Lắng Nghe Âm Thanh Thời Gian

Chương 4

Chương 4: Phù dung trắng

 

Tên giao hàng cáo già chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy "tiểu bạch kiểm*" và cô gái nhỏ dễ bắt nạt là oang oang, vậy mà vừa đụng phải Đường Lâm Thâm liền câm như hến, nói cũng chẳng dám nói to: "Cậu... cậu đừng có xen vào chuyện người khác!"

 

*nghĩa là người con trai hiền, nhu nhược quá mức, công tử bột

 

Đường Lâm Thâm gật đầu: "Chuyện này không tính là chuyện người khác."

 

Lộ Đinh vã mồ hôi lạnh, cảm thấy rét run, toàn thân cậu càng run rẩy dữ dội hơn. Ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng ai, chỉ dán vào bậc thềm dưới chân, hình ảnh bắt đầu chồng chéo, đứng cũng không vững. Những tiếng ồn lớn đập thẳng vào não.

 

Cậu lảo đảo, ngã nghiêng về phía Tống Ý Xán.

 

"Đinh Đinh!" Tống Ý Xán vội đỡ cậu, dìu vào trong phòng. Đi được nửa đường, cô như chợt nhớ ra điều gì đó mà quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm. Cô không biết nên gọi anh là gì, đành không gọi, nhưng vẫn giữ phép tắt: "Chú à, chú chờ một chút, đừng để tên đó đi!"

 

Đường Lâm Thâm: "..."

 

Chú?

 

Cái cách xưng hô này khiến Đường Lâm Thâm nghẹn họng. Anh đưa mắt nhìn theo Lộ Đinh, trong lòng hơi lo lắng, phản ứng của Lộ Đinh thật sự không giống một người bình thường.

 

Tiệm hoa có mấy căn phòng phía trong, cửa mở hé, ánh sáng từ bên trong hắt ra chói lóa, khiến gương mặt vốn trắng bệch của Lộ Đinh càng thêm nhợt nhạt. Đường Lâm Thâm tâm trạng vốn đã không tốt, vậy mà tên đàn ông kia vẫn lắm lời huênh hoang.

 

"Anh bạn à, chúng ta làm ăn sòng phẳng, giá nào thì tiền ấy! Cửa tiệm này muốn quỵt tiền, đúng là thất đức, sớm muộn cũng sập tiệm!"

 

Đường Lâm Thâm không đáp, ánh mắt nghiêng sang chiếc xe van, nhìn chằm chằm vào khoang xe phía sau.

 

Tên kia hoảng sợ, nhích người muốn chắn mắt anh.

 

Tống Ý Xán từ trong bước ra, nghe thấy câu đó thì to tiếng mắng: "Ông xạo chó!"

 

Đường Lâm Thâm liếc cô gái một cái, thầm nghĩ cô gái này cũng mạnh mẽ đó, gan lớn đấy chứ, chẳng sợ gì.

 

"Tôi lúc nãy có thấy trong xe anh có một bó hoa màu vàng, lá và cành bị dập nát. Hình như là hơi giống hoa hướng dương thì phải?"

 

Giọng của Đường Lâm Thâm không lớn, nhưng đầy sức ép.

 

Tên kia nghe vậy mặt đỏ bừng rồi tái mét. Tống Ý Xán chưa từng va chạm xã hội nhiều, nghe vậy lập tức định xông lên kiểm tra.

 

Nhưng bị Đường Lâm Thâm giơ tay ngăn lại.

 

"Thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền." Đường Lâm Thâm nói rõ ràng: "Anh cũng nói rồi, làm ăn sòng phẳng, chữ tín đặt lên hàng đầu. Anh chỉ là người giao hàng thôi, bọn tôi cũng chẳng muốn tính toán chi li với anh, nhưng nếu trực tiếp gọi cho ông chủ, kiểm tra lại đơn, liệu cái bát cơm này của anh còn giữ nổi không?"

 

Gã kia nghẹn họng, cổ cứng đơ, gằn ra một câu: "Ông chủ là con trai tôi!"

 

Đường Lâm Thâm cười khinh: "Vậy thì càng phải làm cho tử tế."

 

Dù cuối cùng Tống Ý Xán vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện vừa xảy ra là thế nào, nhưng gã giao hàng kia vừa chửi vừa rút lui, tiệm hoa không bị thiệt hại gì, là nhờ Đường Lâm Thâm đứng ra giải vây.

 

Tống Ý Xán không quen biết Đường Lâm Thâm, cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ, đoán không ra Lộ Đinh có biết anh hay không.

 

Mưa dần nặng hạt hơn, Tống Ý Xán nắm lấy tay nắm cửa kính, dè dặt hỏi Đường Lâm Thâm: "Chú... chú vào ngồi một lát chứ ạ?"

 

Đường Lâm Thâm muốn sửa lại cách gọi, hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi?"

 

"Mười bảy."

 

Đường Lâm Thâm: "..."

 

Thôi xong.

 

Tâm trí anh chẳng để ý đến cô gái này. Anh liếc nhìn vào bên trong tiệm, thấy khe cửa phòng trong được đẩy hé thêm chút nữa, ánh sáng cũng mạnh hơn, có bóng người lấp ló sau cửa.

 

Anh không kìm được mà mỉm cười: "Thôi không cần ngồi, tôi muốn mua hoa. Tiệm mở cửa chưa?"

 

"À à, mở rồi mở rồi, vừa mở luôn! Chú vào đi!"

 

Lộ Đinh không định bước ra, Đường Lâm Thâm cũng ngại hỏi. Anh không rành hoa, chọn đại một bông, rồi quay sang hỏi Tống Ý Xán: "Đây là hoa gì?"

 

Tống Ý Xán cũng không biết, lập tức chạy về phía phòng nhỏ, ghé vào cửa nói chuyện với Lộ Đinh.

 

Giọng của Lộ Đinh rất nhỏ, giống như nai con vừa bị dọa chưa kịp hoàn hồn.

 

Nhưng Đường Lâm Thâm lại nghe rất rõ.

 

Lộ Đinh nói: "Hoa đó là phù dung trắng."

 

Hoa luôn mang những ý nghĩa tốt đẹp.

 

Đường Lâm Thâm cầm lấy bông hoa không đặt lại vào, anh chỉ cầm một hoa, cũng không chọn thêm để bó thành bó hoa, trông có hơi đơn độc. Nhưng thật ra anh chỉ muốn tới nhìn người kia một chút. Giờ sắp trễ làm rồi.

 

Tống Ý Xán ngại ngùng, không tiện thu tiền một bông hoa thế là bèn nói tặng cho anh. Đường Lâm Thâm không đồng ý, rút ra một tờ tiền, bảo coi như mở hàng lấy hên.

 

Tống Ý Xán lại khó xử, một bông hoa thì nên thu bao nhiêu cho phải?

 

Đường Lâm Thâm thấy cô luống cuống thì bật cười: "Hay là đi hỏi thử đi."

 

"Hả?" Tống Ý Xán ngơ ngác: "Hỏi ai ạ?"

 

Đường Lâm Thâm giơ tay, cười cười chỉ về phía căn phòng bên trong.

 

Tống Ý Xán vỗ đầu: "À đúng rồi! Chú đợi chút nhé!"

 

"..." Đường Lâm Thâm vẫn không quen với cách xưng hô này, nhẹ nhàng nhắc: "Tôi họ Đường."

 

Tống Ý Xán đầu óc đơn giản, cô không hiểu ý anh: "Chú Đường?"

 

Đường Lâm Thâm cạn lời. Không muốn dây dưa đề tài này, anh đành nói: "Được rồi, đi hỏi đi."

 

Tống Ý Xán chạy ào đi, gõ cửa phòng thật nhỏ. Khe cửa mở thêm một chút, giọng của Lộ Đinh đã ổn định hơn.

 

"Sao thế?"

 

Tống Ý Xán quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm một cái, cảm thấy người này thật kỳ lạ, có gì đó khó đoán. Cô thì thầm hỏi: "Đinh Đinh, anh quen người đó à?"

 

Tống Ý Xán là người nóng tính, chuyện quen hay không quen với cô không quan trọng lắm. Thấy Đường Lâm Thâm còn đang chờ ở ngoài, bàn chuyện kiểu này trước mặt người ta thì không lịch sự cho lắm, nên cô rụt cổ thò vào khe cửa, thì thầm mấy câu thật nhỏ.

 

Đường Lâm Thâm ung dung đứng đợi, cảm thấy khung cảnh lúc này có chút thú vị, chỉ tiếc là không nhìn thấy vẻ mặt của Lộ Đinh, trong lòng bỗng nảy sinh một nỗi bận tâm. Cảm giác đó đến rất lạ, đến lúc Đường Lâm Thâm nhận ra, anh cũng thấy mình có hơi nhẹ dạ quá rồi.

 

Tống Ý Xán nói chuyện với Lộ Đinh xong, tâm trạng hớn hở trở ra, cô cầm tờ tiền một trăm tệ trả lại cho Đường Lâm Thâm.

 

Đường Lâm Thâm đã đoán trước được kết cục này, vừa định từ chối vài câu là Tống Ý Xán đã lắc đầu, nói: "Không cần đưa nhiều thế đâu ạ, trong tiệm không có tiền lẻ, không thối được."

 

Đường Lâm Thâm khựng lại, thuận miệng hỏi: "Vậy bao nhiêu?"

 

Tống Ý Xán giơ một ngón trỏ lên, lắc lắc: "Một đồng, tiền xu, chú có không?"

 

Đường Lâm Thâm nhìn ngón tay cô, ánh mắt không tự chủ lại liếc về phía căn phòng trong kia: "Là em ấy nói?"

 

"Đúng vậy, là quy định của ông chủ mà!" Tống Ý Xán cười tinh nghịch, nhét lại tờ tiền nguyên vào tay anh.

 

Đường Lâm Thâm không nhịn được bật cười: "Ông chủ còn nói gì nữa?"

 

"Ông chủ nói chỉ nhận tiền xu, tiền khác không lấy. Lần này không có thì thôi, lần sau ghé bổ sung sau cũng được!"

 

Đường Lâm Thâm không chắc đây có phải cái cớ để Lộ Đinh không lấy tiền hay không. Anh thò tay vào túi, bất ngờ nở nụ cười: "Tôi có."

 

Tống Ý Xán tròn mắt: "Á?"

 

Sáng nay Đường Lâm Thâm định đi làm bằng xe buýt, trước khi ra khỏi nhà tiện tay nhét vài đồng xu vào túi. Giờ lục lại nghe chúng leng keng trong túi, nghĩ cũng thật khéo, thành toàn cho cái cớ kỳ khôi kia.

 

Anh chọn một đồng xu mới tinh đưa cho Tống Ý Xán.

 

Tống Ý Xán hai tay nâng đồng xu, như thể đang tiếp nhận báu vật. Ngẩng lên lại thấy Đường Lâm Thâm đã đẩy cửa chuẩn bị rời đi.

 

"Chú Đường!" Tống Ý Xán gọi to: "Hoan nghênh lần sau ghé lại nhé!"

 

Đường Lâm Thâm hơi nghiêng đầu, anh mỉm cười: "Được."

 

Từ đầu đến cuối, Lộ Đinh vẫn không ra ngoài, điều đó khiến Đường Lâm Thâm hơi thất vọng.

 

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Mưa bên ngoài lại to hơn, không có dấu hiệu dừng. Đường Lâm Thâm suy nghĩ xem nên quay lại bệnh viện thế nào. Anh không sợ bị ướt, chỉ lo làm hỏng bông hoa kia.

 

Anh định kẹp bông hoa phù dung vào bên trong áo khoác gió, động tác rất cẩn thận, chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, anh thật sự sắp muộn làm rồi. Vừa bước chân định rời đi, vạt áo phía sau đột nhiên bị ai đó nắm lại.

 

Ai đó dè dặt kéo lấy áo anh.

 

Đường Lâm Thâm quay đầu lại thì thấy Lộ Đinh. Tim anh bỗng dưng đập nhanh hơn, nhịp sống vốn bình thản như mặt hồ bị xáo động bởi cơn gió nhẹ.

 

Anh bình tĩnh lại, chưa biết nên gọi Lộ Đinh thế nào, hai người chưa từng tự giới thiệu, cũng chưa biết tên nhau.

 

Còn đang ở giai đoạn người xa lạ, nên anh dứt khoát bỏ qua cách xưng hô, hỏi bằng giọng dịu dàng, lịch sự: "Sao thế?"

 

Lộ Đinh cúi đầu, ánh mắt vẫn không nhìn Đường Lâm Thâm, cậu chỉ nhút nhát nhìn một cái rồi lại rút đi, như chuồn chuồn lướt nước, gợn một vòng sóng rồi lại bay vụt mất.

 

Đường Lâm Thâm chỉ thấy được đỉnh đầu Lộ Đinh, xoáy tóc đen nhánh. Gió nhẹ thổi qua làm tóc cậu bay bay.

 

Ngay cả tiếng mưa cũng trở nên quyến rũ.

 

Đường Lâm Thâm thở dài. Anh nhìn thấy cằm của Lộ Đinh đang căng chặt, môi mím đỏ au, biết cậu lại căng thẳng rồi. Đầu đuôi thế nào chưa rõ nên anh không dám thúc giục, chỉ yên lặng đợi cậu mở lời.

 

"Em..."

 

Lộ Đinh dường như không thể nói trọn một câu, cứ vấp váp mãi.

 

Đường Lâm Thâm nhìn bộ dạng ấy, bỗng suy nghĩ một chút. Anh ngước lên liếc về phía trong tiệm, thấy Tống Ý Xán đứng trong đó mặt đầy lo lắng, bất lực như muốn nói thay phần người khác.

 

Đường Lâm Thâm không bận tâm. Anh tiếp tục chăm chú nhìn Lộ Đinh.

 

"Không sao đâu." Giọng Đường Lâm Thâm mềm mại như dỗ trẻ nhỏ: "Tôi không vội, em cứ từ từ nói."

 

Lộ Đinh lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo mang theo chút hoang mang nhìn vào mắt Đường Lâm Thâm, như ánh sao vụt sáng trong màn đêm vô tận.

 

Lộ Đinh rất đơn thuần, thật ra cậu không có ý gì cả, nhưng Đường Lâm Thâm lại muốn giữ lấy cảm giác ấy. Chỉ tiếc là anh không theo kịp bước chân vội vàng của Lộ Đinh.

 

Đường Lâm Thâm vẫn chưa muốn đi, chỉ nhẹ nhàng nhắc: "Tôi sắp muộn làm rồi."

 

Lộ Đinh giật mình, tay đang nắm một vật gì đó, cậu hơi siết tay lại, xung quanh vang lên tiếng lạo xạo.

 

Đường Lâm Thâm nhìn kỹ, hình như là một cây dù màu hồng có in hình thỏ.

 

Anh thầm nghĩ: Cái này là đưa cho mình à? Rồi lại nghĩ: Mình phải che cái này lên đầu á?

 

Cảnh tượng này... hơi sai sai.

 

Chưa kịp nghĩ xong là Lộ Đinh đã đưa dù ra: "Cho anh."

 

"Cảm ơn." Đường Lâm Thâm bình thản nhận lấy, gạt bỏ hết những suy nghĩ vừa nãy ra khỏi đầu. Mở dù ra, mưa chảy dọc theo vành dù, lặng lẽ rơi xuống đất.

 

Cái ô màu hồng bao lấy hai người, đột ngột tạo ra một bầu không khí dịu dàng bất ngờ, khiến cả người dưới ô cũng dần dần hồng lên.

 

Đường Lâm Thâm khen: "Dễ thương thật."

 

Khen cái ô nhỉ?

 

Lộ Đinh đứng ngây ra, nghe xong lời khen ấy thì sững người. Đôi tai đỏ dần, cậu siết lấy đầu ngón tay, xoay người bỏ chạy.

 

Cửa kính lại bị kẹt, không mở ra được. Lộ Đinh chạy quá nhanh, trán đập vào kính một cái "cộp" rõ to, cậu "a" một tiếng ôm trán, thấy mình như thế thật mất mặt nên lại đưa tay che mặt.

 

"Đụng đau rồi hả?" Đường Lâm Thâm vừa buồn cười vừa bất lực. Một tay anh che ô, tay còn lại cầm hoa, tay kia đành phải mở cửa giúp cậu: "Cẩn thận chứ, đừng vội thế."

 

Tai Lộ Đinh càng đỏ hơn, cậu liếc qua khe ngón tay lén nhìn anh, rồi chạy vào nhanh như thỏ.

 

Tống Ý Xán đứng trong tiệm nhìn thấy hết, cô đập chân dậm tay, lo sốt vó. Hai bàn tay cô vỗ vào nhau "bốp" một cái rõ to: "Ây da!"

Bình Luận (0)
Comment