Đường Thịnh sững sờ giây lát, cúi đầu nhìn cô chăm chú một lát.
Hạ Văn bị ánh mắt chăm chú này của anh làm cho hơi mất tự nhiên, xoay mặt nhìn về phía Đường Thịnh, mím môi, còn có chút ngượng ngùng.
"Quên đi, không uống nữa." Cô thấp giọng nói: "Trực tiếp đi vào đi, sắp hết thời gian rồi."
Đường Thịnh cuối cùng cũng phản ứng lại, kéo tay cô thấp giọng nói: "Em vào trước đi, anh đi mua cho em."
Nói xong, cũng không chờ Hạ Văn phản ứng lại, trực tiếp chạy đi.
Hạ Văn: "...."
Hạ Văn nhìn hình bóng chạy mất của Đường Thịnh, không nhịn được bật cười.
Yêu đương với Đường Thịnh, càng thú vị hơn so với tưởng tượng. Cô khẽ cười, đi về một bên xếp hàng.
Sau khi vào rạp chiếu phim không lâu, Đường Thịnh cầm một ly cà phê Starbucks đến, cũng may chỉ mới là đoạn đầu phim. Cô đưa tay nhận, mặt mày cong cong cười: "Cảm ơn."
Đường Thịnh thấp giọng "ừ" một tiếng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô chằm chằm một lát.
Lúc mới bắt đầu Hạ Văn còn cảm thấy không sao, nhưng sau khi bị nhìn hồi lâu, cô ngước mắt nhìn về phía Đường Thịnh, khụ một tiếng, trêu chọc nói: "Đường tổng cảnh gì cũng gặp rồi cũng không đến nỗi cứ nhìn chằm chằm em như bây giờ đi chứ?"
Con ngươi của Đường Thịnh sâu hơi, hầu kết chuyển động, "Cà phê uống ngon không?"
Hạ Văn ngẩn ra, gật đầu: "Cũng được nha." Cô cầm lên: "Anh có muốn thử một chút không?"
Đường Thịnh thấp giọng đáp một tiếng: "Muốn." Đọc Full Tại truyenggg.com
Chẳng qua là anh không giơ tay nhận cái Hạ Văn đưa tới, đưa tay giữ đầu Hạ Văn, trong rạp chiếu phim tối tăm, cứ như vậy mà hôn.
Liều mạng.
Vị trí của hai người bọn họ là một góc nhỏ hẻo lảnh, cũng không sợ bị người xung quanh nhìn thấy.
Lúc này đến xem phim, đại đa số là tình nhân, dù sao phim cũng không hấp dẫn đến nỗi người làm việc ban ngày còn thức đêm đến xem, hai người hôn nhau đến khó tách rời, Đường Thịnh thật sự muốn trực tiếp trừng trị cô một trận thật độc ác, không biết đã hôn bao lâu, phim cũng không xem được chút nào.
Rất lâu sau, Hạ Văn mới duỗi tay đẩy vai Đường Thịnh, thở hổn hển nói: "Đường tổng, em phải nhắc nhở anh, trong rạp chiếu phim có camera."
Cả người Đường Thịnh cứng lại, trực tiếp ôm người vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô không dưới một lần, ổn định hô hấp, khàn giọng nói: "Ừ."
Hạ Văn: "...."
Này chú định một lần xem phim không yên tĩnh lắm, hai người sau khi xem được một nửa, ngầm hiểu ý mà liếc mắt nhìn nhau, dắt tay ra khỏi rạp chiếu phim.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi rạp chiếu phim, rời khỏi trung tâm thương mại, đêm khuya, trên đường vắng người, ngay cả xe cũng ít đi, đi một vòng cũng không gặp người nào. Đường Thịnh lúc mới còn nắm tay Hạ Văn đi bình thường, sau đó đột nhiên chạy đi, Hạ Văn ngẩn người, cũng không chần chờ mà chạy theo.
Hai người chạy đến một hẻm nhỏ, hơi tối, bóng đèn bên ngoài chiếu vào, nhưng không sáng lắm.
Đường Thịnh ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Hạ Văn hỏi: "Sợ hả?"
Hạ Văn hơi ngừng lại, lắc đầu một cái.
Một giây sau, cô bị đặt bên tường, người đàn ông trước mặt thở hổn hển cúi đầu hôn xuống.
Trong hẻm nhỏ tối om, thấy không rõ bóng người, người đi ngang qua bên ngoài cũng vội vã, không dám nhìn thêm, sợ gặp phải người xấu, vì thế không ai biết, giờ phút này bên trong đang có hai người đang hôn nhau, giống như là muốn cho đối phương toàn bộ vậy.
Hạ Văn run chân, khi tụt xuống thì được Đường Thịnh ôm cả người lên, ôm vào trong lòng tiếp tục hôn.
Sau một lúc lâu, chờ đến khi hai người đi ra khỏi hẻm nhỏ, son môi của Hạ Văn đã sớm không còn, lem hết, không còn cách nào nhìn thấy, không hề thấy màu của son môi, nhưng đôi môi vẫn mềm mại như cũ, bộ dáng khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Hạ Văn và Đường Thịnh cứ như vậy mà yêu nhau, có điều gần đây cô không ở nhà, cũng không kịp thời nói cho ba mẹ.
Thật ra Hạ Văn không phải là người có chuyện gì cũng muốn nói cho người nhà, đặc biệt là chuyện tình cảm, cô sợ bọn họ hỏi nhiều.
Yêu đương với Đường Thịnh còn tốt hơn tưởng tượng của cô, Đường Thịnh không tính là tri kỷ, cũng có chút xấu xa, nhưng không phải là kiểu xấu kia, là cái kiểu, con gái yêu không ngừng lại được, Hạ Văn cũng thích đến không nói thành lời.
Ngay cả Chu Túy Túy cũng nói, hai người bọn họ một người muốn đánh, một người nguyện bị đánh.
Thật ra tình cảm đại đa số là như vậy, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, ai cũng muốn hưởng thụ và chấp nhận.
Chuyện tình cảm của hai người mọi người đều biết, tất cả mọi người đều chúc phúc, cầu phúc, ngay cả Chu Túy Túy cũng cảm thấy Hạ Văn và Đường Thịnh ở bên nhau mới là...xứng đôi nhất, không nói được tại sao, trực giác của cô ấy luôn rất chuẩn, Đường Thịnh và Triệu Minh Hiên không phải là cùng một loại người, Triệu Minh Hiên là loại người chỉ biết dỗ ngọt, biết nói lời hay, khi đại học rất lịch sự, nhìn rất sạch sẽ, nhưng Đường Thịnh lại hoang dã hơn, hẳn là cảm giác thành thục của người đàn ông, làm cho người ta cảm thấy an tâm, thoải mái.
Ngày này, Chu Túy Túy với Hạ Văn cùng nhau dạo phố.
Chu Túy Túy liếc nhìn Hạ Văn: "Xảy ra chuyện gì, không vui vẻ lắm?"
Khoảng thời gian này sau khi nhìn Hạ Văn và Đường Thịnh yêu nhau, người trở nên vui vẻ hơn nhiều, lần này là lần ít ỏi thấy cô không vui.
Hạ Văn ngước mắt, liếc nhìn cô một cái: "Ừ, có một chút."
Cô gãi đầu, nhìn về phía cửa sổ thở dài nói: "Xuy Xuy, cậu nói xem mình không kết hôn thì tốt biết bao."
Chu Túy Túy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
Hạ Văn cười khổ, ngẫm nghĩ một lát vẫn nói cho Chu Túy Túy, muốn cô giúp đỡ cho ý kiến.
Trước kia Đường Thịnh và Hạ Văn đi xem mắt, là ý của mẹ Đường Thịnh, đương nhiên ba Hạ cũng không phản đối, con gái ông bây giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó, có thể là người đã ra, trong lòng thay đổi, cả người đều hiền hòa hơn rất nhiều, cũng sẽ không quản Hạ Văn thế nào nữa, luôn cảm thấy con cái lớn rồi, cũng nên có lựa chọn cuộc sống cho chính mình.
Nhưng Đường Thịnh bên kia không giống vậy, Hạ Văn cũng là hai người trước mới biết, ba và bà nội của anh nghe nói cô đã kết hôn, không quá đồng ý.
Ba Đường thì còn đỡ, sau khi bị mẹ Đường mắng một trận tư tưởng cũng thoáng hơn, tùy Đường Thịnh thế nào cũng được, nhưng bên bà nội Đường, không chấp nhận được. Dùng lời mẹ Đường nói, chính là quá quan trọng mặt mũi, không có mặt mũi chấp nhận chuyện Hạ Văn đã từng kết hôn.
Trên thế giới này đều là như vậy, rất nhiều người đều không thể chấp nhận được giả thiết như thế.
Nhưng thật ra, người đã từng kết hôn thì cũng là người nha.
Ai mà lúc còn trẻ không từng gặp một hai tên cặn bã chứ, huống chi nói không dễ nghe, Hạ Văn cũng không muốn gặp phải một tên cặn bã, Hạ Văn cũng muốn trong cuộc sống gặp được người đầu tiên mình thích, có thể cùng mình đi qua một đời, nhưng đời lại không như thế.
Cô thừa nhận, lúc cô còn trẻ, đặc biệt là khi học đại học, thật sự thích Triệu Minh hiên, nhưng bây giờ, những tình cảm kia cũng không còn.
Cô không phủ nhận, cũng không cảm thấy ngại ngùng khi thừa nhận.
Nhưng nói bây giờ cô thích Đường Thịnh sao, đương nhiên là thích rồi, không có ai quy định một đời chỉ được thích một người, cô cũng muốn nắm chặt một phần may mắn, nhưng sao không có.
Suy nghĩ một chút, Hạ Văn còn cảm giác như mình thật sự còn thảm hơn.
Cô cười khổ, nhìn Chu Túy Túy: "Mấy ngày nay, mình nghe nói vẫn đang giới thiệu đối tượng cho Đường Thịnh."
Chu Túy Túy nhướng mày nhìn cô: "Vậy Đường Thịnh thì sao?"
Hạ Văn nhịn không được, bật cười nói: "Đường Thịnh không đến khách sạn mấy ngày rồi."
"Ở nhà cậu?"
Hạ Văn a một tiếng, mặt dịu dàng: "Ừ."
Đường Thịnh không muốn đối diện với bà nội Đường, vừa hay cũng rất lâu không nghỉ ngơi, trực tiếp đến chỗ Hạ Văn.
Chu Túy Túy: "...."
Cô bật cười, giơ ngón cái lên: "Không tồi không tồi, Đường tổng lợi hại quá, chọc không nổi thì trốn."
Hạ Văn dở khóc dở cười: "Cậu đừng nói như vậy, mình lại cảm thấy cứ trốn tránh như vậy cũng không được."
Chu Túy Túy gật đầu, bày tỏ nói: "Nhưng mà nói thế nào nhỉ, người ra có lúc nhiều suy nghĩ rất khó sửa đổi, chỉ có dùng thời gian, trải qua thời gian chứng minh, bọn họ mới có thể thay đổi."
Đặc biệt là người lớn ở gia tộc lớn như Đường gia, tư tưởng rất lạc hậu, truyền thống.
Đường Thịnh và mẹ Đường cảm thấy không sao, nhưng người già lại không thấy vậy, bọn họ cảm thấy Đường Thịnh còn chưa kết hôn, là người đàn ông độc thân hoàng kim, lại yêu đương với một người con gái đã từng kết hôn, yêu đương còn được, bây giờ Đường Thịnh muốn kết hôn với Hạ Văn, kết hôn đối với bà nội Đường mà nói, tuyệt đối, tuyệt đối không được.
Chơi đùa một chút thì được, nhưng nghiêm túc, sẽ không đồng ý.
Hạ Văn ừm một tiếng, nhấp ngụm cà phê: "Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Chu Túy Túy trừng mắt nhìn cô một lát, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn kết hôn với Đường Thịnh?"
Hạ Văn sững sờ, nói câu: "Nhưng bây giờ không phải rất tốt sao?"
Chu Túy Túy nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn cô: "Vì lẽ đó Đường Thịnh muốn kết hôn, bị bà nội ngăn cản, mà cậu thật ra cũng không phải rất muốn kết hôn."
"Ừ, coi như vậy." Hạ Văn nhíu mày nói: "Mình chỉ cảm thấy chuyện kết hôn không vội."
Hai người mới yêu nhăm nửa năm, kết hôn thật sự không vội.
Hạ Văn thật ra cũng không phải không muốn kết hôn, gặp được người mình thích, ai không muốn ở bên người mình thích cả đời, chỉ có điều cô sợ, tuy rằng cô vẫn luôn cảm giác tình cảm của mình mãnh liệt, nhưng không mạnh đến mức có thể kết hôn lần hai, dự định có thêm kinh nghiệm lần thứ hai thất bại.
Cô và Đường Thịnh bây giờ cũng rất tốt.
Cô sợ nhỡ đâu kết hôn với Đường Thịnh, nếu như sau đó gặp phải chuyện gì ly hôn, Hạ Văn không biết mình có thể chấp nhận nổi chuyện này không.
Trước đây, cô vẫn nghĩ, có phải đời trước mình đã làm sai cái gì, đời này mới thảm như vậy.
Người, sau khi trải qua một số chuyện, sẽ sinh ra một tâm lý tự ti với chính mình, ngoài miệng cô hay nói phụ nữ đã ly hôn cũng có thể tìm được người tốt hơn, không có gì to tát cả, nhưng trên thực tế vẫn không khống chế được tự ti và lo lắng.
Chu Túy Túy im lặng một lát, hiểu được ý của Hạ Văn, cũng hiểu sự được sự lo lắng của cô ấy.
Chu Túy Túy an ủi nói: "Thuận theo tự nhiên, chúng ta không quá vội vã, nhưng nếu như yêu thích, thì nắm chặt." Cô nhíu mày cười, đùa giỡn nói: "Hạ Văn của chúng ta xinh đẹp như vậy, sợ cái gì chứ."
Hạ Văn bật cười, trừng mắt nhìn cô một chút: "Được rồi, lời ngon tiếng ngọt này của cậu để dành mà dỗ đội trưởng Thẩm nhà cậu đi."
"Đội trưởng Thẩm nhà mình không cần dỗ, vừa nhìn thấy mình là vui vẻ."
Hạ Văn: "...."
Sao cô phải ở chỗ này ăn cẩu lương nhỉ????
Sau khi về nhà Hạ Văn nhìn Đường Thịnh còn đang sửng sốt, hơi kinh ngạc.
Tuy rằng mấy ngày nay Đường Thịnh đều ở cùng cô, nhưng hôm nay vì cô và Chu Túy Túy hẹn nhau, thế nên anh cũng đã đến khách sạn một chuyến, cô còn cho rằng Đường Thịnh sẽ không về bên này nữa chứ.
"Sao anh vẫn ở nhà?"
Đường Thịnh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười hỏi: "Sao, muốn đuổi anh đi sao?"
Anh tủi thân mà nói: "Bị người nhà đuổi đi thì thôi, bây giờ ngay cả bạn gái cũng đuổi anh đi đúng không?" Nói xong, Đường Thịnh đứng dậy khỏi sô pha, mặt oan ức: "Được được được, đêm nay anh đi ngủ ngoài đường."
Hạ Văn: "...."
Hạ Văn lườm một cái, không nói gì nhìn Đường Thịnh, dở khóc dở cười: "Em mới hỏi một câu, sao anh diễn nhiều thế hả?"
Đường Thịnh bật cười, cúi đầu hôn cô một cái hỏi: "Còn không vui?"
Đường Thịnh đưa tay, xoa đầu cô nói: "Biết em đang lo lắng cái gì, yên tâm, những chuyện khác giao cho anh xử lý."
Hạ Văn hơi sững sờ, im lặng hồi lâu sau mới nhìn anh: "Nếu như em lo lắng không phải chuyện này thì sao?"
Đường Thịnh sửng sốt một chút, nhìn cô: "Vậy đang lo lắng cái gì?"
Nghe vậy, Hạ Văn mím môi, hồi lâu mới nói: "Đường Thịnh, thật ra em cũng không quá muốn tái hôn."
Cô nói thẳng, hoàn toàn không muốn uyển chuyển một chút.
Cũng không đúng, từng nghĩ sẽ uyển chuyển một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Văn cảm thấy hai người đều là người yêu, vậy thì có cái gì nên nói rõ ràng một chút thì tốt hơn. Nếu như Đường Thịnh có thể chấp nhận thì chấp nhận, nếu không thể vậy thì bọn họ đành kết thúc.
Còn hơn là để càng đắm chìm mới nói, sau đó chia tay, sẽ càng khiến người ta khó chấp nhận.
Chí ít sẽ không khó chịu như vậy đi.
Hạ Văn cúi đầu nhìn ngón chân, đợi Đường Thịnh trả lời.
Đường Thịnh dừng một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lát, mới khẽ cười nói: "Xin lỗi."
Hạ Văn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Đường Thịnh bật cười, ôm người vào trong lòng, "Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo, nên hỏi suy nghĩ của em một chút." Anh cười nói: "Là anh quá cuống lên."
"Anh không tức giận?"
Đường Thịnh nhướng mày, nhìn cô: "Tại sao phải tức giận?"
Hạ Văn a một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Em không kết hôn với anh."
Nói như vậy, một người đàn ông nếu thật sự yêu một người con gái, người con gái không muốn kết hôn với anh ta, hẳn là sẽ tức giận đi, sẽ ngộ nhận là người con gái này có phải là không thích anh ta không.
Đường Thịnh nhướng mày, tự tin nở nụ cười nói: "Em sẽ cả đời cũng không muốn kết hôn với anh à?"
Hạ Văn: "...."
Cô không trả lời.
Đường Thịnh cười một tiếng, kéo người ngồi lên đùi mình, tự luyến nói: "Anh ưu tú như vậy, nhất định em sẽ muốn kết hôn với anh, anh cho em thời gian, cho dù em cần bao lâu cũng được, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba nam, không được nữa thì năm năm, mười năm." Anh khổ não nhíu mày, "Mười năm sau có thể đi?"
Anh dừng một chút, nhíu mày nói: "Đừng hai mươi năm sau là được."
Anh giả vờ tiếc nuối: "Anh còn muốn có một tiểu bảo bối với em, hai mươi năm sau anh sắp 50 tuổi rồi, có thể sinh sao?"
Lời vừa dứt, bị Hạ Văn đánh một cái.
Cô biết mà, giao lưu với Đường Thịnh không thể dùng suy nghĩ của người bình thường được, cũng không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu anh.
Đường Thịnh thấp giọng cười, lôi kéo người vào trong ngực hôn, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Lời vừa rồi mặc dù có chút không đúng đắn, nhưng là thật tâm." Anh nhéo nhéo lòng bàn tay cô: "Không vội, em suy nghĩ kỹ rồi nói, anh không ép em."
Anh cười: "Chúng ta từ từ đến."
Hạ Văn không có cảm giác an toàn, Đường Thịnh hiểu rõ hơn ai hết.
Cho nên anh không gấp, anh có lòng tin cho cô đủ cảm giác an toàn, cũng có tự tin sẽ làm Hạ Văn cam tâm tình nguyện gả cho mình. Cho dù không gả cho mình, hai người như vậy cũng rất tốt.
Có mấy lời này của Đường Thịnh, Hạ Văn vẫn thật sự nghĩ thông rồi.
Thần kỳ chính là, sau khi bà nội Đường gặp Hạ Văn, cũng không thật sự trực tiếp can thiệp, hai người cứ như vậy khôi phục lại cuộc sống yêu đương bình thường, lúc nào cũng dính bên nhau, Hạ Văn thích, Đường Thịnh đều đi cùng, cô thích đến quán bar, Đường Thịnh liền lên đợi người, mặt mày đầy nụ cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Hai người hai năm sau mới kết hôn.
Đời này Hạ Văn bất hạnh nhất là gặp phải một tên cặn bã, nhưng chuyện may mắn nhất chính là khi đi bắt gian tên cặn bã lại gặp được Đường Thịnh, được anh yêu thương, được anh cưng chiều.
Khi cuộc sống khó khăn đến mức độ nhất định, nhất định sẽ không tồi tệ thêm.
Mỗi người chúng ta đều phải tin rằng, cho dù bạn trải qua bao nhiêu, luôn có một người ở nơi nào đó chờ đợi để cùng bạn gặp gỡ, nắm tay đi hết một đời.