Lắng Nghe Âm Thanh Thời Gian

Chương 35

Chương 35: Nụ hôn chúc ngủ ngon

 

Phòng ngủ mà Đường Lâm Thâm sắp xếp cho Lộ Đinh là phòng bên cạnh phòng ngủ chính, hướng Nam, thời gian có nắng khá dài. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm mát như nắng phơi.

 

Lộ Đinh rất thích mùi này.

 

Bộ chăn ga gối đệm đã được thay mới hoàn toàn. Đường Lâm Thâm còn đặc biệt gọi dịch vụ dọn dẹp đến quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài căn phòng.

 

Anh đã sớm dự đoán được kết quả này, cũng chuẩn bị tâm lý rất nhiều.

 

"Ngủ thôi." Đường Lâm Thâm bế ngang người Lộ Đinh, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.

 

Giường rất mềm, cũng rất ấm. Lộ Đinh nhích người một chút, không cẩn thận động vào vết thương ở chân: "Á... đau quá."

 

"Đừng cử động linh tinh." Đường Lâm Thâm hạ giọng, anh nghiêng mặt, đầu mũi chạm vào tai Lộ Đinh: "Không nỡ để tôi đi rồi à?"

 

Bị anh cọ tai như vậy, Lộ Đinh không khỏi ngứa ngáy, cậu trốn ra sau: "Anh ơi, cái giường này êm thật."

 

Đường Lâm Thâm nhịn cả một đêm, giờ mới mập mờ nửa đùa nửa thật nói ra suy nghĩ trong lòng: "Giường của tôi còn êm hơn, muốn thử không?"

 

Lộ Đinh buông cổ anh ra chui tọt vào trong chăn, cậu hừ một tiếng, không nói lời nào.

 

"Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm đứng thẳng người liếc nhìn cậu: "Vậy tôi đi nhé?"

 

Lộ Đinh trùm chăn gật đầu.

 

Đường Lâm Thâm xoay người rời đi, nhưng không đi xa. Anh dừng lại ở cửa, tựa vào khung cửa kiên nhẫn chờ đợi.

 

Không nghe tiếng động gì nữa, Lộ Đinh len lén thò nửa cái đầu ra ngoài.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Đường Lâm Thâm tràn đầy sự vui vẻ.

 

"Nai nhỏ, em đang trốn tôi đấy à?"

 

Má Lộ Đinh ửng đỏ: "Không... không có."

 

Đường Lâm Thâm không nhúc nhích, anh nhướng mày hỏi tiếp: "Thế sao chưa ngủ?"

 

"Anh ơi." Lộ Đinh mím môi, trông tội nghiệp vô cùng: "Em muốn gội đầu."

 

Lộ Đinh nằm viện hơn một tháng, không được tắm rửa tử tế, càng không được gội đầu. Giống như đang ở cữ vậy, không được hứng gió, không được đụng nước, cực kỳ khó chịu, mà cậu lại ngại không dám nói.

 

Giờ nhịn không nổi nữa, đành làm nũng với Đường Lâm Thâm.

 

Đường Lâm Thâm như lạc vào mê cung trong tiếng gọi "anh ơi" của Lộ Đinh, cổ họng anh hơi động đậy, sau đó ung dung bước lại gần.

 

"Được." Đường Lâm Thâm lại bế Lộ Đinh lên, như cách anh đã bế cậu ban nãy: "Tôi đưa em đi gội đầu."

 

Phòng ngủ phụ không có nhà vệ sinh riêng, nên anh đưa cậu vào phòng ngủ chính. Cửa phòng vừa đóng lại, cả thế giới như bị ngăn cách ngoài kia.

 

Tiếng máy sưởi trong phòng tắm vang lên nhè nhẹ, khiến Lộ Đinh đang căng thẳng cũng dần dịu xuống.

 

Đường Lâm Thâm thay bộ đồ ngủ cho cậu, bộ đồ ngủ này có hơi rộng. Anh nói đỡ: "Lúc đi siêu thị quên mua đồ ngủ, em tạm mặc đồ của tôi nhé."

 

Thật ra không "tạm" chút nào, áo rộng thùng thình, mặc lên người có cảm giác lạnh lẽo.

 

Lộ Đinh lại muốn gọi "anh ơi" nữa. Đường Lâm Thâm sợ mình không chịu nổi, bèn nhanh tay bóp nhẹ gáy cậu: "Cúi đầu xuống một chút."

 

Lộ Đinh ngoan ngoãn nghe lời mà "dạ" một tiếng.

 

Nước bắt đầu chảy xuống, hơi nước mù mịt bao trùm căn phòng. Đường Lâm Thâm hỏi: "Nai nhỏ, nước nóng không?"

 

"Không nóng, rất dễ chịu."

 

Ngón tay Đường Lâm Thâm thon dài, lực vừa phải, cậu ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của dầu gội, dễ chịu đến mức suýt ngủ thiếp đi.

 

"Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm dịu dàng gọi cậu tỉnh lại: "Đừng ngủ, kẻo cảm lạnh."

 

Lộ Đinh mơ màng ngồi thẳng dậy, để mặc cho anh dùng khăn lau khô tóc cho mình. Lau đến cuối, cậu lảo đảo tựa vào ngực Đường Lâm Thâm, còn vô thức cọ cọ vào anh.

 

Chuỗi động tác này khiến Đường Lâm Thâm không khỏi bứt rứt khó chịu.

 

"Anh ơi." Giọng Lộ Đinh khàn đi: "Người anh cũng có mùi này."

 

Đường Lâm Thâm cảm thấy khô cổ, giọng nói khàn đặc: "Mùi gì cơ?"

 

"Mùi dầu gội..."

 

"Ừ." Đường Lâm Thâm hít sâu một hơi, như đang nuốt lửa vào bụng: "Hai đứa mình dùng chung loại đấy."

 

Lộ Đinh bật cười không nói gì, hình như cậu sắp ngủ gật lần nữa.

 

Đường Lâm Thâm bế cậu ra khỏi phòng tắm, anh ngồi tựa lưng vào giường, để cậu nằm nghiêng trong lòng mình.

 

Khoảnh cách giữa cả hai quá gần, nhưng Lộ Đinh lại chẳng hề thấy bài xích.

 

Đường Lâm Thâm với lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho cậu. Hơi thở Lộ Đinh đều đặn, hình như cậu đã ngủ say.

 

Đường Lâm Thâm cảm thấy mình cứ như đang độc thoại: "Về sau không được gội đầu vào buổi tối nữa, tôi chiều em quá rồi."

 

Đúng là chiều cậu thật.

 

Dù không nỡ, nhưng Đường Lâm Thâm vẫn không vượt giới hạn. Anh bế cậu trở lại phòng ngủ phụ, cẩn thận đặt cậu nằm xuống, anh điều chỉnh lại tư thế ngủ, chỉnh cả vị trí gối đầu. Vén lên thì thấy đồng xu được Lộ Đinh cất dưới gối.

 

Ánh đèn đầu giường vàng dịu tạo nên bầu không khí ấm áp. Hộp nhạc hình nai đặt ở đầu giường. Đêm tối yên tĩnh, còn Đường Lâm Thâm lại chẳng yên lòng. Anh đưa tay vặn hộp nhạc, đầu ngón tay khẽ run run.

 

Lộ Đinh trong mơ nghe thấy tiếng nhạc du dương, đuôi mắt cong cong, hàng mi như muốn múa theo giai điệu ấy.

 

Đường Lâm Thâm: "..."

 

Không thành thánh cũng chẳng làm nổi người tốt.

 

Anh cúi người đè lên giữa giường, chắn hết ánh đèn đầu giường. Lộ Đinh lúc này giống như nằm gọn trong lòng bàn tay anh, khiến người ta chỉ muốn nuốt trọn vào tim.

 

Nhưng con mồi quá thuần khiết, mà người khởi đầu lại chẳng thể làm gì.

 

Trong miệng Đường Lâm Thâm toàn vị máu, anh cố gắng nhịn xuống. Trong lòng đầy những ý nghĩ đen tối, nhưng hành động lại ngây thơ đến nỗi chính anh cũng bất ngờ.

 

Thế nên đến cuối cùng, Đường Lâm Thâm chỉ hôn nhẹ một cái lên đuôi mắt của Lộ Đinh.

 

"Chúc em ngủ ngon."

 

Là bí mật chỉ riêng anh biết.

 

Đêm đó, Lộ Đinh ngủ rất ngon. Cậu không cần quá trình làm quen mà đã tự nhiên sinh ra cảm giác an toàn trong ngôi nhà của Đường Lâm Thâm.

 

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Hôm sau, cả hai không đi đâu, chỉ ở nhà cả ngày. Ghế lười đã được giao đến, Đường Lâm Thâm đặt nó cạnh cửa sổ sát đất, đối diện với màn chiếu. Lộ Đinh rất thích vị trí này, bên tay phải có bàn trà nhỏ, trên đó để ly nước, đồ ăn vặt cùng một chậu xương rồng.

 

Đường Lâm Thâm ở trong phòng làm việc đọc sách, tay cầm bookmark mà Lộ Đinh tặng. Còn Lộ Đinh thì nằm cuộn trong ghế lười xem phim. Lúc giữa trưa Đường Lâm Thâm ra ngoài một chút, phát hiện phim SpongeBob đã bị đổi thành Shin - Cậu bé bút chì.

 

Đúng là khẩu vị đa dạng thật.

 

Vậy là suốt một ngày trôi qua, hai người chẳng ai làm phiền ai, nhưng trong lòng luôn nhớ đến nhau, khiến cách họ ở bên nhau càng thêm thân thiết, gắn bó.

 

Trời lại tối. Lộ Đinh muốn nấu cơm, thế là cậu gọi Đường Lâm Thâm: "Anh ơi, ăn cơm nào. Anh muốn ăn gì?"

 

Đường Lâm Thâm đi ra khỏi phòng làm việc, anh ngửa cổ vặn nhẹ cho đỡ mỏi, rồi đưa cho Lộ Đinh một lọ thuốc nhỏ mắt: "Xem cả ngày rồi, nhỏ mắt cho đỡ khô."

 

"Dạ." Lộ Đinh cười đáp, rồi lại hỏi: "Anh ơi, anh muốn ăn gì ạ?"

 

Đường Lâm Thâm nghĩ một lát rồi mở tủ lạnh: "Ăn đơn giản thôi. Ăn xong ngủ sớm, sáng mai phải ra ngoài."

 

Lộ Đinh nhỏ thuốc không khéo nên toàn nhỏ ra ngoài, cậu thấy khó chịu nên định lấy tay lau, nhưng bị Đường Lâm Thâm ngăn lại: "Để tôi."

 

Lộ Đinh cười khúc khích: "Anh ơi, mai mình đi đâu thế?"

 

"Tiệm hoa."

 

Lộ Đinh sững người: "Tiệm hoa sửa xong rồi á?"

 

"Xong rồi." Đường Lâm Thâm nói: "Hôm qua thợ phụ đã rút khỏi công trình, mai mình qua đó nghiệm thu một chút."

 

Lộ Đinh bắt đầu thấy mong chờ.

 

Đường Lâm Thâm cũng âm thầm thay đổi một chút thói quen buổi tối của Lộ Đinh, từ nước cam đổi thành sữa nóng, tốt cho dạ dày, cũng dễ ngủ hơn. Cam thì để dành ban ngày uống, không ảnh hưởng việc bổ sung vitamin C. Sau đó, anh lại trò chuyện với cậu một lúc. Chờ đến khi Lộ Đinh ngủ say, anh mới trở về phòng làm việc.

 

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Đường Lâm Thâm gọi điện cho Trương Ánh Thủy.

 

"Alo." Trương Ánh Thủy tưởng như mọi lần: "Ra ngoài nhậu không?"

 

"Không đi, bận rồi."

 

Trương Ánh Thủy đầu óc không trong sáng, lập tức ngộ ra: "Cậu giấu người ở nhà đúng không?"

 

Đường Lâm Thâm thẳng thắn thừa nhận, nói là đúng.

 

Trương Ánh Thủy hỏi: "Là 'hoa đồng' hôm nọ hả?"

 

Đường Lâm Thâm cạn lời: "Em ấy có tên đàng hoàng."

 

"Thế mà chưa chịu giới thiệu với tôi lần nào!"

 

Đường Lâm Thâm không buồn đôi co mấy chuyện tào lao, anh chỉ nói: "Mai cậu rảnh lúc nào? Cùng đến tiệm hoa một chuyến đi, tôi gửi địa chỉ cho."

 

Bên Trương Ánh Thủy khá yên tĩnh, nghe không giống đang chơi bời gì. Anh ấy không trả lời ngay mà quay sang nói mấy câu với ai đó. Đường Lâm Thâm nghe ra được, người đó là Từ Tiếu Tiếu.

 

"7 giờ."

 

Đường Lâm Thâm nhướng mày: "Sớm vậy? Cậu dậy nổi không?"

 

Trương Ánh Thủy nói: "Không còn cách nào khác, 8 giờ tôi phải đi làm! Ra khỏi nhà muộn là tắc đường, chấm công không kịp đâu."

 

Đường Lâm Thâm: "... Cậu bịa tiếp đi."

 

"Ha ha." Trương Ánh Thủy cười nham nhở: "Mai Tiếu Tiếu đi spa chăm sóc da mặt sớm, tôi tiện đường nên đi cùng."

 

Đường Lâm Thâm nghĩ một lát rồi gật đầu: "Thế thì mai gặp."

 

"Khoan đã, đừng cúp vội." Trương Ánh Thủy lại hỏi thêm: "Đường này, mai cậu đi một mình à?"

 

"Không." Đường Lâm Thâm nói: "Tôi đi với em ấy."

 

Trương Ánh Thủy tỏ ra rất tò mò với "em ấy" mà Đường Lâm Thâm nhắc tới. Không đợi anh ấy hỏi tiếp, Đường Lâm Thâm đã chủ động nói rõ tình hình.

 

Tình trạng của Lộ Đinh khá đặc biệt. Tuy cuộc sống của cậu hiện tại đang tiến triển theo hướng tích cực và ổn định, nhưng những yếu tố khách quan vẫn luôn tồn tại. Hội chứng tự kỷ là một phần không thể né tránh của cậu, mà Đường Lâm Thâm cũng không có ý định giấu ai chuyện này.

 

Trương Ánh Thủy nghe Đường Lâm Thâm kể lại đầu đuôi, nghe xong anh ấy ngẩn cả người.

 

"Trời ơi..."

 

Đường Lâm Thâm im lặng chờ anh ấy nói tiếp.

 

...Nhưng chẳng có câu nào cả.

 

Trương Ánh Thủy chưa từng tiếp xúc với người hay sự việc liên quan đến chuyện này, mấy năm gần đây có đến bệnh viện thì cũng chỉ là khám cảm cúm, nên hoàn toàn không có khái niệm gì về chuyện này.

 

"Tự kỷ á?" Trương Ánh Thủy hỏi: "Thế cậu ấy thế nào? Tôi có cần tra tài liệu xuyên đêm không? Có điều gì cần chú ý không?"

 

Đường Lâm Thâm nói: "Không có gì đặc biệt cả."

 

"Ồ, vậy được." Trương Ánh Thủy thật ra cũng rất thoải mái, không đến mức hoảng hốt: "Vậy để mai tính tiếp."

 

Đường Lâm Thâm cúp máy, xoa xoa sống mũi. Đọc sách lâu quá nên thấy mệt mỏi, anh bèn đứng dậy về phòng nghỉ. Lúc đi ngang qua phòng ngủ phụ, anh thấy Lộ Đinh ngủ rất say, đến tư thế cũng không thay đổi. Đèn đầu giường vẫn sáng suốt đêm, đó là một trong những thói quen của Lộ Đinh.

 

Đường Lâm Thâm dừng bước một lát, trong lòng chợt thấy băn khoăn —

 

Chuyện sang nhượng tiệm hoa anh chỉ mới bàn bạc với Lộ Nhã Phân, chưa từng nói cho Lộ Đinh biết. Ngày mai gặp Trương Ánh Thủy là sẽ lộ ra thôi, không biết phản ứng của Lộ Đinh sẽ thế nào.

 

Đường Lâm Thâm có chút lo lắng, không nhịn được mà chọn một chai rượu trên tủ, rót một ly nhỏ uống, đầu óc lại trở nên tỉnh táo hơn.

 

Có lẽ... cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Anh nghĩ, thời gian qua khả năng thích ứng của Lộ Đinh đã tiến bộ rất nhiều, cậu đã tiếp xúc với rất nhiều điều mới mẻ, bao gồm cả con người lẫn sự vật, đối với việc giao tiếp xã hội mà nói thì cũng không phải là tệ.

 

Nếu quá cẩn trọng dè dặt, ngược lại có khi lại phản tác dụng. Đường Lâm Thâm đặt ly rượu xuống, cuối cùng anh đưa ra quyết định, ngày mai chờ Lộ Đinh dậy, anh sẽ nói trước chuyện này với cậu, để cậu có sự chuẩn bị tâm lý.

 

Tránh để niềm vui bất ngờ biến thành sự hoảng sợ.

Bình Luận (0)
Comment