Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 333.2

Tiền Khiêm Ích nói:
- Chắc là lấy khăn vuông áo xếp đến giả mạo thí sinh bản khoa, nhằm bịa đặt mê hoặc các thí sinh.

Vương Đề Học ra lệnh chi tùy tùng tả hữu, trước tiên đem tên giả mạo sinh đồ này tháo khăn trùm đầu, lột áo xếp, đánh hai mươi roi rồi tra hỏi, hai quan sai của học đạo nha môn tiến lên đem học trò trung niên này giải đi, dùng thước ngũ dài, trúc phiến rộng bằng bàn tay hung hăng quật, lúc này mới kêu thảm thiết thật là dọa người.

Sau khi đánh hai mươi roi, dựng lên tra hỏi, cái gì cũng khai, người này họ Uông, tên Uông Lý Trực, là đồng tộc họ hàng xa của Uông Nhữ Khiêm, ở Hàng Châu quản lý thôn trà cho Uông Nhữ Khiêm, phụng lệnh Uông Nhữ Khiêm tung lời đồn ý đồ hãm hại Trương Nguyên và mọi người ở Hàn Xã.

Uông Nhữ Khiêm mặc dù chỉ là một kẻ Huy Châu tú tài, danh khí cũng không nhỏ. Tiền Khiêm Ích, Vương Biên đều nghe nói qua, biết người này có phần tài danh, tranh vẽ vần thơ phong lưu, hơn nữa còn có gia tài bạc triệu.

Tiền Khiêm Ích hỏi Trương Nguyên:
- Uông Nhữ Khiêm này vì sao phải bịa đặt hãm hại các ngươi?

Trương Nguyên tự biết nguyên nhân, thứ nhất là vì xung đột ở U Lan Quán trên sông Tần Hoài năm trước, thứ hai là vì Lục Thiên quán thư cục của Uông Nhữ Khiêm với Hàn Xã thư cục cạnh tranh kịch liệt, hai tháng trước Tô Châu Phạm Văn Nhược đã gửi thư đến nói với hắn việc này, đương nhiên, việc này không cần nói với Tiền Khiêm Ích .

Trương Nguyên nói:
- Tiền lão sư, lời đồn này không phải chỉ nhằm vào Hàn Xã, mà còn bôi xấu danh dự của hai vị giáo sư, này Uông Lý Trực còn có một việc chưa nói, phía sau màn làm chủ ngoài Uông Nhữ Khiêm còn có một người nữa.

Uông Lý Trực kia không đợi Tiền Khiêm Ích hỏi, y vội vàng khai :
- Dạ dạ dạ, còn có một người nữa chính là Đổng công tử Đổng Tổ Nguyên, con của Đổng Huyền Tể.

Nghe tên "Đổng Tổ Nguyên, Đổng Huyền Tể", Tiền Khiêm Ích và Vương Biên lập tức hiểu ra, Vương Biên biết Đổng Kỳ Xương và Trương Nguyên có mối thù truyền kiếp, trước khi thi diễn ra kì thi, Đổng Kỳ Xương còn viết thư tới yêu cầu họ truất Trương Nguyên, đừng bổ nhiệm Trương Nguyên làm sinh viên.

Tiền Khiêm Ích càng hiểu rõ, đồng thời cũng cực kỳ tức giận, Đổng Tổ Nguyên làm như vậy đương nhiên là do phụ thân Đổng Kỳ Xương này bày mưu đặt kế, Đổng Kỳ Xương vì hãm hại Trương Nguyên, nhưng lại muốn kéo theo Tiền Khiêm Ích xuống nước, vu y nhận hối lộ một vạn tám ngàn hai, đây là tội sung quân rồi, nghĩ ngày ấy Đổng Kỳ Xương tươi cười đến nhà tặng thi họa, Tiền Khiêm Ích liền cảm thấy thật căm ghét.

Sự việc liên quan tới Đổng Kỳ Xương, còn có điểm khó giải quyết, Vương Biên nói với Tiền Khiêm Ích:
- Tiền tổng tài, việc này phải do ngươi làm chủ rồi, có lẽ phải cùng Hà Phương Bá, Diệp Ngự sử cùng nhau bàn bạc nên xử trí như thế nào cho ổn thỏa.

Tiền Khiêm Ích gật gật đầu, sai người bắt lấy Uông Lý Trực giải tới nha môn của Bố chính Sứ ti, còn y và Vương Biên đi theo phía sau.

Phong ba chốn trường thi tạm dứt, Hàn Xã xã viên tản đi, lúc Trương Nguyên ngồi kiệu trở lại Vạn Tiên kiều thì cũng đã sắp hết ngày, bầu trời tối đen, một mình cho nên phải ngồi kiệu, Vũ Lăng đứng ở trước cửa lớn của cửa hiệu Thịnh Mỹ nhìn xung quanh, thấy Trương Nguyên hạ kiệu, vội vàng cầm theo đèn lồng chạy xuống bậc thang hỏi:
- Thiếu gia, không sao chứ?

Trương Nguyên nói:
- Không sao, ngươi trở về lúc nào vậy?

Hôm nay Vũ Lăng phụng mệnh Trương Nguyên mua đầu heo lớn và hương khói tế phẩm mang đến miếu Chung Thị ở Bảo Thạch sơn lễ tạ, còn đặc biệt kêu một đoàn cổ xuý, khuếch trương thanh thế, diễn tấu sáo và trống lên núi .

Vũ Lăng cười hì hì nói:
- Trước khi trời tối con đã trở về rồi, đạo nhân trông coi mgôi đền đó hỏi là tướng công nào đậu Cử nhân rồi, tiểu nhân đã nói là khoa chính quy giải Nguyên, đường huynh của giải Nguyên cũng là một trong sáu mươi lăm cử nhân. Nói vậy không sao chứ, thiếu gia?

Trương Nguyên cười cười:
- Không sao, coi như là điêu khắc tượng gỗ cho Chung công công.

Vũ Lăng cầm đèn lồng soi đường, qua tiền sảnh, tiến vào sảnh thứ hai, vừa đi vừa nói chuyện:
- Thiếu gia, đạo nhân kia nói đã đem những lời thiếu gia nói ngày hôm trước báo cho mấy địa chủ biết, mấy địa chủ đó đã nói đợi sau khi miếu ở Tê Hà sơn xây xong sẽ nghênh đón tượng thần Ngưu tướng quân trở về.

Trương Nguyên nói:
- Như vậy là tốt nhất, đợi ta vào kinh khi đi ngang qua lại đến đốc thúc một chút, Chung công công coi trọng nhất là cái này, cuối cùng ta đã cho Chung công công một câu trả lời thỏa đáng.

Vũ Lăng lại cười không ngừng, nói:
- Thiếu gia, trước kia tiểu nhân nhìn thấy có đầu heo lớn, còn có gà, vịt, cá, trái cây bày trên hương án trước tượng gỗ Chung công công, hương khói phảng phất, tượng gỗ Chung công công vẫn không nhúc nhích, nói thật tiểu nhân rất muốn cười.

Trương Nguyên cũng không nhịn được, nói:
- Chỉ lợi cho đạo nhân kia, bỗng dưng được hưởng ngũ sinh.

Vũ Lăng hỏi:
- Thiếu gia, Chung công công ở kinh thành, ban đêm có nằm mơ thấy ở Hàng Châu ăn thịt đầu heo không?

Trương Nguyên cười to.

Trương Nhược Hi và Vương Vi, Mục Chân Chân mấy người đều đang đợi hắn. Nghe được tiếng cười của Trương Nguyên, Trương Nhược Hi lập tức từ trong sảnh đi ra, Vương Vi, Mục Chân Chân, còn có mấy người tỳ nữ đều đi theo ra.

- Tiểu Nguyên, chuyện gì mà vui vậy?

Trương Nhược Hi lúc trước nghe nói sinh đồ thi rớt tụ lại gây rối bịa đặt Hàn Xã làm rối kỉ cương, Trương Nguyên đệ đệ liền đến đó, nàng có chút lo lắng. Lúc này nghe được đệ đệ sang sảng cười to như vậy, nàng yên tâm rồi.

Vũ Lăng dừng bước, Trương Nguyên vừa theo Trương Nhược Hi tỷ tỷ và mấy người kia đi vào, vừa kể chuyện cười của Tiểu Vũ, Trương Nhược Hi cũng cười không ngừng.

Vương Vi hỏi:
- Giới Tử tướng công, chuyện trường thi thế nào rồi?

Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn Vương Vi, mới phát hiện cô gái này đã thay đổi kiểu tóc. Tóc dài vén lên, kết thành búi lớn cài trâm sau đầu, đây là đọa mã kế, còn đội tán hoa, răng trắng môi đỏ, xinh đẹp động lòng người, ồ, đây là sơ long sao?

Vương Vi thấy ánh mắt Trương Nguyên sáng lên, không khỏi có chút ngượng ngùng, lại hỏi một câu:
- Giới Tử tướng công, thí sinh thi rớt gây rối như thế nào?

Trương Nguyên nói:
- Đã bắt được người tung lời đồn rồi, phía sau chủ mưu chính là người con cả của Đổng Kỳ Xương và Uông Nhữ Khiêm người Huy Châu.

Đôi mi thanh tú của Vương Vi nhăn lại.

Trương Nhược Hi "Ồ" một tiếng, hỏi:
- Uông Nhữ Khiêm là người phương nào?

Trương Nguyên nói:
- Là người Huy Châu, có chút thù cũ với đệ, lại cực kỳ bất mãn vì chuyện thư cục cạnh tranh với Hàn Xã ta, cho nên cùng với Đổng Tổ Nguyên kết hợp với nhau để đối phó với đệ. Đệ trúng cử bằng thực lực, Đổng, Uông giằng co, bịa đặt chuyện này, chỉ chứng minh bọn chúng ngu xuẩn.

Trương Nhược Hi lại hỏi kĩ tình huống lúc ấy, giờ mới yên tâm. Tự đi nghỉ.

Trương Nguyên đến tiền viện tắm rửa, sau khi tắm xong đang lúc mặc quần áo, chợt nghe được Diêu thúc bên ngoài kêu:
- Trương tướng công, bọn Hoàng Tam Cao đã trở về, bắt một người đến.

Hoàng Tam Cao là người hầu của Hoàng Tôn Tố, khôn khéo, có khả năng. Lúc trước cùng nguười hầu của Trương Đại, Chu Mặc Nông ba người đến Bất Hệ Viên của Uông thị chớp thời cơ bắt người, cuối cùng trước khi đóng cửa thành cũng kịp quay về.

Trương Nguyên để nguyên tóc mái rối bước ra xem, người bị bắt chính là tên hầu phụ trách thu mua nô bộc của Uông Nhữ Khiêm ở Bất Hệ Viên, Trương Nguyên hỏi vài câu, liền viết một phong thư, sai Hoàng Tam Cao ngay cả phải đi suốt đêm cũng phải áp giải tên người hầu Uông thị này tới nha môn Bố chính ti phủ giao cho Tiền tổng tài hoặc Vương Đề Học. Trương Nguyên giờ là cử nhân, có tư cách mời yết quan giải quyết tranh cãi.

Xử lý xong việc này, Trương Nguyên trở lại nội viện, chỉ có phòng Vương Vi ở lầu hai vẫn còn sáng đèn.

Dưới đèn, Vương Vi đang học làm sổ sách của Long Môn, thấy Trương Nguyên tiến vào, xấu hổ đứng dậy, thái độ thoáng xấu hổ kia cũng thật là động lòng người, nói:
- Mới vừa rồi Chân Chân còn ở lại chỗ này, nghe được tiếng bước chân Giới Tử tướng công lên lầu, liền chạy sang phòng bên cạnh rồi, Huệ Tương cũng ở bên đó.
Dừng một chút, lại nói:
- Chân Chân dễ thương đến nỗi làm người ta thương xót, làm tiểu nữ khó xử.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Thê thiếp nhiều phiền não cũng nhiều, người như Chân Chân đúng là có một không hai, ta giờ có một vợ hai thiếp, cũng nên hài lòng.”
Nghĩ như vậy, hình ảnh Anh Tư sư muội thoáng chốc hiện lên trong lòng, khiến vẻ mặt hắn nhất thời thẫn thờ, không nói gì.

- Giới Tử tướng công, Giới Tử tướng công .

Vương Vi kỳ lạ nhìn Trương Nguyên, xua xua tay trước mặt Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên phục hồi tinh thần lại, hỏi:
- Giới Tử tướng công nghĩ cái gì vậy?

Trương Nguyên quay người đóng cửa lại, hỏi:
- Tu Vi có biết Uông Nhữ Khiêm có một tộc huynh tên là Uông Lý Trực không?

- Chưa từng nghe nói tới.

Vương Vi lắc đầu, lông mi buông thấp xuống, hạ giọng nói:
- Năm trước ở chỗ Từ An Sinh tỷ tỷ, thiếp chỉ gặp Uông Nhữ Khiêm kia hai lần, cũng không…cũng không phải thâm giao.

Trương Nguyên kéo tay nàng, sóng vai ngồi vào mép giường, nói:
- Ta còn không biết nàng ư.
Ngâm nói:
- Tuyệt bích huyền nhai phún dị hương, thùy dịch không nhạ lộ nhân mang.

Vương Vi mặt như hoa đào, thẹn thùng chân thành, đặt một ngón trỏ lên môi Trương Nguyên, không cho Trương Nguyên đọc tiếp, nói:
- Canh ba rồi, tướng công nghỉ ngơi sớm đi.

Trương Nguyên bắt lấy tay kia, hôn lên mu bàn tay nói:
- Tu Vi nói đúng, lương tiêu khổ đoản (đêm đẹp thường ngắn ngủi).
Bình Luận (0)
Comment