Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 142

Dưới cửa sổ phía Nam đặt hai bàn thư án bằng gỗ lim. Lục Thao và Trương Nhược Hi mỗi người một bàn.

Trương Nhược Hi đã là mẫu thân của hai đứa bé nhưng vẫn giữ thói quen cũ khi còn là khuê nữ, mỗi ngày đều viết mấy trang Đại tự.

Trương Nhược Hi đặc biệt giỏi họa theo cuốn Hán Lệ “Hoa sơn bia” và cuốn Khải thư của Triệu Tùng Tuyết.

Hai thư án không đặt cạnh nhau mà cách nhau mấy thước, ở giữa có một kỷ trà thấp bằng gỗ mun, bên trên mỗi bàn có một chậu gốm Tuyên Đức, trên mỗi chậu lần lượt cắm hải đường và nấm linh chi, còn có một hòn đá Thái Hồ cao hai thước, cô phong sừng sững, tuy nhỏ nhưng rất có thần thái.

Thấy đệ đệ chú ý tới hòn đá Thái Hồ này, Trương Nhược Hi giải thích:

- Tỷ tỷ cũng có mắt chọn đồ đó chứ?Viên đá Thái Hồ này là năm ngoái ta và Lục lang khi đi du lãm Thái Hồ chọn được đó.

Trương Nguyên khen:

- Tỷ tỷ vẫn luôn có con mắt tinh đời mà.

Trương Nhược Hi cười nói vui vẻ, đổ một chút nước vào nghiên mài nhẹ, nói:

- Tỷ tỷ mài mực cho đệ, ngày mai đệ tham gia văn hội phải đem theo mấy bài bát cổ của mình đi đó, đến lúc đó còn có màn thi văn mà.

Trên một thư án khác, Lục Thao nói:

- Giới Tử đem bài văn hôm thi đấu với Diêu tú tài sao ra một bản, ngày mai mang đi là được.Mọi người dùng văn kết bạn, náo nhiệt vô cùng.

Trương Nhược Hi hỏi:

- Văn hội vẫn tổ chức ở miếu Thủy Tiên à?

Lục Thao gật đầu nói:

- Ừm, trong miếu Thủy Tiên có vườn đình.Ngày thường vốn có ít người đến thắp hương, đều là văn nhân tới tề tựu là nhiều. Lần trước đệ không phải là đã đi qua rồi sao, lần này tỷ không thể đưa đệ đi nữa, phụ thân đang nổi trận lôi đình, ta chẳng dám vuốt râu hùm đâu.

Trương Nguyên ngồi ở ghế bành xem tỷ tỷ mài mực, hỏi:

- Tỷ tỷ lần trước đi miếu Thủy Tiên làm gì vậy?

Trương Nhược Hi nói:

- Lần đó ở miếu Thủy Tiên có hội hoa.Hôm đó là sinh thần của thần miếu Thái Hồ, theo lệ sẽ tổ chức ca hát diễn kịch, đến đêm còn có treo đèn lưu ly, dưới đèn là các chậu hoa muôn màu muôn sắc. Ta cải trang thành biểu đệ của Lục lang tham gia thi cắm hoa mà chẳng ai nhận ra ta là nữ nhé.

Trương Nguyên cười nói:

- Hoa của tỷ tỷ nhất định là nhất rồi.

Trương Nhược Hi lắc đầu cười nói:

- Nhạc cao ít người hoạ, uyên thâm quá thì mấy ai hiểu được?Ta chẳng được giải gì cả.

Mài xong mực, đưa một cây bút lông Ngô Hưng bằng lông thỏ đưa cho Trương Nguyên, nói:

- Tỷ tỷ lại muốn kiểm tra đệ rồi, xem đệ có tiến bộ gì không?

Trương Nguyên nói:

- Năm trước không phải đã viết thư cho tỷ tỷ rồi sao?Tỷ tỷ viết thư lại, khen bút lực của đệ tiến bộ nhiều.Không giấu gì tỷ, bức thư đó là do đệ đọc cho Tiểu Vũ viết thay đấy.

Trương Nhược Hi nín cười giả vờ giận nói:

- Đừng lôi thôi nữa, viết mau.

Đứng ở phía sau Trương Nguyên, xem Trương Nguyên chấp bút: bốn chữ tiểu Khải“Dù chưa từng học”, dáng chữ mượt mà thanh tú, so với nét chữ trong bức năm trước gửi cho nàng đúng là có tiến bộ rất lớn.

Không giấu nổi vui mừng, đứng thẳng nhìn một hồi, thấy chân nhoi nhói, lại ngồi xuống bên cạnh phu quân Lục Thao, mỉm cười khanh khách nhìn đệ đệ chép văn bát cổ.Xong một cuốn, nàng đem tới cho phu quân xem, thấp giọng hỏi:

- Lục lang xem chữ này của Giới Tử có coi được không?

Lục Thao biết thê tử không phải trưng cầu ý kiến mà là muốn mình tỏ ý biểu dương khích lệ Trương Nguyên, bèn hạ giọng tán dương một phen.

Trương Nhược Hi vui đến nỗi cười híp cả mắt, nhưng ngoài mặt vẫn nói:

- Chớ có khen đệ ấy như vậy.Đệ đệ còn nhỏ, không nên khen ngợi quá sớm mà sinh tự phụ.Thư pháp của Lục lang tốt như vậy, nhớ chỉ bảo cho đệ ấy nhiều vào nhé.

Lục Thao nói:

- Cách luyện chữ của Giới Tử thì đúng rồi, dáng chữ rất ngay ngắn, chỉ là thiếu mất sự cứng rắn được tôi luyện theo năm tháng mà thôi.Sau này cần chăm chỉ luyện theo thư thiếp, như vậy sẽ dần dần lĩnh ngộ được.

Trương Nhược Hi quay sang Trương Nguyên nói:

- Nghe thấy không, không được kiêu ngạo tự mãn đó, đệ phải tiếp tục chăm chỉ luyện chữ nghe chưa?

Trương Nguyên đáp:

- Nghe rồi, nghe rồi.Tỷ tỷ lần này không phải về ở nhà dài dài hay sao, sau này ngày nào tỷ cũng đốc thúc đệ được rồi.

Trương Nhược Hi cười nói:

- Sao, sợ tỷ tỷ về Sơn Âm rồi đệ mất tự do sao?

Trương Nguyên cười hi hi đáp:

- Đâu có, tuyệt đối sẽ không giả vờ đau bụng đau mắt mà viết sai một chữ nào đâu, tỷ tỷ của đệ ạ...

Trương Nhược Hi trong lòng khẽ cười thầm nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm mặt:

- Cứ chăm chỉ luyện tập xem đã, đừng nói trước vội.

Ba bài bát cổ hơn một ngàn ba trăm chữ đã được chép lại xong trong hơn nửa canh giờ, khi viết xong đã là giờ hợi.(khoảng thời gian từ 9h - 11h đêm)

Lục Thao nhìn ba bài chế nghệ của Trương Nguyên, nói:

- Với bài văn như vậy không những ở Sơn Âm cũng đạt thủ khoa, mà ngay cả ở Thanh Phổ này cũng phải xếp nhất nhì đó.Xem ra ngày mai văn của đệ đệ áp đảo cả hội văn rồi.

Trương Nhược Hi rất muốn nhìn thấy vẻ hãnh diện của đệ đệ trước bao nhiêu anh tài văn sĩ, nhưng Lục Thao mới vừa nói không thể đưa nàng đi cùng nên nàng cũng chẳng muốn nhắc tới chuyện đi xem nữa.

Trương Nguyên hiểu tâm ý của tỷ tỷ.Trước kia khi tỷ tỷ chưa xuất giá thường hay đưa cậu tới miếu Thành Bệ, hay tới Đại Thiện tự chơi.

Tỷ tỷ kỳ thật cũng khá ham chơi. Trương Nguyên liền quay sang khẩn cầu Lục Thao, Lục Thao tỏ vẻ khó xử:

- Gia phụ nghiêm khắc đang ở nhà, nếu biết được, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình lên thôi.

Trương Nhược Hi không muốn làm cho phu quân khó xử, bèn nói:

- Ta không đi, các người về kể lại chi tiết từ đầu đến cuối những chuyện ở văn hội cho ta nghe là được rồi.

Sáng sớm ngày mùng sáu, chuyện miếu Thủy Tiên cử hành văn hội có chút thay đổi.Người chủ trì là Dương tú tài phái người hầu đến báo cho Lục Thao, nói văn hội sẽ trì hoãn thêm hai ngày vì các bậc anh tài nho học từ Tô Nguyệt, núi Phất Thủy cũng muốn tới Thanh Phổ bình đàm văn thơ, dùng văn kết giao bằng hữu.

Lục Thao liền nói với Trương Nguyên:

- Chi bằng Giới Tử đợi thêm hai ngày nữa.Phòng xã ở núi Phật Thủy là văn xã lớn nhất Tô Nguyệt đó.Ở đó nhân tài đông đúc, đệ cũng cần giao thiệp thêm với mấy danh sĩ Tô Nguyệt.Đọc sách, kết giao là đại sự cả đời.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

Hơn mười năm sau Trương Phổ Thành lập phục xã.(hội những sĩ tử yêu cổ văn, hội này được lập ra chủ yếu để đàm đạo thơ văn, đồng thời cũng mang đậm màu sắc chính trị, phản ánh thực trạng xã hội)

- Chính là nhờ không ngừng thu hút các tiểu xã mà lớn mạnh lên, mà giữa những năm Vạn Lịch, các văn xã nữ cũng đã bắt đầu trỗi dậy.Đều là các sĩ tử địa phương cùng tụ họp lại thành một đoàn nhỏ để bình luận đàm đạo bát cổ, tất nhiên mục tiêu là vì khoa cử, nhưng trước tiên họ vẫn muốn tới Thanh Phổ này để phô trương thanh thế, có lẽ là muốn mở rộng địa bàn đây.

Cậu gật đầu nói:

- Ba, năm ngày nữa cũng đợi được.Ta có hợp bài tiểu khám ở đây, từ đây về Sơn Âm chỉ mất sáu, bảy ngày là cùng.

Lục Thao tưởng rằng hợp bài tiểu khám của Trương Nguyên là mượn của vị chức sắc nào nhà Tây Trương nên cũng không hỏi gì thêm.

Lục Triệu Khôn hôm qua trong lúc tức giận nói không cho con trai Lục Thao tổ chức sinh thần nữa, nhưng Lục Thao là Lẫm sinh, ở trên huyện cũng có địa vị nhất định, bạn học, thân hữu sớm đã gửi thiệp chúc mừng, quà cáp lễ vật tới rồi.

Lục Triệu Khôn đương nhiên không thể không bày tiệc rượu ăn mừng.Mùng bảy sinh thần, khách khứa tề tựu đông đủ, lần lượt xướng danh, chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi của Lục tú tài.Làm vậy là để biết được ai mang quà chúc tới, đồng thời cũng có ý khoe khoang một chút.

Quan khách nghe thấy quý danh Thương Chu Đức ở Hội Kê liền xúm vào hỏi xem Thương Chu Đức là ai, đã đến dự tiệc hay chưa?

Lục Triệu Khôn cũng nói với chúng tân khách:

- Thương Chu Đức là đệ đệ của Thái Phó Thương Chu Khư, Hội Kê Thương thị, có quan hệ thông gia với em vợ của con trai trưởng Lục Thao của ta.

Chúng tân khách lại nghe đến Tuyên Phủ Sứ Mã Thiên Thừa mang quà chúc tới.Kì lạ thật, Thanh Phổ Lục thị có qua lại với quan thổ ty Xuyên Đông vậy?Tuyên Phủ Sứ chính là Tứ phẩm quan, mặc dù người chưa xuất hiện nhưng có lễ vật chúc mừng mang tới cũng khiến cho Lục thị hãnh diện lắm rồi.Có điều, có khi nào căn bản chẳng có vị quan thổ ty nào đến tặng lễ cả, chỉ là Lục thị muốn phô trương thanh thế, tự gảy đàn tự khen hay hay không? Lục Triệu Khôn gần đây đã chịu ấm ức không nhỏ từ Tùng Giang Đổng thị nên muốn mượn cơ hội này lấy lại chút danh dự chăng?

Lục Triệu Khôn cũng hết sức buồn bực, Thạch Trụ thổ ti Mã Thiên Thừa, cái tên này lão chưa bao giờ nghe qua, lẽ nào Lục Thao năm trước thi hương khi đã kết giao với người này?

Lục Triệu Khôn sai người gọi Lục Thao tới hỏi, Lục Thao cũng không biết Mã Thiên Thừa là ai.Trong đám quan khách có người nhận ra, khúc khích cười chế nhạo.Trương Nguyên đang định lên tiếng giải thích thì Lục Triệu Khôn đã nói:

- Mang lễ vật kia tới xem bên trong có thiếp chúc mừng hay không?

Thiếp chúc mừng đương nhiên là có, là loại thiếp chuyên dùng của Tuyên phủ ti Thạch Trụ , quà mừng ngoài bạc ròng sáu lượng và gấm vóc, dưới đáy còn có một pho tượng thọ tinh bằng vàng, nặng chừng ba, bốn mươi lạng.

Các vị khách có mặt ở đó tất thảy đều kinh ngạc.Món lễ vật này đúng là quá sức trọng hậu rồi.Bốn mươi hai cân vàng tương đương với hơn ba mươi hai ngân lượng đó, thổ ti Thạch Trụ này quả nhiên ra tay hào phóng mà.

Trương Nguyên cũng không biết Tần Lương Ngọc còn sai người thả thọ tinh bằng vàng vào trong rương, cười lắc lắc đầu.

Thọ yến từ giữa kéo dài cho đến tận tối.Các vị khách có thể ăn một bữa mà no tận ba ngày.

Giờ Tuất canh ba, khách khứa cũng vãn dần, Lục Thao tiễn các vị khách rồi định trở về thì Lục Dưỡng Phương bước tới:

- Huynh, phụ thân gọi huynh tới, nói là có chuyện gì đó muốn hỏi.

Lục Thao trong lòng lo sợ, không biết lão phụ hỏi mình có chuyện gì, liệu có phải có chuyện gì không vui khiến lão nổi giận rồi hay không?

Lục Dưỡng Phương cầm một cây đèn lồng dẫn huynh trưởng Lục Thao đi qua ngách bên, tới bên này viện, Lục Thao ngạc nhiên nói:

- Sao lại tới đây, phụ thân đâu?

Lục Dưỡng Phương kéo tay huynh trưởng nói:

- Hôm nay phụ thân rất vui, uống quá mất mấy chén.Đệ đã dìu ông ấy vào nghỉ rồi.Thực ra là tiểu đệ muốn tìm huynh trưởng có việc...

Lục Thao vốn tính hiền lành ôn thuận, bị cậu em giả truyền lệnh phụ thân gọi tới cũng chẳng cảm thấy tức giận, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Lục Dưỡng Phương kéo anh trai vào trong phòng khách ngồi xuống đâu đấy rồi mới quỳ gối, nói:

- Huynh, đệ có một chuyện muốn nhờ.Là thế này, đệ phu của huynh là Trương Nguyên có một tỳ nữ.Huynh biết đấy, đến nay đệ vẫn chưa có con nối dõi, đệ có ý muốn nạp tỳ nữ kia của Trương Nguyên làm thiếp, mong huynh nói với Trương Nguyên một tiếng, đệ nguyện trả năm mươi lượng bạc để mua cô ta.

Lục Thao lắc đầu nói:

- Cái này không được, làm gì có chuyện khách tới nhà mà chủ nhà lại đòi mua tỳ nữ của người ta như thế.Chuyện này ta không thể giúp đệ được đâu.

Lục Dưỡng Phương cười giả lả:

- Đệ đây không phải là đã mất tiền bỏ ra để mua nàng ta rồi hay sao, huynh, giúp đệ lần này đi.

Lục Thao nói:

- Đó là tỳ nữ thân thiết của em vợ ta, làm sao mà bán được.Lời này về sau ngươi đừng nhắc tới nữa.

Lục Dưỡng Phương vẫn không nản chí:

- Vậy một lượng bạc, gia cảnh nhà Trương Nguyên cũng bình thường, một hai lượng cậu ta nhất định sẽ chịu từ bỏ.

Lục Thao nghiêm mặt:

- Đừng có động tí là lấy tiền ra hạ thấp danh phẩm của người khác như vậy. Trương Nguyên giỏi giang ưu tú như thế, chuyện đỗ sinh đồ, rồi cử nhân chỉ là vấn đề thời gian, chả lẽ còn cần một hai lượng bạc của đệ ư?

Rồi đứng dậy, tiếp:

- Năm trước Trần Minh phản bội, nếu không phải ngươi tiếp ứng thì làm sao gã có thể lấy đi khế ước và điền sản một cách dễ dàng như vậy? Đừng tưởng không có ai biết chuyện ngươi và vợ của Trần Minh có gian tình với nhau.Đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện thất tình lục dục nữa, lo mà phụng dưỡng hầu hạ phụ thân đi.

Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Lục Dưỡng Phương thấy huynh trưởng vốn yếu đuối nhu nhược là thế mà hôm nay uống tí rượu vào, đã không nghe theo lời mình thì thôi, lại còn dám lên giọng dạy bảo mình như vậy, thẹn quá hóa giận, y thầm nghĩ:

- Là Liễu thị vợ Trần Minh mê hoặc ta, ta chỉ là rơi vào bẫy của ả mà thôi.

Tức giận, y hất đổ cả bàn trà rơi vỡ tung tóe trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment