Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 251

Trương Nguyên hỏi Phạm Văn Nhược trước mắt ở Tô Châu cửa hàng sách nào quy mô lớn nhất, loại sách nào dễ bán nhất?

Tô Châu dẫn dắt trào lưu tục lệ khắp nam bắc Đại Giang, phàm là các vật dụng trong nhà, lư hương trên án, kiểu cách ăn mặc, bình trà tân cổ, tiểu thuyết hí kịch… chỉ cần người Tô Châu cho đó là thanh tao, cho rằng là đẹp, tứ phương sẽ theo đó mà bắt chước. Nhưng nếu người Tô Châu cho đó là thô tục, người khắp tứ phương sẽ xem thường ngay. Câu “Ý tứ người Tô Châu” “Phong cách người Tô Châu” chính là chỉ người Tô Châu dẫn dắt trào lưu thời thượng Đại Minh, ngay cả đến hành vi, thói quen, thái độ sống của người Tô Châu đều được khắp nơi học tập. Vì thế có thể nói sách bán chạy nhất ở Tô Châu, phải là sách bán chạy nhất khắp hai kinh mười ba tỉnh của Đại Minh.

Phạm Văn Nhược nói:
- Thư phường lớn nhất phủ Tô Châu là Lục Thiên quán, sách bán chạy nhất là “Toàn tượng cổ kim tiểu thuyết” của Mặc Hàm Trai chủ nhân. Đây chính là cuốn mà Lục Thiên quán ấn hành, đã ra được ba mươi sáu cuốn, mỗi cuốn tiêu thụ hàng vạn tập. Tuyển tập văn bát cổ vì chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa bản địa, rất ít có cơ hội được tiêu thụ rộng rãi ở Nam Bắc Đại Giang. Năm ngoái cuốn văn bát cổ của Giới tử hiền đệ đã là một trong số ít cuốn thư tịch văn bát cổ bán chạy rồi.

Trương Nguyên gật đầu nói:
- Mặc Hàm Trai Chủ nhân ta đã từng nghe rồi, đó là Phùng Mộng Long, người này rất có tài.

Khi nói xong lời này, Trương Nguyên thấy đám người Phạm Văn Nhược vẻ mặt kỳ lạ, liền hỏi:
- Tại hạ có chỗ nào nói không đúng sao?

Phạm Văn Nhược bộ dạng ngạc nhiên hỏi:
- Từ đâu mà hiền đệ biết Mặc Hàm Trai là Phùng Mộng Long? Người địa phương Tô Châu như ta đều không biết, ta chỉ biết Phùng Mộng Long đã từng viết một bộ “Lân Kinh Chỉ Nguyệt” chuyên tác liên quan đến Xuân Thu, bản kinh của Phùng Mộng Long chính là “ Xuân Thu”.

Trương Nguyên kinh ngạc phút chốc liền hiểu ra, Phùng Mộng Long đã biên soạn những cuốn tiểu thuyết, sơn ca, truyện cười này, và dùng rất nhiều bút danh, ngoài bút danh Mặc Hàm Trai chủ nhân ra, còn có bút danh Cố Khúc tán nhân, Ngô Hạ từ nô, Tiền Chu trụ sử gì gì đó… đây cố nhiên là bởi vì người cuối triều Minh thường rất thích lấy biệt hiệu, còn có một nguyên nhân quan trọng khác đó là: ở cuồi triều Minh tuy tiểu thuyết, ca kịch rất thịnh, nhưng đối với quan lại chính thống mà nói, đây đều là những thứ không tao nhã, đặc biệt đối với giới nhân sĩ theo nghiệp khoa cử, đây rõ ràng là những thứ bàng môn tà đạo, không làm việc đàng hoàng. Phùng Mộng Long hiện tại khoảng bốn mươi tuổi rồi, nhiệt huyết cầu danh chắc hẳn vẫn còn rất mãnh liệt, nên không muốn người khác biết được ông đang viết những thứ này.

Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Chả trách lần trước có nói với Dương Thạch Hương rằng, xây dưng thư cục Hàn Xã phải mời Phùng Mộng Long tới viết cuốn tiểu thuyết thoại bản này, Dương Thạch Hương cũng chẳng tỏ vẻ gì, hóa ra là vì danh tiếng tiểu thuyết gia thông tục của Phùng Mộng Long chưa hiển lộ. Chậc, lần này thì bị ta làm rõ rồi nhé”
Hắn nói:
- Tại hạ cũng là nghe người khác nói thế, không dám chắc chắn.
Lại hỏi:
- Lục Thiên Quán chẳng phải do Phùng Thị mở ra sao?

Phạm Văn Nhược nói:
- Phùng Mộng Long ư, sao có thể mở được Lục Thiên quán to như thế được. Lục Thiên quán đó do một người kinh doanh sách ở Huy Châu (phần sau của truyện gọi tắt là Huy thương) mở, vị này của cải hùng hậu, lại giỏi làm ăn, trong một thời gian ngắn, Lục Thiên quán đã trở thành hiệu sách lớn nhất ở phủ Tô Châu.

Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Hàn Xã thư cục muốn trở thành thư cục lớn nhất Giang Nam, Lục Thiên quán nhất định sẽ không bỏ qua, đây là đối thủ cạnh tranh, phải nghĩ cách đưa được Phùng Mộng Long về Hàn Xã thư cục, chứ Phùng Thị cả đời cũng không trúng cử, không bằng khuyên gã nên bằng lòng bỏ cuộc mà chấp nhận sáng tác các thể loại văn chương thông thường.

Việc chưa làm, thì đừng có nói trước ,Trương Nguyên nói:
- Phạm huynh còn chần chừ với việc tham gia Hàn Xã thư cục cũng là chuyện thường tình. Phạm huynh có thể từ từ xem xét, xem Hàn Xã thư cục phát triển thế nào, Hàn Xã thư cục lúc nào cũng hoan nghênh Phạm huynh gia nhập, năm nay hoặc năm sau lúc nào cũng được.

Trương Nguyên thông tình đạt lí như thế, khiến Phạm Văn Nhược có chút hổ thẹn, lại hỏi:
- Hiền đệ hỏi chuyện Lục Thiên quán là có ý gì, lẽ nào không thể liên kết với Lục Thiên quán?
Đây là chuyện Phạm Văn Nhược đang lo lắng, Trương Nguyên nếu bắt tay làm ăn với Lục Thiên quán, thì hiệu sách Phất Thủy Sơn đối với Trương Nguyên mà nói có cũng được không có cũng xong.

Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Đệ hỏi chuyện Lục Thiên quán chỉ là muốn tìm một mục tiêu mà thôi, phân cục Hàn Xã thư cục ở Tô Châu nhất định sẽ qua mặt Lục Thiên quán—Phạm huynh ắt hẳn cho rằng tại hạ muốn hợp tác với Lục Thiên quán, tại hạ kinh doanh Hàn Xã thư cục không hoàn toàn vì lợi nhuận, tại hạ không phải là thương nhân thuần túy, không phải là kẻ mưu lợi, thư phòng Phật Thủy Sơn tuy không bằng Lục Thiên quán nhưng có tình cảm giữa ta và Phạm huynh. Ở Tô Châu, tại hạ chỉ muốn hợp tác với Phạm huynh, nếu Phạm huynh không bằng lòng, ta lúc đó mới tìm cách khác.

Lời này khiến Phạm Văn Nhược vô cùng cảm động, Trương Nguyên là người có trách nhiệm, liền nói:
- Thế này đi, hiền đệ học ở Nam Kinh, cuối năm thế nào cũng sẽ về Thiệu Hưng, nhất định sẽ phải qua Tô Châu. Đến lúc đó ta và hiền đệ sẽ ngồi bàn chuyện thư cục, hiền đệ thấy thế nào?

Trương Nguyên nói:
- Năm trước Hàn Xã thư cục cũng đã đứng ở vị trí cao chót vót rồi.

Lại nói thêm một hồi chuyện phiếm, rượu tàn tiệc tan, những người khách khác cũng cáo lui rồi, ai về nhà nấy. Phạm Văn Nhược giữ ba anh em Trương Thị ở lại, Trương Đại sống ở trên thuyền quen rồi, không muốn ngủ trên chăn chiếu, liền nói:
- Phạm huynh đừng lo cho ta, ta chút nữa sẽ lên thuyền ngủ, trên thuyền rộng rãi thoáng mát, chắc Phạm huynh cũng biết.

Phạm Văn Nhược cười nói:
- Như vậy chẳng phải là thất lễ sao.

Trương Ngạc nói:
- Ta chút nữa sẽ ra bờ sông bơi, ở trên thuyền sẽ tiện hơn.

Phạm Văn Nhược đành phải thôi, đích thân tiễn anh em Trương Thị lên thuyền.

Tăm trên sông, rồi lên thuyền nghỉ ngơi, Trương Ngạc hôm nay hiền lành, không trêu đùa Lục Mai, vì nàng đang bệnh, thân thể ốm yếu. Tối qua bị ngã xuống nước nên có phần sợ hãi, hôm nay người đã không khỏe rồi, đến chiều tối lại bị sốt. Trương Nguyên bảo Mục Chân Chân lấy ít thuốc đưa cho Lục Mai dùng, chỗ thuốc này do Lục Vân Cốc chuẩn bị cho hắn, trên đường đi đầu đau người sốt, say sóng tiêu chảy cũng là chuyện thường tình.

Mới là thời gian cuối giờ hợi, vầng trăng đã ngả về tây. Tiếng gáy bên kia bức bình phong của Lai Phúc chẳng mấy chốc đã vang lên. Trương Nguyên và Mục Chân Chân mỗi người ngồi một bên, tay hắn duỗi ra nắm lấy tay của Mục Chân Chân. Lúc đầu nàng không phản ứng, nhưng sau một lúc tay của hắn đã di chuyển đến gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng khôn xiết.

Trương Nguyên có loại cảm giác như thế, là từ sau khi đêm qua hai người âu yếm nhẹ nhàng, rõ ràng thiếu nữ ấy đã dịu dàng hơn nhiều. Trước đây hầu hạ hắn cũng rất kính cẩn tận tâm, nhưng đó là sự phục tùng của hầu gái với chủ nhân, còn bây giờ, cảm giác đó không giống thế, hết sức tri kỷ.

Tiếng ngáy của Lai Phúc rất là to, Tông Dực Thiện nhất thời cũng không ngủ được. Trương Nguyên không dám lỗ mãng, nhích người đến gần thì thầm bên tai nàng:
- Ngày mai là tới Nam Kinh rồi, ngủ đi, ngủ đi.

Vốn định nói hai câu: “Ngủ đi” rút tay ra rồi ngủ, nhưng bàn tay đang đặt trên má Mục Chân Chân lại cảm thấy có gì đó nóng nóng. Rõ ràng nàng biết ngày mai tới Nam Kinh sẽ là chuyện gì, nàng thẹn thùng, điều này khiến Trương Nguyên thấy xao xuyến, đêm tối phòng tối, người ta khó mà khống chế được bản thân. Trương Nguyên trong lòng cũng đang rối loạn, thấp thỏm, đã nghĩ muốn gần gũi nàng thêm một chút rồi ngủ, dù sao tiếng ngáy của Lai Phúc khá to, nhất thời cũng khó mà ngủ được, liền hôn vào cổ Mục Chân Chân một cái. Bả vai Chân Chân co lại, vội vàng buông lỏng người, thở dốc mạnh, nói khẽ:
- Thiếu gia…

Trương Nguyên hạ giọng nói:
- Ôm một cái nào.
Cảm thấy người con gái đang tiến lại gần, áp mình vào người hắn, một tay ôm lấy eo hắn, cũng giống như đêm qua, cảm giác thật nhẹ nhàng.

Đêm thật tĩnh, xa xa có thanh âm của Tô Châu phồn hoa, một vài chốn xa hoa trụy lạc đèn đỏ đèn xanh vẫn chưa tắt. Nơi này giáp với phía Đông Bắc thành, nên yên tĩnh hơn, nếu tĩnh tâm lắng nghe có thể nghe thấy được những làn sóng nhỏ dưới đáy thuyền đang vỗ về vào mạn thuyền.
Bỗng có tiếng chim bên kia sông kêu lên, giống như đang sợ hãi, lúc đó Hoắc Vũ Bát ca trong khoang Vương Vi cũng cất lên một tiếng, vẫn may là không có tiếng kêu” tha mạng”, khe hở ở vách khoang chiếu vào chút ánh sáng mờ nhạt, khoang kế bên Trương Ngạc đang nói chuyện với Lục Mai, tam huynh cũng có lúc rất tận tình. Còn Mục Chân Chân đang ôm ấp trong lòng này, hai ngọn núi kiêu hãnh vươn mình trước ngực hắn, như với bộ dạng vô tư mà kính dâng.

Tay Trương Nguyên vẫn không dám nhúc nhích, tránh không kiềm chế được bản thân, rồi không thể cứu vãn được. Hắn chỉ dám ôm Mục Chân Chân một lúc, sau đó thả lỏng người, quay người đi ngủ. Vốn tưởng rằng sẽ bị kích động đến mức không ngủ được, lắng nghe tiếng sóng vỗ dưới thuyền, không đến nửa khắc sau đã ngủ, dẫu sao đêm qua ngủ ít, bây giờ thì buồn ngủ lắm rồi.

Ngày kế, Phạm Văn Nhược và Trương Nguyên bàn bạc, tụ tập ở Dự Viên Thượng Hải, cùng lúc đó ở Tô Châu cũng tổ chức một hội nghị sĩ tử, Trương Nguyên nói:
- Không biết có thể tổ chức ở đình Thương Lãng được không? if]> line-break'>
Bình Luận (0)
Comment