Chương 68: Không Cần Đâu
Vết thương của Đường Lâm Thâm nhìn thì khá nghiêm trọng, nhưng thật ra không đến mức đáng lo. Dù vết cắt sâu, nhưng không đụng đến gân xương.
Bác sĩ cấp cứu là người quen, từng chứng kiến đủ loại trường hợp nghiêm trọng, xử lý mấy ca như này với họ chỉ như dạo bước trong sân vườn. Thậm chí còn tranh thủ trêu chọc: "Gì thế này? Nấu ăn ở nhà mà tưởng tay mình là thịt lợn à?"
Đường Lâm Thâm chẳng buồn đáp, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Lộ Đinh, chỉ ậm ừ cho có lệ: "Ừ."
Bác sĩ sửng sốt: "Thật đấy à??"
Đường Lâm Thâm hơi mất kiên nhẫn, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Lộ Đinh về nhà, quay đầu hỏi: "Xong chưa?"
"Xong rồi, về nhà nhớ kiêng thuốc, kiêng rượu, đừng để tay dính nước."
"Ừm." Ngón trỏ tay trái Đường Lâm Thâm vẫn luôn móc lấy ngón út của Lộ Đinh, nhẹ nhàng khều một cái rồi kéo cậu lại gần: "Xem cho em ấy nữa."
Bác sĩ cấp cứu liếc nhìn hai người máu me đầy người: "Bị cướp à? Cậu này bị thương chỗ nào?"
Đường Lâm Thâm cẩn thận nâng cánh tay Lộ Đinh lên: "Chỗ này."
"Không sao, không nặng lắm, băng sơ qua là được rồi. Hai người dùng chung một loại thuốc, về nhớ uống thuốc kháng viêm đúng giờ. Hai ngày sau thay băng, đến chỗ tôi hay không cũng được." Bác sĩ luyên thuyên: "Thôi đừng đến nữa, tới lại phải lấy số, mà bác sĩ Đường, cậu tự làm được chứ?"
Đường Lâm Thâm gật đầu, cảm ơn xong thì dắt tay Lộ Đinh rời đi.
Lộ Đinh từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói lời nào, tâm trạng cực kỳ sa sút.
Đường Lâm Thâm không thể lái xe bằng một tay nên gọi taxi. Từ lúc lên xe đến khi xuống xe, Lộ Đinh không rời mắt khỏi bàn tay bị thương của anh.
Sự dằn vặt đến sau cơn lo lắng mãnh liệt dường như muốn xé toạc Lộ Đinh ra từng mảnh.
Đường Lâm Thâm giấu tay ra sau lưng: "Nai nhỏ, đừng nhìn nữa."
"Chắc đau lắm nhỉ?" Lộ Đinh nói nhỏ: "Chắc chắn rất đau..."
Nhưng Đường Lâm Thâm lại lo cho vết thương của cậu hơn. Anh nâng niu cậu như thể cậu là món đồ sứ mong manh dễ vỡ, anh hỏi ngược lại: "Còn em thì sao?"
"Em không sao." Lộ Đinh nói nhẹ tênh: "Quen rồi."
"Quen rồi cơ à..." Đường Lâm Thâm bật cười tự giễu: "Em cứ đâm dao vào tim anh như thế đấy."
Chưa kịp mở cửa là Lộ Đinh đã cuống lên, cậu nhón chân định hôn anh: "Anh..."
Đường Lâm Thâm dùng một tay vòng qua eo cậu kéo sát vào người, vừa bước vào nhà, vừa dùng chân khép cửa lại. Anh đè cậu lên cánh cửa, hôn từ khóe môi xuống cổ.
Da Lộ Đinh trắng, vùng cổ rất mỏng, vừa thở nhẹ đã ửng hồng, hòa lẫn với vết máu dính trên áo, càng khiến người ta xót xa.
Nhưng Đường Lâm Thâm vẫn thấy chướng mắt. Đặc biệt là mùi máu tanh nồng nặc ấy, sau giây phút tình cảm mãnh liệt trôi qua, khi lý trí dần quay về, thì mùi vị đó lại trở nên không thể chấp nhận được, nó không nên xuất hiện trên người Lộ Đinh.
"Đi tắm đi." Đường Lâm Thâm bế bổng cậu lên, bước vào phòng tắm.
"Anh à..." Lộ Đinh giãy giụa, ngẩng đầu nhìn anh: "Bác sĩ nói anh không được dính nước mà."
"Ừ." Đường Lâm Thâm đáp: "Em giúp anh đi."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Vị trí vết thương của Lộ Đinh tiện hơn một chút, mà Đường Lâm Thâm cũng muốn cậu gạt bỏ mặc cảm và áy náy trong lòng, cách trực tiếp nhất chính là chuyển hóa cảm xúc thành hành động.
Đường Lâm Thâm ngả lưng xuống bồn, mắt khép hờ, tay phải để lơ lửng ngoài mép, hơi thở dần nặng nề. Lộ Đinh thì dè dặt lau máu cho anh, hơi nước khiến gương mặt cậu đỏ bừng.
Cả hai đều không mặc gì.
Khi máu dần trôi đi, mùi tinh dầu thơm dịu trong phòng tắm hòa lẫn mùi máu tanh, tạo ra một sự mơ hồ căng đầy hơi ấm, khiến không khí mờ mịt dâng cao.
Nhưng Lộ Đinh hoàn toàn không để ý đến chuyện đó. Cậu chỉ nghĩ, lau sạch là được rồi. Sau khi xả nước, còn cẩn thận dùng khăn khô lau người cho Đường Lâm Thâm.
Lúc lau đến phần dưới, chỉ liếc một cái là cậu đã sững người: "Anh... anh ơi, cái này..."
Đường Lâm Thâm cũng chẳng giấu giếm. Anh chưa từng che đậy phản ứng của mình với Lộ Đinh.
"Nai nhỏ, em ra ngoài trước đi." Đường Lâm Thâm cười cười, anh xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Anh tự giải quyết."
Lộ Đinh không động đậy: "Nhưng tay anh... bị thương mà."
"Anh còn tay bên này, vẫn dùng được."
Lộ Đinh im lặng một lúc, rồi bất giác hỏi với vẻ ngây thơ, chân thành: "Anh, em có thể... giúp anh không?"
Cơn sóng cảm xúc đen tối trong lòng Đường Lâm Thâm bỗng dâng trào, như bị nhấn chìm bởi d*c v*ng chẳng thể chống cự.
"... Được." Anh thỏa hiệp với khao khát trong chính mình.
Thế nhưng Lộ Đinh cũng bị thương, lại chẳng có ai hướng dẫn, cậu thì vụng về, lực tay cũng nhẹ, mãi mà chẳng có tiến triển.
Cậu bắt đầu thấy mệt, nhăn mặt hỏi: "Anh ơi, làm sao bây giờ?"
Đường Lâm Thâm nhìn hàng mi ươn ướt của cậu, trong lòng đã đắm chìm hoàn toàn trong d*c v*ng, chẳng thể quay đầu lại.
"Thử... cách khác xem." Anh nói.
Lộ Đinh nghiêng đầu ngây ngô hỏi: "Cách gì ạ?"
Đường Lâm Thâm chần chừ thật lâu, rồi từ tốn nâng tay lên, đầu ngón tay đặt lên môi cậu, nhẹ nhàng v**t v*.
Lộ Đinh cụp mắt, lông mi run run.
"Dùng chỗ này nhé."
Lộ Đinh mím môi, vô thức đưa đầu lưỡi ra l**m đầu ngón tay anh. Đôi mắt cậu phủ một làn nước nhẹ, nhẹ nhàng nhìn anh: "Em... không biết đâu."
Yết hầu Đường Lâm Thâm trượt lên trượt xuống: "Không sao, anh dạy em."
Thật ra... chẳng cần dạy nhiều. Chỉ cần đôi môi cậu chạm vào là anh đã như rơi vào vực sâu. Cảm giác ngộp thở giữa yêu và dục không gì có thể sánh được.
Lộ Đinh hơi khó thở, nhưng khi ngẩng đầu thấy vẻ mặt thỏa mãn của anh, bao nhiêu buồn bực trong lòng bỗng tiêu tan.
Họ là những người được sinh ra để cần nhau. Mang theo yêu thương sâu sắc, cả thể xác lẫn tinh thần đều hòa hợp đến mức tuyệt đối.
Tối đó, cuối cùng thì Đường Lâm Thâm gần như đạt được mong muốn. Anh cảm nhận hơi thở vừa chống cự vừa quyến luyến của người dưới thân, vòng vo một lúc, không nhịn nổi mà thử tiến sâu hơn.
Lộ Đinh rên lên một tiếng, cậu chôn mặt vào gối, nghe thật khó chịu mà cũng thật quyến rũ. Đường Lâm Thâm hỏi: "Nai nhỏ, đau không?"
"Có... có chút." Lộ Đinh chẳng hiểu gì cả, cậu quay đầu lại nhưng không nhìn thấy anh đang ở phía sau, thành ra có hơi sợ hãi: "Anh... anh muốn làm gì vậy?"
"......" Đường Lâm Thâm thầm thở dài, gần đến cuối cùng rồi mà vẫn dừng lại, cuối cùng anh vẫn không nỡ: "Không sao đâu, ngủ sớm đi, ngoan."
"Vâng ạ." Lộ Đinh không thể bắt được dòng điện xẹt qua người ấy, chỉ biết dư vị ấy tê dại đến ngây ngất, nhưng cậu cũng không nhúc nhích: "Anh ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Lộ Nhã Phân và chị đi du lịch, hiếm khi bà được thư giãn như thế. Đường Lâm Thâm có hỏi qua ý kiến của Lộ Đinh, chuyện phát bệnh và bị thương đều giấu kín, biến thành bí mật của hai người, ngoài hai người họ ra, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Tay của Đường Lâm Thâm vẫn chưa tiện dùng, vẫn có thể khám bệnh nhưng không thể mổ, anh nhân cơ hội này xin nghỉ phép năm sớm. Vốn định đưa Lộ Đinh ra ngoài du lịch, nhưng tình hình chung bên ngoài rất tệ, thế là đành ở lại tiệm hoa.
Đường Lâm Thâm trở thành "hoa đồng" thứ hai của Hoa Triều, anh học cách cắm hoa theo Lộ Đinh. Không biết thì hỏi, mà Lộ Đinh dạy rất ra dáng.
Tiếc là Đường Lâm Thâm không có năng khiếu lắm, cắm xong một giỏ hoa mà xiêu vẹo méo mó, Lộ Đinh phải lấy tay che miệng cười, Đường Lâm Thâm cũng cười theo.
Đợi tối đến, Hoa Triều đóng cửa, hai người họ cũng không vội về mà cứ chui vào gian sau. Cánh cửa vừa khép lại, khu vườn bí mật của Lộ Đinh từ nay có thêm một người.
Phía sau yên tĩnh vô cùng. Đường Lâm Thâm và Lộ Đinh mỗi người làm việc riêng của mình. Khi im lặng, tiếng hít thở và nhịp tim lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Lộ Đinh cắm hoa đến mỏi, cậu quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm, rồi dựa qua hôn anh một cái. Đường Lâm Thâm vòng tay ôm lấy gáy cậu, hôn sâu thêm.
Từng chút từng chút dịu dàng cuốn lấy nhau.
"Anh ơi." Lộ Đinh cười, hỏi: "Anh sắp đi làm lại rồi phải không?"
"Ừ, mai là đi làm lại rồi."
"Nhanh thật." Lộ Đinh nâng tay Đường Lâm Thâm lên: "Vết thương lành hẳn chưa?"
"Lành rồi, không sao đâu."
Lộ Đinh áp má vào lòng bàn tay anh cọ nhẹ, rồi hôn lên lớp băng gạc một cái: "Ừm."
Băng gạc của Lộ Đinh tháo ra sớm hơn Đường Lâm Thâm, nhưng vẫn cần bôi thuốc nếu không dễ để lại sẹo.
Đường Lâm Thâm cẩn thận bôi thuốc cho cậu, vừa làm vừa hỏi: "Nai nhỏ, tối nay muốn ăn gì?"
Lộ Đinh lim dim cười, cánh tay bị anh chạm vào hơi nhột: "Gì cũng được ạ."
"Ừm." Đường Lâm Thâm gật đầu: "Tối nay Ánh Thủy mời ăn cơm."
Bữa ăn này của Trương Ánh Thủy hẹn mãi mới ăn được. Anh ấy sắp đi tuần trăng mật với Từ Tiếu Tiếu, trước khi đi phải ăn xong bữa này đã.
Đường Lâm Thâm cũng định đi, anh nghĩ tới nghĩ lui, chuyện của Triệu Túc chưa giải quyết xong nên tâm trạng anh vẫn chưa yên. Cả tuần này, Đường Lâm Thâm ở suốt trong tiệm Hoa Triều, vừa là để ở cạnh Lộ Đinh, vừa là để đề phòng Triệu Túc quay lại.
Trương Ánh Thủy không hiểu nổi: "Đường này, cậu muốn giải quyết Triệu Túc thì tự mà giải quyết đi, kéo tôi theo làm gì?"
Từ Tiếu Tiếu dắt Lộ Đinh đi mua sắm, Đường Lâm Thâm và Trương Ánh Thủy đi sau, mắt anh không rời khỏi Lộ Đinh, anh cười nói: "Tôi không định kéo cậu theo, cho mượn điện thoại gọi một cuộc đi."
"...." Trương Ánh Thủy thấy điềm xấu: "Cậu định gọi cho ai?"
"Triệu Túc." Giọng Đường Lâm Thâm bình thản: "Có vài lời cần nói rõ. Nếu cậu ta dám làm như lần trước nữa, tôi e là mình sẽ phát điên mất."
"Cậu vẫn chưa điên à?" Trương Ánh Thủy bật cười: "Không nhưng mà, sao phải mượn điện thoại của tôi? Cậu không có à?"
"Tôi chặn cậu ta rồi." Đường Lâm Thâm nói: "Tìm lại phiền lắm, lười."
"...." Trương Ánh Thủy không buồn để ý đến mấy lý do luẩn quẩn của Đường Lâm Thâm nữa, ném điện thoại qua: "Gọi nhanh lên."
"Không quá mười phút." Đường Lâm Thâm gật nhẹ, lại liếc nhìn Lộ Đinh lần nữa, rồi nghiêng đầu nói với Trương Ánh Thủy: "Phiền cậu trông em ấy giúp tôi một lát."
"Được rồi."
Đường Lâm Thâm tìm một nơi yên tĩnh gọi cho Triệu Túc.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
"Alo."
Đường Lâm Thâm nói: "Là tôi."
Triệu Túc cứ tưởng mình hoa mắt, nhìn đi nhìn lại số trên màn hình: "Ai đấy?"
Ánh mắt Đường Lâm Thâm lạnh buốt: "Bớt vòng vo, tôi có chuyện muốn nói, nghe cho kỹ."
Triệu Túc sợ Đường Lâm Thâm, không dám hó hé câu nào: "... Ừ."
Đường Lâm Thâm tiếp tục: "Tôi nhớ khi chúng ta chia tay cũng khá hòa bình, chẳng có mâu thuẫn gì đúng không?"
Triệu Túc nuốt nước bọt: "Không."
"Tốt." Đường Lâm Thâm nói thẳng: "Triệu Túc, tôi tự thấy mình là một người yêu cũ tử tế, cũng mong cậu biết giới hạn. Tôi không hiểu tại sao cậu cứ năm lần bảy lượt chạm tới giới hạn của tôi, mà tôi cũng chẳng muốn hiểu. Chuyện lần này không dễ cho qua như vậy. Tốt nhất cậu đừng xuất hiện nữa, nếu không tôi vẫn sẽ đánh cậu. Không tin thì cứ thử."
"..." Triệu Túc tin đấy. Nghĩ đến cú đấm của Đường Lâm Thâm lần trước, anh ta bỗng thấy ớn lạnh. "Xem ra cậu thích cậu ta lắm nhỉ."
"Ừ," Đường Lâm Thâm trả lời: "Rất thích."
"Ờ, tôi hiểu rồi."
Đường Lâm Thâm khẽ hừ một tiếng, không buồn tốn lời nữa, định cúp máy thì bên kia lại lên tiếng.
"Lâm Thâm..." Triệu Túc không định thanh minh cho mình: "Tôi không cố ý gây chuyện đâu, tôi thật sự không biết cậu ta có vấn đề như vậy, lần này là do tôi sai."
Đường Lâm Thâm không trả lời, cũng chẳng buồn lên tiếng.
"Ờm..." Triệu Túc ngập ngừng, trong lòng day dứt vô cùng: "Làm phiền cậu... nói xin lỗi cậu ấy một câu."
Đường Lâm Thâm nhìn bàn tay phải của mình, anh siết tay lại, nói: "Không cần đâu."
Nói xong liền dứt khoát cúp máy, thuận tay chặn luôn số Triệu Túc trong điện thoại của Trương Ánh Thủy.