốt ruột hỏi: "Ông đã nhìn thấy gì?".



Tagi Masamune do dự giây lát, rồi trầm giọng đáp: "Chỉ trong nháy mắt thôi, tôi đã nhìn thấy sự phát triển của cả nhân loại".



Lăng Độ Vũ sửng sốt. Rất nhiều người đã nếm trải cảm giác tương tự như thế, nhất là những người từng phải đối mặt với cái chết. Chẳng hạn người leo núi bị rơi từ trên cao xuống, trong khoảnh khắc trước khi chạm đất, tốc độ hoạt động của não bộ có thể tăng nhanh so với bình thường gấp mấy chục triệu lần, chỉ vài giây trước khi rơi xuống đất, những việc đã xảy ra trong quá khứ có thể lướt rất mau trong óc họ, giống như cảnh quay nhanh trong phim. Nhân loại biết đến trạng thái khác lạ này là nhờ những người thoát chết thuật lại. Nhưng chỉ trong giây phút mà nhìn thấy sự phát triển của cả nhân loại như Tagi Masamune, thì trạng thái kể trên không thể nào sánh bằng. Chẳng lẽ Ảo Thạch có khả năng thúc đẩy tế bào não của con người hoạt động nhanh hơn cả tốc độ



ánh sáng đến hàng nghìn hàng vạn lần?



Lăng Độ Vũ hỏi: "Ảo Thạch trông như thế nào?".



Tagi Masamune chìm đắm trong nỗi trầm tư, đáp lại câu hỏi của Lăng Độ Vũ, ông phản ứng một cách gần như bản năng: "Đó là một phiến đá hình chữ nhật, chiều rộng 3 tấc chiều dài 8 tấc, bề mặt khắc đầy những văn tự kỳ quái. Giữa phiến đá có một khối tròn nổi lên, theo tài liệu của Cáo Nâu, nếu che phiến đá này lên hai mắt, khối tròn sẽ



áp lên vừa khít vùng giữa hai chân mày".



Lăng Độ Vũ hỏi: "Phiến đá làm từ chất liệu gì?".



Tagi Masamune đáp: "Chúng tôi đã xem qua nhiều thư tịch có liên quan, nhưng chất liệu của phiến đá vẫn là một điều bí hiểm, nó vừa trong suốt vừa không trong suốt, cứng hơn cả sắt thép. Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần vào đêm trung thu, hoa văn của phiến đá lại biến động, mấy ngày sau mới trở về trạng thái cũ".



Lăng Độ Vũ thầm nghĩ, phiến đá tên gọi Ảo Thạch này quyết không đơn giản.



Đầu tiên là vấn đề đánh bóng, nếu đã cứng hơn thép luyện, thì với công cụ thô sơ của thời cổ đại, làm sao có thể mài dũa nó thành hình dạng như ngày nay được. Thứ hai khi dùng Ảo Thạch che lên hai mắt, lúc đó giữa phiến đá nổi lên mấy hình bán nguyệt, vừa khít áp được vào giữa hai hàng mày. Đây là vùng hết sức thần bí trong y học. Theo những nghiên cứu mới nhất, điểm giữa hai chân mày là vị trí của Tùng quả tuyến , tuyến này có thể tiết ra một dạng vật chất hóa học mà tác dụng thực sự vẫn chưa được xác định rõ ràng. Nhưng một trong các khả năng của nó là gây phản ứng giúp con người tập trung tinh thần . Vào thập niên 1980, các nhà y dược đã chế ra độc phẩm mê huyễn dược, có thể phá hoại và làm suy yếu tác dụng do Tùng quả tuyến tiết ra, khiến đương sự mất đi năng lực tập trung vào thế giới hiện thực, mà thả hồn phiêu du đến một vùng ngoài tầng tinh thần, trở nên ham muốn và kích động.



Ngoài ra còn một thuyết hơi nhuốm màu kỳ ảo, thuyết đó nói con người vốn có khả năng thần du ngoài vạn dặm, tới mức vượt qua được mọi hạn chế về không gian và thời gian. Khả năng ấy khiến thần tiên phải đố kỵ, họ bèn chế ra một loại gông cùm tinh thần, khiến năng lực cảm nhận và hiểu biết khoáng hoạt vô biên của con người vĩnh viễn bị kiềm hãm tại một điểm vào mỗi lúc ở mỗi nơi, đó chính là thực trạng của chúng ta hiện nay. Với mỗi giờ khắc mỗi không gian, chúng ta chỉ có thể hướng tinh thần tập trung vào một việc mà thôi, những thứ khác đều thành ra mơ hồ hết.



Thứ gông cùm ấy, phải chăng được đặt trong Tùng quả tuyến ở giữa hai hàng chân mày? Nghe nói cây bồ đề nơi Phật tổ tu thành chính quả, có rất nhiều chiết xuất Tùng quả tuyến này.



Trong hệ thống tu luyện của Đạo gia và Phật gia Trung Quốc, vị trí giữa hai chân mày là quan trọng nhất, được gọi với cái tên Linh Đài , liệu có phải là đường tắt tìm ra những bí ẩn xuyên suốt mấy trăm mấy nghìn năm vũ trụ, khiến con người có thể đắc đạo thành tiên?



Ảo Thạch liệu có thể mở ra Thiên nhãn?



Tagi Masamune tiếp tục nói: "Hôm đó Cáo Nâu đến tìm tôi, muốn tôi giúp y đánh cắp Ảo Thạch trong bảo tàng Cairo. Tôi định từ chối, không thể chỉ vì một vật quý nào đó mà từ bỏ tình cảm của mình với người Ai Cập. Nhưng y cứ quấn lấy tôi, khiến tôi nảy tính tò mò, bèn theo y sang Cairo một chuyến. Đầu tiên là trông thấy Ảo Thạch , rồi theo phương pháp mà y chỉ dẫn, tiếp cận với nó. Quả thực là một chuyện mà suốt đời này cũng không thể quên". Rồi Tagi thở dài: "Vì vậy tôi mới tin y, tin là lấy được Ảo Thạch rồi, chúng tôi có thể cùng nhau tận hưởng niềm vui sử dụng nó".



Tagi Masamune dùng đôi tay làm một điệu bộ ở hai mắt: "Nghe nói mỗi năm, vào lúc trăng sáng nhất, che Ảo Thạch lên hai mắt, áp cái khối bán nguyệt đó lên vùng giữa hai chân mày, là có thể trông thấy... trông thấy...". tựa hồ không tìm được từ ngữ thích hợp, mãi một lúc sau ông ta mới tiếp: "..thứ mà chỉ thần tiên mới trông thấy được".



Lăng Độ Vũ rất hiểu tâm trạng của Tagi Masamune. Có thể nói Tagi là người nắm được cả thế giới - quyền lực, tài sản, mỹ nữ, vinh dự, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng nói cho cùng vẫn là một con người, sự hô hấp bài tiết sinh lão bệnh tử không khác gì những kẻ ti tiện nhất. Sức tưởng tượng của nhân loại tuy lớn vô cùng không giới hạn, nhưng về xác thịt thì không bằng cả chim sẻ bay lượn trên trời. Ảo Thạch là diệu vật có thể đả phá tất cả mọi hạn chế đó. Tần Doanh Chính cầu tiên phương, Thường Nga nuốt tiên đơn, đều phản ánh khát vọng thoát ly thế tục của nhân loại.



Lăng Độ Vũ hỏi: "Lần ấy ông đến Cairo xem Ảo Thạch , nó được đặt trong tủ kính triển lãm, chạm vào cũng không được, tại sao vẫn có cảm giác đó?".



Tagi Masamune mỉm cười: "Suy luận của Lăng tiên sinh hết sức tinh tế, vì Cáo Nâu có bảo tôi, chỉ cần đặt ánh mắt chăm chú vào chính giữa khối bán nguyệt nhô lên đó, cũng có thể thấy được hiện tượng kỳ diệu, tất nhiên kém xa việc đưa Ảo Thạch lại gần sát mắt. Thử nghĩ xem chỉ với ánh mắt và tinh thần tập trung, đã có cảm giác kỳ diệu như vậy rồi, nếu thực sự khởi động Ảo Thạch , thì còn có thể đến mức nào nữa?".



Trong điển tích của Đạo gia Trung Quốc, mắt là nơi có sức mạnh thần bí nhất.



Nghe nói cả thân thể con người đều là âm, chỉ có hai mắt thuộc dương. Vì vậy khi tu đạo, điều quan trọng nhất, là phải tăng cường và mở rộng dương khí trong mắt, tận dụng nó để khử âm khí trong cơ thể. "Ngưng thần nhập khí huyết , chính là dẫn dương khí vào đan điền, dương hỏa phát, kết thành tiên thai. Đây tuy là một thuyết tương đối huyền hoặc, nhưng bất luận thế nào, cũng chứng tỏ một khía cạnh thần bí của nhãn lực. Ảo Thạch dường như có thể tận dụng được sức mạnh mà các ngành khoa học hiện nay vẫn chưa thể hiểu được.



Tagi Masamune lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi tin là ông có thể biết chút ít gì đó về chuyện này!".



Lăng Độ Vũ bắt đầu sinh thiện cảm với Tagi Masamune: "Vì sao ông muốn tôi giúp ông tìm Ảo Thạch "?.



Tagi Masamune đáp: "Tôi muốn mượn cái cassette một chút, bật một đoạn cho ông nghe".



Lăng Độ Vũ hết sức tò mò, không biết cassette thì quan hệ gì, hắn vui vẻ bảo: "Xin tự nhiên, đừng khách sáo!".



Tagi Masamune thò tay vào túi, lấy ra một hộp băng, cho vào trong khay chạy, rồi ấn nút play.



Bộ loa đặt ở hai góc phòng tức thời truyền ra những tạp âm lạo xạo.




Một tiếng cười của đàn ông vang lên.



Lăng Độ Vũ cảm thấy ớn lạnh, không rét mà run, thanh âm này đầy mùi vị tà ác ngụy dị, như của một kẻ thác loạn thần kinh.



Tiếng cười cuồng bạo tuôn ra, kéo dài phải đến một phút, rồi đột nhiên ngừng lại.



Chỉ còn những tiếng lạo xạo kỳ lạ.



Giây lát sau, giọng trầm thấp của một người đàn ông cất lên: "Tagi, ta là Cáo Nâu.



Ngươi là nô tài của ta!". Lại một tràng cười cuồng loạn.



Lăng Độ Vũ nhìn sang Tagi Masamune, nét mặt ông hết sức bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt, Lăng Độ Vũ nhận thấy một nỗi thất vọng sâu xa, tựa như thương xót sự thay đổi của Cáo Nâu.



Giọng đàn ông trong cassette lại vang lên: "Ngươi là nô tài, tất cả các ngươi đều là nô tài, quá khứ đã thế, hiện tại như thế, tương lai cũng thế, đời đời kiếp kiếp đều thế".



Đến phần cuối thì giọng nói trở thành những tiếng la hét điên cuồng.



Lăng Độ Vũ ghê rợn chỉ muốn tắt ngay cassette đi, đây đúng là một tên cuồng đồ tàn bạo hung ác.



Cassette truyền tới những tiếng thở gấp gáp, như của một con dã thú đang lao đến tàn sát đối thủ.



Cáo Nâu lại tiếp tục: "Tagi Masamune, hãy nghe đây, đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Bỏ bàn tay thối của ngươi ra, triệu hồi tất cả những thủ hạ săn đuổi ta, nếu không đừng trách ta không niệm tình cũ, ha ha...".



Tiếng cười vụt lịm đi.



Tagi Masamune tắt cassette.



Không khí trở lại yên tĩnh, đoạn băng vừa rồi khiến tâm trạng quá phiền muộn, trong thư phòng hiện giờ, đặc biệt tịch mịch.



Lăng Độ Vũ hỏi: "Trần Ngọ Bằng chết trong vụ nổ máy bay, theo ông có phải do Cáo Nâu làm không?".



Tagi Masamune gật đầu khẳng định: "Hẳn rồi. Theo lời bọn thủ hạ kể lại, tôi khẳng định là Cáo Nâu đã giết Trần Ngọ Bằng". Ông vừa nói vừa lấy chiếc băng từ trong cassette ra.



Lăng Độ Vũ hỏi: "Rốt cục là chuyện gì?".



Tagi Masamune nói: "Mấy năm nay tôi phái người đi khắp nơi tìm Cáo Nâu. Bốn tháng trước, bốn tên thủ hạ của tôi đã gặp y, ba tên chết thảm, đầu đều bị một vật cứng đập vào, mà súng giắt bên mình thì hoàn toàn chưa dùng đến; tên còn lại, rơi vào trạng thái điên cuồng, tôi mới tìm được nó nửa tháng trước đây, nó luôn nhắc đi nhắc lại hai câu...". Nói tới đây, nét mặt Tagi Masamune lộ vẻ kinh sợ, ông hạ giọng: "...là Họ vẫn chưa chết, họ ở phía dưới kia⬙".



Lăng Độ Vũ hỏi: "Là hai câu ấy ư?".



Tagi Masamune gật đầu đáp: "Khi nói câu đó, tay phải nó chỉ xuống đất. Bác sĩ kết luận nó đã sợ hãi quá nặng, e rằng không còn cơ hội hồi phục nữa".



Cùng lúc với câu trả lời Tagi chuyển ngay sang câu hỏi: "Lăng tiên sinh, ông có tin là có ma ám trong chuyện này không?".



Lăng Độ Vũ ngây người, Cáo Nâu thay đổi như vậy, nếu không phải do thần kinh thác loạn, thì chỉ có thể giải thích là bị ma ám.



Tagi Masamune nói: "Từ sau khi bốn tên thủ hạ của tôi, kẻ thì chết kẻ thì phát cuồng, tôi bắt đầu cảm thấy Cáo Nâu mà tôi đang đối phó, không đơn giản chỉ là một người điên, mà còn...", ngừng một chút ông tiếp: "...là một người đang được thế lực thần bí và tà ác nào đó làm hậu thuẫn. Vì vậy tôi mới nghĩ là phải đi tìm ông". Tiếp đó ánh mắt Tagi lộ vẻ kính cẩn: "Ba năm trước Lăng tiên sinh tay không chạy trốn khỏi khu rừng nguyên sinh ở Phi Châu, thoát được sự truy sát suốt một trăm dặm của bộ tộc ăn thịt người Mayas hung ác; đồng thời, đánh bại tay tù trưởng kiêm thầy mo được xưng tụng là vĩ đại nhất của Trung Phi. Những chiến tích ngạo thế như vậy, bản nhân rất bội phục.



Lăng tiên sinh lại là một đại sư về phép thôi miên, muốn đối phó Cáo Nâu, chẳng tìm ông thì còn tìm ai nữa?".



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên: "Ông biết về tôi rõ thế! Có điều đến giờ này dù ông không cho tôi tìm Cáo Nâu, tôi cũng không chịu. Vì Trần Ngọ Bằng, tôi quyết không thể bỏ qua cho y! Nhưng mà, nếu may mắn tìm được cả Ảo Thạch , tôi không dám đảm bảo sẽ đưa nó cho ông".



Tagi Masamune tỏ vẻ hiểu: "Tôi tôn trọng quyết định của ông, dẫu thế nào vụ giao dịch này vẫn có hiệu lực".



Lăng Độ Vũ gật đầu, ra ý đã rõ. Giờ đây vụ việc có vẻ minh bạch hơn nhiều rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy mờ mịt.



Có phải Ảo Thạch đã đem lại cho Cáo Nâu một sức mạnh như ma quỷ?



Ảo Thạch liệu có khả năng liên kết đến một thế giới quỷ thần.


Bình Luận (0)
Comment