Lặng Lẽ Thích Em

Chương 6

       Có một người phụ nữ trong bộ lông trắng trong tuyết.

  Một chiếc sườn xám nhung xanh đậm ôm lấy vóc dáng tinh xảo của nàng. Cổ áo sườn xám được khoét thành hình giọt nước, để lộ xương quai xanh cùng làn da trắng ngần. Trên bầu trời tuyết rơi, mái tóc nâu đen xoăn của người phụ nữ được buộc bằng một chiếc kẹp tóc, những hạt ngọc rơi ra từ đuôi chiếc kẹp tóc lắc lư khi nàng bước đi.

  Trong mắt nàng, tuyệt vọng và kiên quyết. Một bàn tay ngọc treo bên hông, cầm chặt con dao găm.

  Mái tóc dài của người phụ nữ bị gió lạnh thổi bay lên, lộ ra chiếc cổ duyên dáng như thiên nga. Máy ảnh di chuyển đến khuôn mặt của người phụ nữ. Lớp trang điểm cực kỳ tươi sáng nhưng không thể che đi vẻ kiên định dày đặc nơi khóe mắt nhướng lên làm cho những người xung quanh hô hấp dồn dập .

  Hốc mắt đỏ hoe nhưng lại kìm nén, đặc biệt xót xa.

  Sở Kiều đắm chìm trong vở kịch, mái tóc nâu ấm áp của nàng đã tạm thời được nhuộm thành màu nâu đen thích hợp cho vai diễn. Trong cảnh này, nhân vật do nàng thủ vai chuẩn bị đi đến chỗ kẻ thù với quyết tâm sinh tử, con dao găm không chỉ dành riêng cho kẻ thù mà còn cho chính mình.

  "Cắt! Rất tốt!" Đạo diễn nhìn Sở Kiều thể hiện không khỏi khen ngợi, "Sở Kiều, cô diễn rất tốt. Đi nghỉ ngơi rồi chuẩn bị cho đoạn tiếp theo."

  Nữ diễn viên phụ của Sở Kiều thực chất chỉ là một phần nhỏ trong chủ đề chính của bộ phim Tết, được dựng lên để khơi mào cho quá trình trưởng thành của nữ chính. Một người là ca sĩ kiêm nhạc sĩ vừa lo việc nước, vừa hận gia đình, sẵn sàng hy sinh bản thân, cho Dư Hoài trở thành nữ minh tinh số một.

  Khi quản lý Châu lấy về kịch bản cho Sở Kiều, đạo diễn đã không quá kỳ vọng vào diễn xuất của nàng. Tuy nhiên, biểu hiện của Sở Kiều thật bất ngờ, tốt đến mức mọi người không thể bỏ qua. Hơn nữa, đây vẫn là một nữ diễn viên cực kỳ chuyên tâm, chân đau như vậy mà nàng vẫn đến phim trường, tốt hơn nhiều so với những người trẻ tuổi khác.

  Khi Sở Kiều đến phim trường, trợ lý đã dẫn theo vài người rồi đẩy xe lăn đi tìm nàng. Có người ở bên cạnh muốn đỡ nàng dậy, nhưng Sở Kiều lại cau mày, "Cảm ơn, tôi tự mình làm được"

  Nàng khó khăn lên xe lăn, khi tay trợ lý đưa lên, tâm trí nàng chợt nghĩ đến tình huống chết lặng sáng nay--

     Sơ Cẩn ôm giữ nàng thì bị quản lý Châu nhìn thấy.

       Nàng còn chưa giải thích, thậm chí quản Châu còn đặt câu hỏi, ngược lại chính là người đang ôm nàng, bình tĩnh không chút khẩn trương nói: "Có chuyện gì thì nói sau, chờ nàng ăn xong."

  "? ?"

  Tâm trạng của Châu Đình Chi vô cùng phức tạp.

  Quang Hoa không có các quy tắc cứng nhắc,tình trạng quan hệ của các nghệ sĩ không bị hạn chế. Cho nên cô cảm thấy nếu Sở Kiều thực sự yêu người phụ nữ này, cô sẽ không ngăn cản.

  Cô đã theo Sở Kiều lâu như vậy mà chưa từng thấy ai thân thiết với Sở Kiều.

  Tính cách của Sở Kiều rất rõ ràng, nhạy cảm và độc lập, nàng sẽ không để mọi người dễ dàng bước vào ranh giới an toàn của nàng.

  Nhưng người phụ nữ này rõ ràng đã bước vào, mà Sở Kiều không hề nhận ra.

  Sở Kiều kết thúc bữa ăn vất vả dưới sự giám sát của quản lý Châu và Sơ Cẩn.

  Nàng cảm thấy mình như một con vật trong lồng, bị người cho ăn và giám đốc vườn thú kiểm tra.

  Trước ánh mắt hung hăng của giám đốc vườn thú, Sở Kiều cuối cùng cũng lên tiếng chỉ vào người đang bình tĩnh bên cạnh, "Chị Châu, để tôi chính thức giới thiệu ... đây là chị Sơ Cẩn."

  Châu Đình Chi: "Sở Kiều, đầu em bị vỡ à?"

  Sở Kiều cũng muốn nói cho quản lý Châu biết Sơ Cẩn là ai! Nhưng! Nhưng ... nàng không biết.

  Sau đó nàng nhận ra dù không biết danh tính thực sự của Sơ Cẩn, nhưng nàng tin tưởng cô ấy một cách không thể giải thích được?

  Trương Tử Cẩn cất bát đi, thản nhiên hỏi: “Trưa muốn ăn gì?

  Sở Kiều không nói gì, quản lý Châu nói: "Tôi nhận được tin Trương tổng sắp qua đây tổ chức tiệc tối để chiêu đãi đoàn phim. Sở  Kiều, lần này em nhất định phải đi! Tôi đã chuẩn bị lễ phục rồi."

  “Chị cứ để tôi đi thế này?” Sở Kiều chỉ vào chân nàng.

  "Xe lăn! Có đẩy thì phải đi." Quản lý Châu sốt sắng nói, "Đừng nhìn tôi như thế. Trương tổng lần này đã giúp em nhiều như vậy. Em không thể đi nâng ly chúc mừng người ta không được sao?"

  Sở Kiều nhận thấy Sơ Cẩn đột nhiên cười khúc khích, ngước mắt lên nhìn cô, "Chị cười cái gì vậy?"

  Giọng nói Trương Tử Cẩn hơi trầm thấp, có chút trêu chọc, “Trương tổng này nghe có vẻ rất lợi hại.” Quản lý Châu nhìn cô, sau đó nói: “Đương nhiên, cô ấy rất có thực lực.”

  Quản lý Châu vẫn ở đây, nàng không thể phản kháng , nàng chỉ có thể kìm lại.

  “Bữa trưa em ăn gì?” Trương Tử Cẩn bưng đĩa thức ăn sang một bên, cúi đầu che giấu nụ cười, “Lúc đi dự tiệc tối tôi có thể đẩy em đi.”

  Đã đến lúc giới thiệu bản thân một cách chính thức, phải không?

  Sở Kiều: "Không cần Sơ Cẩn, chị cũng ..." Quá khách sáo.

  Trương Tử Cẩn nghiêm nghị nói: "Tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm, vậy là mọi việc đã ổn định, tôi sẽ đón em khi em kết thúc công việc ở phim trường."

  Sở Kiều không có cơ hội để từ chối.

  Chờ người đi khỏi, quản lý Châu kêu trợ lý trang điểm cho Sở Kiều, cười nói: "Em ăn no chưa? Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Buổi trưa em ăn gì? Ôi trời!!!Có biết em là nữ nhân không? Giữ dáng đi. Em có nghe thấy tôi nói không! "

  Sở Kiều đặt tay lên vùng bụng dưới vẫn phẳng lì của mình, "Tôi không ăn nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến việc chụp ảnh."

  “Giữ bụng cho đến tối.” Quản lý Châu gần như véo tai Sở Kiều.

  Trong làng giải trí, ai cũng sẽ không được thuận cả đôi đường, nhưng Sở Kiều là người có khí chất.

  Sở Kiều không nói, véo một sợi tóc rồi từ từ xoắn lại. Đột nhiên nàng cảm thấy kiệt sức, không khí trong căn phòng này thật khó chịu.

  Quản lý Châu lại nói: "Em nghe chưa?"

  “Chị biết tôi không thích giao dịch với những người đó.” Sở Kiều không nâng mắt, giọng nói trở nên mệt mỏi, “… Tôi biết.”

  -

  "Chị Kiều, chị Kiều, chị diễn xuất giỏi thật đấy! Dáng vẻ đó thật làm em đau lòng ..." Lời khen ngợi của Tiểu Duẫn khiến Sở Kiều khôi phục lại trạng thái trống rỗng, nàng cầm lấy chai nước trợ lý đưa cho. Đột nhiên có người bước vào.

    Sở Kiều có thể đoán được đó là ai mà không cần mở mắt.

  "Cô khá là có năng lực, Sở Kiều, cô sẽ đổi sang hình tượng nóng bỏng chứ?” Dư Hoài ăn mặc như một quý bà của Trung Hoa Dân Quốc, nhìn xuống Sở Kiều.

  Vốn dĩ trước khi quay lại, dư luận đã coi cô là điểm nóng, nhưng khi sự việc bị ngã của Sở Kiều đã khiến cô tức giận vì lấy đi tâm điểm của cô.

  “Hôm nay tôi không muốn cùng cô cãi nhau.” Sở Kiều khẽ nhúc nhích mi mắt, không thèm để ý.

  “Cô tìm người ở đâu, cố ý tìm người chóng lưng cho cô sao?” Dư Hoài hừ lạnh một tiếng, “Cô nói không màng danh lợi, cho nên không thể ngồi yên, cô muốn lợi dụng ngọn gió này? "

  Dư Hoài không thể hiểu được dáng vẻ tự phụ của Sở Kiều, đồng thời cô cũng có chút ghen tị với Sở Kiều mà không thể nói ra.

  Cô và Sở Kiều đều từng là sinh viên khoa diễn xuất, Sở Kiều bắt kịp chương trình một thời gian khi rời ghế nhà trường đã lấn át Dư Hoài. Cho đến khi Sở Kiều ra nước ngoài ,khi trở lại sự nổi tiếng của nàng đã giảm sút.

   Dư Hoài rất vui vẻ khi nhìn người trước mặt thua mình.

  Nhìn thấy Sở Kiều xì hơi, trong lòng cô cảm thấy vui hơn.

  Vẻ mặt Sở Kiều đờ đẫn, khẽ liếc nhìn Dư Hoài, "Xong chưa?"

  Dư Hoài nghẹn lời, tức giận nói: "Cô tìm người chống lưng đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô suốt đời chỉ là vai phụ, cô có nghe không!"

  Tiểu Duẫn ở một bên đã tức giận, tay cũng thành nắm đấm: "Đừng ức hiếp người quá đáng!"

  “Tôi ức hiếp người quá đáng? Tôi ức hiếp người quá đáng ở chỗ nào?” Giọng của Dư Hoài càng trở nên sắc bén, mấy người trong đoàn làm phim bị giọng nói này dẫn đến nhìn.

  Nếu bình thường quản lý Châu ở đây  Dư Hoài sẽ rời đi sau vài lời. Quản lý Châu hôm nay có chuyện phải làm, phỏng chừng Dư Hoài quyết tâm ở đây tìm phiền phức. Sự khó chịu tràn ngập trong lòng Sở Kiều, nghĩ rằng sau này nàng sẽ phải được phỏng vấn với Dư Hoài, sốt ruột của nàng đã hiện rõ trên mặt.

      Sở Kiều nghĩ nhanh trong lòng.

  Dư Hoài và bản thân không phải cùng công ty, đội ngũ của cô ấy rất hùng hậu, mấy năm nay tạo nên tính cách ngạo mạn cho Dư Hoài, cho dù Dư Hoài có bắt nạt người ta, người hâm mộ cũng hét lên rằng Hoài Hoài là bản chất thật! Tuyệt vời!

  Bây giờ nàng là một vai phụ trong đoàn phim này, mà Dư Hoài là một nữ diễn viên lớn với tư cách là nữ diễn viên chính. Ngay cả khi nàng thực sự bắt nạt mình thì không ai có thể giúp đỡ. Sở Kiều thực sự không quan tâm đến nước bẩn mà Dư Hoài đổ lên người, nhưng điều nàng ghét nhất là liên lụy đến những người xung quanh nàng.

  Sở Kiều cuối cùng cũng nâng mắt lên, một đôi mắt sáng ngời rõ ràng dưới ánh đèn. Mọi người nghĩ rằng nàng sẽ im lặng cho qua, Sở Kiều mỉm cười.

  Nàng nói, "Cô vừa nói gì?"

  "Cô bị gãy chân, xong tai cũng bị hỏng luôn à?" Dư Hoài nhẫn tâm nói, "Tôi nói cô tìm người chống lưng!? Kỹ năng diễn xuất tốt như thế nào tôi không biết. Nhưng ánh mắt trìu mến kia phải nói là giả vờ? Hai người diễn cũng khá thật. Cô cũng chỉ là món hàng rẻ mạt thôi. Thật chẳng đáng cho người phụ nữ kia hao tâm tổn sức."

  Động tác của mọi người bất giác chậm lại, có vẻ như đang tò mò về phản ứng của Sở Kiều.

  Hóng chuyện phiếm là bản chất của con người, chưa kể nó vẫn diễn ra ngay trước mắt mình.

  Lời nhận xét của Dư Hoài nói ra thì dễ, nhưng chỉ cần ai đó nói thêm mắm dặm muối thì không biết sẽ như thế nào.

  Món hàng??

  Sở Kiều nhai hai chữ này trong miệng.

  Dư Hoài vừa nói Sơ Cẩn là một người mua hàng tốt, phải không?

  Sở Kiều cầm chai nước khoáng trên tay.

  Vừa rồi là do trợ lý đưa cho nàng, mới uống hai ngụm.

  Nàng không chút do dự mở nắp chai  tiến về phía Dư Hoài, ngã xuống.

  Với đủ nỗ lực, thậm chí cầm chai nước lạnh dội thẳng vào mặt vào cổ Dư Hoài. Cô ta xấu hổ khi trôi lớp trang điểm cùng với quần áo ướt.

  "Cô nói chuyện tự suy diễn có vui hay không, hay là tôi làm cho nước khoáng văng khắp người cô vui hơn?” Sở Kiều cầm chai rỗng chậm rãi mỉm cười, thành công liếc mắt nhìn Dư Hoài.

  Dư Hoài hét lên, gáo nước lạnh làm cô rùng mình. Nhìn thấy nụ cười của Sở Kiều cùng những lời thì thầm của mọi người xung quanh, cô không kiềm chế được mà giơ tay về phía Sở Kiều——

  "Cô muốn làm gì?"

  Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, tay bị nhéo một cái. Cô đau đến mức hét lên.

  Dư Hoài không khỏi rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt của người vừa tới.

  Người này...

  Tác giả có chuyện muốn nói: Nhím con lại bắt đầu bắn gai nhọn rồi:))

Bình Luận (0)
Comment