Lãng Mạn Nghịch Biện - Văn Đốc

Chương 77

Ngày thứ ba ở Trùng Khánh, tôi mở mắt ra và cảm nhận được mùa hè lại lặng lẽ lướt đến, đậu trên lưng mình.

Mùa hè ở San Francisco, trước khi tôi về nước, đã bị Thái Bình Dương nuốt chửng mất rồi. Nhưng Trùng Khánh cách Thái Bình Dương rất xa, chắc hẳn Thái Bình Dương không thể vươn tới được, dù sao thì nó cũng đâu có cái vòi dài như voi.

Sau khi thức dậy, tôi liếc qua dự báo thời tiết, nhiệt độ hiển thị 34 độ, chưa vượt quá 37, tôi thoáng yên tâm.

Nhưng lại chẳng biết rốt cuộc mình đang yên tâm vì điều gì. Bởi vì sau khi kéo rèm cửa ra, tôi nhìn thấy mặt trời đang từ từ bò lên cao, lòng có chút phiền muộn, nó đâu có hứa với tôi là hôm nay sẽ không lên đến 37 độ, có lẽ chuyện nhiệt độ không khí này cũng không phải một mình nó có thể quyết định được.

Thế là tôi vừa nhìn nó, vừa thương lượng với nó trong đầu, vừa suy nghĩ về món quà sinh nhật cho K tiểu thư. Cứ như thể tôi tin chắc rằng chỉ cần một lần nữa đi đến "The Bridge at Charing Cross", là có thể trăm phần trăm gặp lại K tiểu thư.

Thật ra, tôi có một món đồ muốn tặng K tiểu thư.

Nhưng con người vốn là một sinh vật giỏi nuốt lời. Ý tưởng này nảy ra trên đường từ Los Angeles về San Francisco, lúc ấy tôi đột nhiên rất muốn hút thuốc, liền ghé vào một cửa hàng tiện lợi, bị cô nhân viên "expired flower" lừa mua mười hộp thuốc lá "72", chắc là lúc đó vết thương chưa lành hẳn nên ai nói gì cũng nghe, thế là tôi nhận được một đôi nhẫn nghe có vẻ rất ý nghĩa. Sau đó, thuốc lá bị mẹ tôi hút sạch, mặc dù bà rất chê.

Đôi nhẫn thì được tôi giữ lại. Khi đến Golden Gate Bridge, tôi vốn định ném xuống biển coi như kỷ niệm kết thúc cho chuyến đi này. Nhưng lúc vung tay ném, tôi lại làm một động tác giả rất điêu luyện, một du khách bên cạnh vì thế mà cười đến ngã sấp mặt.

Cái động tác giả đó đã lừa được biển cả, và cũng tạm thời lừa được chính tôi. Khi rời khỏi cầu, tôi yên tâm thoải mái cất đôi nhẫn vào túi, sờ sờ chiếc vòng cổ đang áp trên xương quai xanh của mình.

...Zoe.

Lúc ấy tôi nghĩ, hai chiếc nhẫn, ít nhất có một chiếc là thuộc về Zoe. Tôi không thể ném đi hết được.

Nếu gặp lại Zoe, tôi phải tặng nhẫn cho nàng.

Nhưng hôm nay, khi tôi thật sự gặp lại Zoe, biết nàng là K tiểu thư của Trùng Khánh, rồi lại lôi đôi nhẫn này ra, bỗng nhiên cảm thấy nó trông thật sự không đáng để tặng.

Trong lúc do dự, tôi nhớ đến một câu thành ngữ của Trung Quốc:

"Ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ mọn mà tình sâu." (Có lẽ, mọi món quà đều không nằm ở giá trị, mà ở đoạn đường người ta đi để mang nó đến.)

Từ Golden Gate đến Charing Cross Bridge, tôi nghĩ khoảng cách này hẳn đã đạt tiêu chuẩn "nghìn dặm tặng lông ngỗng". Ngay sau đó tôi lại nghĩ đến lời bài hát 《A Letter from Keanu Reeves》 "mỗi ngày viết thư tràn ngập 600 câu em yêu anh", thế là bất chấp mặt trời chói chang đang ngày một lên cao, tôi tất tả chạy xuống lầu, mang cả dép lê của khách sạn chạy qua hai con phố, tỉ mỉ lựa chọn bộ giấy và phong thư ưng ý nhất.

Phong thư có nền màu xanh biển, mở ra bên trong là giấy viết thư với mặt trái in hình một lớp tuyết xanh lam dày cộm.

Mùa hè tặng tuyết. Lỡ như tôi thật sự tặng đi, lúc K tiểu thư mở ra có cảm thấy mát mẻ hơn một chút không?

Lúc quay về, tôi mồ hôi nhễ nhại, sau lưng áo thun đã ướt đẫm. Mùi mồ hôi thật khó ngửi, thế là tôi đi tắm một cái, dùng sữa tắm hương hoa quế của khách sạn, mang theo một thân hương hoa quế thoang thoảng đi viết lá thư đính kèm đôi nhẫn.

Tôi quả quyết sẽ không viết "600 câu em yêu chị" trong thư.

Tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và K tiểu thư vẫn chưa đến mức "em yêu chị"...Còn xa lắm.

Lúc này tôi vừa tắm xong, cả người bốc hơi nóng, mái tóc chưa khô hẳn vẫn đang nhỏ nước tong tong. Tôi sợ nước nhỏ lên giấy, nên ngồi bệt trên thảm, cúi người trên bàn trà để viết, tư thế thật vặn vẹo.

Nước cứ từng giọt, từng giọt chảy xuống, vừa lạnh, lại vừa nóng. Chẳng hiểu sao trong đầu tôi có biết bao nhiêu chuyện lộn xộn muốn nói, nhưng rất nhiều câu lại không thể nối thành dòng, chẳng thể hạ bút.

Cuối cùng, cô bạn học cũ Lý Duy Lệ nhắn tin nói rằng cô ấy đang thực tập ở Trùng Khánh, hẹn tôi ra ngoài ăn trưa.

Trên tờ giấy viết thư vẫn chỉ có một dòng duy nhất: K tiểu thư, Trùng Khánh nóng quá đi.

. . .

Chúng tôi hẹn nhau ăn lẩu.

Lúc gặp mặt, Lý Duy Lệ nhận ra tôi ngay lập tức. Cô ấy vẫn có chút hướng nội như ngày nào, khi nói chuyện với đồng nghiệp không dám nhìn thẳng vào mắt người ta.

Tôi ôm chầm lấy cô ấy, "Lâu rồi không gặp, bạn cũ."

Cô ấy ngượng ngùng đáp, "Đinh Lê, cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả."

Tôi cười rất vui, "Cậu cũng vậy mà." Sau đó, tôi gắp một miếng tôm viên từ nồi lẩu cay đang sôi sùng sục cho cô ấy, tôi nhớ cô ấy thích ăn cay. Rồi lại từ nồi lẩu vị chanh gắp một miếng " Ngọn đậu Hà Lan" đang rất thịnh hành ở đây, nếm thử một miếng, tôi cảm thấy mình vẫn không ưa nổi mùi vị của loại rau này, bèn hỏi cô ấy dạo này đang làm gì.

Cô ấy nói đang trong giai đoạn đầu kết nối một dự án phim ảnh.

Phim ảnh?

Tôi ngạc nhiên quá. Sao tôi đến Trùng Khánh gặp ai cũng có liên quan đến phim ảnh, trong khi tôi lại chẳng mấy mặn mà với điện ảnh. Nhưng có lẽ từ mùa hè này trở đi, tôi sẽ rất thích điện ảnh, và sẽ rất mong chờ phim của K tiểu thư ra mắt.

Tôi đặt đũa xuống, lau miệng. Rồi cho cô ấy xem poster hai bộ phim của K tiểu thư, đêm qua tôi đã lưu hết mấy tấm poster này xuống, kết quả là sáng nay cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Cô ấy lắc đầu, nói chưa từng tìm hiểu qua, không quen biết K tiểu thư.

Hóa ra K tiểu thư thật sự không nổi tiếng.

Tôi thở dài, nhưng cũng không quá nản lòng, úp điện thoại xuống bàn, rất chân thành nói với Lý Duy Lệ:

"K tiểu thư diễn xuất cực kỳ tốt."

Lý Duy Lệ gật đầu, rồi lại có chút hoang mang hỏi tôi, "Hai bộ phim này không phải đều chưa chiếu sao?"

Cô ấy nói rất có lý. Tôi còn chưa từng thấy K tiểu thư diễn xuất ra sao, thế mà lại có thể tự tin nói ra những lời như vậy. Điều này khiến tôi nhất thời cứng họng, cuối cùng đành nói qua loa:

"Dù sao thì tớ tin tưởng chị ấy."

Đã là fan điện ảnh đầu tiên của K tiểu thư, thì dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải dành cho nàng sự tin tưởng và trung thành của mình.

Thật muốn thấy được ngày K tiểu thư có thật nhiều fan hâm mộ. Nhưng đến ngày đó, liệu K tiểu thư có còn nhớ fan điện ảnh đầu tiên của mình là tôi không? Một người còn chưa từng xem một bộ phim nào của nàng.

Tôi miên man suy nghĩ.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười cực nhẹ, cực kỳ mơ hồ. Giữa không gian ồn ào của quán lẩu, tiếng cười này tựa như một viên kẹo Mentos vị bạc hà được thả vào ly rượu sủi bọt, xèo xèo.

Bọt khí trào dâng, tôi đối diện với một đôi mắt đong đầy tình ý và quen thuộc.

Ở bàn phía trước chúng tôi, vượt qua vai của Lý Duy Lệ, ánh mắt ấy thẳng tắp bắt lấy tôi, nhấn chìm tôi vào ly rượu sủi bọt xèo xèo.

Hôm nay K tiểu thư mặc một chiếc áo thun không tay in hoa màu đen rất cũ và rộng thùng thình, che đi chiếc áo hai dây trắng bó sát bên trong, không đội mũ, mái tóc vàng nhạt xõa trên vai, nàng lười biếng chống cằm, đang nhìn tôi cười.

Phần cổ áo trễ để lộ ra những mạch máu xanh nhàn nhạt. Cách ăn mặc rất xuề xòa, thậm chí có chút luộm thuộm. Nhưng lại có phần gợi cảm.

Trong không gian trang trí hoa lệ phú quý của quán lẩu, K tiểu thư ăn mặc rất tùy ý, nhưng vẫn toát lên vẻ thong dong như đang diễn trong một bộ phim điện ảnh mùa hè.

Giây phút này, tôi cảm thấy thật vinh hạnh, vì đêm qua tôi đã trở thành fan điện ảnh đầu tiên của nàng.

Thế là tôi cũng cong mắt cười lại với nàng.

Và rất tự nhiên giơ tay lên, làm động tác khung hình máy ảnh, hơi nước của quán lẩu bốc lên nghi ngút, ánh đèn vàng ấm áp, tôi đóng khung lấy K tiểu thư.

Tách — Lông mày K tiểu thư khẽ nhướng lên.

Tách — K tiểu thư cúi đầu cười.

Tách — K tiểu thư ngước mắt nhìn tôi, ý cười nơi đuôi mắt lan ra như lòng đỏ trứng vỡ.

Cạch — Không chụp nữa. Bởi vì K tiểu thư chống cằm cười đến mức lông mi cũng rung lên, còn tôi vì sự phối hợp của K tiểu thư mà cười đến đau cả bụng. Có lẽ cũng do vừa rồi không cẩn thận ăn phải "Ngọn đậu Hà Lan" trong nồi lẩu cay, cay quá.

Sau đó, Lý Duy Lệ ở đối diện nhìn tôi, vẻ mặt rất lo lắng. Tôi cười lắc đầu, nói không sao. Lại liếc thấy K tiểu thư ở bàn đối diện đang nhìn mình.

Giây tiếp theo, trên vai Lý Duy Lệ xuất hiện một cái đầu, một cô bé bảy, tám, chín tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, con ngươi rất đen, điều này khiến cho sự tò mò trong mắt cô bé càng thêm đậm nét.

Nhìn lướt qua, ngũ quan của cô bé quả thực là phiên bản thu nhỏ của K tiểu thư.

Tôi suýt nữa thì sặc, uống một ngụm nước, nhìn kỹ thêm vài lần, rồi lại phát hiện không giống đến vậy.

Lý Duy Lệ quay đầu lại cũng nhìn thấy cô bé này, kinh ngạc, cả người càng thêm câu nệ. Còn ánh mắt của tôi thì lướt về phía K tiểu thư, dùng thần giao cách cảm để hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì.

K tiểu thư vẫn đang cười, đôi môi hồng hồng, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy. Trông có vẻ thật dễ hôn.

Và lúc này, cô bé nhìn chằm chằm tôi một hồi, rồi quay đầu lại bất thình lình nói với K tiểu thư một câu:

"Mẹ ơi, màu tóc của mẹ và cô ấy giống nhau."

Tôi tin chắc mình đã nghe rõ. Bởi vì Lý Duy Lệ cũng quay đầu lại nhìn theo câu nói này, và cũng có cùng sự kinh ngạc như tôi.

Bảo K tiểu thư 24 tuổi mà có con gái lớn như vậy, tôi sẽ không tin. Nhưng cô bé này và K tiểu thư trông thật giống nhau.

Lý Duy Lệ rất có giáo dưỡng, nghe xong câu này liền không nghe nữa, rất lịch sự quay đầu lại.

Còn tôi thì vểnh tai lên.

Tôi thấy K tiểu thư đầu tiên là nhướng mắt nhìn tôi một cái, rồi cười vỗ vỗ đầu cô bé,

"Vẫn có chút không giống."

Bữa cơm này tôi ăn mà hồn bay phách lạc, thật sự rất xin lỗi cô bạn cũ của tôi.

Vì thế khi Lý Duy Lệ nhận điện thoại có việc đột xuất phải đi gấp, tôi tỏ ra vô cùng thấu hiểu, rất hào phóng chấp nhận việc cô ấy rời đi trước khi bốn phần đồ ăn còn lại chưa được dùng đến.

Và tôi đứng dậy, lại ôm cô ấy một lần nữa, có chút tiếc nuối nói:

"Đành phải chờ lần sau về nước gặp lại, bạn cũ nhé."

Lý Duy Lệ cứng người, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi, người đầy mùi lẩu, vỗ vỗ lưng tôi,

"Tớ vẫn giữ bộ đồng phục đó."

Nói xong câu này, như thể cảm thấy có chút sến sẩm, Lý Duy Lệ lại vội vàng nói thêm, "Sau này nếu tớ gặp được Khổng Lê Diên, sẽ giúp cậu xin một tấm poster có chữ ký."

Tôi sững người một lúc lâu, rồi nói được.

Sau đó lại nghĩ đến những chuyện nội tình trong giới giải trí mà Lý Duy Lệ vừa kể, bỗng nhiên có chút lo lắng cho sự an nguy của K tiểu thư trong đó. Thế là tôi lại nói thêm một câu:

"Nếu sau này chị ấy gặp phải chuyện như cậu vừa nói, cậu có thể giúp chị ấy một tay không?"

"Đương nhiên, là trong trường hợp không ảnh hưởng đến bản thân cậu. Hoặc cậu chỉ cần nói cho tớ biết là được."

Thật ra đây là một câu nói chẳng có ý nghĩa gì, lẽ nào lúc đó tôi ở tận San Francisco có thể giúp được gì cho K tiểu thư sao?

Nhưng tóm lại, với tư cách là fan điện ảnh đầu tiên của K tiểu thư, tôi tự nhiên phải bày tỏ sự ủng hộ của mình. Huống chi, Lý Duy Lệ là mối quan hệ duy nhất của tôi trong giới này.

Những lời từ biệt cứ nói đi nói lại, thành ra cái ôm cuối cùng của chúng tôi kéo dài hơn một chút.

Sau khi Lý Duy Lệ đi, tôi ngồi xuống, trong quán vẫn còn rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Giữa vô số ánh mắt kỳ quái, tôi nghe thấy có người trong đó buông một câu tỉnh bơ "Đúng là gay-king mà!"

Cái bàn to như vậy chỉ còn lại một mình tôi với một cái nồi. Thế là ánh mắt của K tiểu thư cũng rất dễ dàng lướt đến chỗ tôi, hơi nheo lại, lông mày bị hơi nước của lẩu làm mờ đi một nửa.

Nàng không cười.

Và cùng lúc đó, tôi thấy trên bàn của các nàng có thêm một người, một người phụ nữ, có nét mặt rất giống với cô bé kia, nhưng lại không giống K tiểu thư lắm.

Tôi nghe cô bé kia gọi người phụ nữ đó cũng là "mẹ".

Thậm chí cái người lắm chuyện vừa rồi lại "chậc" một tiếng, nói "Đúng là gay-king mà!".

Giây phút này, tôi tin chắc người này và tôi có cùng một suy nghĩ, các nàng trông như một gia đình ba người, mẹ, mẹ và con gái.

Trong lúc đó, K tiểu thư vẫn luôn gắp thức ăn cho "con gái", nhưng lại tỏ ra rất khách sáo với người phụ nữ kia.

Lẽ nào là ly hôn rồi cùng dẫn con gái ra ngoài ăn lẩu? Tôi cúi đầu suy nghĩ. Còn nghĩ tại sao hai người họ lại có thể sinh ra một cô con gái vừa giống người này lại vừa giống người kia? Ngay cả gen di truyền cũng thiên vị K tiểu thư.

Thậm chí còn rất ưu sầu mà nghĩ sẽ không phải mình không còn là fan điện ảnh đầu tiên của K tiểu thư nữa chứ?

"Cốc cốc—"

Mặt bàn bị gõ nhẹ một cái.

Tôi chán nản cắn miếng thịt viên trong miệng ngẩng đầu lên, K tiểu thư đã ngồi xuống đối diện tôi, ngay vị trí của Lý Duy Lệ lúc nãy.

Nàng lơ đãng nhìn tôi, hỏi:

"Cô và bạn gái vừa mới chia tay à?"

"Đúng vậy, cô ấy có con gái mà không nói cho tôi biết." Tôi buột miệng nói ra, rồi lập tức nhận ra mình sai rồi, K tiểu thư sao có thể là bạn gái của tôi được?

Ngậm miệng lại một giây, rồi lại hỏi:

"Vậy còn chị? Chị và vợ ly hôn rồi sao?"

K tiểu thư cười, cách một nồi lẩu đang bốc hơi, mấy lọn tóc vàng kẹp sau tai cũng rung lên theo nụ cười, khuôn mặt trở nên rõ nét hơn.

Từ trong tiếng cười đó, tôi thoáng thấy nàng có lẽ đã bị câu hỏi của tôi chọc cười, lại thấy hành động thân mật tự nhiên hơn của hai người ở bàn đối diện. Biết rằng có lẽ là mình đã hiểu lầm.

Thế là tôi uống một ngụm nước để che giấu.

Khi đặt ly nước xuống, K tiểu thư đã cười xong, đáy mắt vẫn còn vương lại ý cười chưa tan, nàng nói:

"Trong mắt cô, tôi là kiểu người kết hôn sớm, sinh con sớm sao?"

Tôi bất giác nghĩ đến đôi nhẫn được tôi cất trong phong bì, nói cũng không phải là không có khả năng.

Mặc dù hai chuyện này chẳng có liên quan gì đến nhau.

Và K tiểu thư giải thích cho tôi, "Trong phim tôi có một đứa con gái, con bé mới vào đoàn, đạo diễn bảo chúng tôi bồi dưỡng tình cảm, đó là mẹ của con bé."

Tôi gật đầu, rất thẳng thắn nói, "Tôi còn tưởng con bé là con của hai người sinh ra, trông con bé giống cả hai người."

Cái này không thể trách tôi được.

Bởi vì tôi nhớ đã từng đọc một bài báo, nói rằng ngày nay hai người phụ nữ cũng có thể sinh ra đứa con của riêng mình.

K tiểu thư nghe tôi nói xong lại cười, cười nửa phút rồi lại nhìn tôi:

"Phó Đinh Lê, cô có biết cô thật sự rất kỳ quái không?"

Đây là lần đầu tiên nàng gọi cả họ tên tôi. Chẳng hiểu sao, tôi luôn cảm thấy ba chữ này từ miệng nàng thốt ra, còn hay hơn cả khi nàng gọi "Khổng Lê Diên", nhẹ nhàng, nhưng lại như ẩn chứa một sự quyến luyến nào đó.

Tựa như đang gọi tên người thương, dịu dàng và tha thiết đến vậy.

Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn trong giọng nói của riêng diễn viên điện ảnh Khổng Lê Diên.

"Tôi biết mà." Tôi nói, "Nhưng vừa rồi chắc chắn không chỉ mình tôi nghĩ như vậy."

K tiểu thư nhìn tôi, "Vậy còn cô?"

Tôi thì sao?

Tôi nhất thời ngây người, thấy K tiểu thư hơi nheo mắt lại, mới nhớ ra mình vừa nói những gì.

Tôi hồi tưởng lại nửa giây, đột nhiên cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa giải thích với K tiểu thư:

"Vừa rồi tôi thất thần, thật ra đó không phải bạn gái tôi, cô ấy là bạn học cũ của tôi, tôi về nước gặp mặt ôn lại chuyện xưa thôi."

K tiểu thư nhìn chằm chằm tôi một hồi, cũng cười, nói "Hóa ra là vậy".

Nàng hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì. Uống một ngụm nước, vuốt lại những lọn tóc vàng rơi xuống ra sau tai, rồi lại ngước mắt nhìn tôi.

Ý cười trong mắt ẩn sau ánh sáng, bất giác có chút tinh quái:

"Vậy bạn gái có con gái mà cô vừa nói là ai?"

Tôi chưa bao giờ thấy K tiểu thư cười tinh quái như vậy. Dù cho giờ phút này nàng đang đưa ra một câu hỏi mà tôi khó có thể trả lời.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hồi tưởng — K tiểu thư ở California gợi cảm và nồng nhiệt, cùng tôi trao nhau rất nhiều nụ hôn dữ dội.

Còn K tiểu thư ở Trùng Khánh ban đầu trông thật cô đơn, thật cô đơn, cuộc đời như có rất nhiều câu chuyện khó có thể gánh vác, mặc dù nàng chưa từng kể cho tôi nghe một chuyện gì buồn bã, nhưng khi nhìn thấy nàng đêm qua, tôi đã có trực giác như vậy.

Lúc này chúng tôi không hề hôn nhau, nhưng lại như sâu sắc hơn một chút.

K tiểu thư dường như là một diễn viên điện ảnh trầm lặng và thất bại, có lẽ đang trải qua những hoang mang đau khổ của tuổi hai mươi, có lẽ những ngày ở California là thời điểm đau khổ nhất của nàng - tôi thầm bịa ra một câu chuyện rất sáo rỗng cho nàng.

Rồi lại đột nhiên thoáng thấy một tia tinh quái lướt qua trong mắt nàng.

Thế là tôi bắt đầu cảm thấy, có lẽ trong nội tâm nàng cũng có rất nhiều chú chim nhỏ bay qua, mà có lẽ chúng đều là màu đỏ, một màu đỏ mà người khác không thể nhìn thấy. Tôi vẫn luôn cảm thấy chỉ có màu sắc tươi đẹp nồng nhiệt như vậy mới xứng với K tiểu thư.

Thế là tôi chống cằm, cong mắt cười với nàng, cũng rất tinh quái nói với nàng:

"Chị đoán xem? K tiểu thư."

K tiểu thư không đoán, chỉ cười. Thế là tôi lại làm động tác "tách", K tiểu thư trong khung hình ngón tay của tôi chống cằm cười, đuôi mắt cong cong, đáp lại tôi:

"F tiểu thư, tiếng Quảng Đông của cô thật sự tệ quá đi."

Bữa lẩu này đã đưa chúng tôi trở về vạch xuất phát, biến thành hai đứa trẻ con hơn hai mươi tuổi.

Giờ khắc này, tôi thật hy vọng chúng tôi mãi mãi chỉ là một K tiểu thư có chút trẻ con và một F tiểu thư với tiếng Quảng Đông rất tệ.

K tiểu thư đã ngồi lại cùng tôi ăn hết bữa lẩu này.

Trong lúc đó, hai người ở bàn đối diện đã ăn xong, chào tạm biệt K tiểu thư rồi rời đi.

Tôi hỏi K tiểu thư hôm nay có phải đóng phim không, ngồi đây với tôi có vẻ như rất mất thời gian.

K tiểu thư nói đoàn phim đang đợi tiệm cắt tóc sơn lại tường, vì màu sắc lên hình quá nhạt, nên mấy ngày nay không quay.

Chúng tôi vai kề vai đi ra ngoài. Trên người tôi mùi lẩu nồng nặc. Nhưng K tiểu thư thì không.

Thật kỳ lạ. K tiểu thư đã ngồi ở cả hai bàn lâu, nhưng mùi trên người nàng vẫn rất thanh thoát. Hôm nay không có mùi nước hoa L'Eau de Liberté, chỉ có mùi hương của riêng K tiểu thư.

Hôm nay K tiểu thư mặc áo thun không tay. Vì thế lúc ra cửa chúng tôi không cẩn thận va vào nhau, cánh tay trần của tôi đã chạm vào da thịt nàng.

Ấm áp, mềm mại.

Và cả những sợi tóc quấn vào nhau. Đi dưới ánh nắng chói chang bên ngoài một lúc, liền đổ mồ hôi, thấm ướt.

Tóc của hai đứa thỉnh thoảng lại vướng vào nhau. Hai màu vàng kim càng thêm khó phân biệt ai là ai.

Buổi chiều mùa hè cũng không có bao nhiêu người đi ngoài đường, tôi dùng tay che đi ánh nắng chói chang, lưng ướt đẫm mồ hôi, xung quanh là những tòa nhà chật chội chen chúc, cùng với hệ thống giao thông phức tạp, xe tải, xe điện, xe đạp điện, xe đạp công cộng... cái gì cũng có, khiến cho thành phố này càng thêm đông đúc.

Chúng tôi thỉnh thoảng nói một hai câu, cũng không biết con đường phía trước dẫn đến đâu. Mặc dù tôi không biết chúng tôi nên làm gì trong khoảng thời gian ở bên nhau, chỉ biết rằng tôi muốn ở bên K tiểu thư thêm một lúc nữa.

Khoảng thời gian này muốn bao lâu tôi cũng không biết.

Bởi vì ở California, chúng tôi luôn ở trên đường, và luôn mặc định điểm đến của chúng tôi là Los Angeles, thế nên trong lúc vội vã, chúng tôi hôn nhau, uống rượu, làm việc nghĩa, bơi lội, gặp tai nạn xe cộ... và nhiều hơn nữa, là điên cuồng làm những chuyện thân mật nhất.

Tất cả mọi thứ đều đột ngột ập đến trước mặt, chúng tôi không kịp phản ứng, không có những khoảng thời gian không biết đi đâu về đâu như thế này.

Đến Trùng Khánh, tôi không biết nên dùng cách nào để ở bên K tiểu thư, cũng chỉ có thể sao chép lại hành vi này, đi lang thang trong các con phố lớn ngõ nhỏ. Có một khoảnh khắc tôi hy vọng lúc này có một Chúc Mộc Tử nhảy ra hỏi chúng tôi sao lại ở đây.

Khoảnh khắc tiếp theo tôi lại cảm thấy, vẫn là chỉ có tôi và K tiểu thư hai người là tốt nhất.

Cùng nhau phơi nắng dạo phố rất tốt, trò chuyện vui vẻ rất tốt, không biết đi đâu cũng rất tốt, không có gì để nói cũng rất tốt.

Đi ngang qua một quán đá bào sắp đóng cửa, nàng lôi ra từ túi quần đùi những tờ tiền nhàu nát mua cho tôi một phần đá bào cà chua xí muội, tôi nhấp một miếng, lưỡi tê rần, rồi đút cho nàng một muỗng, hỏi nàng tại sao còn mang theo tiền mặt bên người. Có lẽ là do muỗng đá bào hơi lạnh, nàng ăn mà má hơi phồng lên, rất tự nhiên dùng ngón tay lau đi vệt sốt còn vương trên khóe miệng tôi, có chút đáng yêu nói:

"Không biết, có lẽ trợ lý của tôi lo lắng lúc này tôi sẽ muốn ăn đá bào chăng."

Cả hai chúng tôi đều cười, như hai chú cá con trốn ra ngoài phơi nắng bơi lội qua các con phố của Trùng Khánh.

Sau đó nàng lại dùng hai đồng rưỡi còn thừa mua cho tôi một lon Coca ướp đá, đưa cho tôi lon nước trên đó ghi ngày hôm nay hết hạn, ngón tay chúng tôi chạm nhau trên những giọt nước ngưng tụ, nàng hơi nhướng mày, ngón tay lành lạnh lướt qua lòng bàn tay tôi, trên mặt rịn mồ hôi, lúc nàng cười với tôi còn lấp lánh hơn cả những bọt khí Coca... khoảnh khắc này thật sự đẹp không gì sánh bằng.

Tôi thậm chí còn nghĩ nếu có thể ở lại Trùng Khánh mãi mãi thì tốt biết mấy. Đương nhiên đây là không thể, mẹ từ nhỏ đã dạy tôi không nên vì một người mà đến một thành phố.

Nhưng tôi có thể vì một người mà yêu một thành phố chứ? Tôi thật sự có chút thích Trùng Khánh. Mặc dù đến Trùng Khánh ngày thứ ba, tôi vẫn ăn không quen "Ngọn đậu Hà Lan " và "hơi cay", vẫn cảm thấy nơi này nóng như một cái lồng hấp.

Trong lúc miên man suy nghĩ.

Tôi uống xong lon Coca rồi ném đi, có một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống mí mắt tôi. Tôi mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời, lại có một thứ gì đó rơi vào mắt, một cục xám xám, đen đen.

Rơi trúng phóc, trong phút chốc mắt tôi đau đến không mở ra được, điên cuồng chớp mắt, nước mắt cũng theo phản xạ sinh lý mà trào ra.

"Mưa rồi." K tiểu thư nói.

Theo lời nàng, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, từng hạt, từng hạt rơi xuống đầu, mặt, vai tôi. Dần dần biến thành một trận mưa rào tầm tã.

K tiểu thư dường như phát hiện ra sự khó xử của tôi, bàn tay nàng ôm lấy mặt tôi. Không biết có phải thị lực mờ đi cũng sẽ ảnh hưởng đến thính lực hay không. Giọng K tiểu thư nghe có vẻ dịu dàng lạ thường:

"Cô sao vậy?"

"Tôi không sao." Tôi lí nhí trả lời, hé mắt ra.

Mắt vẫn rất đau, nhưng cơn mưa mùa hạ rơi xuống rất nhanh, gột rửa khuôn mặt của cả hai chúng tôi, gột rửa những giọt nước mắt mà tôi không thể kiểm soát được.

"Vẫn là nên tìm một chỗ trú mưa trước đã."

K tiểu thư dường như vẫn rất lo lắng cho tôi, lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua mí mắt tôi. Nhưng trời mưa thật sự quá lớn, còn mang theo một ít mùi pháo hoa đã tắt, rất uể oải, giống như những loài thực vật bị mưa dội.

Nàng đành phải nắm lấy cổ tay tôi, dẫn tôi rẽ qua rất nhiều ngã rẽ, đội mưa đưa tôi chạy như bay về phía trước.

Khi mắt bị thương, con người sẽ trở nên rất bất lực.

Quần áo bị mưa xối ướt sũng dán vào da, tóc cũng vậy. Tôi cố gắng mở mắt ra, giẫm lên những vũng nước bắn tung tóe trên đường, nhìn những chiếc ô tô lướt qua như bay, nhìn K tiểu thư mờ ảo trong tầm nhìn, thấy nàng như không ngừng quay đầu lại nhìn tôi, mà những hạt mưa không ngừng gột rửa cũng không thể cuốn trôi dị vật trong mắt tôi đi. Nhưng tôi không biết vì sao lại tin tưởng K tiểu thư đến vậy.

Dù cho không nhìn rõ cũng cam tâm tình nguyện đi theo nàng trong trận mưa này.

Cuối cùng chúng tôi cũng rẽ vào một nơi có thể trú mưa. Trên bậc thang của một cây cầu đá không người qua lại, phía trên là khung cửa sổ chống trộm của một gia đình vươn ra ngoài.

Nước mưa tí tách, rơi trên khung cửa sổ trên đầu chúng tôi, như đang đốt pháo.

Nước mưa bên ngoài tạt vào, K tiểu thư đứng chắn trước mặt tôi, mái tóc vàng ướt sũng dán vào làn da trắng nõn, đường nét mơ hồ mà mê ly.

Dị vật trong mắt tôi vẫn chưa lấy ra được, tôi khó chịu đưa tay lên dụi.

"Đừng động!"

K tiểu thư chặn cổ tay tôi lại, nói một câu ra lệnh nhưng lại rất dịu dàng.

Mưa vẫn cứ rơi, gột rửa khung cửa sổ trên đầu và con đường bên ngoài, tôi chỉ có thể cố gắng mở mắt trái, nước mắt và nước mưa cùng lúc chảy xuống, làm mờ đi tầm nhìn, tôi thấy đôi môi K tiểu thư vẫn hồng hồng.

Tôi vô thức l**m môi. Nhưng dị vật trong mắt vẫn khiến tôi không ngừng rơi lệ, trong màn nước mắt tôi không thấy rõ biểu cảm của K tiểu thư.

Nhưng tôi nghe thấy K tiểu thư cười một tiếng. Cứ như thể vẻ mặt khóc lóc của tôi đối với nàng rất buồn cười.

Bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi của nàng buông ra, hai tay ôm lấy mặt tôi, ngón trỏ vén mí mắt tôi xuống, tiến lại gần tôi chỉ cách khoảng năm centimet, rất cẩn thận quan sát mắt tôi. Sau đó lại thổi hơi vào mắt tôi.

Trời mưa thật lớn, chúng tôi dựa vào nhau gần như vậy. Da kề da, trên người đều mang theo hơi lạnh, cùng với hơi nóng chưa tan hết, tóc đều ướt sũng. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở của nàng giữa tiếng mưa rơi ào ạt.

Cảm giác như đang trao một nụ hôn khiến tôi rơi lệ.

Nàng thổi mắt cho tôi, rồi lại dùng đốt ngón tay giúp tôi gạt đi vật thể màu xám đen dính trên tròng mắt.

Tôi cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, khả năng nhìn của mắt từ từ hồi phục, trên người là nước mưa lạnh buốt chảy xuống. Khuôn mặt K tiểu thư trở nên ngày càng rõ ràng.

Tôi mấp máy môi, muốn nói gì đó. Nhưng không biết vì sao không khí trở nên rất kỳ quái, như thể nước mưa trên người chúng tôi biến thành một lớp keo dính nhớp, không ngừng từ người tôi chảy vào mắt nàng.

Tôi từ từ thở ra một hơi. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi cực kỳ đẹp và dễ hôn của K tiểu thư.

K tiểu thư nhìn chằm chằm tôi, bàn tay ướt át nhẹ nhàng lau đi vệt nước mưa trên mặt tôi, đột nhiên cúi đầu xuống, môi nàng chạm nhẹ vào môi tôi, trên môi nàng có hơi thở của mưa, đặc biệt ẩm ướt.

Lưng tôi dựa vào bức tường có chút thô ráp, tiếng nước mưa rơi trên đầu vừa lúc nện xuống đỉnh đầu tôi.

Và lòng bàn tay ướt sũng của K tiểu thư hơi nâng cằm tôi lên, nhưng trước sau vẫn không biến động tác này thành một nụ hôn thật sự.

Thế nên sau khi tách ra, tôi mơ màng mở mắt nhìn nàng, thấy mái tóc ướt sũng của chúng tôi quấn vào nhau, giống như một tấm lưới mê ly sền sệt.

Nàng vẫn dùng lòng bàn tay nâng mặt tôi, ngón tay lướt qua những giọt nước mắt còn sót lại dưới mí mắt tôi. Quay lưng lại với trận mưa u ám này, trên lông mi nàng rơi xuống một giọt chất lỏng, nàng cười với tôi:

"Chúng ta có muốn l*m t*nh không?"

Bình Luận (0)
Comment