Lăng Độ Vũ

Chương 41



Trên bàn ăn dài, Lăng Độ Vũ, Trác Sở Viên, Edwards, George cùng với hai đứa con của gã, và em của George là Meav đương lẳng lặng ngồi ăn cơm tối.



Vợ của George là Helen cố mời khách dùng cơm thêm.



Trác Sở Viên từ chối, nói: "Đã quá đú rồi chị à! Em ăn không nổi nữa, cảm ơn"



Helen cười nói: "Thân em ốm thế này, ăn thêm chút nữa có sao đâu".



Trác Sở Viên nói: "Chị nấu ăn rất ngon, nhưng em đầ quen ăn ít". Thật ra với tâm tình bây giờ nàng không còn hứng thú để ăn.



George rất hiểu tâm lý, bèn đỡ lời: "Em à! Tha cho cô ấy đi, cho anh thêm cơm đi"



Người em gái của George lúc này cũng đứng vậy, nói: "Các vị! Xin cứ tự nhiên, em cũng dùng xong rồi", bèn rời khỏi bàn chạy lên lầu.



Trác Sở Viên quay qua nói với George: "Em gái của anh cũng khá xinh đẹp".



George nhún vai cười.



Helen thêm vào: "Tuổi xanh là lứa tuối đầy hấp dẫn. Tôi thật muốn trở thành như cô ta"



Mọi người đều cười ầm lên, bầu không khí cảm thấy nhẹ hẳn lên.



Edwards nhìn về phía Lăng Độ Vũ, nói: "Anh có tin lời của Alfonso không?".



Lăng Độ Vũ hỏi lại: "Thế còn anh?".



Edwards thở hắt: "Nếu mà vụ án năm 1966 đó không phải là do tên súc sinh đó làm, thì tôi nhất định không tin một câu của Alfonso; nhưng hiện giờ tôi... tôi không biết, thật tôi không biết".



George chen vào: "Tôi thật rất mong muôn chuyến đi Hồ Điệp Cốc hồi sớm này chỉ là một cơn mộng, một cơn ác mộng".




Helen nói: "Hiện giờ đã tan sở, cũng không nên bàn chuyện công làm gì?".



Trác Sở Viên nói: "Em tán thành lời của chị Helen". Rồi quay sang Lăng Độ Vũ nói: "Nên nhớ rằng, chúng ta hiện đang đi nghỉ hè, sau buổi cơm tối nay em muốn anh dẫn em đi dạo phố, ở đây rất đẹp".



Lăng Độ Vũ định nói, thì Meav với bộ đồ tuyệt đẹp chạy ra, cười nói: "Chào các vị, xin chúc mọi người được ngủ ngon", liền vội chạy ra cứa chính mà đi.



George kêu gọi lại: "Nhớ về sớm đấy nhé!".



Meav không quay người lại: "Được rồi! Bạo chúa".



Mọi người lắc đầu cười.



George hói Helen: "Nó nói đi đâu vậy?".



Helen nhún vai đáp: "Con gái lớn bây giờ chỉ có trời mới biết chúng nó làm gì!".



Đứa con trai lớn của George khẽ nói: "Con biết cô đi đâu, hôm nay lúc chúng con trên đường từ công viên đi về, đột nhiên xe bị hư, có anh chàng nọ đến sửa xe cho tụi con, và còn hẹn với cô của chúng con".



George thuận miệng hỏi: "Tên đó có đẹp trai không?".



Đứa con út tranh vào nói: "Rất đẹp trai.." đưa ngón tay cái lên ra chiều tán thưởng: "Rất cao ráo, nhưng mà ánh mắt nhìn người ta rất kỳ lạ, khi anh ấy nhìn cô, ánh mắt lại phát quang, còn khi nhìn về phía chúng con, như không thấy chúng con vậy".



Lăng Độ Vũ đột nhiên dừng lại, mặt trông thật khó coi.



Edwards cũng giật bắn người lên, buông dao nĩa.



Trác Sở Viên nói: "Không thể khéo đến như vậy hả?".



George vội rút tấm ảnh của ]ack từ trong lòng mình ra, cùng nói với hai con của mình: "Có phải là hắn không?".



Hai đứa bé cùng kêu lên, nói: "Là hắn! Đúng là hắn!".



Helen kêu lên: "Chuyện gì vậy?".



George gương mặt trắng bệch hỏi: "Người đó hẹn cô của con ở chỗ nào?".



Đứa lớn nói: "Hình như là, hình như là...".



Đứa kế nói: "Là rạp Lệ Hoa".



Chiếc xe Jeep của bọn họ chạy rất nhanh, so với bình thường phải là một tiếng đồng hồ lộ trình, nhưng rút lại còn có nữa tiếng lái là đến rạp Lệ Hoa.



Cảnh sát trực hôm nay cùng với toàn bộ cảnh viên trong trấn đến hiện trường sớm hơn mười phút so với bọn họ, nhìn thấy bọn họ tới, tỏ ra lo lắng đi đến trước nói: "George, có người nhìn thấy xe của em gái anh đậu bên kia đường hí viện, và đón người thanh niên cao lớn, rồi chạy về hướng chính nam".



Edwards hỏi: "Có đưa hình cho người đó coi không?".



Viên cảnh sát trực đó đáp: "Có! Nhưng người đó không nhìn thấy rõ mặt múi người thanh niên đó, hắn từ trong bóng tối xuất hiện, và trước đó không ai thấy qua hắn".



Sắc mặt George trông càng khó coi thêm, gã không nói ra lời.



Trác Sở Viên bình tĩnh nói: "Chúng ta lập tức tập trung lại lực lượng mới bủa lưới lùng kiếm, kêu gọi tất cả các lực lượng đi tìm bọn họ".



Lăng Độ Vũ lắc đầu nói: "Cũng vô dụng thôi, kinh nghiệm đã chứng minh đều đó".



George mất đi tự chú, gào thét lên: "Chẳng lẽ không màng đến việc này hay sao? Nó là đứa em gái duy nhất của tôi!".



Mọi người đều bất bình nhìn Lăng Độ Vũ.



Trác Sở Viên rất hiểu rõ Lăng Độ Vũ, bèn hỏi: "Thế anh liệu việc này như thế nào?"




Ánh mắt Lăng Độ Vũ lộ ra vẻ cương quyết, quay về Edwards nói: "Anh có thể gọi trực thăng lại ngay được không?".



Thần sắc Trác Sở Viên và Edwards bỗng sáng lên, liền cho người đi làm.



Lăng Độ Vũ nhìn George, vồ lấy vai gã, giọng rắn chắc nói: "Jack đã đến đây, tức có hai khả năng: khá năng thứ nhất là hắn theo chúng ta tới đây, vân đề này không mấy chính đáng, nếu như là như vậy, thì mục tiêu chính là tôi, chứ không phái Meav, như thế là đã rút dây động rừng".



"Khá năng thứ hai là hắn đi đến đây là có mục đích, hơn nữa hiện tại hắn đã dắt theo Meav đến một nơi nào đó, chỉ có hoàn cánh ở nơi đó mới làm cho hắn hoàn toàn thỏa mãn...



George nói: "Tôi hiểu rồi, anh muốn nói cái tên ác ma đó đem Meav đi đến Hồ Điệp cốc?



Lăng Độ Vũ gật đầu nói: "Vậy thì nên đánh cá một ván bài, nếu ta thắng, thì được luôn vốn lần lời". Tiếp đó, quay lại nói với Edwards: "Chúng ta cùng hành động, một bên sai người đi tìm lùng kiếm, chúng ta đi đến Hồ Điệp cốc để đón hắn".



Hai chiếc trực thăng men theo vùng núi cao bay tới, bọn họ cố tình bay một vòng lớn, từ Tọa Ngư trân lên núi vào cốc ngược hẳn với đường bay thẳng đến Hồ Điệp cốc, để tránh sự chú ý của Jack.



Lăng Độ Vũ nói với Edwards: "Tôi có một đề nghị, nếu như các anh đây không chịu tiếp nhận, thì hành động lần này hẳn phái thất bại".



Mọi người lộ vẻ xúc động.



Ewards gật đầu nói: "Lăng tiên sinh xin ngài hăy nói thử xem! Tôi nhất định tôn trọng ý kiến của ngài".



Lăng Độ Vũ nói: "Lát nửa chỉ một mình tôi vào trong cốc mà thôi, các anh chỉ nên đợi ở hơn ba dặm ngoài".



Trác Sở Viên kêu lên: "Vậy sao được, thế thì quá nguy hiểm".



George bèn thốt: "Không được! Tôi phải tự đi".



Chỉ có Evvards là người trầm tĩnh nhất, gâ trầm giọng hỏi: "Anh có lý do gì lại phải mạo hiểm như vậy?".



George không còn kềm nén được nữa, kêu lên: "Vì y muốn làm anh hùng!".



Edwards níu giữ George lại, trông về hướng Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ không chút tức giận, chỉ lạnh lùng nói: "Còn nhớ câu chuyên của Alfonso không? Trong một khoảng cách xa, Jack vẫn có thể có vận dụng tâm linh truyền cảm, loại dị năng này có thể khống chế tâm thần con người. Đó cũng giải thích được nguyên nhân vì sao cho đến bây giờ vẫn không tìm thấy bóng dáng của hắn, hắn cùng dùng cùng một loại dị năng đó để tra ra mật mã cửa ra vào chung cư, và còn khiến cho những người ở xung quanh đắm chìm trong giấc ngủ mê, thậm chí ngay đến xe Meav đột nhiên bị hư, đều do hắn làm ra".



Sắc mặt mọi người đều nhợt nhạt, ví như ]ack có loại siêu cảm kinh người như vậy, cộng thêm dị thể giết không thể chết, con người còn phương pháp nào để đối phó hắn?



Lăng Độ Vũ nói tiếp: "Nhưng loại dị năng của hắn, hiển nhiên có sự hạn chế ở khoảng cách, cho nên Temazu mới hạ lệnh cho em là Alfonso lánh xa nơi khác, đợi đến lúc năng lực thật yếu nhược mới trở về. Vì thế nếu như chúng ta lánh ớ nơi xa, Jack càng không thể phát giác được trong Hồ Điệp cốc đã bủa lưới đợi hắn".



Edwards nói: "Thếcòn anh thì sao? Hắn dễ dàng biết được anh ớ đâu".



Lăng Độ Vũ cười khiêm nhường, nói: "Nếu dúng như Alfonso nói, tôi cũng là người có dị năng, có thể tránh được tâm linh tra xét của hắn, thôi thì làm như thế này vậy! Đây cũng chỉ là phương pháp duy nhất, thời gian không còn nhiều nữa, anh nên quyết định ngay".



Edwards lẩm bẩm một lúc, đưa một hộp nhỏ, nói: "Được! quyết định như vậy". Chỉ vào nút ấn trên hộp, nói: "Đây là máy truyền tin, một khi anh gặp Jack, xin ấn vào nút này, chúng tôi cấp tốc tới"



Trác Sở Viên lo lắng, nói: "Độ Vũ!".



Lăng Độ Vũ ôm nàng vào lòng, dịu giọng nói: "Em biết mà, đây là phương pháp duy nhất".



Nhìn theo bóng trực thăng bay xa, Lăng Độ Vũ tập trung tinh thần, xuyên qua cốc địa, đi đến căn nhà tranh của Alfonso.



Trăng đã lên cao. Ánh trăng âm u, bóng cây trùng trùng, như nói không ra điềm kỳ lạ.



Lăng Độ Vũ hít một hơi dài, đem hơi vào Khí hải huyệt ở Đan điền. Ớ một người bình thường không có tinh thần tu dưỡng, thì tinh khí chạy tán loạn, còn gọi là khí hoán thần trì, vì thế rất dễ mỏi mệt, nhưng với loại người khổ hạnh từ nhỏ như Lăng Độ Vũ, tinh khí ngưng tụ, hoàn toàn không tan. Vì thế chàng mới nắm chắc nguyên nhân Jack dùng tâm linh để rà xét.



Căn nhà tranh của Alfonso hiện ra ở tận cuối đường tiểu lộ, cửa lớn đóng kín.



Trong lòng Lăng Độ Vũ dâng lên cảm giác không ổn, lẹ làng gia tăng tốc độ đi tới.




Chàng đẩy cửa vào, thận trọng nhìn vào.



Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, một bóng đen ngay giữa phòng, tư thế rất kỳ lạ.



Lăng Độ Vũ hít một hơi dài, chàng đã biết đã xảy ra chuyện gì.



Alfonso đã treo cổ tự tử.



Trước lúc Jack trớ lại tìm ông ta báo thù, ông ta đã sớm tự kết liễu sinh mạng của mình. Trong sáu mươi năm qua, ông ta sống trong sự sợ hãi, bây giờ tất cả đều kết cuộc bằng tử vong. Còn cảnh tượng sau khi chết, thì không thể biết được.



Chàng lại gần thi thể Alfonso, định tháo đem xuống, một ý nghĩ chợt dâng lên, khiến cho chàng dừng lại.



Mắt chàng dò xét xung quanh, trong phòng bày biện sơ sài, bên trên vách tường đất treo một cái rìu, còn có một cây cung lớn với một ống tên, là vật săn bắn của Alfonso, bên góc phòng còn đặt một tấm lưới móc câu.



Lăng Độ Vũ trong lòng rộn lên, đem cây cung to xuống, kéo thứ dây cung, thầm khen đúng là loại cung mạnh.



oOo



Cũng cùng lúc dó, một bóng đen đang ôm một thiếu nữ đang bước vào cốc, tốc độ của hắn rất nhanh, ôm một người mà không cảm thấy mất sức.



Dáng người hắn rất quen thuộc, không bao lâu, đầ đến trước căn tranh của Alfonso.



Từ từ buông thiếu nữ trong lòng mình ra, từng bước đi đến trước căn phòng nhỏ. đến trước cửa thì ngừng lại, hắn tựa như âm hồn lẳng lặng đứng tại đó, bồng ngửa đầu rú lên, vang dội khắp vùng núi.



"Alfonso! Alfonso! Ta biết ngươi ở trong đó, ta biết! Ngươi tiến bộ rất nhiều, cho đến khi tới đây, ta mới có cảm giác ngươi vần còn sống, cảm giác tới sức từ trường của sinh mạng ngươi". Âm thanh của hắn và tiếng rú của hắn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, rất ôn hoà, thậm chí có thể nói là rất êm tai.



Trong phòng không thấy động tịnh.



Jack cười dài, đầy mùi vị bi tráng thê lương: "Ngươi tưởng là có thể giết ta được sao? Không! Không có thể được. Các ngươi vẫn không có phương pháp để giết ta, chỉ cần ta còn một chút tế bào, ta sẽ vẫn có thể sống trở lại. Alfonso! Ta đã về rồi, ta đã về rồi!".



Hắn xông vào phòng, bỗng thu hồi tư thế, đứng trước thi thể Alfonso.



Nhìn thi thể Alfonso treo lơ lừng giữa phòng, hắn ngơ ngấn xuất thần. Chuyên lạ xáy ra.



Một múi tên bén từ giữa hai chân của Alfonso "phập" một tiếng bắn mạnh ra, hắn thôi lui, mũi tên ghim hắn vào tấm ván cửa.



Ác thú kêu gào thống khố, vận dụng công lực, cả người lẫn cửa đều bay ra ngoài phòng.



Hắn cùng với tấm ván cửa rơi ra trước cửa ngoài tiểu lộ, sức đi của mũi tên thật mạnh, đâm sâu vào gỗ, trong lúc văng ra cũng không tách rời.



Lăng Độ Vũ phóng tới, tay vươn lên, một tấm lưới lớn trùm xuống đầu hắn, cả người lẫn cứa đều bị bao bọc.



Jack lúc đó mới giây dụa tách thân ra khỏi tấm cửa cây.



Lăng Độ Vũ bèn kéo dây lưới vào, liền kéo ngã hắn, trong lưới treo toàn là lưỡi câu, không bao lâu hắn biến thành người máu. Hắn càng giằng co, lưới càng siết chặt hơn, mười mấy lưỡi câu móc vào da thịt hắn, trong khoảnh khắc hắn không thể cử động được nữa.



Tiếng trực thăng từ xa truyền đến.



Lăng Độ Vũ nói không sai, bọn họ lần này thắng cá vốn lẫn lời.


Bình Luận (0)
Comment