Lăng Độ Vũ

Chương 50



Các con tin lần lượt rời khỏi máy bay.



Giờ chỉ còn lại hơn hai chục vận động viên, hai phi công, Lăng Độ Vũ và tám tên không tặc.



Đương nhiên, còn có cô gái che mạng kỳ lạ kia nữa.



Nàng đứng ở phía đầu máy bay, thân thể nhỏ nhắn giấu bên trong chiếc áo dài Arab rộng thùng thình, khuôn mặt xinh đẹp chị che phủ bởi tấm mạng mỏng.



Tất thảy đều đang đợi Mokim xuất hiện.



Tuy cô gái không hề động đậy, nhưng Lăng Độ Vũ vẫn có thể từ những rung động nhỏ nhất trên cơ thể nàng, nhận ra hô hấp đang nhanh dần.



Từ nãy đến giờ, nàng luôn biểu lộ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng.



Sự khẩn trương này có phải là do đây là thời khắc quan trọng? Hay là do nàng ta sắp được gặp "ngài Mokim"?



Giữa bọn họ rốt cục có quan hệ thế nào?



Tại sao phải giết người để ép Mokim xuất hiện?



Mokim tại sao không muốn để họ cứu đi?



Một loạt các vấn đền nảy ra khiến đầu Lăng Độ Vũ như muốn nổ tung.



Chiếc cầu thang lên máy bay chợt vang lên tiếng chân người.



Có người đang chậm rãi bước lên.



Mọi ánh mắt đều tập trung ra ngoài cửa.



Một người Arab cao lớn chậm rãi bước vào bên trong.



Mặt ông ta đầy những nếp nhăn, xem ra ít nhất cũng phải hơn tám mươi tuổi, thân hình gầy gò, nhưng bước chân vẫn tràn đầy sức mạnh. Da ông ta đen hơn so với da người Arab bình thường, có thể là do có chút huyết thống của người da đen.



Gã lùn quát:



- Giơ tay lên!



Ông già như chẳng nghe thấy gì, quay sang phía cô gái Arab, trong mắt lộ ra vẻ hết sức kỳ quái, chậm rãi hỏi:



- Là cô à?



Cô gái nhẹ giọng đáp:



- Là tôi! Sao lại không phải là tôi chứ?



Tiếp đó lại thở dài một tiếng:



- Đây là ngọn nguồn của mọi nỗi khổ?



Ngoại trừ Mokim và tám tên không tặc ra, mọi người đều không ai hiểu cô gái đang nói gì.



Không một ai hiểu được hai người họ đang nói gì.



Mokim như không dám tin, lắc đầu nói:



- Cho tôi xem qua một lần được không?



Cô gái trầm ngâm chừng vài giây, sau đó đưa cánh tay thanh tú lên tháo mạng che mặt xuống.



Đó không phải là vẻ đẹp của con người, mà là của một nữ thần nơi thiên giới.



Lăng Độ Vũ, Mokim, thậm chí cả tám gã không tặc đều không có cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt nàng, cứ đắm đuối nhìn như say như dại.



Cô gái lại kéo mạng che mặt lên.



Một tiếng thở dài kinh ngạc vang lên.



Mokim hít sâu vào một hơi nói:



- Thật khiến người ta khó mà tin nổi, cô trở nên xinh đẹp thế này rồi, có vui vẻ không? Maren?



Lăng Độ Vũ thầm cảm thấy kỳ lạ, câu nói này của Mokim nghĩa là gì? Lẽ nào trước đây cô ta không phải như thế này?



Maren quay người đi, lạnh lùng nói:



- Giam ông ta vào một góc riêng, thông báo cho chính phủ Cuba biết, phải dẹp sạch mọi trướng ngại vật trên đường băng, chúng ta sẽ thả hết những người còn lại, chỉ giữ lại hai viên phi công.



Đám không tặc liền lập tức thực thi mệnh lệnh của nàng ta.



Sự chờ đợi làm người ta nôn nóng đến phát điên.



Hắn đã từng lăn lộn không biết bao nhiêu kinh hiểm trong đời, nhưng chưa lần nào thử qua mùi vị tiến thoái lưỡng nan, không biết làm gì như lúc này.




Điều khiến hắn đau đầu nhất tính là tên lùn Duma hung mãn đang đứng phía sau.



Hắn cảm nhận được địch ý và sát khí của Duma với mình.



- Đến lượt mày rồi!



Một gã không tặc huơ họng súng về phía Lăng Độ Vũ ra, ra lệnh cho hắn bước ra cầu thang.



Lăng Độ Vũ cẩn thận bước lên hai bước, tiến ra phía cửa.



"Cách!".



Lăng Độ Vũ lập tức nghĩ đến khẩu súng lục của Duma và khuôn mặt mơ hồ bầy nhầy máu thịt của ông già vừa bị hắn sát hại.



Trong đầu hắn lập tức hiện ra đối sách.



Cơ hội duy nhất chính là dựa vào thân thủ nhanh nhẹn của hắn, nhảy nhanh xuống bên dưới cầu thang.



Đó là chỗ duy nhất có thể tránh được họng súng chuẩn xác như thần của Duma.



- Bước xuống!



Tên không tặc mất kiên nhẫn đẩy nhẹ sau lưng hắn.



Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn quanh quất.



Vận động viên cuối cùng đang chạy về phía một đám cảnh sát vũ trang Cuba cách đó chừng hơn hai trăm mét.



Toàn thân Lăng Độ Vũ chấn động.



Trong đám cảnh sát vũ trang đó, có hai người đàn ông mặc thường phục. Một trong hai người dáng người lùn thấp, mạnh khỏe, sắc mặt âm trầm, tuổi ước chừng ngoài bốn mươi, đây chính là cục trưởng cục tình báo Cuba, kẻ nổi tiếng thế giới về sự ác độc, kẻ thù không đội trời chung của Lăng Độ Vũ, thượng tá Nico, đồng thời cũng là kẻ mà hắn không muốn gặp nhất trong thời khắc này.



Nico dường như cũng ngạc nhiên khôn tả, đưa tay giật lấy chiếc ống nhòm, nhìn về phía hắn.



Lăng Độ Vũ có thể tưởng tượng ra sự vui mừng hân hoan của một con hổ khi có chú dê non tự sà vào miệng mình.



- Cút xuống!



Lăng Độ Vũ cười khổ.



Hắn buộc phải chọn lựa giữa bị Duma giết chết, hoặc rơi vào tay Nico để chịu cực hình.



Một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống hắn. Đột nhiên hắn nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, tên lùn Duma nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc hắn chỉ bằng một phát súng như vậy.



Lăng Độ Vũ đã tay không chế phục gã trước mặt đồng đảng, làm mất uy tín của gã, lẽ nào gã lại chịu để yên cho hắn? Chắc chắn gã sẽ bắn hỏng tứ chi của gã trước, khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.



Đây cũng là nguyên nhân Duma không dùng súng máy mà dùng súng lục.



Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu khiến Lăng Độ Vũ đưa ra quyết định hành động.



Quân tử không vì cái lợi trước mắt.



Hắn chầm chậm nhấc chân lên, bước xuống bậc thang.



Sức mạnh toàn thân dồn hết xuống chân phải, khi chân trái vừa chạm xuống cầu thang, hắn sẽ dụng toàn lực đạp mạnh chân phải, cả người sẽ lao xuống, sau đó lộn nhào xuống bên dưới cầu thang.



Chân trái của hắn từ từ hạ xuống.



Thân thể Lăng Độ Vũ giờ như một mũi tên chờ buông cung.



Cú lao này sẽ phải vận hết lực của eo hông để ổn định thân mình.



Chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó.



"Bằng bằng!".



Hai tiếng hự nhẹ vang lên trong khoang lái.



Người của Nico quỳ xuống, giương cao súng ngắm bắn tỉa.



Lăng Độ Vũ cấp tốc lùi ngay lại.



Chỉ thấy mấy tên không tặc bên trong máy bay lộ vẻ khẩn trương, lo lắng nhìn về phía cửa khoang lái.



Lăng Độ Vũ thầm nhủ: "Trời giúp ta rồi!".



Hắn nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, trong chớp mắt đã lao vào giữa hai tên không tặc, hai cùi tay cùng lúc thúc mạnh vào be sườn chúng.



Hai gã không tặc đổ gục xuống, Lăng Độ Vũ vươn nắm lấy khẩu súng máy của một gã không tặc, định giằng ra. Nào ngờ đối phương cũng chẳng phải hạng vừa, tuy rằng đang đau đớn nhưng vẫn nghiến răng giữ chặt khẩu súng, khiến trong nhất thời hắn cũng khó mà giật ra được.



Lăng Độ Vũ thầm kêu hỏng bét.



Một họng súng lạnh ngắt dí vào lưng gã.



Tiếng nói lạnh lùng của Duma vang lên:



- Dừng lại! Giơ tay lên!



Lăng Độ Vũ thở dài, chậm rãi đưa hay tay lên cao.



Duma trầm giọng mắng:



- Thằng nhóc! Mày chết đến nơi rồi!



Lăng Độ Vũ thấy tim mình như thắt lại, thất bại kiểu như thế này, thực hắn chẳng chút cam tâm.



Hắn cảm thấy tử thần đang tiến đến, cất tiếng cười man dại với gã.



- Dừng tay!



Duma gắt lên:



- Tại sao? Tôi nhất định phải giết chết hắn!



Giọng nữ nói:



- Duma, hôm nay anh đã giết hai người rồi, thế còn chưa đủ hay sao? Để hắn quay lại đây! Liao! Có phải hắn không?



Lăng Độ Vũ chậm rãi quay mình lại.



Thánh Nữ mặt trùm khăn, đầu đội mũi, đứng đó nhìn gã.



Gã đàn ông tên gọi Liao bên cạnh cô ta chỉ tay vào mặt Lăng Độ Vũ nói - Chính là anh ta! Anh ta nói mình biết lái máy bay đó!



Lăng Độ Vũ ngây người, sực nhớ ra vừa nãy đã từng nói với gã không tặc này, mình cũng là phi công.



Thánh Nữ lạnh lùng nói:



- Ngươi nói có thật không?



Lăng Độ Vũ nhún vai:



- Thề có Thánh Ala, tôi chưa từng bao giờ nói dối.



Duma tức giận quát:



- Đồ lừa bịp dị giáo, mày không có tư cách nhắc đến cái tên thần thánh của thánh Ala.



Thánh Nữ không để ý đến gã lùn:



- Bây giờ là lúc chứng minh lời nói đó của ngươi rồi. Nhớ kỹ, cái giá cho việc nói dối đắt lắm đó!



Chiếc máy bay lại từ từ chạy trên đường băng.



Thi thể của hai viên phi công được kéo ra khoang ngoài.



Bên cạnh họ có hai khẩu súng ngắn.



Bọn không tặc đương nhiên không nói cho gã biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lăng Độ Vũ cũng thầm đoán được hai viên phi công này nhất định đã từng được huấn luyện chống phần tử khủng bố, bên cạnh ghế ngồi chắc có giấu súng ngắn tự vệ, thừa lúc hỗn loạn, họ định khống chế lại máy bay, nhưng nào ngờ, kết quả là cả hai cùng chết thảm.



Chiếc điện đàm trong khoang lái vang lên tiếng nói từ đài chỉ huy:



- Phi công, lập tức trả lời! Lập tức trả lời! Hãy dừng máy bay lại! Các người không thể thành công được đâu!



Mấy họng súng lạnh ngắt dí vào sau lưng Lăng Độ Vũ.



Gã lùn Duma rút súng bắng vỡ chiếc điện đàm, quát Lăng Độ Vũ:



- Nhanh lên! Nếu không ta giết!



Lăng Độ Vũ thầm nhủ: "Dù ngươi không nói, ta cũng phải bất chấp tất cả để chiếc máy bay này bay lên, thật không ngờ lại có lúc cả địch lẫn ta đều muốn chạy trốn như thế này, cuộc đời thật lắm chuyện không như ý.



Tiếng còi xe cảnh sát vang lên ầm ĩ đuổi theo hai bên chiếc máy bay.



- Nhanh lên, bọn chúng đuổi tới rồi!



Ít nhất là hơn mười chiếc xe đang lao lên như bay từ phía sau.



Lăng Độ Vũ có một ý nghĩ rất kỳ quái, đó là những kẻ truy đuổi này dường như chỉ vì hắn mà đến, chẳng hề liên can đến bọn không tặc, bởi hình như phía chính phủ Cuba giao ra Mokim một cách rất dễ dàng.



Đường băng xuất hiện mỗi lúc một nhiều xe cảnh sát.



Lăng Độ Vũ một mặt điều động động cơ máy bay, một mặt nhanh chóng tăng tốc lên tới cực điểm, hắn phải cho máy bay bay lên trong thời gian ngắn nhất để tránh đối phương chặn phía trước mặt, biến thành chướng ngại vật trên đường băng.



Hai chiếc xe thiết giáp đuổi tới, chạy song song với máy bay, dần dần vượt lên.



Duma cuống cuồng giục:




- Nhanh lên! Nhanh lên!



Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của Thánh Nữ vang lên phía sau:



- Câm miệng!



Lăng Độ Vũ vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy kinh ngạc, trong giây phút nguy cấp như vậy mà Thánh Nữ vẫn lạnh lùng bình tĩnh như vậy, thật khiến người ta khó mà tin được, đặc biệt là khi cô ta dường như mới chỉ hơn hai chục tuổi đầu.



Lăng Độ Vũ nghiến răng, kéo cần điều khiển máy bay.



Máy bay từ từ rời khỏi đường băng, chênh chếch bay lên.



- Băng!



Bên trái khoang điều khiển lập tức hiện ra mấy lỗ thủng lớn, một tên không tặc rú lên một tiếng thảm thiết, lăn xuống sàn, máu tươi nhuộm đỏ cả tấm thảm.



Không khí ùa vào từ các lỗ thủng, áp lực giảm thấp, cả chiếc máy bay lệch hẳn sang phía phải.



Lăng Độ Vũ gầm lên:



- Mau bịt lỗ thủng lại!



Mấy tên không tặc lần này thật biết nghe lời, bổ người đến bên lỗ thủng, dùng tay bịt chặt lại.



Lăng Độ Vũ nghiến răng, tăng tốc độ động cơ, chiếc máy bay rung lên mấy lượt, cuối cùng cũng khôi phục lại được thế thăng bằng.



Đường băng dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.



Lăng Độ Vũ thầm đoán người bắn phát súng vừa rồi có điến chín phần mười là Nico, chỉ có thứ thâm cừu đại hận như vậy, mới có thể khiến ông ta bỏ mặc sống chết của hai viên phi công, cam tâm mạo hiểm ra tay. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa, đó là Nico đã hận hắn đến thấu xương như vậy, tại sao không bắn hạ cả chiếc máy bay cho rồi.



Nếu như tất cả cảnh sát đặc biệt Cuba ở sân bay cùng lúc khai hỏa, vậy thì cả hắn lẫn bọn không tặc sớm đã biến thành heo quay từ lâu rồi.



Chợt nghe tiếng Thánh Nữ vang lên từ phía sau:



- Làm tốt lắm!



Dù là khen ngợi, nhưng Lăng Độ Vũ cũng không nhận ra một chút hỉ nộ ai lạc gì trong lời nói của cô ta.



Lăng Độ Vũ cười khổ nói:



- Tốt nhất cô nên nghĩ cách bít những lỗ hổng kia lại, bằng không, chỉ sợ chúng ta sắp phải tìm chỗ hạ cánh khẩn cấp đó.



Thánh Nữ liền nói:



- Chuyện này anh yên tâm, việc này để cho bọn họ.



Lăng Độ Vũ nghiêng đầu lại nhìn thì thấy bọn Duma đang dùng quần áo nhét vào các lỗ hổng, đương nhiên đây chỉ là biện pháp quyền biến, khi máy bay ở trên không, một lỗ thủng bằng đầu kim cũng đủ dẫn đến nguy hiểm tới tính mạng rồi.



Máy bay lúc lên lúc xuống, cơ hồ như không thể khống chế được.



Lăng Độ Vũ cố giữ độ cao 10km so với mặt đất, hi vọng máy bay có thể ổn định bay tiếp.



Một tên không tặc đưa tấm bản đồ ra trước mặt hắn, chỉ tay vào một điểm màu đỏ nói:



- Hạ cánh xuống chỗ này!



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên:



- Đó là sa mạc Sahara, làm gì có sân bay mà hạ cánh?



Miệng thì hắn nói vậy, nhưng lại thầm vận dụng hết khả năng của các tế bào não, ghi nhớ thật kỹ mọi chi tiết trên tấm bản đồ.



Tên không tặc cười bí hiểm nói:



- Hãy nhìn cái hồ lớn bên cạnh điểm đỏ. Đó là hồ Chad, ở phía bắc hồ đó 50km, ở giữa thung lũng Badalay và sa mạc Douz có một ốc đảo nhỏ, ở đó có chỗ hạ cánh được.



Lăng Độ Vũ vẫn muốn kháng nghị, nhưng một họng súng đã dí vào sau gáy hắn, cùng với đó là giọng nói thô lỗ của Duma:



- Thằng nhóc, câm miệng lại. Bảo ngươi làm thế nào thì làm đi!



Lăng Độ Vũ tức giận, cười gằn nói:



- Được thôi! Ta không làm đấy! Ngươi giỏi thì bắn đi!



Hơi thở phì phò của Duma vang lên sau lưng Lăng Độ Vũ, hiển nhiên là gã đang rất tức giận.



Lăng Độ Vũ lại tiếp tục chọc tức gã:



- Nhớ kỹ! Đừng có bắn trượt đấy! Bằng không lại thêm một lỗ thủng nữa!



Thánh Nữ chợt gắt giọng quát:



- Duma! Bỏ súng xuống!



Duma cung kính nói:



- Vâng! Alana! Tôi xin lỗi!



Lăng Độ Vũ hơi ngẩn người ra, hắn cũng lờ mờ hiểu được tiếng Arab, tuy không phải tinh thông lắm, nhưng cũng biết được Alana có nghĩa là Thánh Nữ, rốt cục cô gái này là thần thánh phương nào vậy?



Lăng Độ Vũ thầm nhủ: "Bây giờ không nói chuyện điều kiện ra thì đúng là thằng ngốc". Nghĩ đoạn, liền lên tiếng:



- Bỏ súng xuống cũng không có tác dụng đâu, con người tôi ghét nhất là bị người khác sắp xếp!



Mấy tên không tặc tức giận định lao đến.



Giống như một bầy ác thú vây lấy vật săn của chúng vậy.



Máy bay chợt lắc lư dữ dội, rồi rơi nhanh xuống, khiến ruột gan chúng như muốn đổi chỗ cho nhau vậy.



Thánh Nữ thản nhiên nói:



- Nói điều kiện của anh đi!



Lăng Độ Vũ nói:



- Sau khi hạ cánh thành công, phải bảo đảm an toàn cho tôi, đồng thời đưa tôi ra khỏi sa mạc, đến một thành phố gần nhất.



Duma hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn cố nhịn cơn giận, không nói tiếng nào.



Thánh Nữ Maren trầm ngâm giây lát rồi nói:



- Được, như vậy rất công bằng. Tôi đồng ý.



Lăng Độ Vũ nói:



- Thề có thánh Ala.



Thánh Nữ nói:



- Thề có thánh Ala, có điều anh phải bảo đảm không được tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến chúng tôi cho người khác biết.



Lăng Độ Vũ cười cười nói:



- Cô có thể yên tâm, tôi không hề có bất cứ hứng thú gì với những việc mà các người làm, cũng không phải là người phụ trách tổ trọng án.



Cửa khoang lái bật mở, một tên không tặc bước vào nói:



- Alana! Xin người hãy cứu Russ, tử thần đã trói chặt linh hồn của anh ấy lại rồi, chỉ có người mới có thể mở ra mà thôi!



Lăng Độ Vũ nhún vai, lưu tâm lắng nghe. Thương thế của gã không tặc kia khá nặng, mất máu quá nhiều, e rằng Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu nổi, lẽ nào Thánh Nữ này lại có khả năng hồi sinh?



Thánh Nữ thở dài u uất nói:



- Năng lực của ta đang giảm sút, thực không thể tổn hao thêm nữa!



Một tiếng thở dài đã để lộ ra mặt nữ tính của Thánh Nữ, thật khiến lòng người phải điên đảo, song câu nói của nàng, lại khiến cho Lăng Độ Vũ như rơi vào một màn sương mờ, không hiểu gì hết.



Gã không tặc quỳ xuống, cúi đầu nói:



- Thánh Nữ! Xin người rộng lòng! Russ là anh ruột của Badu này, cha chúng tôi sẽ đau lòng đến chết khi nghe tin về cái chết của anh ấy!



Liao cũng quỳ xuống bên cạnh gã, van cầu:



- Thánh Nữ! Người là cứu tinh của bộ tộc chúng ta! Mokim đã ở trong tay chúng ta rồi, chỉ cần tìm được "Ngữ Thần Khí", năng lực của người sẽ khôi phục lại như biển lớn...



Thánh Nữ trầm mặc một hồi rồi khẽ gật đầu:



- Được rồi!



Đoạn quay người bứoc ra.



Máy bay lúc này đã bay qua Đại Tây Dương, đến trên bầu trời châu Phi, chỉ còn cách nơi hạ cánh chừng bốn giờ bay nữa.



Lăng Độ Vũ như có bão tố ở trong lòng.



Sự tình so với tưởng tượng ban đầu của hắn còn phức tạp hơn gấp nhiều lần.



Thánh Nữ này, không chỉ có một vẻ đẹp quyến rũ mê hồn, mà còn sở hữu một sức mạnh kỳ dị, có thể cứu người, vì vậy nên mới được những chiến sĩ dũng mãnh người Arab này tôn làm người nhà trời.



Hắn lại nghĩ đến thứ năng lượng giống như "từ tính" của nàng.



"Ngự thần khí" mà Liao nói là thứ gì? Xem ra đây chính là nguyên nhân mà bọn họ tìm đến Mokim.



Mokim là người thế nào? Tại sao chính phủ Cuba lại dễ dàng giao ông ta ra như vậy?



Lăng Độ Vũ quay đầu lại hỏi Liao:




- Các anh thuộc bộ tộc nào vậy?



Duma đứng phía sau liền quát:



- Câm miệng! Chuyên tâm lái máy bay đi!



Liao nói:



- Là người tộc Telagukante, con cháu chân chính của thánh Ala.



Duma tức giận trách:



- Liao! Tại sao anh nói cho tên lừa đảo dị giáo này biết?



Liao lạnh lùng đáp:



- Ân oán của anh và anh ta tôi không quan tâm, chỉ cần biết nếu không có anh ta, tất cả chúng ta sớm đã chết hết ở sân bay rồi. Nếu anh không phục, vậy có thể cùng anh ta tổ chức Mosaisa.



Mosaisa là hình thức quyết đấu đến chết của các dân tộc trên sa mạc.



Duma hừ một tiếng nói:



- Tôi sẽ làm vậy đấy.



Lăng Độ Vũ không để tâm đối đáp với hai gã nữa, tinh thần tập trung vào bộ lạc Telagukante.



Hắn rất quen thuộc với tình hình ở Châu Phi, bộ tộc Telagukante này là một trong hai bộ tộc du mục hung hãn nhất trong sa mạc Sahara, bộ tộc kia là bộ tộc Dulua.



Trước thế kỷ 18, bộ tộc Telagukante thống trị phía tây, còn tộc Dulua thì nắm quyền ở miềng Trung Sahara.



Hai bộ tộc này là kẻ thù không đội trời chung với nhau.



Gần hai trăm năm nay, chiến tranh không lúc nào là ngưng nghỉ.



Năm 1807, giữa hai bộ tộc này diễn ra một trận đại quyết chiến lớn chưa từng có, người Telagukante đại bại, từ đó dần đần di vào con đường suy thoái.



Nghề vận chuyển hàng hóa qua sa mạc Sahara của người Telagukante cũng từ đó mà mai một dần, dẫn đến phản ứng dây chuyền là chính trị và quân đội cũng suy yếu theo.



Năm 1896, chiến dịch Tindouf lại thêm một lần nữa khiến người Telagukante chịu đả kích nặng nề, từ đó không thể khôi phục được lại thanh thế như xưa nữa.



Người Dulua từ đó khống chế cả một khu vực rộng lớn vùng trung và tây sa mạc Sahara.



Trong sa mạc chỉ có luật lệ của sa mạc tồn tại, thế lực của bất kỳ quốc gia nào đến đây cũng trở nên hết đường xoay sở, vì thế trên danh nghĩa sa mạc có thể thuộc về một quốc gia nào đó, nhưng thực chất lại nằm trong tay những bộ tộc du mục sống trên đó.



Hai giờ sau, máy bay đã tiến vào sa mạc Sahara.



Cát vàng cuồn cuộn như sóng biển, khiến tầm nhìn của con người được mở rộng đến cực hạn.



Nhân loại tuy đã tiến bộ đến thời kỳ hạt nhân, nhưng dường nhưu vẫn chưa tìm được phương cách để chinh phục hoàn toàn vùng đất mênh mông mà tràn đầy hung hiểm này. Sa mạc giống như một con quái vật không thể đánh bại, muốn tồn tại ở đây, con người chỉ có thể thuận theo, chứ không thể chống lại nó.



Đây là sa mạc nhiệt đới lớn nhất thế giới, phía bắc giáp Địa Trung Hải và dãy núi Atlas, phía tây giáp với Đại Tây Dương, phía đông là Hồng Hải, diện tích ước chừng 9,000,000 km2, tương đương với diện tích nước Mỹ, chiếm cả miền bắc Châu Phi, thuộc mười một quốc gia khác nhau.



Vào cuối thế kỷ 18, người Châu Âu bắt đầu vào Sahara khảo sát, nhưng cho đến tận ngày nay, vẫn còn rất nhiều nơi mà họ chưa từng biết tới.



Năm năm trước, Lăng Độ Vũ đã từng với nhà thám hiểm nổi tiếng thế giới là tiến sĩ Thẩm Linh tiến vào khu vực biên của Sahara, nguy hiểm vô cùng. Có điều, tiến sâu vào vào sa mạc như thế này thì đúng là lần đầu tiên, nhưng giờ hắn đã cưỡi lên lưng hồ, muốn xuống cũng không được nữa rồi.



Mặt trời từ từ lên cao, làm cả sa mạc sáng bừng, chói mắt.



Bình minh đã đến với cái thế giới của cát này.



Thời gian như ngưng đọng.



Lăng Độ Vũ cảm thấy như mình đã lạc đến một hành tinh khác ngoài vũ trụ. Vùng đất này hoàn toàn khác biệt với thế giới mà hắn đã từng thân thuộc.



Cửa bật mở.



Hương thơm tràn vào.



Lăng Độ Vũ không nhịn nổi, quay đầu lại nhìn.



Thánh Nữ bước vào khoang điểu khiển, khuôn mặt thanh tú vẫn ẩn giấu sau lớp mạng che mặt, tuy dáng vẻ vẫn ung dung điềm đạm, nhưng Lăng Độ Vũ vẫn nhận ra cô gái này đang rất mệt mỏi.



Không biết gã không tặc tên Russ kia đã được chữa trị khỏi hay chưa? Đây có lẽ là bằng chứng thuyết phục nhất để chứng minh rằng Thánh Nữ Maren này có siêu năng lực.



Thánh Nữ nhẹ giọng hỏi:



- Còn bao lâu nữa?



Lăng Độ Vũ đáp nhanh:



- 45 phút nữa. Làm ơn cho tôi biết chi tiết về nơi hạ cánh.



Liao đứng bên cạnh hắn liền nói:



- Ở cách hồ Chad 50 km về hướng bắc, có một ốc đảo nhỏ diện tích chừng 3km2, phía đông nam của ốc đảo có một đường băng tạm, tuy hơi đơn giản, nhưng nếu chỉ dùng một lần, chắc không có vấn đề gì.



Lăng Độ Vũ thở dài:



- Kế hoạch thật là chu đáo, chỉ không biết đường băng này được làm thế nào?



Liao đáp:



- Dùng đá và xi măng, chắc không có vấn đề gì đâu.



Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý:



- Chỉ dùng một lần, có lẽ không có vấn đề.



Badu, người vừa cầu xin Thánh Nữ chữa trị cho người an em Russ của mình bước vào nói:



- Mokim đã ngủ rồi!



Maren nói:



- Cẩn thận phân lượng thuốc mê đó, ông ta tuổi tác đã cao, chỉ sợ không chịu nổi.



Trong ngữ khí lộ ra một chút quan hoài hiếm hoi, khác hẳn với vẻ lạnh lùng vô tình lúc nãy.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:



- Kỳ lạ thật, cô cũng biết quan tâm người khác sao?



Badu, Duma đồng thanh quát lớn, định xông vào đánh Lăng Độ Vũ. Bọn họ không cho phép bất cứ ai đụng đến Thánh Nữ cao thượng của mình.



Liao vội lên tiếng giải vây cho hắn:



- Thánh Nữ không phải người thường, chúng ta không thể hiểu được và cũng không đủ tư cách để phê bình người.



Thánh Nữ chợt lên tiếng hỏi:



- Anh là ai?



Câu hỏi này thật kỳ lạ, không hỏi hắn tên là gì, mà lại hỏi hắn là ai, hiển nhiên là trong mắt cô, Lăng Độ Vũ tuyệt đối không phải hạng tầm thường.



Lăng Độ Vũ một mặt cảm thấy tự hào, nhưng mặt khác lại cảm thấy xấu hổ, bởi hắn đã hai lần thất bại dưới ngọn roi của cô.



Hắn mỉm cười nói:



- Chúng ta chưa từng quen biết, huồng hồ, khi máy bay hạ cánh, mỗi người ai đi đừong nấy, hy vọng cô giúp tôi tìm một người hướng đạo có kinh nghiệm.



Liao lấy một bộ áo Arab, giày ống và kính râm đưa cho hắn rồi nói:



- Người lạ mặt, tốt nhất anh nên thay những thứ này, bằn không ánh mặt trời sa mạc sẽ khiến anh không chịu nổi đâu, đặc biệt là da của anh đó.



Lăng Độ Vũ cảm kích gật đầu, thấy mấy người còn lại cũng đều đã thay đồ truyền thống Arab.



Liao mỉm cười nói:



- Hoang mạc là một yêu nữ khó hiểu, ban đầu anh sẽ hận, sau rồi lại yêu nó, nhưng đến cuối cùng, anh cũng không thể hiểu nổi rằng rốt cục là anh đang hận hay đang yêu, chỉ biết rằng sa mạc có thể đem cho anh những cảm xúc kỳ diệu mà không một người con gái nào có thể đem lại được.


Bình Luận (0)
Comment