Chương 53: Hành Trình Mới
Đơn vị của Đường Lâm Thâm có một chính sách hỗ trợ điểm đến, chuyên đến các hải đảo xa xôi hoặc vùng quê nghèo khó để khám chữa bệnh miễn phí, mỗi đợt kéo dài khoảng nửa tháng. Năm nay bệnh viện sắp xếp cho anh đến một nơi tên là đảo Chương Châu, nằm ở cực đông của vùng Giang Nam.
Năm năm trước anh từng tới đó một lần, cảnh sắc nơi ấy hữu tình, khí hậu mát mẻ, đúng thời điểm này sang đấy còn có thể tránh nắng hè oi ả.
Mọi thứ đều ổn, chỉ có một điều hơi bất tiện, đó là địa hình đảo núi cao, đường sá xa xôi, vùng nước rộng lớn nên sóng điện thoại cực kỳ yếu.
Không chỉ không gặp được nhau, ngay cả việc liên lạc qua điện thoại cũng có thể khó khăn.
Đường Lâm Thâm hiểu rất rõ bản thân mình nhớ Lộ Đinh đến mức "một ngày không gặp như cách ba thu", thế nên ngay khi nhận được thông báo công tác, anh lập tức nghĩ cách đưa Lộ Đinh đi cùng.
Muốn cùng cậu đi khắp muôn dặm sầu giăng thì không thể chỉ là nghĩ trong lòng, phải biến nó thành hành động.
Đường Lâm Thâm kể với Lộ Đinh về dự định này và Lộ Đinh đồng ý. Cậu chưa từng đi xa, chỉ nghe Đường Lâm Thâm miêu tả mà lòng đã rạo rực, bắt đầu mong chờ chuyến đi.
Chỉ là, chuyện này khó nói với Lộ Nhã Phân, không thể qua loa được, cần phải giải thích đàng hoàng. Đường Lâm Thâm còn đang chuẩn bị lời lẽ nghiêm túc thì bị Lộ Đinh ngăn lại.
"Anh ơi, chuyện này để em nói với mẹ."
Lộ Đinh còn nghiêm túc hơn cả Đường Lâm Thâm. Cậu muốn tự mình bước ra ngoài, muốn để mẹ an tâm thì không thể dựa dẫm mãi vào người khác.
Đường Lâm Thâm dịu dàng cọ nhẹ má cậu, không hề ngăn cản: "Được."
Thế là anh không lo việc này nữa, đưa Lộ Đinh về nhà. Vừa hay Lộ Nhã Phân cũng mới về, ba người tình cờ gặp nhau ngay trước cửa khu nhà.
Lộ Nhã Phân thấy lạ, hỏi sao hai người lại về rồi?
Lộ Đinh kéo tay mẹ lên lầu, thời gian gần đây cậu đã cởi mở hơn rất nhiều, còn biết làm nũng với mẹ: "Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Bầu không khí trở nên bí ẩn, khiến Lộ Nhã Phân giật mình, tưởng có chuyện lớn gì xảy ra. Bà quay sang nhìn Đường Lâm Thâm, mong tìm ra chút manh mối từ nét mặt anh.
Nhưng vô ích, hai người phối hợp quá ăn ý.
Đường Lâm Thâm không đi theo lên lầu, anh đứng dưới chờ, bị muỗi đốt mấy phát, vừa ngứa vừa khó chịu. Nhưng anh không lo phản ứng của Lộ Nhã Phân, linh cảm cho anh biết bà sẽ không từ chối một mong muốn hiếm hoi của Lộ Đinh.
Thế là trong lúc chờ, anh bắt đầu liệt kê danh sách cần chuẩn bị cho chuyến đi, đi xa thế này, phải mang đủ thứ. Mà phần riêng cho Lộ Đinh, Đường Lâm Thâm còn đặc biệt gạch chân chỗ thuốc chống muỗi, vì da cậu mềm mịn dễ bị đốt, còn hay bị muỗi "nhớ thương" hơn cả anh.
Chắc phải đi siêu thị một chuyến.
Đường Lâm Thâm chu đáo như vậy, anh đang chuẩn bị thì nghe thấy tiếng động ở cầu thang. Ngẩng đầu lên, anh thấy Lộ Đinh chạy ào xuống.
"Anh ơi!"
"Cẩn thận." Đường Lâm Thâm dang tay đón cậu vào lòng.
"Anh." Lộ Đinh lại gọi, mồ hôi nhễ nhại, mặt đầy hưng phấn.
"Ừ." Đường Lâm Thâm cười hỏi: "Sao rồi?"
Lộ Đinh thở gấp: "Mẹ đồng ý rồi. Mẹ bảo em đi chơi vui vẻ với anh."
Đường Lâm Thâm xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm".
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Trước hôm xuất phát, Đường Lâm Thâm vẫn nhận được một cuộc gọi từ Lộ Nhã Phân. Gần đây mọi người đều bận, không có thời gian gặp mặt. Giọng bà ở đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng: "Bác sĩ Đường, tôi có làm phiền cậu không?"
Đường Lâm Thâm nói: "Không đâu, tôi vừa tan ca, đang nghỉ trưa."
Lộ Nhã Phân ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Đường Lâm Thâm chờ một lúc không thấy gì thì chủ động hỏi: "Chị Nhã Phân, có chuyện gì sao?"
Lộ Nhã Phân cũng không giấu nữa, bà nói: "Hôm đó Đinh Đinh nói với tôi là cậu muốn đưa thằng bé đi đâu đó chơi. Tôi thấy thằng bé vui quá nên không nỡ ngăn, nhưng mà bác sĩ Đường, hai người định đi đâu vậy?"
"Đảo Chương Châu."
Lộ Nhã Phân chưa từng nghe tới cái tên này.
Đường Lâm Thâm giải thích: "Là một hòn đảo nhỏ ở miền Nam, vị trí hơi hẻo lánh nhưng cảnh đẹp, không ồn ào như thành phố, chim hót hoa nở, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Chị Nhã Phân, tôi biết lần này bọn tôi tự quyết có hơi không phải, nhưng tôi thật sự muốn đưa em ấy ra ngoài ngắm nhìn thế giới."
"Cậu đừng nói vậy." Lộ Nhã Phân bị sự khách sáo ấy làm cho ngại: "Trời ơi, tôi không có ý gì đâu, được rồi, tôi hiểu rồi. Hai người chơi vui vẻ nhé."
"Cũng không phải hoàn toàn đi chơi." Đường Lâm Thâm nói: "Tôi đi làm việc. Chỗ đó nhịp sống chậm lắm. Chị yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận."
Lộ Nhã Phân đương nhiên rất yên tâm.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đó, Đường Lâm Thâm dẫn đội xuất phát đúng lịch. Nhóm y tế gồm 5 người, ngoài ra còn mang theo vài thiết bị quan trọng, mọi người đều bảo vệ như báu vật.
Mà Lộ Đinh cũng là "báu vật", cậu từng tới văn phòng Đường Lâm Thâm nhiều lần nên mấy người trong đoàn đều quen mặt cậu, thành ra không ai thấy lạ, cũng chẳng ai hỏi linh tinh.
Đường đến đảo Chương Châu rất xa xôi, dùng đủ cả ba loại phương tiện, đường bộ, đường hàng không và đường thủy. Cuối cùng phải đi phà mới vào được đảo, mà sóng hôm đó khá lớn, Lộ Đinh trước nay chưa từng trải qua cảm giác này nên bị say sóng đến mức hoa mắt chóng mặt không đứng nổi, đành phải để Đường Lâm Thâm cõng xuống thuyền.
Sau khi cập bến, có một thực tập sinh nhanh mắt nhanh tay: "Trưởng khoa Đường, để em xách giúp anh cái túi."
"Không cần đâu." Đường Lâm Thâm đáp: "Không vướng víu gì cả."
Người kia lại hỏi: "Bây giờ tụi mình đi đâu ạ? Có ai tới đón không?"
Theo lịch, phía chính quyền địa phương sẽ tiếp đón vào ngày mai, nên ban đầu cả đoàn định ở lại đảo chính một đêm. Nhưng xem dự báo thời tiết, biết sắp có gió cấp mười, các tuyến phà sẽ ngừng hoạt động, để tránh lỡ việc, họ phải tranh thủ đi sớm một ngày.
"Không có ai đón." Đường Lâm Thâm nói: "Tôi vừa gọi cho trưởng thôn nhưng không liên lạc được. Không sao đâu, cứ theo tôi, tôi nhớ đường."
Lộ Đinh vẫn nằm trên lưng anh, được cơn gió biển mằn mặn thổi qua, cậu tỉnh táo hơn hẳn. Cậu động đậy, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Anh ơi, cho em xuống đi, em đi được rồi."
"Phải băng qua nửa ngọn núi nữa đó." Đường Lâm Thâm nhấc cậu lên cao hơn một chút: "Nai nhỏ, ôm chặt vào, đừng động đậy."
Lộ Đinh bật cười, lí nhí đáp: "Dạ".
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, biển mênh mông nối liền núi non xanh ngắt khiến lòng người trào dâng cảm giác tự do khó tả.
"Anh ơi, chỗ này đẹp quá."
Đường Lâm Thâm cười đáp: "Qua khỏi dãy núi này còn có chỗ đẹp hơn nữa kìa."
"Hửm?"
"Nhà dân có thể bắt gà, còn có thể câu cá ở bờ sông nữa."
Lộ Đinh lại bật cười.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Trời dần tối, gió thổi mạnh lên, mưa có vẻ cũng sắp kéo đến. Một thực tập sinh quay sang che chắn thiết bị rồi hỏi Đường Lâm Thâm: "Trưởng khoa, mấy thiết bị này phải nhanh chóng mang đi cất thôi, gặp mưa là hỏng ấy. Mình đến trạm y tế xã trước chứ ạ?"
Ban đầu Đường Lâm Thâm định đưa Lộ Đinh về nơi ở trước, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì không thể được rồi.
Anh vừa định gật đầu thì bất ngờ có một giọng nói vang lên từ phía xa, giọng nói trầm ổn và chững chạc: "Bác sĩ Đường."
Đường Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn sang thì sững lại một chút, sau đó anh lập tức nhận ra người kia: "Bí thư Phù? Trùng hợp thật đấy."
Người tới trông xấp xỉ tuổi anh, cao hơn anh một chút, ánh mắt cùng khuôn mặt trông rất dịu dàng.
Lộ Đinh vẫn hơi nhút nhát với người lạ, cậu rúc mặt vào lưng anh, không dám ngẩng lên nhìn.
"Không cần khách sáo thế, cứ gọi tên tôi là được rồi."
Năm năm trước, khi Đường Lâm Thâm lần đầu tới đây, người phụ trách tiếp đón anh cũng chính là Phù Diệu nên có thể xem là người quen cũ. Anh gật đầu chào, gọi một tiếng: "A Diệu."
"Sao hôm nay đã đến rồi?" Phù Diệu liếc nhìn người được Đường Lâm Thâm cõng sau lưng, vẫn giữ nguyên nguyên tắc không hỏi chuyện riêng, thái độ rất đúng mực: "Tôi vừa định gọi cho cậu, ngày mai mới có gió lớn, lùi lại vài hôm cũng được."
"Không thể chậm trễ công việc được." Đường Lâm Thâm mỉm cười, nói tiếp: "Coi như đến sớm làm quen với môi trường luôn. Tôi có gọi cho cậu nhưng không ai bắt máy, đoán là cậu bận, không làm phiền cậu chứ?"
"Không đâu, là mọi người vất vả mới đúng." Phù Diệu nhìn lướt qua điện thoại, thấy có chút áy náy. Trên ngực anh ấy cài huy hiệu Đảng, mặc trang phục rất chỉnh tề: "Chỗ tôi đang tổ chức hoạt động xây dựng Đảng, vừa kết thúc xong nên chưa kịp xem điện thoại."
Đường Lâm Thâm gật đầu: "Ừ, cậu cứ làm việc đi."
"Làm xong hết rồi." Phù Diệu trò chuyện với anh bằng thái độ rất thân thiện: "Các cậu định đi đâu trước? Tôi gọi xe cho."
"Trạm y tế xã." Đường Lâm Thâm quay đầu chỉ vào đống thiết bị y tế: "Phải lo ổn định chỗ đó trước, thiết bị này đắt lắm."
"Được."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Giao thông trên đảo vốn không thuận tiện, chỉ có một tuyến xe buýt chạy theo lịch trình phà, lỡ giờ là hết xe. Thiết bị y tế quá cồng kềnh, đi xe buýt là không khả thi, Phù Diệu lập tức gọi một chiếc xe bán tải.
"Xe sắp tới rồi, tranh thủ trời chưa mưa chở thiết bị đi luôn."
"Cảm ơn cậu." Đường Lâm Thâm nói.
"Đừng khách sáo." Phù Diệu hơi ngượng ngùng: "Là tôi sơ suất."
Sau mấy câu khách sáo qua lại, xe bán tải tới nơi, nhóm thực tập sinh hộ tống thiết bị đi trước, còn Đường Lâm Thâm và Phù Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Đồng nghiệp tôi dẫn họ tới trạm y tế, vài phút là đến thôi." Phù Diệu lúc này mới như sực nhớ đến người trên lưng Đường Lâm Thâm, bèn hỏi: "Người này... ổn không vậy? Có cần giúp đỡ gì không?"
Lộ Đinh nghe thấy người khác nhắc đến mình, cậu theo phản xạ mà run lên.
Đường Lâm Thâm dịu dàng dỗ dành cậu.
"Say sóng." Anh dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "A Diệu, bọn tôi ở đâu vậy?"
"Gần đây có một nhà nghỉ mới xây, điều kiện tốt lắm, tôi đã sắp xếp phòng sẵn cho các cậu rồi." Phù Diệu nói tiếp: "Tôi dẫn các cậu đi."
"Phiền cậu quá."
"Không đâu." Phù Diệu liếc đồng hồ: "Tôi cũng sắp tan ca rồi."
Anh ấy gọi thêm một chiếc xe Santana, chiếc xe này có khi còn lớn tuổi hơn cả Lộ Đinh, chạy trên đường núi xóc nảy muốn bung hết linh kiện ra.
Lộ Đinh vừa đỡ được cơn buồn nôn, giờ lại muốn ói tiếp, cậu rúc trong lòng Đường Lâm Thâm r*n r*, nghe mà thấy xót ruột.
"Không sao đâu." Đường Lâm Thâm dỗ dành, tay vuốt nhẹ lưng cậu: "Sắp đến rồi."
Thật ra là đến khá nhanh, chiếc Santana này chạy trên đường núi như đang lái chiến cơ, tốc độ 70-80km/h, lao vun vút, lạng lách hết phần người khác, như thể không hề lo sẽ đâm vào thứ gì đó bất ngờ giữa đường.
Để tránh khách khó chịu, Phù Diệu nhắc khéo tài xế:
"Ông Trương, ông chạy chậm lại chút đi, an toàn là trên hết, bọn cháu đâu có vội."
"Ôi dào." Ông Trương cười toe toét, giọng ồm ồm: "Cậu Ôn bảo rồi, chạy xe mà cứ chậm rì thì đến kiếp sau mới tới, phí thời gian! Còn an toàn á, tin vào tay lái của ông già này đi!"
Đường Lâm Thâm: "......" Câu gì mà phản nhân loại thế này?
Phù Diệu thì có vẻ đã quá quen.
Tài xế còn hỏi: "Bí thư Phù, tôi nên nghe ai đây?"
Phù Diệu dửng dưng: "Nghe em ấy."
Đường Lâm Thâm cố giữ cho Lộ Đinh không bị lắc qua lắc lại trên xe. Dù trong lòng có lời muốn nói, nhưng thấy lãnh đạo địa phương đã lên tiếng thì anh cũng không tiện chen vào.
Chỉ là... có hơi hiếu kỳ, từ thái độ của Phù Diệu, anh nhận ra được vài chỗ bất thường.
Lại nhìn chiếc xe cũ nát này, bên ngoài thì cũ kỹ, vậy mà bên trong lại gọn gàng sạch sẽ, ngăn nắp như thể chủ nhân là người mắc chứng sạch sẽ thái quá. Lộ Đinh thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương thanh mát, dịu nhẹ, khiến cơn buồn nôn từ từ lắng xuống.
Dễ chịu hẳn.
Đường Lâm Thâm và Phù Diệu đều là kiểu người sắc sảo, nhìn ra đầu mối nhưng không ai nói ra, chỉ im lặng cười với nhau.
Lời tác giả:
Bắt đầu hành trình "mở mang đầu óc" tại map mới.
Sắp có couple phụ xuất hiện nha~
Lời editor:
Nhắc lại cho bạn nào quên thì cp phụ sắp xuất hiện cũng có truyện riêng đó.