Nhạc Kiêu bất tỉnh suốt một buổi tối, ngày hôm sau tỉnh lại liền thấy Lăng Tuần úp sấp nằm ngủ bên cạnh, đôi môi hồng nhuận khép mở, trên hàng mi dài còn đượm nước. Nhạc Kiêu yên lặng nhìn khuôn mặt từ lâu đã càng ngày càng ghẹo người, lại bất tri bất giác phát hiện mình cũng đang nằm sấp.
Tư thế ngủ không thoải mái khiến Nhạc Kiêu nhíu nhíu mày, vừa định duỗi cánh tay đau nhức vì bị đè ép suốt một đêm, ai ngờ vừa mới động đậy đã đau đến nín thở.
Tiếng kêu đau đánh thức Lăng Tuần đang ngủ bên cạnh, Lăng Tuần xoay người ngồi dậy, mắt còn mơ mơ màng màng, lại khẩn trương nhìn Nhạc Kiêu, hỏi: “Làm sao rồi? Làm sao rồi? Đau ở đâu? Ta cho người đi mời đại phu!” Nói xong liền nhảy xuống giường.
“Ngươi khẩn trương cái gì chứ?” Nhạc Kiêu nhanh tay lẹ mắt kéo y lại, nhưng động tác khe khẽ này hại hắn đau đến nhe răng trợn mắt, dọa Lăng Tuần đứng yên tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám động, thở cũng không dám thở mạnh.
Nhạc Kiêu nhìn vẻ thận trọng của y chỉ cảm thấy buồn cười, lòng khẽ xao động, liền nổi hứng trêu đùa. Tròng mắt đánh vòng, nói: “Đừng gọi người tới, phụ mẫu ta nhất định cũng đã bận rộn cả đêm, hiện giờ trời còn chưa sáng, sao mời được đại phu? Ngươi xem giúp ta một chút là được rồi, trên lưng đau quá.”
“Hả?” Lăng Tuần sửng sốt, bóng dáng nho nhỏ cứ như bị dọa cho choáng váng, lại nói: “Ta, ta xem cho ngươi?”
“Đúng vậy! Ở đây chỉ có ngươi, ngươi không xem cho ta thì ai xem?” Nhạc Kiêu trưng vẻ mặt đương nhiên ra, “Hơn nữa cũng không phải bắt ngươi chữa trị, chỉ là nhờ người xem một chút xem vết thương có nghiêm trọng không thôi, ta tự nhìn không được.”
“A…” Lăng Tuần ngây ngốc gật đầu, trong lòng căng thẳng, từ hôm qua đến giờ y vẫn chưa xem qua vết thương trên lưng Nhạc Kiêu, một là do Nhạc Tung Hoành và Nhạc phu nhân sợ dọa đến y nên không cho y xem, hai cũng là do chính y sợ mà không dám nhìn. Mà Nhạc Kiêu đương nhiên cũng vô cùng hiểu chuyện này, cho nên hắn mới cố ý bảo Lăng Tuần xem vết thương cho hắn, đơn giản là muốn dọa y thôi…
Lăng Tuần một lần nữa bò lên giường, ngồi chồm hỗm bên cạnh Nhạc Kiêu, vươn hai tay cẩn thận vén chăn. Nhạc Kiêu trên lưng có vết thương, chăn đắp lên người cũng chỉ là làm hình làm dạng, y phục cũng chỉ khoác hờ, Lăng Tuần dễ dàng cởi tiết y của hắn.
“A___” Tiếng nức nở kinh hô của Lăng Tuần chỉ phát ra được một nửa, một nửa kia bị y nuốt trở lại. Nhạc Kiêu tập võ từ nhỏ, đương nhiên so với các bạn cùng tuổi, thậm chí là người hơn vài tuổi, thì thân thể cũng cao to rắn chắc hơn, nhưng cũng vẫn là tiểu thiếu niên thôi. Theo như Lăng Tuần thấy, Nhạc Kiêu bây giờ đơn bạc gầy yếu không gì sánh được, mà trên tấm lưng đơn bạc gầy yếu lại toàn là vết xanh xanh tím tím thê thảm vô cùng, cho dù thuốc trị thương cũng không che giấu được. Đặc biệt là chỗ sườn lưng, lại còn chảy ra chút tơ máu.
“Ô ô ô ô ~” Lăng Tuần quẳng y phục trong tay, ghé vào bên tay Nhạc Kiêu, dụi đầu vào đệm chăn khóc lớn, vừa khóc vừa đánh, nói: “Xin, hức, xin lỗi ngươi! Đều, hức, đều là ta hại ngươi!” Vết thương nghiêm trọng như vậy, nhất định là đau đến chết!
“Ấy ấy, đừng khóc mà!” Nhạc Kiêu không nghĩ sẽ dọa y sợ phát khóc, thoáng chốc lòng đã loạn đến quên cả chủ ý, cũng không quản trên lưng có đau hay không, hấp tấp ngồi dậy kéo Lăng Tuần lên, ôm mặt y vụng về lau nước mắt, an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, ta không sao, cũng không đau, thật sự không đau!”. Nhìn gương mặt Lăng Tuần lê hoa đái vũ, Nhạc Kiêu thấy trong lòng còn đau hơn cả trên lưng. Đồng thời cũng có chút khó hiểu, Lăng Tuần từ nhỏ đâu có thích khóc, sao càng lớn lại càng thích khóc thế này?
Lăng Tuần ngẩng đầu nhìn Nhạc Kiêu, sau đó lại cúi đầu, tựa trán vào ngực hắn, rầu rĩ khóc ròng: “Nhạc Kiêu ca, xin lỗi…”
Nhạc Kiêu chấn động, chỉ cảm thấy nơi bị Lăng Tuần dán vào nóng hầm hập, rất thoải mái. Tim Nhạc Kiêu đập như trống dồn, ma xui quỷ khiến đặt tay lên vai Lăng Tuần, nhẹ giọng nói: “Không sao, cũng không phải lỗi của ngươi, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Chóp mũi truyền đến mùi hương trẻ con ngọt ngào đặc hữu của Lăng Tuần, từ trước hắn vẫn đặc biệt khinh bỉ cái mùi này, luôn cười nhạo Lăng Tuần là đứa trẻ con chưa trưởng thành. Nhưng bây giờ, hắn lại nghĩ mùi hương trên người Lăng Tuần, so với mẫu thân và tỷ tỷ, còn dễ ngửi hơn.
Vừa khéo, Nhạc phu nhân một đêm không ngủ vì lo lắng nhi tử nghỉ không an giấc, muốn đổi một ít hương liệu an thần cho hắn, đẩy cửa tiến vào liến thấy Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần đang nức nở.
“Tiểu Tuần, làm sao thế?” Nhạc phu nhân vội vã đi tới, ngồi bên giường ôm Lăng Tuần vào lòng, trách cứ nhìn Nhạc Kiêu: “Tiểu tử ngươi, bị thương đến thế này còn không quên bắt nạt người khác. Tiểu Tuần nó lo cho ngươi, chăm sóc ngươi cả buổi tối cũng không về nhà, ngươi lại đối xử với người nhà như thế sao?”
Nhạc Kiêu ngượng ngùng không lên tiếng, bởi vì đúng là hắn cố ý dọa người ta phát khóc… Nhưng Lăng Tuần nào có biết? Vậy nên y nghiêm túc ngẩng khuôn mặt đầy lệ, nói với Nhạc phu nhân: “Thẩm thẩm, Nhạc Kiêu ca không bắt nạt con. Là con đau lòng vì vết thương của huynh ấy, nên mới khóc.” Trong lòng Lăng Tuần, tuy Nhạc Kiêu từ nhỏ đã đánh nhau với y, nhưng đó cũng là huynh đệ của y, là huynh đệ tốt, huynh đệ bị thương thì đương nhiên y phải đau lòng. Theo như Nhạc phu nhân nghe được, đó cũng là tình cảm thuần túy của đệ đệ quan tâm tới ca ca, là tình như thủ túc. Nhưng theo Nhạc Kiêu thấy, Lăng Tuần thế mà lại đau lòng vì hắn, mà hắn cũng vì Lăng Tuần nói y đau lòng mà cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hắn cảm thấy rất phức tạp, phức tạp đến mức nghĩ không ra nguyên cớ.
Nhạc phu nhân vui mừng nhìn hai tiểu tử kia rốt cuộc cũng trưởng thành, lau mặt sạch sẽ cho Lăng Tuần, lại sắp xếp cho hai đứa ngủ tiếp, đốt huân hương an thần xong mới ngáp một cái, rời đi.
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần sánh đôi nằm trên giường, mặt đối mặt. Nhạc Kiêu nhìn đôi mắt mờ sương mệt mỏi của Lăng Tuần, vươn tay nắm lấy tay y, nhỏ giọng: “Ngủ đi.” Lăng Tuần gật đầu, vừa nhắm mắt lại liền ngủ ngay, dằn vặt bao lâu, lại khóc lóc bao lâu, bây giờ y thật sự rất mệt.
Mà Nhạc Kiêu nhìn gương mặt ngủ say của Lăng Tuần, lại nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người, trong lòng mê muội, vừa bất an, lại vừa có chút ngọt dịu.
Khi Nhạc Kiêu tỉnh lại lần nữa thì đã qua giữa trưa, Lăng Tuần cũng đã sớm về nhà. Nhìn giường chiếu bỗng dưng trống trải, Nhạc Kiêu phiền muộn thở dài, hắn thế này là thế nào? Bất quá chỉ vừa mới xa nhau, hắn lại có chút nhớ nhung Lăng Tuần. Chỗ trống bên cạnh vẫn còn lưu lại dư vị của Lăng Tuần, Nhạc Kiêu ma xui quỷ khiến cọ cọ tới, chóp mũi kề sát vào gối đầu, khẽ ngửi, sau đó thoải mái thở dài. Thở còn chưa dứt hơi, Nhạc Kiêu chợt dừng lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt kinh nghi bất định. Hắn… làm sao vậy?
Nếu nói “thương cân động cốt nhất bách thiên”
(bị thương gân cốt phải nghỉ ít nhất 100 ngày), vết thương trên lưng Nhạc Kiêu dù không tổn thương đến gân cốt, nhưng bị một giá sách vừa lớn vừa chắc như vậy đập mạnh một cái, cũng có thể khiến hắn đau nhức mười ngày nửa tháng. Mà trong một tháng này, hắn bị cưỡng chế ở nhà nằm trên giường – dưỡng thương…
Chuyện này đối với Nhạc Kiêu đã quen ngang tàng chính là một cực hình không cần nghi ngờ, hắn phải nằm trên giường bất động? Vậy không bằng lấy một cái giá sách lớn khác đập chết hắn luôn đi!
Các tiểu đồng học trong thư viện đều đến thăm hắn, mỗi lần nghe bọn họ nói trên đường lớn phía đông có một người phiên quốc vừa đến bán những thứ đồ chơi mới lạ, trong lòng hắn lại như bị mèo cào, hận không thể nhảy ra ngoài cùng đi xem thứ đồ chơi mới lạ ấy có bao nhiêu mới lạ.
Đương nhiên, hay đến thăm nhất chính là Lăng Tuần và Chu Hoài Lễ. Nhưng từ sau ngày đó, lúc Nhạc Kiêu ở một mình với Lăng Tuần đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, tim cũng đập nhanh hơn bình thường gấp nhiều lần. May mà Lăng Tuần ngày ngày đến thăm cũng là để giảng lại công khóa cho hắn, để sau một tháng tĩnh dưỡng, hắn không đến mức bị tụt hạng. Lăng Tuần giảng rất nghiêm túc, vậy nên căn bản không phát hiện cái chuyện xoắn xuýt thầm kín trong lòng Nhạc Kiêu. Cũng vì tâm tình xoắn xuýt của Nhạc Kiêu, Lăng Tuần không cẩn thận làm rơi vỡ cái chặn giấy Nhạc Kiêu thích nhất mà hắn cũng không thèm tính toán. Nhưng tự bản thân Lăng Tuần lại thấy ngại, cứng rắn đòi đền lại cho hắn. Rơi vào đường cùng, Nhạc Kiêu không thể làm gì khác hơn là nói cái chặn giấy ấy là do gia gia hắn năm ấy tự tay làm ra, nếu muốn đền thì phải tự tay làm một cái khác đền cho hắn, lúc ấy Lăng Tuần mới chịu thôi.
Mà Chu Hoài Lễ còn mang cho hắn chút điểm tâm do Vương phi tự làm, mỗi ngày một đa dạng, không ngày nào giống ngày nào, hơn nữa Lăng phu nhân cũng làm đồ ăn cho hắn, Nhạc Kiêu ăn đến mức mỡ bóng cả mặt, mập hơn lúc trước nhiều. Bất quá, điều làm hắn xoắn xuýt không phải là Chu Hoài Lễ đến ngay lúc Lăng Tuần còn ở đây, mà là khi Chu Hoài Lễ tới còn dắt theo một “con kỳ đà” – Huệ Vương Chu Hoài Đức. Chu Hoài Đức chẳng qua chỉ là một trời tâm huyết trào dâng muốn cùng Chu Hoài Lễ đến xem “anh hùng cứu mỹ nhân” Nhạc Kiêu, nhưng sau lần vô tình thấy Lăng Tuần giảng bài cho Nhạc Kiêu, hắn hầu như ngày cũng theo tới, cho dù Hoài Lễ không tới được, hắn cũng nhất định phải đăng môn bái phỏng
(tới thăm). Lúc tới bất quá cũng giả mù sa mưa an ủi Nhạc Kiêu vài câu, sau đó lại cười tít mắt (Nhạc Kiêu: là liếc mắt đưa tình!) nhìn Lăng Tuần. Thỉnh thoảng còn mượn cơ hội nói với y mấy câu, thậm chí đem cả chuyện quốc sự trên triều tới hỏi ý kiến Lăng Tuần, nhân tiện lại đem “Vạn dân phú” ngày đó của y ra khen một lượt, tuy không thể dụ cho Lăng Tuần đầu óc choáng váng, nhưng thái độ của y đối với hắn lại trở nên thân mật hơn nhiều. Nhạc Kiêu nhìn thấy liền tích thành lửa giận. Nếu không phải ngại cái thân phận Hoàng thân quốc thích của Huệ Vương và sợ dọa đến Lăng Tuần, chiếu theo tính tình của hắn thì đã không nhịn được mà đuổi người.
Ngày hôm đó, Lăng Tuần lại tới giảng bài cho Nhạc Kiêu sau giờ học.
Nhạc Kiêu ở trong thư phòng, Lăng Tuần ngồi đối diện Nhạc Kiêu, giảng giải cặn kẽ cho Nhạc Kiêu những phần chú thích trên lớp và những phần trọng điểm, thuận tiện chép lại những chú thích vào sách cho Nhạc Kiêu. Nhạc Kiêu cười híp mắt nắm hờ cây bút lông, chống cằm nghiêng đầu nhìn gò má tinh tế của Lăng Tuần. Lúc viết chữ, Lăng Tuần rất nghiêm túc, đôi môi hồng nhạt nhẹ nhàng giương thành một độ cong nghiêm túc, hàng mi vừa dài vừa đen khẽ động theo từng cái chớp mắt, cứ như cây quạt nhỏ chọc ghẹo tim Nhạc Kiêu, hận không thể nhổ hàng lông mi dài ấy xuống để nhìn cho rõ. Tay của Lăng Tuần đã không còn vẻ dễ thương trắng tròn mũm mĩm như ngày còn trẻ con nữa, mười ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, móng tay nhu hòa sáng bóng. Nhạc Kiêu len lén nhìn tay mình, lại nhìn bàn tay đang cầm bút lông của Lăng Tuần một chút, thầm thở dài một hơi, Lăng Tuần đến cả ngón tay cũng đẹp tức chết người ta!
“Đừng có cười ngu nữa, phần ta vừa giảng, ngươi nghe có hiểu không?” Lăng Tuần chép chú thích cho Nhạc Kiêu xong, ngẩng đầu, liền thấy mặt Nhạc Kiêu cười ngây dại. Nửa tháng nay, Nhạc Kiêu hầu như không bước chân ra khỏi cổng, thành ra lại trắng lên nhiều, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn khí phách so với trước kia bớt đi một chút vẻ kiêu ngạo đặc hữu không ai bì được của con nhà tướng. Lăng Tuần thầm nghĩ, vẫn là cái mặt đen thùi lùi lúc trước của Nhạc Kiêu dễ coi hơn, ít nhất còn có khí thế bức người, bây giờ nhìn giống cậu ấm du thử du thực
(ăn chơi lêu lổng) quá.
Nhạc Kiêu nhìn chằm chằm đôi mắt to long lanh của Lăng Tuần, vẻ tươi cười càng đậm, nói: “Hiểu rồi, có lão sư tốt như vậy, sao có thể nghe không hiểu chứ?”
Lăng Tuần nghe xong, khóe miệng không nén nổi tiếu ý, lòng càng đắc chí, so với ở trên lớp được phu tử khen còn cao hứng hơn. Nhạc Kiêu tán thưởng y, bao nhiêu năm như vậy mới được gặp lần đầu tiên, còn có gì hiếm lạ hơn nữa chứ!
Bất quá, Lăng Tuần vẫn phải giữ vẻ khiêm nhường đúng mực, sờ sờ mũi, khiêm tốn nói: “Đâu có, là lão sư dạy tốt, ta chỉ chiếu theo lời của lão mà nói lại cho ngươi thôi.”
Nhạc Kiêu trước sau vẫn nhìn y, mắt mang tiếu ý, đặc biệt là khi cái miệng nhỏ đó hé ra hợp vào, hắn sẽ nhớ tới ngày đó ở Tàng Thư Các, không cẩn thận hôn phải, xúc cảm ấm áp mềm mại, hắn không cách nào quên được.
Bất ngờ, thân thể Nhạc Kiêu ngả về phía trước, đầu dựa sát sườn mặt của Lăng Tuần. Lăng Tuần sửng sốt, theo bản năng tránh ra phía sau, tránh được nửa đường, nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Nhạc Kiêu thì dừng lại, thân thể cứng đờ không động đậy.
Hai người ở khoảng cách gần như vậy nhìn nhau, tim bất an đập kịch liệt. Nhạc Kiêu thầm mắng bản thân nhất thời xúc động làm ra động tác như vậy, làm hại cả hai bây giờ đều không hạ đài được
(lâm vào thế bí). Lăng Tuần thì lại hối hận vì sao tránh được nửa đường rồi lại không tránh tiếp, khiến cả hai cứ duy trì tư thế lúng túng này.
Không khí dần trở nên ám muội, giữa trời đại giá mà hai người cùng căng thẳng đổ mồ hôi. Bỗng cửa thư phòng bị đẩy ra, Huệ Vương ưu nhã bước đến.
“Hai tiểu ca nhi ra là trốn ở trong phòng ôn lại công khóa, ở ngoài tuyết đang rơi, đẹp lắm.” Huệ Vương còn đang ở gian ngoài, lúc vào gian trong thì Lăng Tuần và Nhạc Kiêu đã tách nhau ra, chỉ là trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ mất tự nhiên.
“Kiến quá Vương gia.” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đứng dậy thỉnh an Huệ Vương, Huệ Vương khoát khoát tay, tiến lên thuận thế ôm vai Lăng Tuần, thân thiết nói: “Không phải đã nói rồi sao? Các ngươi đều là đồng môn của Hoài Lễ, cứ gọi ca ca giống hắn đi.” Nói rồi quay sang Nhạc Kiêu: “Nhạc Kiêu trên người còn bị thương, mau mau ngồi xuống đi.”
Nhạc Kiêu nhìn chằm chằm cái tay đang ôm vai Lăng Tuần của Chu Hoài Đức, không khách khí ngồi xuống.
Lăng Tuần thì lại không có thói quen thân mật với người ngoài như vậy, mỉm cười nói với Chu Hoài Đức: “Vương gia nói đùa, lễ quân thần đâu thể nào bỏ, chúng ta sao dám cùng Vương gia xưng huynh gọi đệ, phá bỏ lễ pháp tổ tông?”
Chu Hoài Đức chỉ tao nhã cười, không nhắc chuyện này nữa, thấy trên bàn để một quyển “Xuân Thu”, liền nói: “Còn hai năm nữa là đến khoa thi, Tứ Thư Ngũ Kinh ôn luyện ra sao rồi?”
Lăng Tuần cười, có chút câu nệ nói: “Cũng tạm ổn, bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư
(kiểu ngước lên thì chẳng bằng ai, ngước xuống cũng chẳng có ai bằng mình ấy =]]]).” Nhạc Kiêu liếc mắt nhìn Lăng Tuần, không nói gì.
Chu Hoài Đức thì lại làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tuần: “Bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư? Bản vương thì lại nghe Công Tôn phu tử nói ngươi chính là học trò thông tuệ nhất trong số học trò lão đã dạy suốt nhiều năm qua. Hơn nữa, Hoài Lễ cũng thường nói, khoa thi hai năm sau, nhất định Tiểu Tuần sẽ đỗ Trạng nguyên. Theo bản vương thấy, Hoài Lễ cũng không nói ngoa.”
“Vương gia khen nhầm rồi.” Lăng Tuần khẽ nhún người, trên mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lạnh nhạt nói: “Học trò trong thiên hạ nhiều không kể xiết, Lăng Tuần bất quá chỉ là một trong số đó. Có câu “núi cao còn có núi cao hơn”, Lăng Tuần chưa bao giờ là người đứng nhất. Danh Trạng nguyên, Lăng Tuần nho nhỏ thật sự không kham nổi.”
Nhạc Kiêu khẽ mím khóe môi, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế, nhìn Lăng Tuần trước mắt, suy nghĩ sâu xa.
Chu Hoài Đức khẽ chớp nhãn thần vừa hiện u quang, có vẻ rất hứng thú nói với Lăng Tuần: “Tiểu Tuần, ngươi đúng là một hài tử thông minh. Tương lai trên triều đình, có lẽ ngươi sẽ đạt được thành tựu còn hơn cả Lăng đại nhân.”
Lăng Tuần nhàn nhạt cười, không vì lời khen ngợi tán thưởng vừa rồi của Vương gia mà lộ vẻ tự đắc hay kiêu ngạo, rõ ràng là một tư thái vinh nhục bất kinh
(vinh nhục đều không sợ).
Chu Hoài Đức mỉm cười hài lòng, trong mắt còn lộ vẻ tán thưởng. Tuổi mới còn nhỏ, gặp sóng ngầm đã không kiêu căng không nóng nảy, ứng đáp trôi chảy khiến người ta tìm không ra chút sai lầm nào, nội liễm trầm ổn, quả nhiên là một nhân tài. Nhắm vào điểm này của y, Chu Hoài Đức cũng muốn chiêu gọi y vào dưới trướng. Nếu tương lai có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén[1], như vậy là tốt nhất.
“Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, bản vương cũng phải về xử lý công vụ. Tiểu Tuần muốn đi cùng bản vương không?” Chu Hoài Đức kìm hãm cái tâm tư nho nhỏ kia, tủm tỉm cười hỏi.
“Đa tạ ý tốt của Vương gia, chỉ là lúc mới đến đã đáp ứng với thẩm thẩm là sẽ lưu lại dùng bữa tối, Lăng Tuần không thể nói mà không giữ lời.”
Chu Hoài Đức chỉ khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua Nhạc Kiêu vẫn lặng yên, liền nói: “Đã như vậy, bản vương cũng không miễn cưỡng. Nhạc Kiêu, hảo hảo bảo trọng. Cáo từ!”
“Cung tiễn Vương gia.” Nhạc Kiêu đứng lên, cùng Lăng Tuần tiễn khách.
Khom người cúi đầu một hồi lâu, chờ người đã ra hoàn toàn đi khỏi viện tử, Lăng Tuần mới trộm ngẩng đầu, lén lén lút lút nhìn một chút phía ngoài viện tử, rồi quay người nhìn Nhạc Kiêu, phì cười, trong mắt đầy nét giảo hoạt.
“Thế nào? Ta biểu hiện tạm được chứ?” Lăng Tuần nháy nháy mắt nói, cười đến xảo quyệt.
Nhưng chính bộ dạng này của Lăng Tuần lại khiến ngực Nhạc Kiêu lạnh lẽo. Một mạch ngồi phịch xuống, một chân gác lên tay vịn, một tay cầm quyển “Xuân Thu”, lành lạnh nói: “Hừ, ta nói một tên chưa bao giờ biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào như ngươi, sao hôm nay cư nhiên lại thành ra khiêm tốn như thế, nguyên lai là giả bộ. Thấy Huệ Vương có vẻ tâm đắc với ngươi, biết ngay là bị cái bộ dạng giả vờ thanh cao của ngươi lừa rồi. Chúc mừng “Lăng đại nhân” a, sau này leo lên vị trí nhất cao chi nâm
(người đứng cao nhất), tiền đồ vô lượng rồi!” Nhạc Kiêu ban đầu còn tưởng là do Lăng Tuần không thích Huệ Vương nên mới một mực lãnh đạm như vậy, trong lòng còn mù quáng vui mừng. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải lí do này, một Lăng Tuần đã cùng mình lớn lên, nhìn như ngây thơ hồn nhiên, ít hôm trước còn vì mình bị thương mà thầm khóc, không ngờ lòng dạ lại thâm sâu như vậy, lại cố ý giả vờ bộ dạng thanh cao để gây sự chú ý với Huệ Vương, coi như Nhạc Kiêu hắn không có người huynh đệ như vậy!
Bỗng dưng bị Nhạc Kiêu cho ăn một trận giáp thương đái bổng liên cơ đái phúng[2] như vậy, Lăng Tuần sửng sốt, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi nói cái gì vậy?” Khi y thấy rõ biểu hiện khinh thường trên mặt Nhạc Kiêu, thoáng chốc minh bạch, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cắn môi liều chết nhìn chằm chằm Nhạc Kiêu, một đôi mắt to đỏ đến đáng sợ, nén hàng nước mắt ủy khuất, Lăng Tuần không hề giải thích, chỉ quát thẳng vào mặt Nhạc Kiêu một tiếng “Khốn nạn!”, sau đó xoay người chạy.
Khi Nhạc Kiêu nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Lăng Tuần thì liền hối hận, lập tức nhảy dựng lên đuổi theo. Nhưng vừa ra đến cửa, liền đụng phải Nhạc Lan Thư.
“Ai u!” Nhạc Lan Thư bị đụng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Nhạc Kiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Xin lỗi, đệ không cố ý!” Nhạc Kiêu đỡ Nhạc Lan Thư, nôn nóng nói: “Không nói nữa, đệ đang vội!”
Trên người trên đầu Nhạc Lan Thư còn vương lớp bông tuyết mỏng, bắt lấy Nhạc Kiêu còn đang muốn chạy, đẩy hắn vào lại thư phòng, trở tay đóng cửa một cái, liền hùng hùng hổ hổ chỉ vào Nhạc Kiêu, nói: “Chính ngươi làm Tiểu Tuần khóc phải không? Giỏi thật, ta tới tận bây giờ còn chưa thấy Tiểu Tuần khóc đến mức này, khóc không thành tiếng còn chưa nói đi, lại còn kìm nén mà rơi lệ. Ngươi rốt cuộc chọc nó thế nào, nói mau!” Nhạc Lan Thư chỉ lớn hơn Nhạc Kiêu và Lăng Tuần một tuổi, từ nhỏ đã mang hai tiểu tử kia đi khắp nơi đánh nhau gây họa, trong lòng nàng đã coi Lăng Tuần như đệ đệ mà yêu thương. Vừa rồi không chỉ Nhạc Kiêu đụng phải nàng, mà Lăng Tuần cũng đụng phải nàng. Thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tuần đầy nước mắt, hỏi y thì y cũng không nói, cứ thế cúi đầu mà đi giữa gió tuyết. Nhạc Lan Thư đoán một cái là biết ngay y bị Nhạc Kiêu bắt nạt, liền tức tốc chạy tới hưng sư vấn tội.
Nhạc Kiêu cúi đầu trầm lặng, trong lòng lại tưởng tượng ra dáng dấp ẩn nhẫn khóc thầm của Lăng Tuần, cảm thấy ngực đau không chịu nổi. Sao hắn lại không chịu dùng đầu óc như thế chứ? Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng sớm chiều chung sống đã hơn chục năm, sao có thể không rõ thái độ làm người của y chứ? Chỉ là, vừa nghĩ đến Huệ Vương đối với Lăng Tuần rõ ràng không được bình thường, mà trong khoảng thời gian này, Lăng Tuần lại còn thân mật với Huệ Vương, đầu óc hắn bỗng chốc liền ngu muội như đầu heo, hiểu lầm Lăng Tuần. Trước kia, Lăng Tuần và hắn có gì bất hòa liền trực tiếp cãi nhau hay đánh nhau một trận là xong, sau này lại tiếp tục cùng nhau cãi cãi đánh đánh qua ngày. Thế nhưng lúc này, Lăng Tuần lại bật khóc bỏ chạy. Nhạc Kiêu biết lần này hắn thật sự tổn thương lòng Lăng Tuần rồi. Là lỗi của hắn, cho nên hắn sẽ không biện giải.
Nhạc Lan Thư mắng Nhạc Kiêu vài câu, thấy hắn cũng là một bộ dạng hối hận bức bối, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chốc lát sau, Nhạc phu nhân nghe tin cũng chạy tới, nhìn bộ dáng kia của Nhạc Kiêu, nhịn không được thở dài, không mắng hắn, chỉ có chút mỏi mệt nói: “Ngươi và Tiểu Tuần cãi nhau nhiều năm như vậy, sao còn chưa thấy mệt? Ngày trước còn nhỏ không hiểu chuyện, người lớn chúng ta cũng chỉ cười cười cho qua. Nhưng hôm nay các ngươi đã mười ba rồi, đều không còn là tiểu hài tử nữa. Mấy ngày này thấy các ngươi ở chung tốt đẹp như vậy, chúng ta đều nghĩ các ngươi đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi. Nhưng nháy mắt một cái lại thay đổi. Kiêu Nhi, Tuần Nhi nửa tháng này vì ngươi mà đến, chiều nào đi học về cũng đến giảng lại công khóa cho ngươi, chỉ sợ ngươi dưỡng thương mấy ngày lại không theo kịp, vì ngươi mà gầy mất hơn nửa. Ngươi sao lại không chịu suy nghĩ một chút chứ?” Lại nói: “Đêm nay ngươi ở thư phòng tự ngẫm, nhịn đói mà ngẫm xem rốt cuộc mình đúng hay sai. Vi nương thấy vết thương của ngươi cũng sắp khỏi rồi, ngày mai lại đến thư viện đi.” Dứt lời liền kéo tay nhi nữ, rời đi.
Nhạc Lan Thư đỡ Nhạc phu nhân, quay đầu lén liếc mắt nhìn Nhạc Kiêu, phát hiện ánh mắt hắn phiếm đỏ.
_____Hết chương 15_____[1] Trong bản gốc là “lâu ngày sinh tình”. [↑]
[2] Giáp thương đái bổng liên cơ đái phúng: Lời nói mang ý mỉa mai, châm chọc [↑]