Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 273

Hai lão quân, một họ Chu một họ Cung, lão quân họ Chu đã đi chợ mua dưa và trái cây, còn lão quân họ Cung đang cầm chổi quyét dọn trường bắn. Thấy Trương Nguyên đi tới lão vội vàng chắp tay trước ngực thi lễ nói:
- Chào Trương công tử.
Sau đó khẩn trương vào nhà kho lấy cung mà Trương Nguyên thường dùng mang ra, có cả mười mũi tên bằng gỗ cứng.

Trương Nguyên cám ơn lão quân, đầu tiên hắn chạy nửa vòng quanh trường bắn. Nửa vòng ước chừng hai dặm đường, chạy đến toát mồ hôi, cơ thể và tinh thần đều sảng khoái. Sau đó hắn trở lại trước bia bắn, lấy cung tên treo bên cạnh bia chuẩn bị tập bắn. Sau nửa tháng luyện tập, bây giờ hắn bắn cung cách bia hai mươi trượng, mười mũi tên ước chừng có thể trúng bia khoảng sáu bảy mũi, đương nhiên để trúng được hồng tâm phải toàn toàn dựa vào may mắn.

Dây cung muốn kéo ra được phải dùng một lực rất lớn, Trương Nguyên bắn mũi tên thứ tư đã cảm thấy cánh tay tê cứng. Mồ hôi trên trán rỏ xuống cả lông mày, chảy vào trong mắt, chợt cảm giác mắt rất xót. Hắn đang định dùng tay áo lau mồ hôi chợt thấy một chiếc khăn vải trắng đưa đến trước mặt. Bàn tay cầm khăn kia nhìn rất quen thuộc, lòng bàn tay có chút thô ráp, lộ ra bên ngoài cổ tay áo màu xanh đen là cườm tay tròn trịa trắng mịn.

Trương Nguyên ngẩng mặt lên nhìn, vui mừng kinh ngạc kêu lên:
- A, Chân Chân, sao cô đến đây?

Đọa dân thiếu nữ Mục Chân Chân mặc áo giao lĩnh ống tay áo nhỏ và váy dài, đai eo thắt thật chặt. Lúc này vẻ mặt nàng tươi cười căng tràn sức sống, nàng muốn tạo cho thiếu gia một chút bất ngờ. Nàng đứng bên cạnh xem thiếu gia bắn tên đã một lúc rồi, lúc này tiến lên đưa khăn cho Trương Nguyên lau mồ hôi, rồi nói:
- Nô tỳ chỉ mới đến thôi, Tiểu Vũ cũng đến rồi, có thư hồi âm lão gia ở Khai Phong, hôm qua Tiêu tướng công đưa tới.



- Thiếu gia.

Vũ Lăng đang ở trường bắn, nhìn thấy Trương Nguyên, vừa cười hì hì vừa vâng dạ chạy đến , rồi lấy ra một bức thư từ trong ngực áo, hai tay đưa cho Trương Nguyên:
- Thiếu gia, lão gia hồi âm rồi.

Trương Nguyên cầm lấy phong thư. Phong thư có dấu niêm phong Cấp đệ phô (dịch trạm gửi gấp) của phủ Khai Phong rất bắt mắt. Chữ mực bên trên chính là thể chữ Nhan rất thanh, cứng cáp, thẳng và vô cùng thanh tú, bút tích của phụ thân Trương Thụy Dương.


Thấy bút tích của phụ thân, Trương Nguyên thấy an tâm ngay. Phụ thân chưa khởi hành, hiện tại vẫn đang ở Khai Phong Chu vương phủ. Hắn ngay lập tức mở thư ra xem, vừa xem vừa hỏi:
- Chân Chân, Tiểu Vũ, các ngươi vào đây bằng cách nào vậy?

Mục Chân Chân vui vẻ đáp:
- Chập choạng tối qua Tiêu tướng công đưa thư tới. Nô tì đã nghĩ làm sao nhanh chóng nhất để đưa thư cho thiếu gia xem. Sáng sớm nay, nô tì đã cùng Tiểu Vũ đi vòng quanh Quốc Tử Giám, gặp được lão quân đi mua hoa quả về, hỏi thăm biết là lão quân đó ở trường bắn. Nô tì biết thiếu gia đã đến trường bắn học bắn tên từ sớm nên xin lão quân cho nô tì vào, quả nhiên là gặp được thiếu gia ở đây.

Lão quân họ Chu đứng bên cạnh, thấy Trương Nguyên đang nhìn về phía lão, bèn khom người hành lễ:
- Trương công tử không trách tiểu nhân tự ý cho người kia vào đây chứ?
Lão quân này đã nhận hai quan tiền của Vũ Lăng mới đưa hai người vào đây. Bên cạnh trường bắn này là một vườn rau, bên ngoài vườn rau là chợ. Phía cửa bên khu vườn này canh gác cũng không nghiêm ngặt nên người ra vào khá tùy tiện.

Trương Nguyên nói với lão quân:
- Làm phiền lão rồi.
Hắn xem kĩ bức thư. Trong thư phụ thân có nói tháng ba Chu Vương sẽ đưa Phúc Vương tới Lạc Dương, tới đầu tháng 6 mới quay về Khai Phong. Phụ thân đã từ chối đảm nhiệm chức Vương phủ Duyện sử trưởng, nhưng vẫn còn vài chuyện liên quan phải dặn dò lại cho người kế nhiệm nên chưa thể rời đi ngay được. Hạ tuần tháng bảy có thể lên đường về Nam, dự kiến trước Trung Thu hai cha con sẽ gặp mặt tại Nam Kinh. Phụ thân cũng dặn đi dặn lại Trương Nguyên phải chuyên tâm học hành ở Quốc Tử Giám, không nên lo chuyên bao đồng. Chuyện đánh đổ Đổng thị ông ở Khai Phong Chu vương phủ cũng có nghe nói đến, nhưng vì cũng không một ai biết Trương Nguyên là con của ông, nên ông cũng không lên tiếng.

Xem xong thư, Trương Nguyên mỉm cười, gấp vào, bỏ lại vào trong phong bì rồi nói:
- Trong mấy ngày này, phụ thân ta có lẽ đã khởi hành từ Khai Phong, có lẽ sẽ đến Nam Kinh trước Trung thu. Bây giờ trời thu mát mẻ, lên đường vừa đẹp.

Vũ Lăng vui vẻ đáp:
- Lão gia nhà ta lần gần nhất về là ba năm trước, lần này trở về, thấy thiếu gia đã cao lớn thế này, lại là tú tài rồi, chắc chắn sẽ vui mừng lắm!

So với Vũ Lăng thì tâm tư của Chân Chân có chút phức tạp. Cô hơi lo sợ vì chưa gặp lão gia bao giờ, trong lòng thấp thỏm không yên. Bây giờ cô và thiếu gia đang có quan hệ thân mật, cô đã là người của thiếu gia, không biết lão gia sẽ nghĩ ra sao về chuyện này. Liệu có trách thiếu gia tuổi trẻ bồng bột, phóng đãng hay không? Nhưng có lẽ thiếu gia sẽ không nói với lão gia về chuyện này đâu.

- Ha ha, Giới Tử, đệ lại đến sớm vậy sao. A, Chân Chân, Tiểu Vũ, các ngươi vào đây bằng cách nào vậy!

Trương Ngạc và hai giám sinh Chính Nghĩa đường vui vẻ đi tới. Hai vị giám sinh này cũng là con cháu nhà giàu, một người họ Diêu, người còn lại họ Ngu, đều là Nạp kê sinh, cùng với Trương Ngạc ngưu tầm ngưu mã tầm mã rồi trở thành bạn tốt.

Trương Nguyên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện vọng tới, là đại huynh Trương Đại và Nguyễn Đại Thành, liền nói với Trương Ngạc:
- Đại huynh đến đó à.

Trương Đại và Nguyễn Đại Thành cùng nhau đi tới, Trương Đại cũng ngạc nhiên hỏi Vũ Lăng và Mục Chân Chân tại sao lại ở đây, nghe Trương Nguyên giải thích, Trương Đại đáp:
- Ngũ bá phụ sắp tới Nam Kinh rồi sao, vậy thì tốt quá rồi, cứ nán lại Chu vương phủ có ý nghĩa gì đâu. Giới Tử giờ đã trưởng thành có tiền đồ rộng mở, Ngũ bá phụ có thể trở về Sơn Âm an hưởng tuổi già rồi.

Trương Ngạc lại nói:
- Vẫn là Chân Chân và Tiểu Vũ khôn ngoan, biết hối lộ, Minh Yên của Đại huynh và Phúc Nhi của ta chỉ biết quệt đít ngồi đây chờ đợi, ngoài ra chả có bản lĩnh gì khác.

- Tam đệ!
Trương Đại liếc mắt nhìn, tên Trương Yến Khách này quả thực là điều gì cũng dám nói.

Trương Ngạc cười ha hả nói:
- Mục Chân Chân càng lợi hại hơn, bàn long côn của cô ta dũng mãnh hơn vạn nam nhi- Chân Chân cây côn của ngươi đâu?

Mục Chân Chân vội đáp:
-Thưa Tam công tử, nô tỳ không mang theo.
Thực ra là cô có mang, giắt ở chân bên phải, nhưng nơi này nhiều người như vậy, làm sao cô có thể kéo váy lên rút côn ra mà không xấu hổ được.

Trương Nguyên nói:
- Thôi đừng nói chuyện tào lao nữa, khẩn trương luyện bắn nào, đệ đã bắn được bốn mũi tên rồi, Tam huynh xem đây, bốn mũi tên đều trúng bia cả.
Nói rồi bảo mọi người đứng tránh ra một chút, hắn muốn bắn tất cả sáu mũi tên còn lại.

Tiếng dây cung kêu lên, trong sáu mũi tên Trương Nguyên bắn thì có năm mũi bắn trúng bia, trong đó một mũi còn bắn trúng hồng tâm, bắn mười mũi tên thì trúng chín, có tiến bộ nhiều so với ngày hôm qua. Mấy ngày nay, hắn cược bắn tên với Tam huynh Trương Ngạc xem ai thắng, mỗi lần cược một lượng bạc, lúc thắng lúc thua.

Trương Ngạc cũng đi lấy cung tên, đứng xa hai mươi trượng, mười mũi tên bắn đi nhưng chỉ có tám mũi trúng bia, Trương Ngạc thua.

Nguyễn Đại Thành nói:
- Hãy xem ta đây.
Nhận lấy cung của Trương Ngạc và bắn liên tiếp mười mũi tên, lần lượt mười mũi tên trúng cả mười, mọi người reo hò ủng hộ chiến thắng. Nguyễn Đại Thành dáng người cao to, ngoại hình tuấn tú, cùng học bắn tên với bọn Trương Nguyên. Hiện tại trong nhóm giám sinh ở đây Nguyễn Đại Thành bắn cung giỏi nhất.

Lúc mấy tên giám sinh thi nhau bắn tên ầm ầm, Mục Chân Chân liền lùi qua một bên, im lặng xem, trong lòng rất vui mừng. Bây giờ cô đã biết từ vườn rau có thể đi vào đây, sau này muốn gặp thiếu gia cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.

Trương Nguyên đi tới, hỏi cô:
- Chân Chân tới đây sớm như vậy chắc là chưa luyện võ đúng không?

Mục Chân Chân liền đáp:
- Thiếu gia....
Cô lắc lắc đầu.

Trương Nguyên biết ý của cô, không muốn múa côn trước mặt nhiều người như vậy bèn nói:
- Chân Chân cũng bắn mấy mũi tên cho vui chứ?

Mục Chân Chân lắc đầu không chịu.

Trương Ngạc nghe được liền đi tới:
- Mục Chân Chân ngươi ngốc quá, Giới Tử cho ngươi học bắn, ngươi nên hăng hái đồng ý chứ, như vậy sau này ngươi có thể tới đây mỗi sáng sớm cùng thiếu gia bắn tên rồi, lại đỡ phải nghe giảng kinh rồi nhớ linh tinh Giới Tử thiếu gia yêu dấu của ngươi, ha ha ha ha.

Mục Chân Chân đỏ bừng mặt , trong lòng cảm thấy Tam công tử nói rất có lý, cúi đầu không lên tiếng.

Trương Nguyên nói:
- Chân Chân, cha cô hiện giờ có lẽ cũng đã đến Diên An vệ rồi, mỗi ngày luyện tập bắn cung cưỡi ngựa như cá gặp nước. Nào đến đây, cô cũng bắn mấy mũi tên đi.

Dưới sự cổ vũ của thiếu gia, Mục Chân Chân ngại ngùng cầm cung, nhặt lên một mũi tên, tay trái như nâng Thái Sơn, tay phải khum vào như đang ôm đứa trẻ, thẳng lưng, tư thế bắn tên thật chính xác, nghe được cả tiếng "cách cách" nhỏ vang lên, dây cung được kéo thật căng.

Mấy người Trương Đại, Trương Nguyên đều thầm khen ngợi, cô gái này quả nhiên rất khỏe. Mấy người bọn hắn, khi bắt đầu tập còn kéo không hết dây, đến khi luyện gần một tháng rồi, cũng vẫn như cũ kéo không hết dây mà Mục Chân Chân chưa gì đã được như vậy.

Mũi tên nhọn rít vang xé tan bầu không khí. "Đoạt" một tiếng, mũi tên bắn trúng ngay hồng tâm.

- Bắn tốt lắm!

Đột nhiên có tiếng vỗ tay to từ đằng sau, Trương Nguyên cùng đám người quay đầu lại nhìn, lại là Lưu Cầu Vương tử Thượng Phong và hai tùy tùng của y —— Thái Khải Tường, Lâm Triệu Khánh.

Trương Ngạc trợn mắt nói:
- Chân Chân, hoá ra ngươi biết bắn tên!

Mục Chân Chân lắc đầu, nhưng lại nói:
- Khi còn nhỏ, nô tì đã từng đi theo phụ thân lên núi dùng cung nhỏ bắn thỏ hoang, gà rừng, còn cung lớn như thế này chưa từng sử dụng bao giờ.

Lưu Cầu Vương tử đi nhanh tới, muốn xem là vị cao thủ nào trong số này vừa bắn, thì thấy đó là một nô tì trẻ xinh đẹp, lại nói là dùng phương pháp bắn thỏ hoang, gà rừng chơi đùa khi nhỏ luyện bắn tên nên không khỏi ngạc nhiên.

Trương Ngạc khen:
- Chân Chân chính là nữ hoa vinh rồi, thật không ngờ, không ngờ, hãy bắn nữa đi, bắn nữa đi.

Ngoài <Kim Bình Mai> Trương Ngạc thích nhất là <Thủy Hử truyện>. Đối với Thủy Hử, một trăm linh tám vị anh hùng, hắn thuộc như lòng bàn tay. Lúc này, Trương Ngạc liền đặt cho Mục Chân Chân cái tên "Nữ hoa vinh".

Mục Chân Chân bị nhiều nam tử vây quanh khen ngợi như vậy, vừa xấu hổ vừa e sợ, nhìn Trương Nguyên, kêu lên:
- Thiếu gia…

Trương Nguyên cười cổ vũ nàng:
- Chân Chân bắn rất tốt, bắn thêm vài mũi nữa đi.

Mục Chân Chân thấy thiếu gia ủng hộ mình nên cũng an tâm, liên tiếp bắn thêm ba mũi tên nữa, hai mũi tên trúng hồng tâm, một mũi tên hơi lệch.

Đám giám sinh không ngừng khen ngợi, Trương Nguyên thầm nghĩ: "Có lẽ bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung có trong máu của Cát La Lộc tổ tiên đã sớm ngấm vào tiềm thức của Mục Kính Nham, Mục Chân Chân, đây quả là tài năng thiên phú."

Trống phòng điểm ba tiếng, đây là trống đọc sách buổi sớm, đánh thức giám sinh dậy đọc sách.

Giám sinh ở trường bắn phải về phòng rồi, Trương Nguyên nói với Mục Chân Chân và Vũ Lăng:
- Các ngươi mau về đi, Tiểu Vũ tới Đạm Viên bẩm báo cho Tiêu tướng công rằng thư đã ở trong tay ta rồi.

Mục Chân Chân và Vũ Lăng đi về phía cổng nhỏ của trường bắn, bước nhân của Mục Chân Chân có chút chậm chạp, đi được vài bước lại quay đầu lại, thấy thiếu gia đang nhìn cô. Trương Nguyên nói:
- Chân Chân, nếu như sáng sớm cô muốn tới đây luyện bắn tên thì cứ việc đến nhé.

Ngay lập tức sắc mặt cô vui vẻ hẳn lên, vui vẻ đồng ý một tiếng rồi nhẹ nhàng bước đi.

Trương Ngạc thấy được thần thái trong mắt của Mục Chân Chân liền nói với Trương Nguyên:
- Giới Tử, Mục Chân Chân rất không muốn rời xa đệ. Bản lĩnh của đệ cũng không hề nhỏ nhỉ, nam nữ đã đành, ngay cả thái giám cũng thích đệ nữa.

Trương Nguyên liếc mắt nhìn:
- Tam huynh nói gì vậy!

Trương Đại cũng nói với Trương Ngạc:
- Đệ mà không kéo Lục Mai xuống hồ sặc nước thì Lục Mai cũng rất lưu luyến đệ đó.

Trương Ngạc lắc đầu liên tục:
- Không phải vậy, Lục Mai không ngốc nghếch như Mục Chân Chân đâu, đại huynh cũng không nên nói đệ, huynh chưa kéo Tố Chi xuống nước à, Tố Chi có si mê huynh như Mục Chân Chân với Giới Tử không?

Trương Đại cười nói:
- Đệ cãi giỏi lắm, nói cũng có lý, Mục Chân Chân, Lục Mai và Tố Chi không giống nhau. Mục Chân Chân coi như được Giới Tử cứu ra, có ân tình trong đó.

Trương Nguyên đáp:
- Hai vị huynh trưởng chuyện bé xé ra to để làm gì, mau đi thôi, mai lại gặp.

Ba huynh đệ chia tay nhau ở trường bắn, quay về học đường của mình.

Bắt đầu từ ngày hai mươi tháng bảy, Trương Nguyên bắt đầu học ở Thành Tâm Đường. So với Quảng Nghiệp Đường thì những bài học ở Thành Tâm Đường hoàn toàn không nặng nhọc. Mỗi ngày chỉ học buổi sáng do tiến sĩ kinh học giảng dạy, thời gian còn lại đều là tự học. Đây đúng là điều Trương Nguyên thích, Thành Tâm Đường lại ở ngay gần thư viện. Toàn bộ thời gian buổi chiều, Trương Nguyên đọc sách ở thư viện. Nhưng vấn đề bây giờ là, Trương Nguyên không tìm thấy người đọc sách cho hắn nghe, điều này làm cho hiệu suất học tập của hắn giảm hẳn đi rất nhiều. Tự mình đọc sách nếu không dưới bốn lần thì không nhớ nổi, nhưng nếu nghe thì chỉ cần một lần có thể nhớ đại ý, hai lần là có thể đọc thuộc trôi chảy.

Thư viện ở Quốc Tử Giám Nam Kinh có ba tòa, một tòa chuyên để các Học quan sử dụng, hai tòa còn lại dành cho giám sinh học tập. Thành Tâm Đường nằm ngay cạnh tòa thư viện ba tầng, xung quanh cây rợp bóng mát, khá tĩnh mịch. Trương Nguyên lên đến tầng hai, gặp Hoàng Tôn Tố đang đọc sách bên cửa sổ, Hoàng Tôn Tố thích đọc sách ra tiếng, Trương Nguyên thính lực tốt, nghe thấy được sách Hoàng Tôn Tố đang đọc chính là <Lịch đại danh thần tấu nghị> (có nghĩa là tấu sớ của các danh thần qua nhiều triều đại).

Bộ sách này là bộ mà tất cả học sinh của Quốc Tử Giám và những người tham gia thi hội phải đọc. Bộ sách phân thành sáu mươi tư chương, bao gồm: quân đức, thánh học, hiếu thân, kính thiên, giao miếu, pháp tổ, trữ tự, tôn thất, kinh quốc, dụng nhân, tuyển cử, khảo khóa, thuỷ lợi, phú dịch, ngự biên, vân vân…Những ghi chép về Yến Tử, Quản Trọng, Lý Tư, Trần Bình, Cổ Nghị, Gia Cát Lượng, Ngụy Trưng, Liễu Tông Nguyên, Phú Bật, Âu Dương Tu, Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Vương Vũ Xưng, Tân Khí Tật và hơn tám ngàn tấu chương của các danh thần. Bộ sách gồm tất cả 350 cuốn. Tuy nói rằng một cuốn chỉ một vạn chữ nhưng điển tích ba, bốn trăm vạn chữ (3- 4 triệu chữ) mà muốn đọc thông một lượt ít nhất phải mất mấy tháng. Vậy nên mới nói, học sinh ở Quốc Tử Giám phải năm năm mới có thể tốt nghiệp. Có thể nói rằng, trong thời đại khoa cử này, cái khó của việc đỗ tiến sĩ là ít nhất phải tinh thông bộ sách hơn một ngàn vạn chữ (hàng chục triệu chữ), phải đặc biệt thông minh mới kham được.

Đối với Sơn Âm Trương Nguyên mà nói, tiếng quan thoại khẩu âm Xa Diêu của Hoàng Tôn Tố khá dễ hiểu, Hoàng Tôn đang đọc cuốn sáu mươi chín, bản tấu ‘Dụng nhân’, ‘Kinh quốc’. Cuốn này Trương Nguyên vẫn chưa đọc qua, Trương Nguyên liền ngồi sang một bên, nhắm mắt yên lặng nghe Hoàng Tôn Tố đọc sách.

Sau giờ ngọ, nắng thu vẫn còn gắt, Hoàng Tôn Tố đã đọc xong một quyển sách, miệng đắng lưỡi khô, bưng ống trúc bên hông lên uống một hớp nước, y đã thấy Trương Nguyên ngồi bên cạnh nghe đọc sách từ lâu, lúc này đi tới chắp tay nói:
- Giới Tử huynh…

Trương Nguyên mở to mắt, đứng dậy đáp lễ:
- Chân Trường huynh, vất vả rồi.

Hoàng Tôn Tố cười nói:
- Đã từng nghe qua Sơn Âm Trương Tam Nguyên có khả năng chỉ cần nghe là nhớ, hôm nay mới thực sự được lĩnh giáo, cuốn tại hạ đọc vừa rồi Giới Tử huynh đều nhớ kỹ sao ?

Trương Nguyên cười nói:
- Bảy tám phần mười.

Hoàng Tôn Tố đáp:
- Có thể chứng minh cho tại hạ thấy không?

Trương Nguyên nói:
- Xin Chân Trường huynh chỉ giáo.

Hoàng Tôn Tố liền lấy một cuốn khác ở trên giá xuống, gióng lên với Trương Nguyên:
- <Chu quan biện phi>.
Y lật đến giữa cuốn, đọc hai trang khoảng chừng năm trăm chữ, sau đó ngước mắt chăm chú nhìn Trương Nguyên.

Trương Nguyên lặng yên nghĩ một lát, sau đó từ từ đọc, chỉ sai một vài chữ không quan trọng lắm.

Hoàng Tôn Tố thở dài:
- Chỉ cần nghe qua mà thuộc được như vậy, quả thật là kì tài.

Trương Nguyên nói:
-Tại hạ bị bệnh mắt, không thể nhìn lâu, nên mới hình thành thói quen nghe đọc sách.

Hoàng Tôn Tố nói:
- Giới Tử huynh muốn nghe đọc sách tại hạ nguyện góp chút sức mình, tại hạ cũng có thói quen đọc sách lên thành tiếng, tiện cho cả hai, ha ha.

Trương Nguyên cười nói:
- Vậy sau này ta phải bám theo Chân Trường huynh rồi.

Mấy ngày sau đó, Trương Nguyên vừa sáng sớm đã ra trường bắn rèn luyện sức khỏe, bắn tên. Mục Chân Chân lần nào cũng đều đến sớm hơn cả hắn. Thiếu nữ đọa dân này hễ ánh bình minh xuất hiện là thức dậy chạy tới đây, giúp hai lão quân quét dọn trường bắn sạch sẽ. Hai lão quân biết cô là tỳ nữ của Trương Nguyên, lại ngoan ngoãn khéo léo, cũng không lấy tiền của cô nữa. Ân huệ của Trương công tử đối với hai người cũng không ít.

Hoàng Tôn Tố mỗi lần trước khi đọc sách đều chủ động tới hỏi Trương Nguyên sách này đã đọc qua chưa. Nếu chưa đọc thì liền mời Trương Nguyên tới phòng y, nghe y đọc sách. Mỗi lần đọc xong một bài hoặc một quyển, hai người lại trao đổi cảm tưởng của mình, đều cảm thấy đối phương lĩnh ngộ uyên bác, khâm phục lẫn nhau. Đọc sách mà tìm được bạn đọc như vậy, cùng khích lệ nhau, truyền cảm hứng cho nhau nên việc học tập tiến bộ rất nhanh. Ở lớp Huyền Tự của Thành Tâm đường, thành tích học của Trương Nguyên và Hoàng Tôn Tố là ưu tú nhất .

Thấm thoát đã sang đầu tháng tám. Hôm đó, lúc Trương Nguyên tỉnh giấc thì nghe thấy tiếng mưa rơi dày đặc lộp bộp trên mái nhà. Trong phòng vẫn tối om không thấy tí ánh sáng mặt trời. Bây giờ, Trương Nguyên đã quen cứ đến giờ Mão là tự động tỉnh dậy. Cho nên tuy giờ không thấy ánh mặt trời mà đã tỉnh dậy rồi, thì chắc đúng là giờ Mão. Dựa vào giường một hồi, hắn dậy đốt đèn, dùng nước đã chuẩn bị từ đêm qua súc miệng. Lúc mở cửa nhìn, trong màn mưa, hắn thấy trời vẫn tối sầm. Tầng mây sà xuống thấp, mưa to thế này xem ra chưa tạnh ngay được. Hôm nay không ra trường bắn được rồi, Trương Nguyên ăn vài cái bánh ngọt, rồi tập chép lại Thập tam hành lạc thần phú. Cuối cùng trời cũng sáng, mưa cũng nhỏ đi một chút, hắn nhớ tới Mục Chân Chân, không biết trời mưa to thế này cô gái ngốc ấy có tới trường bắn hay không?

Trương Nguyên thay đôi giày da trắng, cầm ô bằng vải dầu, đi tới trường bắn. Trên đường đi cũng không gặp ai. Tới cổng trường bắn thì thấy lão quân họ Chu đội nón tre khoác áo tơi đi ra. Thấy Trương Nguyên, lão vui vẻ nói:
- Trương công tử đến đó à, đúng lúc tiểu nhân đang định đi tìm công tử. Mục cô nương mang thư tới, đợi một hồi lâu, sợ trời mưa Trương công tử không đến nên bảo tiểu nhân đi báo cho công tử biết.
Bình Luận (0)
Comment