Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 25

Từ sau ngày theo Huệ Vương tới tửu lâu Phúc Lâm nghe hát, Lăng Tuần phát hiện Nhạc Kiêu không tới nha môn tìm y nữa. Lăng Tuần cũng không coi chuyện này giống chuyện trước đây, chỉ nghĩ chắc trong quân doanh đang bận. Bởi vì gần đây nha môn cũng đang bận, nghe nói Phù Tang phái sứ thần tới đi sứ, tuy nói đây chỉ là một quốc gia bé như hạt gạo, nhưng dù sao cũng là một nước, còn là phiên quốc (quốc gia phụ thuộc) của triều đình, đương nhiên mọi thứ cũng nên chuẩn bị hoàn hảo, đợi sứ thần tới thăm. Lăng Tuần là Chủ sự Thanh lại ti, việc tiếp đãi khách nước ngoài đương nhiên rơi xuống đầu y. Thật ra, Lăng Tuần không muốn lo liệu những việc này lắm, mấy hôm trước nghe cha y nói Phù Tang phóng túng để người của mình tới vùng duyên hải Mân Giang đốt phá, giết người, cướp của, khiến dân chúng lầm than hỗn loạn. Nếu không phải trong triều có đa số quan văn chủ hòa, thì các võ tướng đã sớm dự định xuất binh giáo huấn cho đám người lùn không biết sống chết này một trận nên thân rồi.

Tuy Lăng Tuần bất quá chỉ là một Lễ bộ Chủ sự nho nhỏ, nhưng y cũng là một nam nhi trẻ tuổi nhiệt huyết, trong lòng cũng tán thành phương án chủ chiến. Có vài người nếu cứ một mực nhẫn nhịn, sẽ chỉ khiến đối phương càng được thể làm càn. Chỉ khi đem đối phương ra đánh cho một trận thật nghiêm, đánh đến mức từ đó về sau đối phương nhìn thấy ngươi lập tức đi đường vòng, đó mới là đường lối giải quyết tốt nhất!

“Lăng đại nhân.” Một ông lão trung niên mặc quan phục đi tới, là Lễ bộ Thị lang.

Lăng Tuần vội đứng dậy bái kiến: “Hạ quan kiến quá Thị lang đại nhân.”

Lễ bộ Thị lang khoát tay áo, nói với y: “Không cần đa lễ.”

Lăng Tuần đứng dậy, hỏi: “Chẳng biết đại nhân đến đây có chuyện gì quan trọng?”

“À, bản quan phải tới Tam Thiên Doanh, nghe nói ngươi có quen biết với Tọa ti quan Nhạc Kiêu của Tam Thiên Doanh, bản quan muốn ngươi đi cùng bản quan tới đó.” Thị lang đại nhân vuốt hai cọng râu cá trê, nói.

“A? Sao lại như vậy?” Lăng Tuần khó hiểu nhìn đối phương, cho dù y và Nhạc Kiêu có quen biết, thì chuyện này có liên quan gì đến việc Thị lang đại nhân tới Tam Thiên Doanh?

“Khụ khụ,” Nét mặt già nua của Thị lang đại nhân ửng đỏ, lúng túng nói: “Bản quan muốn tới Tam Thiên Doanh để bàn bạc với Đề đốc đại nhân về việc sứ thần Phù Tang. Nghe nói kỵ binh của Tam Thiên Doanh, mỗi người đều rất dũng mãnh thiện chiến, cũng không thiếu người Hồ ở trong đó. Ngươi cũng biết, gần đây vì chuyện giặc Oa tác loạn, trong triều chia làm hai phe chiến – hòa…”

Hiểu rồi! Lăng Tuần bĩu môi, Lễ bộ cũng thuộc phe chủ hòa, Lễ bộ Thị lang phải đến Tam Thiên Doanh thuộc phe chủ chiến để bàn công sự, chỉ sợ sẽ bị người ta làm khó dễ. Cho nên mới phải kéo y đi cho thêm dũng khí, biết đâu có Lăng Tuần thì những người ở đó sẽ cho lão chút mặt mũi.

“Ra vậy, hạ quan đã hiểu, hạ quan sẽ đi cùng đại nhân!” Dù sao cũng đã mấy ngày không gặp Nhạc Kiêu, lén mang theo chút điểm tâm tới thăm hỏi hắn luôn!

Lăng Tuần mượn cớ để Thị lang đại nhân đi trước chuẩn bị, mình thì đi lấy thực hạp, chọn mấy thứ điểm tâm tinh xảo gói kỹ lại giấu trong ngực, định mang đi cho Nhạc Kiêu. Thực hạp này vốn là Lăng phu nhân chuẩn bị cho y, khi nào đói thì ăn chút điểm tâm lót dạ, hiện giờ vừa khéo cầm theo đãi Nhạc Kiêu, mong hắn nể mặt y mà không làm khó Lễ bộ.

Mã xa Lễ bộ lắc lư dừng lại ở Tam Thiên Doanh, Lăng Tuần xuống trước, sai tùy thị cầm thủ dụ đi thông báo. Đợi một lúc liền có bốn người nhìn có vẻ là thị vệ cầm theo đại đao bước tới, sắc mặt khó coi liếc mắt nhìn Lăng Tuần và Thị lang đại nhân.

Lăng Tuần cao đầu ưỡn ngực, phong thái thản nhiên, Thị lang đại nhân lại vã hết mồ hôi hột, hai chân thiếu điều run rẩy.

Một người trong đám cong khóe miệng cười với Lăng Tuần, tựa như bội phục vẻ gan dạ sáng suốt của y: “Hai vị đại nhân, mời, Đề đốc đại nhân chờ đã lâu.”

Lăng Tuần len lén kéo ống tay áo Thị lang đại nhân, ý bảo lão đi trước đi. Thị lang đại nhân hoàn hồn lại, vội bước lên đằng trước, Lăng Tuần mới cất bước đi theo.

Tam Thiên Doanh đóng quân cách hoàng thành hơn trăm dặm, trong quân doanh có hàng trăm trướng, ngoại trừ hai vị Đề đốc văn – võ, cùng Tọa ti quan của ngũ ti, thì những người còn lại đều ở trong doanh trướng, không có lệnh thì không được rời doanh.

Vì vậy mà trên đoạn đường tới trướng của chủ doanh, khắp nơi đều có thể thấy những kỵ binh cao to cường tráng, vóc dáng khỏe mạnh đang thao luyện, tiếng hiệu lệnh vang lên đinh tai nhức óc.

Hai chân Thị lang đại nhân run run tiến bước, Lăng Tuần thì lại âm thầm buồn cười, Đề đốc đại nhân cố ý đặt địa điểm nghị sự ở đây, xem ra là muốn dọa Thị lang đại nhân một trận rồi?

Vào chủ trướng, Lăng Tuần đánh mắt đã thấy Nhạc Kiêu đứng ở bên phải, hai tay khoanh lại, mắt hơi rũ xuống, nghe có tiếng người vào cũng không động đậy một cái. Hai vị Đề đốc cùng Tọa ti quan Ngũ ti đều ở trong trướng, còn có phụ thân của Nhạc Kiêu – Nhạc Tung Hoành – vậy mà cũng có mặt, cộng thêm vài phó tướng của lão nữa. Trong trướng, Nhạc Tung Hoành ngồi ở vị trí thủ lĩnh, hai viên Đề đốc chia ra ngồi ở hai bên, cùng nhìn bản phác thảo sơ đồ tác chiến, những người còn lại đều đang đứng.

“Hạ quan kiến quá Tướng quân, Đề đốc đại nhân!” Lễ bộ Thị lang đại nhân cùng Lăng Tuần cúi đầu với những người lớn nhất.

Nhạc Tung Hoành nghe thấy thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Lăng Tuần, hơi nhíu mày. Có lẽ lão hồ ly Lễ bộ sợ tới đây bị mắng nên mới lôi Lăng Tuần theo để chống lưng. Trong bụng Nhạc Tung Hoành thầm cười giễu, nhưng không lộ hẳn ra mặt, liền trầm giọng nói: “Đứng lên đi.”

“Đa tạ đại nhân.” Lăng Tuần ngẩng đầu, len lén chớp mắt nhìn Nhạc Tung Hoành, hàm ý là “Bá bá thủ hạ lưu tình (giơ cao đánh khẽ)”.

Nhạc Tung Hoành thấy buồn cười, liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, ở đây không có chuyện của các ngươi, tất cả lui xuống đi. Tuần Nhi… Khụ khụ, Tiểu Lăng đại nhân, cũng lui xuống đi, cứ đợi ở ngoài doanh trướng là được.”

Lăng Tuần khóe miệng khẽ cong, bá bá thân yêu là muốn đuổi mình ra ngoài cho tiện bàn việc sao? Cũng không nhìn ánh mắt cầu cứu của Thị lang đại nhân, Lăng Tuần cúi đầu với Nhạc Tung Hoành, liền theo mọi người lui xuống.

Lăng Tuần ra ngoài doanh trướng, cũng không quản xung quanh có người, chạy lên đem Nhạc Kiêu đã đi tuốt đằng trước kéo vào một góc.

“Ta mang thứ tốt đến cho ngươi đây!” Lăng Tuần dứt lời liền cúi đầu móc túi giấy dầu trong ngực ra, như thể dâng bảo vật mà đưa tới trước mặt Nhạc Kiêu, cười nói: “Bánh ngọt nương làm cho ta, mang cho ngươi một chút, nếm thử đi!”

Nhạc Kiêu không nhận, chỉ rũ mắt nhìn xuống Lăng Tuần, trưng ra bộ mặt tuấn tú nhưng trong mắt lại chứa sự lạnh lùng.

Lăng Tuần bị ánh mắt của hắn ghim chặt, trong ngực bắt đầu bất an, loại ánh mắt này y quen lắm, cái cảm giác bối rối bất an ngày trước lại trở về. Giơ bánh lên, Lăng Tuần có chút dè dặt nhìn Nhạc Kiêu, hỏi: “Này, ngươi làm sao vậy? Không thích à?”

Trong lòng Nhạc Kiêu nhức nhối khó chịu, Lăng Tuần trước mắt cùng Lăng Tuần ngày ấy thân mật tựa tình nhân với Huệ Vương ở tửu lâu Phúc Lâm từng chút từng chút chồng chéo lên nhau. Lạnh lùng nhếch miệng, vươn tay cầm lấy túi điểm tâm, nhìn cũng không thèm nhìn vứt cho một doanh binh vừa đi ngang qua, nói: “Cầm lấy chia cho các huynh đệ.”

Doanh binh nhận lấy theo phản xạ, kinh ngạc nhìn Nhạc Kiêu, lại thoáng nhìn Lăng Tuần sắc mặt khó coi, thức thời chạy đi.

“Ngươi có ý gì?” Lăng Tuần cứng nhắc nặn ra một câu, lồng ngực vì cực lực chịu đựng lửa giận mà phập phồng run rẩy.

Nhạc Kiêu nhướn mày, giọng nói không mang chút tình cảm: “Như ngươi thấy đấy, ta không thích.”

Lăng Tuần run lên, ngực không ngừng khó chịu, cay đắng nói không nên lời, chỉ cảm thấy đến hô hấp cũng khó khăn.

“Tọa ti quan đại nhân!” Một người bộ dạng như tùy thị mang theo một thực hạp tinh xảo chạy tới, sau khi thấy còn một người khác thì sửng sốt, lại lập tức nói với Nhạc Kiêu: “Đại nhân, Tống đại nhân vừa sai người đưa điểm tâm tới, ngài xem…”

“Đưa đây, đi nói với người đưa đồ, ta cảm tạ tâm ý của Tống đại nhân.” Nhạc Kiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn người nọ, nói.

Tùy thị rõ ràng ngẩn ra, thấy ánh mắt Nhạc Kiêu có vẻ không vui, liền vội vàng đưa thực hạp trên tay cho hắn, nghe lời chạy đi. Trong bụng thầm khó hiểu, bình thường Tống đại nhân kia đưa đồ tới, đại nhân đều sai hắn trả lại, sao lần này vậy mà lại nhận?

“Tống đại nhân?” Lăng Tuần nhìn Nhạc Kiêu cư nhiên nhận đồ của người khác, cắn răng run giọng hỏi: “Là Tống Tương kia sao? Ngươi với hắn thân thiết như vậy từ bao giờ, lại còn mang đồ tới cho ngươi? Không phải lần đầu đúng không?”

Nhạc Kiêu hừ lạnh: “Ta thân thiết với ai, có quan hệ gì tới ngươi?” Ngươi có thể bỏ rơi ta mà đi ăn với Huệ vương, ta lại không thể nhận đồ người khác tặng sao? Lăng Tuần, hôm nay ngươi làm bộ dạng khởi binh vấn tội này cho ai xem?

Lăng Tuần gần như cắn nát cả răng, lửa giận bốc lên não, vươn tay đoạt lấy thực hạp trong tay Nhạc Kiêu, hung hăng ném xuống đất, thức ăn trong hộp rơi đầy đất.

“Có quan hệ tới ta đó! Ta không có phép ngươi qua lại với tên Tống Tương đó, ngươi nghe chưa! Ta không cho phép! Ta không cho phép!” Lăng Tuần đỏ mắt đẩy Nhạc Kiêu, bốn chữ “ta không cho phép” gần như thét lên.

Nhạc Kiêu chấn động, mặc cho Lăng Tuần đấm đá, khàn giọng hỏi: “Vì sao không cho phép?”

Lăng Tuần bị câu hỏi của hắn làm sửng sốt, quên cả động tác, theo bản năng đáp: “Bởi vì ta không thích.”

Nhạc Kiêu lại chấn động, ánh mắt lộ ra nét mừng rỡ điên cuồng, lại hỏi: “Vì sao không thích?”

Lăng Tuần có chút mông lung nhìn Nhạc Kiêu, mơ màng đáp: “Trong lòng, không vui, ta không muốn ngươi qua lại với cái tên Tống Tương kia.”

Nhạc Kiêu hít sâu một hơi, kích động trong lòng thật khó kìm nén, run run giọng hỏi: “Vì sao lại không vui?”

Lăng Tuần càng mông lung, lần này y không trả lời ngay, mà cúi đầu bắt đầu cẩn thận tự hỏi mình. Sao lại không thích, sao lại không vui? Vì sao? Ngày trước Nhạc Kiêu và Hoài Dương cũng rất thân, nhưng mình lại chưa từng có suy nghĩ bài xích và khó chịu như hôm nay, rốt cuộc là vì sao? Tim Lăng Tuần đập thình thịch, có một đáp án dường như rất sống động, song đào sâu suy nghĩ thì lại như không đầu không đuôi. Mắt thấy một miếng bánh rơi bên chân mình, Lăng Tuần không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Bởi vì bánh? Ta mang bánh cho ngươi thì ngươi không nhận, lại đem cho người khác. Nhưng của Tống Tương thì ngươi lại nhận, ta đương nhiên không vui.” Nói xong, bản thân lại càng mơ hồ hơn, thật sự là như vậy sao? Hình như, có chút không đúng…

Nhạc Kiêu nghe được đáp án này, có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Lăng Tuần vốn chẳng hiểu gì cả, hắn còn có thể trông cậy đối phương hiểu tình cảm của hắn, thậm chí là đáp lại hắn sao? Si nhân thuyết mộng (người ngốc nói mê/mơ giữa ban ngày), là đang nói hắn sao? Nhạc Kiêu mở mắt, vẻ kích động và phấn khích trong mắt sớm đã không còn.

“Ta…” Lăng Tuần còn muốn nói gì đó, liền bị Nhạc Kiêu nhẹ nhàng đẩy ra. Lăng Tuần ngẩng đầu nhìn lại, Nhạc Kiêu đã nghiêng người đi.

“Sau này, tránh xa ta một chút.” Bằng không, ta sợ bản thân có một ngày không kiềm chế được nữa, làm ra chuyện tổn thương Lăng Tuần, khiến bản thân hối hận cả đời.

Lăng Tuần mở to hai mắt, nhìn Nhạc Kiêu càng đi càng xa.

“Đồ bịp bợm…” Lăng Tuần thì thào, trên mặt đã sớm ướt đẫm.

Ngày đó, Nhạc Kiêu ôm y thật chặt, nói với y sẽ không bao giờ rời đi nữa, thì ra tất cả đều là gạt y.

Lăng Tuần theo Thị lang đại nhân rời khỏi Tam Thiên Doanh, đôi mắt đỏ hồng như thỏ. Thế nhưng Thị lang đại nhân cũng không lo đến Lăng Tuần, lão ở quân doanh bị Nhạc Tung Hoành dọa liên tục, sớm đã buồn thúi ruột, còn hơi sức đâu mà đi quan tâm Lăng Tuần?

Trái lại, trong Tam Thiên Doanh trời yên biển lặng, ai cũng biết Nhạc Kiêu và Lăng Tuần từ nhỏ đã không hợp nhau, hôm nay bất quá chỉ là chút chuyện mồm mép. Lúc Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đứng trong góc, những người khác cũng không dám tới nghe trộm, vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không rõ lắm. Huống chi lúc đó, người đứng ngoài nhìn vào đều thấy là một mình Lăng Tuần cố tình gây sự, Nhạc Kiêu lại còn rộng lượng không tính toán với y.

Đàm phán giữa triều đình và sứ thần Phù Tang không được thuận lợi cho lắm. Một mặt, người Phù Tang tâm không thành thật; mặt khác, những người đứng ra đàm phán của bên ta hầu như đều là người phe chủ chiến. Cuối cùng, song phương đều không đạt được thỏa thuận, mất hứng bỏ về. Ồn ào cả buổi, rốt cuộc vẫn là muốn đánh. Ai thắng ai thua, kết quả cuối cùng sẽ thấy trên chiến trường, tạm thời không đề cập đến.

Cứ như thế qua nửa tháng, thời tiết càng lúc càng nóng, dưới cái nóng bức của mùa hạ, vạn vật tựa như đều mất đi sức sống, không khí nặng nề trong cái thiêu đốt của mặt trời.

Lăng Tuần nhìn tích lậu[1](đồng hồ nước), thời gian cũng không còn nhiều, dọn dẹp chút đồ đạc rồi rời nha môn. Hôn nay Huệ Vương hẹn y ra ngoài dạo Kính Hồ về đêm, thời tiết oi bức, chưa kể gần đây chuyện của Nhạc Kiêu cũng đủ làm y tâm phiền ý loạn, buổi tối đi chơi hồ hóng mát hạ hỏa cũng hay.

Lăng Tuần dựa vào cửa sổ trên thuyền, vẻ mặt hờ hững, trong lòng lại vô cùng phiền muộn. Nhạc Kiêu thối! Tránh xa ngươi một chút thì tránh xa ngươi một chút, bổn đại nhân gặp phải ngươi còn thấy mất vui đây! Ngươi mới là đứa tránh xa ta một chút! Hừ! Kỳ thực, y càng giận chính mình, Nhạc Kiêu tuyệt tình như thế, y lại không thể thốt được câu “Xem nhau như người lạ”. Vừa nghĩ tới việc từ nay về sau thật sự không còn qua lại với Nhạc Kiêu nữa, trong lòng lại mơ hồ đau. Suy nghĩ một chút, Lăng Tuần thiếu chút nữa bóp nát chén rượu trong tay, nỗi bực tức vẽ hết trên mặt, không che giấu được.

Chu Hoài Đức không thể không nhận ra, phất tay cho lui những thị nữ và ca nữ đang đàn hát, đến khi bên trong thuyền chỉ còn hai người bọn họ, mới lộ vẻ ôn nhu thường ngày, mỉm cười ấm áp tới gần Lăng Tuần, ghé vào lỗ tai y, nhẹ giọng nói: “Hôm nay sao thế, cứ buồn bực không vui?”

“Không có gì, Vương gia đa nghi rồi.” Lăng Tuần nhướn mày nghiêng đầu né tránh, y vẫn không quen nói chuyện với người khác lại dựa gần như vậy.

Chu Hoài Đức hai má ửng đỏ, ánh mắt trầm xuống, hắn uống không ít, sớm đã hơi say. Đối với sự né tránh của Lăng Tuần, trong lòng hắn không vui, nhưng vẫn ôn hòa nói: “Vậy sao? Thế nhưng đêm nay ngươi còn chưa uống với ta một chén đấy.”

Lăng Tuần có chút hối hận vì đã nhận lời đi chơi hồ của Chu Hoài Đức, lúc này y chỉ muốn giả ngơ, thế nhưng đối phương lại là Vương gia tuyệt đối không thể đắc tội, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Là hạ quan thất lễ, thỉnh Vương gia thứ tội.” Trong bụng lại lôi Nhạc Kiêu ra mắng một nghìn tám trăm lần, đều tại hắn!

Chu Hoài Đức mỉm cười, mặt không biến sắc đặt tay lên mu bàn tay của Lăng Tuần, khẽ cười nói: “Tuần Nhi vì sao lần nào cũng xa lạ với ta như vậy? Ở trước mặt ta, Tuần Nhi không cần tuân theo những lễ nghi phiền phức.”

Tuần Nhi?! Lăng Tuần nổi gai ốc khắp người, lặng thinh rút tay về, giống như lấp liếm mà nâng ly với Chu Hoài Đức, nói: “Vương gia nói gì vậy, chén rượu này hạ quan kính ngài.”

Chu Hoài Đức nheo mắt, cười nhạt nhận chén rượu của Lăng Tuần, uống xong còn liếm khóe môi, nói: “Rượu do Tuần Nhi kính, mùi vị quả nhiên thuần khiết.”

Hự! Lăng Tuần hoảng hồn, thối lui, phía sau lưng đã dán vào vách thuyền, muốn lui cũng không lui được. Trán Lăng Tuần đổ mồ hôi lạnh, kéo khóe miệng, gượng cười: “Vương gia, ngài say rồi. Hạ quan thấy sắc trời cũng không còn sớm, chi bằng về sớm một chút?”

Chu Hoài Đức thấy Lăng Tuần lại né tránh mình, trong lòng bỗng dưng đau xót, không giả bộ nữa, bắt lấy cổ tay Lăng Tuần, chất vấn: “Tiểu Tuần, lẽ nào nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không rõ bản vương muốn gì sao?”

Lăng Tuần giãy một cái nhưng không tránh được, chỉ có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ: “Hạ quan ngu dốt, không rõ ý của Vương gia.”

“Không rõ sao? Tiểu Tuần, ngươi thực sự không rõ sao? Bản vương thích ngươi! Thế nhưng vì sao nhiều năm như vậy, ngươi lại không để mắt đến ta? Vì sao trong mắt ngươi chỉ có Nhạc Kiêu!” Trong mắt Chu Hoài Đức tràn ngập đau khổ kìm nén, càng nhiều hơn nữa chính là dục-vọng-trần-trụi đối với Lăng Tuần.

Lăng Tuần chấn động, sững sờ tại chỗ. Một nửa là vì lời bày tỏ đột ngột của Chu Hoài Đức, còn một nữa là vì câu nói “Chỉ có Nhạc Kiêu” của hắn. Trong mắt y chỉ có Nhạc Kiêu? Trong mắt của y chỉ có Nhạc Kiêu? Trong đầu bỗng nhớ tới nửa tháng trước, Nhạc Kiêu hỏi y ba câu “Vì sao”, đúng vậy, đến tột cùng là vì sao?

“Tiểu Tuần, ta thực sự thích ngươi, rất thích ngươi. Nhạc Kiêu không hiểu phong tình, hắn không đáng cho ngươi thích, chỉ có ta, chỉ có ta mới xứng với ngươi!” Chu Hoài Đức vừa nói vừa áp sát Lăng Tuần, mắt thấy đã sắp được hôn lên gò má trắng hồng thì lại bị y hung hãn đẩy ra.

“Vương gia, thỉnh tự trọng!” Lăng Tuần sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, trong tim lại càng bị câu nói “Thích Nhạc Kiêu” của hắn quấy nhiễu. Y thích Nhạc Kiêu?

“Tự trọng? Tiểu Tuần, ta yêu ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay ngươi bảo ta làm sao tự trọng? Hôm nay ta nhất định phải đoạt được ngươi, ngươi là của ta!” Chu Hoài Đức không quản xem có thể làm bị thương Lăng Tuần hay không nữa, bắt y lại đặt dưới thân, tùy tiện lại vội vã hôn y.

“Vương gia! Buông ta ra!” Lăng Tuần quay đầu giãy giụa tránh né, hai tay liều mạng chống cự, “Đừng!”, Lăng Tuần co chân, ra sức đạp mạnh vào bụng Chu Hoài Đức! Chu Hoài Đức lập tức hô đau, buông tay, Lăng Tuần thừa cơ xoay người muốn chạy, Chu Hoài Đức lúc này lại như mù quáng, níu chân Lăng Tuần giật xuống! Lăng Tuần ngã mạnh xuống đất, thấy Chu Hoài Đức lần thứ hai đè lên, trong lòng tuyệt vọng, nhắm mắt hét: “Nhạc Kiêu cứu ta!”

“Lại Nhạc Kiêu!” Chu Hoài Đức căm hận, giật đứt đai lưng của Lăng Tuần, quát: “Ta muốn ngươi nhìn cho rõ, hôm nay người chiếm được ngươi là ta, Chu Hoài Đức!”

Trên thuyền bỗng chòng chành dữ dội, ngay sau đó là vài tiếng kêu đau đớn cùng tiếng vật gì đó rơi xuống nước.

“Có thích khách!” Một gã thị vệ bên ngoài khoang thuyền hô to, tiếp theo là một tiếng kêu đau đớn, sau đó lập tức không còn âm thanh gì nữa.

Chu Hoài Đức cả kinh, vừa định đứng dậy ra ngoài xem xét tình hình, một gã bịt mặt áo lam đã đứng sau lưng hắn. Kẻ vừa tới hai mắt sắc bén tàn nhẫn, Chu Hoài Đức còn chưa kịp lên tiếng đã bị người nọ xách lên quẳng ra ngoài! Ngay sau đó, người nọ nhanh như chớp điểm huyệt đạo của Lăng Tuần. Lăng Tuần bỗng chốc không thể động đậy, hoảng sợ nhìn người nọ, khi đối diện với cặp mắt quen thuộc của hắn, tim y khẽ siết, sau khó liền mừng rỡ, kích động.

Kẻ bịt mặt khom người, vác Lăng Tuần lên vai.

Chu Hoài Đức bị quẳng một cái, rượu đã tỉnh hơn phân nửa, thấy kẻ kia bắt Lăng Tuần, mắt lộ ra nét hoảng sợ, lại vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Kẻ tới là người phương nào, dám cả gan xông vào thuyền của bản vương, mau thả y xuống, bản vương có thể sẽ cho ngươi một con đường sống!”

“Hừ,” kẻ bịt mặt cười nhạt, nghiêng đầu về phía Chu Hoài Đức, cười nói: “Hái hoa tặc.”

Chu Hoài Đức chấn động, còn chưa kịp mở miệng đã nghe kẻ bịt mặt nói: “Về chuyện đường sống, ngươi yên tâm đi. Bản đạo tặc bị mù đường, chỉ đi đường quen chứ không đi đường sống!” Sau đó lại nhếch miệng cười: “Ngươi yên tâm, ta không để ý ngươi đâu!”

Chu Hoài Đức cũng không giả bộ bình tĩnh được nữa, kẻ kia vóc người cao lớn, nhìn thôi cũng biết là con nhà nòi, bản thân chắc chắn không phải đối thủ của hắn, thế nhưng Lăng Tuần lại đang trong tay hắn…

“Ngươi muốn bao nhiêu mỹ nhân cũng được, bản vương có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi thả y.” Chu Hoài Đức chỉ có thể giao dịch cùng kẻ kia, hắn không thể trơ mắt nhìn Lăng Tuần bị hủy hoại trong tay dâm tặc!

“Mỹ nhân, ta chỉ cần một người này là đủ!” Kẻ bịt mặt dứt lời liền dùng tốc độ nhanh như chớp vọt đến trước mặt Chu Hoài Đức, đầu ngón tay lướt qua đã điểm huyệt đạo của hắn, sau đó một cước đá cho hắn nằm rạp xuống đất.

Kẻ bịt mặt cười gian: “Sau này còn gặp lại!”, sau đó khiêng Lăng Tuần chạy khỏi khoang thuyền, vận khinh công lướt qua mặt hồ, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Tới một nơi yên tĩnh, kẻ bịt mặt không chút thương tiếc vứt Lăng Tuần xuống đất, sau đó giật khăn bịt mặt xuống, lạnh lùng nhìn y.

“Ai da!” Mông Lăng Tuần tiếp đất đầu tiên, y đau đến nhe răng, hung dữ trừng kẻ kia: “Nhạc Kiêu chết tiệt! Sao ngươi dám vứt!”

“Hừ, ta đã ôn nhu lắm rồi.” Nhạc Kiêu cười lạnh, giải huyệt cho Lăng Tuần.

“Ta nói sao ngươi không đi chết luôn đi!” Lăng Tuần vừa động đậy được liền nhảy dựng lên, chỉ thẳng Nhạc Kiêu mà mắng: “Có kẻ đi cứu người như ngươi sao! Nếu Vương gia phát hiện ra ngươi, thì còn liên lụy cả ta!”

Tức giận và tàn nhẫn chợt ánh lên trong mắt Nhạc Kiêu, nhanh đến mức Lăng Tuần hoàn toàn không kịp nhận ra.

“Thì ra là ta nhiều chuyện, xin lỗi, ta không biết là ngươi cam tâm tình nguyện trở thành kẻ mua vui của Vương gia. Nếu ta biết sớm thì nhất định sẽ không ngăn cản ngươi đi hưởng vinh hoa phú quý!” Khóe miệng Nhạc Kiêu mang theo châm biếm, trong mắt ngập vẻ giễu cợt.

“Khốn kiếp!” Lăng Tuần nghiến răng nghiến lợi đánh về phía Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu không biết Lăng Tuần lại đột nhiên nổi loạn, còn chưa kịp phản ứng đã bị y đẩy nhào xuống đất. Lăng Tuần ngồi đè lên người Nhạc Kiêu, giơ nắm tay ra sức nhằm thẳng mặt hắn mà xuống đòn. “Là bản thân ngươi thích xen vào chuyện của người khác, ta vốn không hề xin ngươi tới cứu ta! Ta làm sao cũng không liên quan đến ngươi! Ngươi không phải muốn cách xa ta một chút sao, không phải là không muốn nhìn thấy ta sao! Vậy ngươi còn tới làm gì! Thấy ta xấu mặt thì vui đến vậy sao! Thấy ta bị ức hiếp, ngươi rất khoái chí có đúng không!” Nắm đấm của Lăng Tuần không theo quy tắc nào cứ ra sức hạ xuống người Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu bối rối chống cự cũng không dám thực sự đẩy y ra, Lăng Tuần càng nói, ra tay càng độc, tủi thân, mờ mịt và khổ sở trong lòng suốt mấy ngày qua, toàn bộ đều bộc phát trong nháy mắt này! “Từ nhỏ đến lớn, ở đâu ngươi cũng ức hiếp ta! Ta đã làm chuyện ác tày đình gì mà phiền ngài thời thời khắc khắc đều nhớ phải đạp ta một cước như vậy! Để ta thật sự biến mất vĩnh viễn trước mắt ngươi thì ngươi mới hài lòng có phải không!”

Lăng Tuần bỗng ngừng tay, giơ nắm đấm yên lặng nhìn Nhạc Kiêu: “Nếu vậy, ta sẽ xin ý chỉ của Hoàng thượng, cho ta rời khỏi kinh thành.” Nước mắt cứ vậy nhỏ xuống, nhỏ vào mắt Nhạc Kiêu, chảy xuống khóe mắt, “Đời này, chúng ta, vĩnh viễn không gặp nhau.” Y mệt rồi, đấu đá hơn mười năm, ngay cả y cũng không biết tại sao phải để ý một người đến mức ấy, lúc nào gặp nhau cũng không vừa mắt, lúc không gặp thì không hiểu sao lại nhớ nhung, sau đó gặp nhau lại cãi nhau đánh nhau. Y không biết mình và Nhạc Kiêu được coi là gì, trúc mã? Oan gia? Đối thủ? Huynh đệ? Hay chẳng là gì cả, Nhạc Kiêu chưa từng để y trong lòng. Mà bản thân y, lại bởi một lời nói của Chu Hoài Đức mà đi hiểu thứ không nên hiểu!

“Đừng nhìn ta như vậy.” Nhạc Kiêu chăm chú nhìn ánh mắt của Lăng Tuần, bên trong không còn nét phấn chấn và kiêu ngạo của ngày xưa, cũng không có sự tự tin. Nước mắt bi thương, ảm đạm, vô vọng, một chút cũng không hợp với y. “Ta nói lại lần nữa, đừng nhìn ta như vậy!” Nhạc Kiêu gần như nghiến răng gầm nhẹ, trái tim đã sớm đau quặn.

“Ha, không đâu, ta sau này sẽ không nhìn ngươi nữa.” Lăng Tuần cười thê lương, Chu Hoài Đức nói trong mắt y chỉ thấy mình Nhạc Kiêu, có lẽ là sự thật. Thế nhưng sau này, y sẽ không đuổi theo bóng hình hắn nữa…

“Ta đã cảnh báo ngươi, đừng hối hận.” Nhạc Kiêu trầm giọng nói xong, chợt xoay người đặt Lăng Tuần dưới thân mình, nhân lúc Lăng Tuần đang sửng sốt liền điên cuồng cắn lên môi y. Ngươi đã không tránh, vậy ta sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục!

_____Hết chương 25_____

[1] Tích lậu: Sử dụng hệ thống chậu nước để đo thời gian bằng. Hình dáng như thế này.[↑]
Bình Luận (0)
Comment