Lang Gia Bảng

Chương 54

"Xin điện hạ chớ nôn nóng!" Lúc này, giọng nói của Mai Trường Tô nhẹ nhàng vang lên. "Vụ án này là do bệ hạ kết luận, liên quan đến rất nhiều người, không phải muốn lật là lật dễ dàng như vậy. Kế sách hiện nay, điện hạ chỉ có thể tạm kìm nén sự bi phẫn, làm từng bước một, chỉ cần mục tiêu kiên định, quyết chí không dời, từng bước củng cố sức mạnh thì có gì phải lo?"

"Đúng vậy!" Lúc này Mông Chí cũng đã bình tĩnh lại, nhỏ giọng khuyên nhủ. "Muôn lật án, trước hết phải làm bệ hạ nhận sai. Nhưng sai lầm này thật sự quá lớn, bệ hạ dù có tin cũng chưa chắc đã chịu nhận. Huống hồ Vệ Tranh bây giờ vẫn là nghịch phạm, lời hắn nói có giá trị hay không, hắn có cơ hội công bố những lời này giữa triều đình hay không, tất cả đều còn là ẩn số. Điện hạ bây giờ nhất quyết không thể manh động."

"Nhưng... nhưng..." Liệt Chiến Anh vừa khóc vừa nói. "Oan khuất lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ biết chịu đựng? Các tướng sĩ của chúng ta huyết chiến sa trường lại chỉ có thể có kết cục như vậy sao?"

"Vụ án này không phải vụ án của riêng Xích Diễm quân." Mai Trường Tô nói với giọng đều đều. "Quan trọng hơn là còn có cả máu của đại hoàng tử trong đó nữa. Muốn bệ hạ lật án chẳng khác nào muốn ông ta đồng ý lưu lại ô danh giết oan công thần và con ruột trong sách sử ngàn đời. Đừng nói đến quân vương đế hoàng, chỉ cần là nam nhân, nào có ai không để ý đến danh tiếng sau khi chết? Nếu muốn đạt được mục đích cuối cùng, lúc này Tĩnh vương điện hạ tuyệt đối không được đề nghị xét xử lại vụ án Xích Diễm."

"Lời của Tô tiên sinh ta hiểu." Tĩnh vương ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, mặt trắng như tuyết. "Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở Tô tiên sinh, mục đích cuối cùng của ta chính là lật lại vụ án này, những chuyện khác tạm thời có thể xếp sau."

Mai Trường Tô nhìn lại hắn một lúc lâu, cười nhạt. "Vâng, Tô mỗ ghi nhớ."

"Sau này Vệ Tranh vẫn ở chỗ tiên sinh sao?"

"Bây giờ việc lùng bắt hắn đã chùng lại, nhưng nếu mạo hiểm đưa hắn về Dược Vương cốc thì vẫn sợ có chuyện khó lường trước trên đường. Nơi này của ta mọi người đều kín tiếng, rất an toàn, điện hạ cứ yên tâm."

"Vậy thì làm phiền tiên sinh." Tĩnh vương lại quay sang nói với Vệ Tranh: "Lần này có thể cứu được ngươi ra, tất cả đều dựa vào kế sách và tính toán của tiên sinh. Ngươi ở đây phải nghe theo mệnh lệnh của tiên sinh."

Vệ Tranh lập tức ôm quyền, nói: "Vâng! Vệ Tranh nhất định sẽ nghe lệnh tiên sinh."

Hắn trả lời quá nhanh, quá dứt khoát, Tĩnh vương lại cảm thấy giật mình. Tuy nói Mai Trường Tô có ân cứu mạng đối với hắn, nhưng một võ tướng tính tình cương liệt không dễ dàng khẳng định sẽ nghe lệnh một người khác như vậy.

"Trong phủ của ta cũng không có quy củ gì, Vệ tướng quân không cần khách sáo." Mai Trường Tô mỉm cười, chuyển chủ đề: "Nếu hỏi có ai không chọc được thì người đó là Yến đại phu. Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, chắc chắn ông ấy sẽ đến xem bệnh cho ngươi. Lúc đó ngươi ngàn vạn lần không được đắc tội với ông ấy để ta khỏi bị liên lụy."

"Ta đã gặp vị lão đại phu này, quả thật có khí thế." Mông Chí cũng tiếp lời. "Hiếm khi thấy có người mà Tô tiên sinh cũng phải sợ."

Liệt Chiến Anh bước tới, cau mày nhỏ giọng thuyết phục Vệ Tranh: "Hay là ngươi đến Tĩnh vương phủ đi, nhiều bằng hữu cũ, cũng rất an toàn..."

Mai Trường Tô lạnh nhạt liếc một cái, chỉ hơi nhíu mày, Liệt Chiến Anh liền ý thức được đề nghị của mình không đúng, vội cúi đầu lùi hai bước.

Có điều khi nhìn thấy cảnh này, sức chú ý của Tĩnh vương cũng bị thu hút mà quên mất chuyện vừa rồi, thấp giọng trách mắng: "Chiến Anh, Tô tiên sinh đã sắp xếp, ngươi không được nói nọ nói kia."

"Vâng." Liệt Chiến Anh thân là tướng quân, cũng không phải một người lỗ mãng, lòng dạ và kiến thức cũng đều có cả, lập tức khom người tạ lỗi. "Chiến Anh nhiều lời, xin tiên sinh thứ lỗi."

"Liệt tướng quân hộ vệ sát người điện hạ, sau này xin suy nghĩ kĩ càng hơn để đảm bảo chu toàn." Mai Trường Tô cũng không khách sáo, mơ hồ nói thêm một câu, lại xoay người nói với Tĩnh vương: "Điện hạ đã sắp xếp nhân thủ ở lại kinh thành khi đi săn chưa?"

"Đã bố trí thỏa đáng rồi."

"Chuyến đi săn mùa xuân kéo dài trọn nửa tháng, trong kinh thành thì chiếu lệnh của Hoàng hậu là cao nhất, Dự vương cũng ở lại, quả thật không thể khinh thường." Mai Trường Tô khẽ than một tiếng rồi lẩm bẩm nói tiếp: "Thực ra bây giờ tâm tư của ta cũng giống như Hạ Giang, hi vọng bọn chúng sẽ có hành động. Đáng tiếc trong tình thế hiện nay, Dự vương chưa chắc đã dám mạo hiểm. Điện hạ chú ý cho người giám sát là được."

Tĩnh vương gật đầu, vẻ mặt bắt đầu có chút lơ đãng. Chân tướng sự việc mới phát hiện tối nay khiến hắn vừa giận dữ vừa đau thương, giống như có một tảng đá lớn đè trên ngực, mang đến một cảm giác đau khổ đến ngột ngạt.

Hắn vốn muốn cố gắng chống đỡ cảm giác này, tiếp tục thương thảo sự vụ với Mai Trường Tô như thường ngày, nhưng vừa nói được mấy câu hắn đã phát hiện có gì đó không ổn. Ít nhất là trong đêm nay hắn không thể suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, bởi vì trong đầu hắn bừng bừng như có nham thạch nóng chảy, hoàn toàn không thể lắng xuống, không thể trở lại trạng thái bình thường.

"Mời điện hạ về nghỉ ngơi trước!" Trong giọng nói của Mai Trường Tô lộ vẻ ủ rũ mơ hồ, chàng dời ánh mắt khỏi người Tĩnh vương, đồng thời lui lại một bước.

Mật thất lập tức trở nên yên lặng. Tiêu Cảnh Diễm chậm rãi đứng lên, cụp mí mắt che giấu tất cả tâm tình trong đáy mắt.

Hắn vỗ vỗ vai Vệ Tranh, hình như muốn nói với Vệ Tranh mấy câu nữa nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người, dẫn Liệt Chiến Anh đến cánh cửa đá đi về phủ mình.

Mông Chí vốn muốn ở lại thêm một lát, nhưng sau khi nhìn sắc mặt Mai Trường Tô thì cũng đành cùng đi theo Tĩnh vương.

Cửa đá chậm rãi khép lại, ngăn cách tất cả mọi âm thanh.

Thân thể Mai Trường Tô khẽ lắc lư, Vệ Tranh lập tức áp tới đỡ lấy người chàng.

"Đa tạ." Vị thiếu soái ngày xưa dựa một phần sức nặng của mình vào cánh tay gã phó tướng, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn ngày càng rõ ràng, gần như khó mà chống cự. "Đi, chúng ta cũng về thôi."

Vệ Tranh thổi tắt ngọn đèn trong mật thất, ánh sáng từ mật đạo chiếu vào, thăm thẳm mờ mờ, có vẻ cũ kĩ mà xa xăm.

Đi tới ranh giới giữa khoảng sáng và bóng tối, Mai Trường Tô dừng lại, ánh mắt ngưng đọng, không biết đang nghĩ gì.

Vệ Tranh lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn chàng, đột nhiên nói: "Thiếu soái, thuộc hạ cho rằng thực ra có thể nói với..."

Nửa câu sau của phó tướng Xích Vũ lập tức bị nuốt vào, bởi vì thiếu soái của hắn đã thoáng quay lại nhìn hắn.

Ý nghĩa của ánh mắt này cực kì rõ ràng.

"Những lời như thế, sau này không cần nhắc lại nữa..." Nói xong câu này, Mai Trường Tô lại thu ánh mắt sắc bén, lần nữa trở lại trạng thái vừa mệt mỏi vừa ngỡ ngàng, dường như ánh mắt như lửa cháy vừa rồi chỉ là ảo giác trong nháy mắt của Vệ Tranh mà thôi.

ân

Cuộc đi săn mùa xuân của hoàng tộc trên thực tế chính là một hình thức tế bái, ý nghĩa của nó là sự tạ ơn trời đã ban cho con người sự dũng mãnh, cho nên năm nào cũng phải làm, dù có quốc tang cũng không cấm.

Địa điểm đi săn mùa xuân luôn là núi Cửu An, nơi này cách kinh thành năm trăm dặm, có rừng rậm, có đồng cỏ, còn có một tòa hành cung, không thiếu thứ gì.

Có điều, theo quy củ thì ba ngày đi săn đầu tiên, ngay cả Hoàng đế cũng không thể vào ở hành cung, phải hạ trại ở nơi hoang dã để tỏ lòng kính trọng trời cao.

Hai mươi bảy tháng Ba, tinh kỳ của thiên tử lắc lư ra khỏi thành, Hoàng hậu dẫn chúng thần lưu thủ ra cổng kinh thành vái lạy tiễn đưa.

Mặc dù Tĩnh vương phụng chỉ phải “dẫn Tô tiên sinh theo”, nhưng vị trí của hắn là đồng hành bên cạnh long liễn của Hoàng đế Đại Lương để chờ lệnh bất cứ lúc nào, còn vị Tô tiên sinh này chỉ có thể dẫn các tùy tùng của mình đi cùng đội ngũ của Tĩnh vương phủ ở phía sau.

Có điều, vì Tĩnh vương bị triệu vào cung từ sáng sớm rồi lại phải theo sát bên cạnh Hoàng đế Đại Lương nên hắn mới không nhìn thấy một cảnh chắc chắn sẽ khiến hắn ngạc nhiên và nghi ngờ. Mai Trường Tô cũng cảm thấy rất mừng vì chuyện này.

Buổi sáng, người nghênh ngang đi vào cổng Tô trạch đón Mai Trường Tô là Liệt Chiến Anh. Mọi người định cùng đến Tĩnh vương phủ hội hợp, tổng cộng ba mươi người, được Tĩnh vương sắp xếp đồng hành cùng các tùy tùng trong đội ngũ đi săn.

Do giờ lành xuất phát được xác định là chính ngọ, thời gian vẫn còn sớm, cho nên vừa vào cổng Tĩnh vương phủ, Liệt Chiến Anh đã mời Mai Trường Tô vào sảnh nghỉ ngơi, còn hắn thì ngồi bên cạnh, hai người thuận miệng trò chuyện một số vấn đề quân vụ để giết thời gian.

Một tách trà còn chưa uống hết, Mai Trường Tộ đột nhiên nghe thấy tiếng hú vang lên ngoài sảnh. Sau một thoáng sững sờ, chàng đột nhiên nhớ ra tiếng hú này là tiếng gì.

Lúc này Liệt Chiến Anh đã chạy ra ngoài cửa sảnh, hét lớn: “Các ngươi buộc nó sớm như vậy làm gì? Mau cởi ra, lúc xuất phát cho nó lên xe ngựa là được.”

Sắc mặt Mai Trường Tô hơi tái, chàng vội vàng nâng chén để che giấu, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Một lát sau Liệt Chiến Anh quay trở lại. Chàng liền hỏi bằng giọng bâng quơ: “Cái gì kêu bên ngoài thế?”

“Là Răng Phật, một con sói mà điện hạ của bọn ta nuôi.”

“Sói điện hạ nuôi?”

“Tiên sinh không thường xuyên đến phủ bọn ta nên không biết. Răng Phật bình thường không ra phía trước. Nó là một con sói con được điện hạ của bọn ta nhặt về nuôi từ khi còn bú sữa, đến bây giờ cũng mười lăm tuổi rồi. Chẳng ai biết nó còn sống được bao lâu… Răng Phật rất cao ngạo, ngoài điện hạ nó không thân cận với ai cả. Trong vương phủ của bọn ta, điện hạ là lão Đại, nó chính là lão Nhị!” Liệt Chiến Anh nói xong liền bật cười ha hả.

“Vậy à?” Mai Trường Tô khẽ cười theo hắn, lại hỏi: ” Lần này sẽ dẫn nó đi theo à?”

“Răng Phật thích đi ra ngoài chơi, bây giờ nó cũng không còn sống được bao lâu nữa, nên nếu có thể đưa nó ra ngoài thì điện hạ sẽ đưa.”

“Nhưng dù có nuôi trong nhà thì nó cũng là sói, vừa rồi tại sao ngươi lại bảo người ta thả nó ra.”

“Tô tiên sinh đừng sợ, mặc dù Răng Phật không thích chơi với người khác nhưng chỉ cần điện hạ không hạ lệnh thì nó sẽ không cắn ai.”

Mai Trường Tô hơi đảo mắt, cười nói: “Không phải ta sợ nó cắn ta mà ta sợ nó cắn người khác. Nói với ngươi, ta có một dị năng, bất kể động vật hung dữ thế nào cũng đều thích chơi với ta, tuyệt đối sẽ không cắn ta.”

“Trên đời còn có dị năng như thế sao?” Liệt Chiến Anh rất tò mò. “Ta chưa nghe nói bao giờ cả.”

Hắn còn đang nói thì một bóng dáng lông lá màu xám nhạt đã xuất hiện ngoài cửa, dáng vẻ ngẩng cao ngạo giống như một đế vương đang chăm chú tuần tra lãnh địa của mình.

“Răng Phật đẹp thật.” Mai Trường Tô khen.

“Tất nhiên.” Liệt Chiến Anh đắc ý như con sói này là của hắn nuôi. “Nó to khỏe, lông vừa dày vừa dài, mấy năm trước còn đẹp hơn. Bây giờ nó già rồi, có điều lông vẫn rất mượt.”

Răng Phật quay đầu lại nhìn, hai mắt màu nâu đậm dường như có linh khí, sáng long lanh. Nó chỉ dừng lại trong chốc lát ngoài cửa rồi đột nhiên ngẩng đầu hú dài một tiếng, cả người co lại rồi lao thẳng tới người Mai Trường Tô như tên rời cung, khí thế giống như chuẩn bị nuốt chửng chàng vào bụng.

Liệt Chiến Anh chưa từng thấy cảnh này, sợ đến tái mặt, vội vàng nhảy tới ngăn cản. Gã Tô tiên sinh này bây giờ là người quan trọng nhất của Tĩnh vương, nếu mình trông coi bên cạnh mà còn để hắn bị Răng Phật làm bị thương thì chẳng thà tìm miếng đậu phụ đâm đầu chết quách cho xong.

Nhưng dù phản ứng của Liệt Chiến Anh đã rất nhanh, hành động của con sói vẫn nhanh hơn hắn một bước, huống hồ từ cửa vào đến chỗ Mai Trường Tô cũng không phải là một khoảng cách quá xa.

Khi hắn vừa nhảy tới định giữ Răng Phật lại thì con sói xám đã lách qua bên cạnh hắn, lao thẳng vào trong lòng Mai Trường Tô, suýt nữa đụng ngã cả người lẫn ghế.

“Ơ…” Cảnh tượng tiếp theo khiến Liệt Chiến Anh há hốc miệng, đứng ngơ ngác rất mất phong độ, hoàn toàn không nói nên lời.

Chỉ thấy hai chân trước của Răng Phật đã đặt lên vai Mai Trường Tô, cái mũi ươn ướt thân mật ngửi cổ chàng, thỉnh thoảng còn khẽ cọ vào cổ chàng, dáng vẻ làm nũng này giống hệt lúc ở bên cạnh Tĩnh vương.

“Thế nào, Liệt tướng quân?” Mai Trường Tô lách người tránh nước dãi của Răng Phật, cười nói. “Ta không lừa ngươi về dị năng này chứ?”

“Ơ, hóa ra là thật à…” Liệt Chiến Anh ngơ ngác, nói. “Đúng là tài thật…”

“Trước kia có một con ngựa bất kham, không ai thuần phục được, nhưng lại chịu ăn cỏ trên tay ta.” Mai Trường Tô vỗ vỗ vai Răng Phật, để nó nằm dựa vào đầu gối mình. “Chắc là Răng Phật cô đơn lắm, Tĩnh vương điện hạ bận như vậy, chẳng mấy khi có thời gian chơi với nó đúng không?”

“Đúng vậy, nhất… nhất là nửa năm nay, điện hạ bận… bận trăm công nghìn việc…” Liệt Chiến Anh còn chưa hết khiếp sợ, nói chuyện lắp bắp.

Mai Trường Tô cũng không vội, chọn mấy đề tài mà Liệt Chiến Anh thấy hứng thú, từ từ dẫn dắt hắn nói chuyện thoải mái.

Liệt Chiến Anh dù sao cũng không phải người có tâm tư phức tạp, sau khi có hứng thú nói chuyện thì sức chú ý cũng rời khỏi Răng Phật theo sự dẫn dắt của Mai Trường Tô. Hắn càng nói càng vui vẻ, cuối cùng phần lớn thời gian là hắn nói chuyện, Mai Trường Tô chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào một, hai câu khuyến khích.

Răng Phật ở bên cạnh khi thì đi vòng vòng quanh chiếc ghế, khi thì dùng đuôi quệt vào đầu gối Mai Trường Tô, tự chơi một mình, sau một lúc Liệt Chiến Anh cũng thấy quen mắt.

Cứ thế nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, tất cả việc chuẩn bị bên ngoài đã được làm xong.

Người từng vì một câu của Mai Trường Tô mà bị giáng xuống chức bách phu trưởng là Thích Mãnh lần này cũng đi theo, hắn sải bước vào thông báo đã đến giờ xuất phát. Mai Trường Tô thấy phục sức của hắn đã trở lại là hiệu úy, không khỏi mỉm cười, hỏi: “Ngươi bắt được con quái thú đó chưa?”

Thích Mãnh rầu rĩ nói: “Còn chưa… Con quái thú đó rất xảo quyệt…”

Lúc này Phi Lưu vừa bay vào, nhìn thấy Răng Phật, hắn “ơ” một tiếng, đưa tay định vuốt nhưng bị con sói xám khinh thường tránh ra.

Phi Lưu lập tức tò mò đuổi theo đòi vuốt tiếp, Răng Phật lại tránh, nhưng lần này nó không tránh được, bị Phi Lưu vuốt một cái vào cổ.

Răng Phật lập tức nổi giận quay lại phản kích, một người một sói vờn nhau ầm ĩ trong đại sảnh. Mai Trường Tô ở bên cạnh chỉ cười tủm tỉm, nhìn theo nhưng hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

“Tô… Tô tiên sinh.” Liệt Chiến Anh có chút khó xử. “Thời gian sắp đến rồi…”

“A, vậy chúng ta đi thôi.”

“Hắn… Bọn chúng…”

“Chúng ta đi thì bọn chúng sẽ đi theo.” Mai Trường Tô nói rồi đi ra trước.

Liệt Chiến Anh không làm gì được một người một sói đang vờn nhau, đành phải đi theo phía sau chàng. Có điều Mai Trường Tô nói rất đúng, bọn họ vừa đi ra thì Phi Lưu và Răng Phật đã ngừng đánh nhau, cả hai chạy ra ngoài với tốc độ ngang bằng nhau.

Trong đội ngũ của Tĩnh vương phủ, phần lớn là người học võ, chỉ có Mai Trường Tô ngồi xe ngựa. Răng Phật nhất quyết đòi lên xe cùng chàng, thế là Phi Lưu chưa bao giờ ngồi xe ngựa cũng lần đầu tiên trèo lên xe. Một người một sói ngồi đối diện nhau, tiếp tục trò chơi ngươi vuốt ta tránh, ngươi cắn ta né, trên đường cũng không quá buồn tẻ.

Buổi chiều tới một trấn nhỏ, nơi dự định dừng chân, cả đội ngũ tùy giá hạ trại. Tĩnh vương vấn an xong liền trở về vương trường do Liệt Chấn Anh chuẩn bị để nghỉ ngơi.

Về đến gần vương trướng, nhìn thấy hai bóng dáng thoáng qua phía sau cổng rồi biến mất, Tĩnh vương không khỏi kinh ngạc.

“Trên đường đi, Răng Phật đã làm quen với ta và Phi Lưu rồi.” Mai Trường Tô từ bên trong đi ra, tươi cười tiến lên nghênh đón. “Liệt tướng quân còn nói Răng Phật không thích chơi với người khác, thực ra tính nó cũng rất hay, ta vốn đã biết cách chơi với động vật nên cũng không có gì, nhưng Phi Lưu thích độc lai độc vãng mà cũng chơi rất thân với Răng Phật.”

“Thế à? Răng Phật quả thật không thích chơi với người khác. Xem ra tiên sinh và Phi Lưu đúng là không giống với người thường.” Mặc dù cũng rất kinh ngạc nhưng vì không nhìn thấy cảnh Răng Phật lao thẳng vào lòng Mai Trường Tô không chịu đi ra nên Tĩnh vương cũng không chú ý lắm, chỉ nhìn quanh một lượt, hỏi: “Chiến Anh đâu?”

“Dây đàn của ta bị đứt nên nhờ hắn đi chọn mấy sợ lông bờm ngựa thật tốt.” Mai Trường Tô đưa tay chỉ ra phía sau. “Xem kìa, hắn đã nhìn thấy điện hạ nên chạy về rồi.”

Vừa dứt lời, Liệt Chiến Anh đã chạy tới gần, ôm quyền thi lễ. “Điện hạ, doanh trướng đã sắp xếp xong, mời điện hạ vào nghỉ.”

“Lều của Tô tiên sinh phải ở giữa lều của các ngươi, biết không?”

“Thuộc hạ đã sắp xếp đúng như vậy.”

“Tốt.” Tĩnh vương gật đầu tán thưởng, quay lại phía Mai Trường Tô. “Bây giờ còn sớm, tiên sinh vào trong trướng ta ngồi một lát?”

Mai Trường Tô sợ Răng Phật quay về nên chỉ cười nhạt. “Vốn nên nghe lệnh, có điều đã đi một ngày đường, ta cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.”

Biết thân thể chàng không tốt, Tiêu Cảnh Diễm cũng không khó chịu, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy thì không làm mất thời giờ của tiên sinh nữa. Ngày mai còn phải đi cả ngày, quả thật nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mai Trường Tô khom người thi lễ, lui về lều của mình.

Bởi vì phải phụ trách mọi sự xung quanh vương trướng, thần kinh vô cũng căng thẳng, đương nhiên Liệt Chiến Anh sẽ không nghĩ đến chuyện kể lại tình hình lúc Răng Phật gặp Mai Trường Tô. Chờ Tĩnh vương đi vào trong trướng, hắn lại tiếp tục đi tuần tra xung quanh.

Sáng sớm hôm sau, Tĩnh vương lại vội vã chạy tới chỗ Hoàng đế Đại Lương vấn an, vì được Hoàng đế ban cơm nên cũng ở lại luôn, không quay về.

Mai Trường Tô cố ý dậy muộn hơn hắn nên hai người không gặp nhau.

Tốc độ của đội ngũ hôm nay nhanh hơn hôm qua một chút, đến hoàng hôn đã đến núi Cửu An, một loạt lều kéo dài liên miên được dựng lên bên ngoài hành cung. Ở giữa là hoàng trướng chóp vàng có hoa văn rồng cao năm trượng, rộng mười trượng, tuy chỉ được dựng tạm thời nhưng bài thiết bên trong cũng cực kì tinh xảo, giữa lều có mành nhung chia lều thành hai phần, bên ngoài để làm việc, bên trong để nghỉ ngơi.

Lều của Tĩnh phi sát bên hoàng trướng, quy cách có nhỏ hơn một chút nhưng vì phải phụng dưỡng Hoàng đế nên gần như cả đêm bà đều ở trong hoàng trướng, chỉ đến ban ngày, khi những nam nhân ra ngoài đi săn, bà mới trở lại lều của mình.

Ba ngàn cấm quân đi theo Mông Chí chia ca canh gác, bảo vệ hai chiếc lều lớn này kín như thùng sắt, e là một con chuột cũng không lọt vào được.

Lều của những người trong hoàng tộc và các trọng thần đương nhiên phải nhỏ hơn chút nữa, độ cao phụ thuộc vào địa vị, vây kín xung quanh bốn phía hoàng trướng.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hôm sau, cuộc đi săn mùa xuân năm nay chính thức bắt đầu.

Mặc dù Mai Trường Tô cũng thay đồ đi săn, đi theo bên cạnh Tĩnh vương nhưng lại không mang nửa mũi tên nào, hiển nhiên không có ý định làm bất kỳ việc gì liên quan đến chữ “săn” đó.

Những người đi theo hoàng giá đa số đều đã nghe danh chàng nên đến chào hỏi, cho nên trên đường đến địa điểm săn bắn chàng gần như chỉ có một việc để làm là tiếp khách.

Đến trước đài săn, Hoàng đế Đại Lương lệnh cho Cao Trạm triệu chàng và Tĩnh vương cùng lên đài, tươi cười nói chuyện vài câu, mặc dù không nói về nội dung gì rõ ràng nhưng ít ra cũng thể hiện thái độ quý mến của mình đối với hai người này cho hoàng thất, cận thần xem.

Mùa xuân là thời gian vạn vật sinh sôi, vốn không nên sát sinh, cho nên đi săn mùa xuân và đi săn mùa thu cũng khác nhau. Đi săn mùa xuân chủ yếu là thực hiện các nghi thức tế lễ chứ không so tài thi đấu, mọi người vào rừng đi tới đi lui cũng chỉ làm ra dáng đi săn, thỉnh thoảng bắn một vài con thỏ hoang, gà rừng gì đó, gần như không bao giờ bắn các loài thú lớn như hươu, nai…

Sáng sớm, Hoàng đế Đại Lương chủ trì lễ tế bắt đầu cuộc đi săn, sau đó được một đám đông thị vệ vây quanh đi vào rừng rậm một canh giờ, cuối cùng mang hai con gà rừng về lều.

Dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, sau bữa cơm trưa thì cảm thấy mệt mỏi, đước Tĩnh phi nhẹ nhàng đấm bóp, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Tĩnh phi có thời gian rảnh, vội lệnh Cao Trạm cẩn thận chăm sóc Hoàng đế, còn mình thì đi ra khỏi lều.

Bà vừa đi về lều của mình vừa dặn dò thị nữ: “Mau đến chỗ Tĩnh vương, bảo Tĩnh vương mời Tô tiên sinh đến gặp ta.”

Tĩnh vương cùng đi săn với Hoàng đế Đại Lương, sau khi đưa Hoàng đế về trướng liền cáo lui, có điều lại không về ngay mà đến thăm tam hoàng tử Dực vương và ngũ hoàng tử Hoài vương.

Mặc dù quan hệ giữa hai vị vương gia này và Tĩnh vương cũng không thân thiết cho lắm nhưng nhìn chung cũng vẫn tốt. Trước kia, mỗi lúc đi săn là Thái tử và Dự vương suốt ngày bám lấy Lương đế, ba huynh đệ này không được sủng ái nên thường qua lại với nhau.

Có điều năm nay địa vị của Tĩnh vương khác hẳn trước kia, hai hoàng tử này cũng không dám tùy tiện tới lều của hắn như những năm trước, vì thế lúc có thời gian, Tĩnh vương liền chủ động đến chơi.

Lều của Dực vương và Hoài Vương ở cạnh nhau, để tiếp đãi Tĩnh vương, mọi người tụ tập ở bãi đất trống giữa hai lều, trải chiếu nướng thịt, uống rượu, cũng vô cùng vui vẻ, đầm ấm.

Lúc cơm no rượu say, mọi người bắt đầu uống trà cho tiêu cơm thì thị nữ của Tĩnh phi được Liệt Chiến Anh đưa đến tìm, Mai Trường Tô cũng đứng chờ ở phía xa xa.

Vừa nghe nói là Tĩnh quý phi có lệnh triệu, Dực vương và Hoài vương nào dám làm mất thời giờ của hắn, vội vàng đứng dậy tiễn khách.

Từ lều của các hoàng tử đến hoàng trướng cũng không xa, có điều trên đường phải đi qua khu vực bảo vệ của cấm quân. Mông Chí đứng ở trước cửa lều thi lễ đưa tiễn, đưa mắt thoáng nhìn Mai Trường Tô. Mai Trường Tô cười với ông ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Đến trước lều của Tĩnh phi, thị nữ vào trước thông báo, hai người một trước một sau đi vào.

Trong lều bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ, chỉ có một án, một giường, hai kỳ và bốn, năm cái ghế thấp lưng tròn. Tĩnh phi mặc một chiếc áo choàng da chồn màu xám, váy dài màu trắng, do đang để quốc tang nên trên đầu chỉ mang trang sức bằng bạc, thoạt nhìn ung dung thuần khiết, nhu hòa dịu dàng.

Nhìn thấy con trai quỳ xuống thi lễ, bà mỉm cười, đưa tay nâng dậy.

“Mẫu thân, vị này chính là Tô tiên sinh.” Tĩnh vương đưa tay giới thiệu.

Mai Trường Tô tiến lên thi lễ: “Tô mỗ bái kiến Tĩnh phi nương nương.”

Chàng vốn chỉ đứng cách một bước ngắn sau lưng Tĩnh vương, Tĩnh phi đã sớm nhìn thấy chàng, có điều tâm tình phức tạp chưa dám nhìn kĩ. Lúc này, hai người mặt đối mặt, nhìn dáng người gầy yếu đó, nghe giọng nói xa lạ đó, Tĩnh phi chợt thấy trong lòng lạnh giá, cổ họng nghèn nghẹn, một hồi lâu không nói được lời nào.

“Mẫu thân không được khỏe à?” Tĩnh vương phát hiện tình hình khác thường, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Tĩnh phi.

Tĩnh phi gượng cười, điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Tô tiên sinh đi đường vất vả, mời ngồi!”

Mai Trường Tô tạ ơn, ngồi xuống ghế dành cho khách. Lúc này Tĩnh phi đã bình tĩnh lại, sai người dâng trà, khách khí hỏi: “Tô tiên sinh đã ở kinh thành hơn một năm rồi nhỉ? Đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”

“Chỉ là mùa đông ở đây hơi lạnh một chút, còn lại những thứ khác đều tốt cả.”

“Tiên sinh sợ lạnh à?”

“Vâng.”

Tĩnh phi liền quay lại nói với Tĩnh vương: “Tính con vô tâm không biết chăm sóc người khác, có để ý trong lều của tiên sinh có đủ than lửa hay không? Hạ trại nơi hoang dã này sẽ lạnh hơn trong nhà nhiều.”

Mai Trường Tô cười, nói: “Tạ ơn nương nương quan tâm. Điện hạ chăm sóc rất chu toàn, bây giờ không ai muốn vào lều của tại hạ nữa vì nóng quá.”

Tĩnh phi lắc đầu, nói: “Thời gian này sẽ không giống như ở nhà, tiên sinh thường xuyên phải ra ngoài, nếu trong lều quá ấm mà bên ngoài quá lạnh thì cũng dễ sinh bệnh. Tiên sinh nên để không khí lưu thông, đảm bảo nhiệt độ thích hợp là tốt nhất.”

“Nương nương quả nhiên am hiểu y đạo.” Mai Trường Tô hạ thấp người. “Trong nhà tại hạ có một vị đại phu, có điều lần này không đi theo, tại hạ đành phải giữ ấm như vậy, đa tạ nương nương chỉ điểm.”

“Tiên sinh đội gió đến đây, không nên uống trà này.” Tĩnh phi lập tức cao giọng triệu thị nữ đến dặn dò: “Đi lấy trà gừng tía đến.”

Thị nữ vâng lệnh rời đi, không bao lâu sau đã mang một ấm trà bằng tử sa và một chiếc chén nhỏ đến.

Thấy Tĩnh phi đứng dậy đích thân rót trà, Mai Trường Tô vội tạ ơn: “Sao dám phiền nương nương, để vị tỷ tỷ này rót được rồi.”

Tĩnh phi cười khẽ, lệnh cho thị nữ lui ra, nâng tách trà lên, nói: “Tiên sinh giúp đỡ Cảnh Diễm như thế, ta kính lễ một ly trà xanh cũng là việc nên làm.” Vừa nói bà vừa đưa đưa ly trà tới, không ngờ tuột tay, ly trà rơi xuống, trà gừng bắn tung tóe làm áo Mai Trường Tô ướt hết.

“Ai da, tiên sinh có bị bỏng không?” Tĩnh phi vội lấy khăn tay lau giúp chàng, Tĩnh vương cũng sáp tới gần.

Mai Trường Tô biết ý Tĩnh phi, trong lòng có chút chua xót nên không tránh né, để Tĩnh phi vén tay áo của mình lên.

Lúc nhìn thấy cánh tay trắng trẻo không có vết tích gì của chàng, vẻ mặt Tĩnh phi giống hệt vẻ mặt quận chúa Nghê Hoàng, có điều bà kín đáo hơn một chút, chỉ ngơ ngác lui lại một bước chứ không có biểu hiện gì khác.

“Tô mỗ không bị bỏng, nương nương không cần lo lắng.” Mai Trường Tô chuyển ánh mắt qua chỗ khác, thấp giọng nói một câu.

Tĩnh vương dìu mẫu phi trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt có chút nghi hoặc, muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi gì, do dự một lát mới nói: “Mẫu thân hôm nay dường như tinh thần mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi một lát, hôm khác hài nhi và Tô tiên sinh sẽ đến sau?”

Tĩnh phi lộ vẻ suy tư lại không để ý đến lời của con trai, yên lặng chốc lát, đột nhiên nói với Mai Trường Tô: “Ta rất thích quyển Tường địa ký đó của Tô tiên sinh. Trong đó có viết về một dòng thác ở Đồ Châu, ta thấy tiên sinh có ghi chú, chắc là đã đi qua nơi đó?”

“Vâng.”

“Thấy trong sách miêu tả dòng thác này như bay thẳng từ trên xuống, khí thế hùng tráng, tiếc là ta không thể tận mắt nhìn thấy. Có điều ta nhất thời không nhớ rõ lắm, dòng thác này ở huyện phủ nào của Đồ Châu?”

Ánh mắt Mai Trường Tô khẽ run lên, khóe miệng mím chặt.

Phủ Tần Oanh thuộc Đồ Châu, đáp án vô cùng đơn giản, lại là khuê danh của vong mẫu.

Mặc dù chàng biết câu hỏi này của Tĩnh phi có ý gì nhưng chung quy không thể thản nhiên nói ra, cho nên sau khi chần chừ một lát, chàng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. “Tô mỗ cũng không nhớ rõ lắm.”

Tĩnh phi lặng nhìn chàng, không biết vì sao hai ánh mắt lại trở nên trong suốt mà đau buồn.

Tĩnh vương có chút bất an nhìn mẫu phi, hỏi: “Mẫu thân rất muốn đi xem thác nước này à? Hài nhi còn nhớ, nơi đó là…”

“Con không cần phải nói.” Tĩnh phi nhanh chóng ngắt lời hắn. “Ta chỉ hỏi một chút thôi, làm sao mà đi được.”

“Nương nương bây giờ có địa vị cao quý, quả thật không thể túy ý xuất hành, đành phải coi như một điều tiếc nuối suốt đời này vậy.” Mai Trường Tô buông mí mắt, khuyên một câu.

“Địa vị cao quý…” Tĩnh phi cười buồn, sắc mặt ảm đạm, “Không nói chuyện này nữa. Ta thấy hơi thở của tiên sinh không đều, sắc mặt trắng xanh, bệnh tình chắc đã kéo dài lâu. Bình thường tiên sinh vẫn uống thuốc gì?”

“Một số loại thuốc bổ dưỡng, tại hạ cũng không hiểu lắm, đều nghe lời đại phu cả.”

“Ta cũng hiểu sơ sơ y đạo, nếu tiên sinh không ngại thì có thể để ta xem mạch một chút được không?”

Bà nói như vậy ngay trước mặt Tĩnh vương, Mai Trường Tô đương nhiên không thể từ chối, ngược lại Tiêu Cảnh Diễm bên cạnh khuyên nhủ: “Mẫu thân, bên canh Tô tiên sinh đã có danh y, mẫu thân không cần…”

“Ta chỉ xem mạch, chứ có châm cứu, kê thuốc đâu, sao con phải cuống lên?” Tĩnh phi cười dịu dàng. “Con không biết tất cả những người theo nghề y đều muốn biết nhiều loại bệnh sao?”

Tĩnh vương biết mẫu phi mặc dù dịu dàng nhưng một khi đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi nên đành đứng dậy, chuyển chiếc ghế của Tĩnh phi đến bên cạnh Mạnh Trường Tô, lại mang một chiếc gối nhỏ tới.

Hai tay Mai Trường Tô nắm chặt trong tay áo. Đương nhiên chàng biết rõ tình hình cơ thể mình, nhưng chàng lại không biết y đạo của Tĩnh phi đã đạt đến trình độ nào, đương nhiên cũng không đoán được mình đưa tay ra rồi bí mật có giữ được nữa hay không. Có điều lúc này chàng không thể lựa chọn được nữa, ánh mắt sâu thẳm và xót thương của Tĩnh phi cũng khiến chàng không thể từ chối, cho nên cuối cùng vẫn chậm rãi đặt cổ tay trái lên trên gối.

Tĩnh phi ngưng thần điều tức, chậm rãi đặt hai ngón tay lên cổ tay Mai Trường Tô, nhắm hờ mắt xem xét hồi lâu, lâu đến mức làm người ta cảm thấy sốt ruột, cuối cùng mới chậm rãi rút tay về.

Tĩnh vương cúi người, đang định mở miệng thăm dò tình hình thế nào, chợt cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Sau khi thu tay về, Tĩnh phi đưa tay che miệng, dưới hàng mi dài, nước mắt rơi xuống như những chuỗi ngọc trai không ngừng lại được.

Đã nhiều năm Tiêu Cảnh Diễm không nhìn thấy mẫu phi thanh bạch, trầm lặng của mình rơi lệ, nên lúc này trong lòng vô cùng hoảng hốt, lập tức quỳ xuống, hỏi: “Mẫu thân làm sao thế? Có chuyện gì không thoải mái mẫu thân cứ nói ra, hài nhi sẽ xử lý…”

Tĩnh phi hít sâu một hơi nhưng vẫn không ngừng nức nở.

Một người càng trầm tĩnh, chín chắn thì khi cảm xúc vỡ òa sẽ càng khó khống chế.

Bà bám vào vai con trai, bất kể hắn có hỏi thế nào cũng chỉ rơi lệ, lắc đầu, khóc một hồi lâu mới nói khẽ: “Cảnh… Cảnh Diễm, hôm nay con đã vẫn an phụ hoàng chưa?”

Bà khóc như thế mà lại hỏi một câu không liên quan gì, Tĩnh vương nhất thời ngơ ngác. “Hài nhi và phụ hoàng sáng nay vẫn còn đi săn mà…”

“Thế còn buổi chiều?”

“Còn chưa đi.”

“Con đến vấn an phụ hoàng đi…”

Tĩnh vương ngẩn ra. “Không phải phụ hoàng đang ngủ trưa sao?”

“Ngủ trưa cũng nên đi.” Tĩnh phi nói một cách đứt quãng. “Ít nhất lúc phụ hoàng tỉnh dậy cũng nghe nội thị nói con đã tới, trong lòng ông ấy sẽ vui vẻ…”

Tiêu Cảnh Diễm ngơ ngác nhìn mẫu phi một hồi lâu, đột nhiên hiểu ra dụng ý của bà, lập tức quay lại nhìn về phía Mai Trường Tô, lại thấy vị mưu sĩ này đã đứng lên, lẳng lặng tránh sang một bên, khuôn mặt như đeo mặt nạ, không biết đang nghĩ gì.

“Mau đi đi, đi đi…” Tĩnh phi vỗ ngực con trai, thong thả nhưng kiên quyết đẩy hắn ra ngoài. Nhưng đến lúc hắn đã đi, bà lại không nói chuyện với Mai Trường Tô ngay mà thả người xuống ghế, nước mắt vẫn rơi.

Mai Trường Tô bất đắc dĩ nhìn bà một lát, cuối cũng cũng thở dài một tiếng, chậm rãi tiến lên ngồi trước gối bà, lấy khăn mềm trong tay áo ra lau nước mắt cho bà, nói khẽ: “Nương nương đừng khóc, khóc nữa cũng có ích gì đâu.”

“Ta biết… Có điều đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, đột nhiên không nhịn được nữa…” Hình như Tĩnh phi cũng đang cố gắng ổn định lại tâm tình, kéo Mai Trường Tô ngồi xuống lại bên cạnh, nhìn chàng với đôi mắt đẫm lệ, lại cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt.

“Bây giờ con vẫn rất ổn.” Mai Trường Tô dịu dàng an ủi. “Chỉ ốm yếu hơn người thường một chút, những cũng không có vấn đề gì lớn.”

Tĩnh phi nức nở nói: “Độc hỏa hàn là loại độc đứng đầu thiên hạ, muốn giải được đâu phải chỉ cần lột một lớp da? Vì thần y trừ độc cho con có nói gì không?”

“Ông ấy nói… con có căn cơ tốt, không có việc gì.”

“Sao có thể không có việc gì được chứ? Ép xương lột da hút độc, điều quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi dưỡng bệnh.” Tĩnh phi nắm tay Mai Trường Tô, thành khẩn nói. “Con đừng lo cho Cảnh Diễm nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt. Những việc trong kinh cứ để ta làm, con cứ tin ta, nhất định ta sẽ làm được...”

Mai Trường Tô nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp mà kiên định, chậm rãi lắc đầu. “Không được, trong cung và ngoài cung dù sao cũng không giống nhau… Con đi đến nước này, đã vượt qua bao nhiêu trở ngại, nương nương cũng định ngăn cản con nữa sao?”

Tĩnh phi thấy tim mình như bị dao đâm, lại không kìm được nước mắt như suối chảy, dường như những đau khổ kìm nén trong mười mấy năm đồng loạt trào ra lúc này.

“Nương nương muốn giúp con thì đừng nói gì với Cảnh Diễm.” Viền mắt Mai Trường Tô cũng dần dần đỏ nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười mơ hồ. “Cảnh Diễm rất tốt, con cũng không mệt như nương nương nghĩ đâu. Nương nương yên tâm, con có chừng mực mà. Sau này nương nương cứ làm bánh phỉ cho Cảnh Diễm đi, cho dù Cảnh Diễm có nhầm lẫn con cũng không ăn bừa đâu.”

“Tiểu Thù… Tiểu Thù…” Tĩnh phi thì thào cái tên này, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mai Trường Tô. “Trước kia con rất giống phụ thân con…”

“Nương nương, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Mai Trường Tô tiếp tục lau nước mắt cho bà. “Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, nương nương sẽ giúp con đúng không?”

Tĩnh phi chăm chú nhìn chàng hồi lâu, cuối cũng nhắm hai mắt lại, gật đầu thong thả mà nặng nề.

Thấy bà nhận lời, khóe miệng Mai Trường Tô để lộ nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt rõ ràng là yên lòng nhưng lại tỏ ra hết sức bi thương.

Tĩnh phi không đàng lòng nhìn tiếp, cúi đầu, dùng khăn tay che mặt.

“Nương nương.” Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, khẽ nói. “Không còn sớm nữa, con cũng nên về rồi. Nương nương đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Tĩnh phi hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng lên. “Con yên tâm, bên chỗ Cảnh Diễm ta biết nên làm thế nào.”

Mai Trường Tô gật đầu, lui lại một bước, quỳ xuống hành đại lễ rồi xoay người vén màn trướng, bước đi không quay đầu lại.

Lúc này đã là buổi chiều, ngoài trướng có ánh nắng dìu dịu nhưng không khí vẫn còn lạnh lẽo.

Tiêu Cảnh Diễm lặng lẽ bắt tay sau lưng, đứng bất động dưới cửa hoàng trướng như đã đông cứng. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Tĩnh cương lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú, ngữ điệu không cao nhưng lại rất cương quyết: “Mẫu thân đuổi ta ra ngoài rốt cuộc là để nói gì với tiên sinh.”

Bị Tĩnh vương ép hỏi, Mai Trường Tô không trực tiếp trả lời mà đưa mắt nhìn hoàng trướng bên phía Đông. “Điện hạ không vào vấn an sao?”

“Phụ hoàng đang ngủ trưa, vấn an sao được?”

“Vậy vì sao điện hạ không đi vào lều?”

“Rõ ràng là mẫu thân muốn tránh ta, sao ta phải quay về sớm như vậy để quấy rầy mẫu thân?”

“Nhưng điện hạ vẫn rất muốn biết ta và nương nương nói gì?”

“Đương nhiên.” Tiêu Cảnh Diễm bị thái độ bình thản của chàng làm cho phát cáu. “Đã rất nhiều năm không thấy mẫu thân mất khống chế như vậy, ta phải biết nguyên do của việc này.”

“Vậy vì sao điện hạ không nghe trộm? Nương nương và ta đều không phải cao thủ gì, điện hạ cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện.”

Tĩnh vương trợn mắt nhìn chàng, trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ. “Không phải là ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng ta sẽ không bao giờ làm thế với mẫu thân.”

“Vừa rồi điện hạ đã không nghe trộm thì bây giờ sao phải vặn hỏi ta?” Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Hai chuyện này có khác nhau bao nhiêu đâu. Nếu điện hạ thật sự muốn biết ta và nương nương nói chuyện gì thì tốt nhất hãy đến hỏi Tĩnh phi nương nương, hỏi ta dù sao cũng không hay lắm.”

Tĩnh vương nhất thời nghẹn lời, ánh mắt dao động, có chút chần chừ.

“Thực ra…” Mai Trường Tô nói chậm lại. “Theo thiện ý của Tô mỗ thì điện hạ chỉ cần biết rằng Tĩnh phi nương nương là một mẫu thân tốt, toàn tâm toán ý muốn tốt cho điện hạ là được rồi, cần gì phải truy cứu quá sâu? Mỗi người đều có những thứ thuộc về chính mình không muốn cho người khác biết, không hỏi cũng coi như là một loại hiếu thảo, nếu thật sự không nhịn được thì cứ hỏi thẳng trước mặt. Tóm lại ta sẽ không nói gì, xin điện hạ thứ lỗi!”

Tĩnh vương sải bước đi qua mấy lượt rồi chợt dừng lại. “Mẫu thân không cho tiên sinh nói à?”

“Nương nương không dặn như vậy, nhưng nương nương muốn điện hạ tránh ra ngoài thì cũng có nghĩa là không muốn để điện hạ biết.”

“Không muốn để ta biết, thế vì sao lại để tiên sinh biết?”

Mai Trường Tô chán nản buông xuôi hai vai. “Xem ra điện hạ thật sự không nhịn được, vậy điện hạ đi hỏi nương nương đi. Ta về trước.” Nói xong chàng chắp tay, quay người đi thật.

Tĩnh vương nổi giận nhưng chuyện liên quan đến mẫu phi của hắn nên hắn cũng không có cách nào khác. Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn vẫn không yên tâm, lần nữa vén rèm đi vào lều.

Tĩnh phi đang dùng khăn ướt lau mặt. Trên gương mặt bà chỉ còn mi mắt ửng đỏ, còn tất cả đều trở lại bình thường.

Nhìn thấy con trai đi vào, bà đặt khăn tay xuống, khẽ cười, nói: “Con về rồi à? Tô tiên sinh không đợi con, đã cáo từ về trước rồi.”

“Hài nhi biết. Hài nhi và Tô tiên sinh đã gặp nhau bên ngoài…” Tiêu Cảnh Diễm đi tới, đỡ mẫu phi ngồi xuống ghế rồi lấy một chiếc đệm tới ngồi dựa vào đầu gối bà, ngẩng lên chậm rãi hỏi: “Mẫu thân thật sự không có lời gì cần nói với hài nhi sao?”

Tĩnh phi đặt một tay lên đầu con trai, nhẹ nhàng vuốt tóc, thở dài một tiếng. “Cảnh Diễm, con có thể đừng hỏi được không?”

“Nhưng đã rất lâu rồi hài nhi không thấy mẫu thân đau lòng như thế. Có lẽ nếu mẫu thân nói với hài nhi thì hài nhi sẽ có thể làm được gì đó…”

“Mẫu thân biết lòng hiếu thảo của con.” Tĩnh phi để lộ nụ cười đau khổ, giọng vẫn dịu dàng, hiền từ như cũ. “Nhưng mà, Cảnh Diễm, mẫu thân cũng có quá khứ, rất nhiều chuyện xảy ra trước khi sinh con, thực ra không liên quan tới con, sao con nhất định phải hỏi chứ?”

“Trước khi hài nhi sinh ra?” Tĩnh vương thoáng giật mình.

Đối với mỗi người con, chuyện mẫu thân cũng có quá khứ trước khi mình sinh ra quả thật là khó tưởng tượng.

“Mẫu thân đau lòng như thế là vì chuyện đó xảy ra cách đây đã lâu, lâu lắm, lâu đến mức đã quên mất, cho nên khi đột nhiên nhớ lại mới khó kìm nén cảm xúc như vậy.” Tĩnh phi thì thảo, nói rất mơ hồ. “Thực ra cũng không liên quan gì tới Tô tiên sinh, chỉ là những ký ức đó đã bị hắn gợi lại… Hắn là một người rất chu đáo, rất quan tâm đến người khác. Mặc dù mẫu thân không yêu cầu hắn đừng nói gì nhưng hắn vẫn nhất định không nói, cho nên con đừng ép hắn, đến lúc mẫu thân cảm thấy nên nói đương nhiên sẽ nói với con.”

Không hề thương lượng từ trước nhưng Tĩnh phi và Mai Trường Tô lại rất ăn ý, cùng làm như nội dung cuộc nói chuyện là bí mật của Tĩnh phi chứ không phải bí mật của Mai Trường Tô, nhưng Tĩnh vương không hề phát hiện được điều này.

Xuất phát từ sự quan tâm và yêu quý dành cho mẫu phi, cho dù hắn có đầy bụng nghi ngờ thì cũng phải kiềm chế, không thể tiếp tục vặn hỏi được.

Mặc dù trong lòng hắn không hề tin tường, trong đầu đã xuất hiện vô số ý nghĩ, suy đoán tất cả mọi khả năng nhưng cuối cùng vẫn không thể không cúi đầu nói khẽ: “Vậy xin mẫu thân bảo trọng, hài nhi cáo lui”.

Tĩnh phi im lặng gật đầu, không hề giữ lại. Sau khi thấy con trai đã ra ngoài trướng, bà mới lấy một lọ thuốc mỡ trong tay áo ra, ngồi trước gương bôi lên quầng mắt, nhưng mới bôi được một lát lại không kìm được rơi lệ.

Lần gặp mặt này kết thúc vội vã như vậy, không có sóng gió, không có bất ngờ, nhưng kết quả hình như lại có chút kỳ lạ, ít nhất là trung lang tướng Liệt Chiến Anh của Tĩnh vương phủ nghĩ như vậy.

Hai người cùng ra ngoài, nhưng khi quay về lại một trước một sau. Người về trước điềm nhiên như không, người về sau thì cau mày trầm tư.

Nói bọn họ bất hòa, nhưng mỗi ngày bọn họ vẫn chào hỏi nhau như cũ. Nói hết thảy vẫn như thường, thì bọn họ lại đột nhiên trở nên xa lạ, lâu rồi không ngồi dùng cơm cùng nhau, nói chuyện với nhau. Ngược lại, vị Hoài vương chỉ thích đọc sách kia lại có vẻ thân với Mai Trường Tô hơn một chút vì gần đây thường xuyên tới chỗ chàng mượn sách.

Cục diện kỳ lạ này tiếp diễn bảy, tám ngày, cuối cùng bị một vị khách bất ngờ đến thăm phá vỡ.
Bình Luận (0)
Comment