Nhà nghỉ có tên là Thủy Vân Loan. Sáng sớm sau cơn mưa trên núi vắng, gió lớn dần lặng, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, suối róc rách từ khe núi chảy xuống, mây mù lững lờ trước mắt, tiếng chim hót lanh lảnh vang lên trong trẻo. Cảnh sắc tươi sáng, nước non hòa quyện.
Lộ Đinh chưa từng hít thở bầu không khí trong lành và dễ chịu đến vậy, có cảm giác như cả lá phổi được gột rửa sạch sẽ. Cậu vươn người ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn rõ dòng suối chảy về đâu, say sưa đến mức nửa người như đang treo lơ lửng bên ngoài.
Đường Lâm Thâm vừa rửa mặt xong bước ra, thấy cảnh này thì giật nảy mình, vội vàng vòng tay ôm eo Lộ Đinh kéo vào trong, hỏi: "Nai nhỏ, em đang làm gì đấy?"
Lộ Đinh vẫn còn lưu luyến cảnh đẹp, nói: "Anh ơi, suối ở dưới trong veo lắm!"
Đường Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa khéo thấy mấy con muỗi to tướng bay vù vù vào phòng.
"..." Đường Lâm Thâm hơi cạn lời với loài sinh vật miền Nam này, anh giơ tay kéo màn lưới xuống, rồi hỏi: "Muốn xuống chơi à?"
Lộ Đinh cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Giờ chưa được." Đường Lâm Thâm rất có nguyên tắc: "Sáng sớm suối lạnh lắm, hơi nước sẽ ngấm vào xương, không tốt cho sức khỏe. Đợi đến trưa đi, có nắng rồi thì xuống giải nhiệt, tôi sẽ về đưa em đi. Nai nhỏ, không được xuống nước một mình đâu, nghe chưa?"
Lộ Đinh chớp mắt, cậu hỏi: "Anh ơi, hôm nay anh đi làm rồi ạ?"
"Ừ, nghỉ hai hôm rồi, không thể chậm trễ công việc nữa." Đường Lâm Thâm vừa nói vừa đeo kính lên: "Bí thư Phù nói các số thứ tự khám bệnh đều đã được phát xong, mấy bác cao tuổi đang đợi để khám."
Lộ Đinh gật đầu.
Hôm nay hai người dậy sớm, Đường Lâm Thâm không vội ra ngoài, anh không xếp lại chăn gối, dắt tay Lộ Đinh quay lại giường.
"Nai nhỏ, còn sớm mà, em ngủ thêm chút nữa đi." Đường Lâm Thâm ngừng một nhịp rồi nói thêm: "Buổi trưa tôi về ăn cơm với em."
Lộ Đinh lắc đầu. Nửa đêm hôm qua, bên phòng kế bên bỗng có tiếng động, tuy không ồn nhưng khiến cậu khó ngủ: "Em không ngủ nữa đâu, anh ơi, em... em có thể đi với anh được không?"
Đường Lâm Thâm hỏi lại: "Đến trạm y tế xã hả?"
"Dạ." Lộ Đinh nhoẻn miệng cười, vẻ hơi ngại ngùng: "Được không anh?"
"Được."
Đường Lâm Thâm vốn chẳng thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Lộ Đinh, huống hồ đây lại là một bước tiến lớn, việc cậu chủ động muốn ra ngoài là điều khiến anh rất ngạc nhiên và vui mừng.
Môi trường non nước mây trời đúng là khiến tinh thần Lộ Đinh thư thái hơn hẳn.
Nhưng Đường Lâm Thâm vẫn hơi lo lắng: "Buổi sáng tôi sẽ rất bận, trạm y tế chắc cũng đông người, em..."
"Không sao đâu." Lộ Đinh hiểu anh muốn nói gì, cậu ngắt lời anh: "Anh ơi, em... em chỉ muốn đi nhìn thử thôi."
Trạng thái của Lộ Đinh bây giờ đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, điều đó khiến Đường Lâm Thâm dâng lên cảm giác thỏa mãn tự hào khó nói thành lời.
Anh đeo khẩu trang cho cậu, vuốt lại tóc tai gọn gàng, thu xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi mỉm cười nói: "Được, đi thôi."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Vừa ra khỏi cửa, phòng bên cạnh cũng mở, Phù Diệu bước ra, tỏ ra vô cùng tự nhiên chào hỏi: "Bác sĩ Đường, chào buổi sáng."
"Chào cậu."
Lộ Đinh rụt vào sau lưng Đường Lâm Thâm, mắt nhìn xuống đất, e dè gật đầu với Phù Diệu.
Phù Diệu mỉm cười, trông rất tỉnh táo và sảng khoái, hỏi: "Bác sĩ Đường, hai hôm nay nghỉ ngơi thế nào? Có quen với môi trường ở đây không?"
Cửa phòng vẫn còn khép hờ, Đường Lâm Thâm vô thức liếc vào trong, rồi ẩn ý nói: "Môi trường khá tốt, chỉ là muỗi hơi nhiều, nhất là buổi tối."
Phù Diệu hiểu ngay: "Ảnh hưởng đến giấc ngủ à?"
Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Cũng tạm."
Phù Diệu mặt không đổi sắc: "Nơi này gần núi, muỗi nhiều là chuyện thường, lại còn rất hung dữ, thật sự chẳng có cách nào cả. Tối nay tôi mang cho các cậu ít nhang muỗi. Nhớ đóng cửa sổ cho kín, sẽ đỡ hơn đấy."
Đường Lâm Thâm nhướng mày, đáp: "Cảm ơn cậu."
Hai người vòng vo một hồi, toàn những câu đầy ẩn ý, Lộ Đinh nghe đến đoạn sau thì chẳng hiểu gì nữa, bắt đầu lơ đễnh.
Người trong phòng có vẻ ngủ không ngon, thấy ồn ào thì trở mình, động tác khá mạnh, hình như đá rơi cả chăn, anh lẩm bẩm một câu "chết tiệt", rồi lười nhác gọi: "A Diệu..."
"Anh đây."
Phù Diệu quay sang nói lời xin lỗi với Đường Lâm Thâm, đang định vào trong thì nghĩ đến việc còn phải sắp xếp, bèn quay lại dặn thêm vài câu: "Bác sĩ Đường, xe đỗ ngay trước cửa, hai người cứ ngồi trong xe đi, đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị sẵn cho trạm y tế, cứ chọn món mình thích."
"Chu đáo quá, cảm ơn cậu." Đường Lâm Thâm cũng khách sáo đáp lại: "Cậu cứ lo việc của mình đi."
Phù Diệu nhìn vào phòng một cái, như có điều muốn nói với Đường Lâm Thâm, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống: "Vậy phiền cậu trước nhé, lát nữa tôi cũng qua trạm."
"Ừm."
Lộ Đinh vẫn nắm tay Đường Lâm Thâm, nhưng nghe mãi không hiểu, cũng không dám nhìn, lòng bàn tay thì toát đầy mồ hôi, trơn trượt đến mức sắp tuột.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Đường Lâm Thâm dắt Lộ Đinh đi, nhưng Lộ Đinh không kịp phản ứng, tay trượt khỏi lòng bàn tay anh. Đường Lâm Thâm không hề ngoảnh đầu, cứ như đã định vị sẵn, lập tức nắm chặt lại, mười ngón tay đan vào nhau.
Mặt Lộ Đinh đỏ bừng, cậu không dám nhìn anh, ánh mắt lệch sang bên, vô tình liếc vào trong phòng và rồi cậu thấy một cơ thể tr*n tr** không che đậy đang quấn lấy Phù Diệu một cách rất tự nhiên...
Họ dường như đang hôn nhau.
Một mớ suy nghĩ hỗn loạn ùa về, trong khoảnh khắc ấy, Lộ Đinh như bị kéo phăng tấm rèm mờ trước gương, mọi thứ đột ngột rõ ràng đến kỳ lạ và cậu hiểu ra rằng: Hóa ra, hai người con trai hôn nhau là như thế này!
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Chiếc Santana vẫn là chiếc Santana hôm nào, nó một lần nữa khiến ba hồn bảy vía của Lộ Đinh bị ném bay lên chín tầng mây. Suốt buổi sáng cậu cứ ngẩn ngơ, trong đầu toàn là cảnh hôn.
Người khác hôn nhau, cậu với Đường Lâm Thâm cũng từng hôn nhau, hình như... có gì đó khác khác, nhưng đến cuối cùng vẻ say mê ấy thì lại chẳng khác là bao.
Lộ Đinh cứ tự xoắn lấy mình, môi khô miệng đắng, thêm thời tiết nóng nực, người đông chật như nêm, khiến căn phòng càng thêm ngột ngạt.
Lộ Đinh bắt đầu thấy khó thở.
Những người già địa phương nói chuyện mang nặng giọng địa phương, âm lượng lại lớn, xôn xao một hồi như chim chóc họp hội, vang thẳng vào tai. Lộ Đinh đã đánh giá quá cao khả năng hòa nhập xã hội của mình, cậu không thể giống như Đường Lâm Thâm, dù trong môi trường ồn ào đến đâu vẫn có thể bình tĩnh giao tiếp với mọi người.
"Này cậu trai, cậu đến khám bệnh à? Không thì nhường chỗ đi!"
Lộ Đinh choáng váng, cậu hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Một y tá tiến đến, trông còn khá trẻ. Cô đã gặp Lộ Đinh lúc nãy, thấy cậu đi cùng Đường Lâm Thâm nên tưởng là đồng nghiệp, bèn chào hỏi: "Chào cậu, cậu là bác sĩ à?"
"Gì cơ ạ?"
Cô y tá đọc một tràng dài toàn tên thuốc chuyên môn, rồi hỏi Lộ Đinh: "Cậu biết loại này là gì không?"
Lộ Đinh không hiểu, khuôn mặt hiện vẻ hoang mang.
Y tá thấy trạng thái của cậu rất kỳ lạ, trông không giống người bình thường lắm, liền quan sát từ đầu đến chân: "Bác sĩ Đường bảo tôi qua lấy thuốc, hai người không phải đồng nghiệp à?"
Ánh mắt đó khiến Lộ Đinh như nghẹt thở, cậu lắc đầu nói không phải.
Thái độ của y tá vẫn khá tốt, nhưng vì đang bận nên có hơi vội vàng: "Vậy phiền cậu nhường đường một chút, tôi đi hỏi người khác vậy. Bác sĩ Đường đang đợi."
"À... vâng..."
Giờ đây, Lộ Đinh chỉ có thể đứng nép ở một góc, không dám lại gần nữa, trong lòng thấp thỏm bất an, dần dần trở nên cáu kỉnh.
Đường Lâm Thâm như cảm nhận được điều gì đó, anh quay đầu nhìn thì thấy gương mặt tái nhợt của Lộ Đinh, tim lập tức thắt lại, nhíu mày gọi: "Nai nhỏ!"
Lộ Đinh không nghe thấy, sự chú ý của cậu dồn cả vào bàn tay phải, cơn đau buốt tưởng như đã biến mất từ lâu, nay lại trở về dữ dội.
Đường Lâm Thâm định đứng dậy đi qua, nhưng bị một bà lão giữ lại hỏi bệnh tình, hỏi tới hỏi lui. Anh luôn giữ được bình tĩnh, lại là công việc nên không thể nổi nóng, anh thực sự không thể phân thân được.
Đúng lúc ấy, Phù Diệu bước vào, chen qua đám người, lớn tiếng quát: "Từng người một! Xếp hàng!"
Phù Diệu có uy tín cao trong thôn, phần lớn mọi người đều nghe lời anh ấy, nhờ vậy mà trật tự dần ổn định lại.
"Bác sĩ Đường, vất vả rồi." Phù Diệu đưa cho Đường Lâm Thâm một chai nước khoáng: "Ở đây không giống bệnh viện thành phố, không có hệ thống lấy số, ai cũng sốt ruột, rất mệt. Mong cậu thông cảm."
Đường Lâm Thâm nói không sao, anh lau mồ hôi trên trán rồi ngửa cổ uống liền nửa chai nước, quay đầu lại thì phát hiện Lộ Đinh đã biến mất, nhất thời hồn vía bay tán loạn, mồ hôi lạnh và nóng thay nhau túa ra.
Anh định lao ra ngoài: "Bí thư Phù! Người của tôi đâu rồi?!"
Phù Diệu giữ anh lại: "Vụ Tự đưa cậu ấy về rồi, họ về Thủy Vân Loan, bác sĩ Đường đừng lo."
Đường Lâm Thâm thật sự lo lắng, hiếm khi anh mất bình tĩnh đến vậy, phải cố gắng ép bản thân ổn định lại, sau đó cảm ơn Phù Diệu. Suy nghĩ một lát, trước khi quay lại công việc, anh nói thật: "Bí thư Phù, tình trạng của em ấy hơi đặc biệt." Đường Lâm Thâm cân nhắc kỹ lưỡng từng chữ: "Ý tôi là, về mặt thể chất... em ấy không thích nghi được với môi trường ồn ào. Hôm nay là lỗi của tôi, tôi không nên dẫn em ấy theo. Về nghỉ ngơi là tốt rồi, phiền ông chủ Ôn chăm sóc giúp em ấy."
Phù Diệu gật đầu đồng ý, anh ấy thật ra đã sớm nhìn ra mọi chuyện, nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Lộ Đinh được Ôn Vụ Tự đưa ra khỏi căn phòng chật hẹp, mãi đến khi luồng không khí trong lành len lỏi qua khoang mũi, thấm dần vào lục phủ ngũ tạng, cảm giác buồn nôn do sợ hãi mới tạm dịu xuống, cậu không còn muốn ói nữa.
"Đỡ hơn chưa?" Giọng Ôn Vụ Tự nhẹ nhàng như gió xuân, anh vẫn nắm chặt cổ tay Lộ Đinh chưa buông.
"Đỡ... đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh..." Lộ Đinh có hơi lúng túng, cậu vẫn chưa học được cách giao tiếp với người lạ, cánh tay bắt đầu run lên, không thể kiểm soát nổi.
Ôn Vụ Tự buông tay đúng lúc, anh mỉm cười nói: "Ngoan, mình về thôi, chỗ này chẳng có gì hay ho cả."
Lộ Đinh rất muốn về, nhưng không thể cứ vậy mà bỏ đi, cậu sợ Đường Lâm Thâm lo lắng: "Em... em đi nói với anh một tiếng đã."
Ôn Vụ Tự gật đầu uể oải: "Ừ, đi đi."
Lộ Đinh lật đật chạy về phòng khám, từ xa đã nghe tiếng ồn ào bên trong, cậu phải lấy hết can đảm mới dám đẩy cửa bước vào. Đường Lâm Thâm còn bận hơn cả lúc nãy, bên cạnh là một nữ y tá, chính là người vừa nói chuyện với Lộ Đinh, cô đang giúp anh phiên dịch tiếng địa phương của các cụ ông cụ bà.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Bất chợt, Lộ Đinh thấy chạnh lòng, trong lòng ngập tràn cảm giác thất vọng. Nỗi buồn này không rõ ràng, nhưng sâu sắc. Cuối cùng, cậu vẫn không bước vào, cũng không nói với Đường Lâm Thâm một câu.
Mãi đến lúc này, Lộ Đinh mới nhận ra điều mình sợ không phải là đám đông náo nhiệt, mà là cậu không thuộc về nơi này, sự cách biệt vô hình giữa cậu và Đường Lâm Thâm ngày càng lớn.
Lộ Đinh lùi lại hai bước, cậu rời khỏi phòng khám, nhờ đồng nghiệp của Đường Lâm Thâm chuyển lời hộ: "Anh ơi, em về trước nhé, đừng lo cho em."
Ôn Vụ Tự bỗng nổi hứng, không muốn đi xe, kéo Lộ Đinh đi bộ về, không đi đường lớn mà cứ chọn đường núi quanh co.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Lộ Đinh buồn bã, suốt dọc đường không nói một lời, hơi thở cũng nhẹ như không, cảm giác tồn tại gần như bằng không. Nếu không nhìn kỹ, Ôn Vụ Tự còn tưởng mình gặp ma giữa ban ngày, sao người đi cùng lại bỗng dưng mất hút như vậy chứ?
"Ngoan nào." Ôn Vụ Tự tìm chuyện để bắt chuyện: "Cậu tên gì thế?"
"Lộ... Lộ Đinh."
"Tiểu Lộ à."
Lộ Đinh giật thót, nghe người khác gọi cậu như vậy thật không quen: "Gì cơ?"
Ôn Vụ Tự nhướng mày, không hiểu phản ứng ấy có ý gì: "Lộ trong chữ nào?"
Lộ Đinh không yên lòng, hỏi gì đáp nấy: "Lộ trong 'con đường', anh... anh có thể gọi em là Đinh Đinh, mọi người đều... đều gọi vậy."
"Giải thích chi tiết ghê ha." Ôn Vụ Tự cười mỉm: "Được rồi, Đinh Đinh."
Lộ Đinh cảm thấy giọng Ôn Vụ Tự rất dễ nghe, tinh thần cũng khá hơn đôi chút, cậu len lén liếc nhìn anh, phong cách ăn mặc cũng khá đặc biệt.
Anh cầm gậy dò đường, chọc bên trái, huơ bên phải, gạt cành quét cỏ khắp nơi, nhưng không dùng nó để dò mặt đất. Ôn Vụ Tự như đang chơi đùa, cây gậy trong tay chẳng khác gì đạo cụ.
À đúng rồi, Ôn Vụ Tự hôm nay đeo kính râm khác với hôm qua.
"Đinh Đinh." Ôn Vụ Tự đột ngột lên tiếng: "Cậu có thể đỡ anh một chút được không?"
"Dạ?"
Ôn Vụ Tự bật cười, anh đưa tay ra phất phơ trong không trung: "Anh là người mù, không thấy đường đâu, cậu đang ở đâu vậy?"
Sự chú ý của Lộ Đinh bị phân tán, cậu không còn quá căng thẳng nữa, cậu lúng túng đưa tay ra, khựng một chút rồi vẫn không dám chạm vào Ôn Vụ Tự.
Ôn Vụ Tự chẳng để ý, anh vẫn giữ nụ cười trên môi, mắt không liếc ngang mà cứ thế đi thẳng.
Phía trước có một cái hố khá sâu, Ôn Vụ Tự như không hề nhìn thấy, chẳng có chút ý định dừng lại.
Lộ Đinh cuống lên, nói cũng chẳng nên lời, vội vàng chạy tới kéo lấy tay anh.
"Cẩn thận!"
Ôn Vụ Tự nghiêng đầu: "Ơ? Sao thế?"
Lộ Đinh nói: "Phía... phía trước có một vũng nước."
"Trời ơi." Ôn Vụ Tự giả vờ hoảng hốt, vỗ ngực: "Dọa chết anh rồi."
"..." Lộ Đinh không biết phải nói gì: "Anh... anh đang đùa em đúng không?"
"Không có đùa đâu." Ôn Vụ Tự cười hiền hòa, không rút tay lại: "Anh là người khuyết tật mà còn lo chưa xong, sao có thời gian đùa cậu? Đinh Đinh, cảm ơn cậu nhé, cậu giỏi lắm."