Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em

Chương 12

Lúc nhận được tin nhắn thì Trâu Bắc Viễn đang chuẩn bị đi tắm. Sau khi nhìn thấy rõ nội dung tin nhắn thì hơi thở của hắn nghẹn cứng lại.

Bôi thuốc giúp bạn bè là một chuyện nhỏ bình thường tới không thể bình thường hơn. Thế nhưng khi người bạn này đổi thành Tô Minh thì lại khiến cho lòng hắn trỗi dậy một cảm xúc bay bổng không giữ chắc lại được.

Hắn cầm điện thoại nhìn một hồi, không có lý do gì để từ chối nên bèn trả lời lại một tin: [Ok, tôi đi tắm trước đã.]

Vừa mới gửi đi xong Trâu Bắc Viễn lại luống cuống tay chân thu hồi lại, sâu trong tiềm thức hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Đắn đo chừng nửa phút hắn mới gửi lại một tin khác qua: [Ok, anh qua đây đi.]

Tô Minh chứng kiến toàn bộ quá trình thu hồi của hắn không nhịn được thấy buồn cười, rep: [Cảm ơn.]

Năm phút sau, Tô Minh cầm theo thuốc qua gõ cửa nhà Trâu Bắc Viễn.

Anh đi tắm xong thì không đeo mắt kính, làn da còn hơi bị nhiệt độ hun đỏ ửng lên. Mái tóc hơi dài vẫn còn chưa khô, có vài sợi ướt nhẹp rũ xuống, dính hết vào trên xương quai xanh của anh.

Trâu Bắc Viễn mở cửa ra để anh đi vào, mùi hương cam chanh ẩm ướt lập tức lan ngập ra khắp khoang mũi.

Căn 1601 bên đây rộng rãi hơn bên căn của Tô Minh nhiều, nhưng vì không có bày trí gì, nội thất cũng chỉ có vài thứ cơ bản nhất như bàn ăn, ghế, sofa.

Ngay cả ly nước còn không có nữa, trên bàn sofa chỉ để vài chai nước suối đang uống dở.

Trâu Bắc Viễn đứng sau lưng anh nói: "Ngồi lên sofa đi, đưa thuốc cho tôi."

Tô Minh ngồi xuống rồi đưa thuốc cho Trâu Bắc Viễn.


Trâu Bắc Viễn đứng đầy, cúi đầu đọc hướng dẫn sử dụng trên thân chai thuốc, nhỏ giọng đọc lên: "Ủ ấm bằng hai tay rồi xoa bóp chỗ đau nhức theo chiều kim đồng hồ trong mười lăm phút..."

Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, sau đó thì giọng nói cũng ngưng bặt.

Cái nhìn này như thể khiến mọi thứ xung quanh đều đang bị tua chậm lại.

Tô Minh ngồi xoay lưng lại với hắn trên sofa, nghiêng mặt qua bên này, động tác cực kì chậm kéo cổ áo ngủ vải bông rộng rãi ra, để lộ ra cả bờ vai trái.

Nghe thấy lời của người đằng sau bỗng dưng lặng đi thì anh xoay đầu qua nhìn, đường cằm của anh thuận theo động tác này tạo thành một đường cong xinh đẹp. Đôi môi anh hơi hé mở, đôi mắt hơi trừng to ra mang theo vẻ ngơ ngác, vô tội.

Da anh rất trắng, Trâu Bắc Viễn biết chuyện này. Thế nhưng phần vai và gáy anh để lộ ra này lại là một kiểu trắng khác, giống như một quả trứng luộc đã bị bóc hết vỏ, như da của các ngôi sao nữ trên sản phẩm dưỡng da vậy.

Vốn từ ít ỏi của Trâu Bắc Viễn không đủ để miêu tả lại chính xác cảm giác này. Không đúng lúc lắm nhưng hắn lại chợt nhớ tới con thỏ trong truyện tranh kia.

Tô Minh hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt giục hắn.

Trâu Bắc Viễn cầm chai thuốc ngồi xuống sau lưng anh. Tuy ngồi còng lưng trong suốt một khoảng thời gian dài nhưng xương sống của Tô Minh vẫn không bị biến dạng chút nào, các đường nét từ cổ xuống đến vai tạo thành một góc vuông xinh đẹp.

Da của anh lành lạnh, lúc Trâu Bắc Viễn ấn lên thì nó đỏ ửng lên vô cùng rõ ràng.

Thật ra mỗi lần sau khi tập luyện xong thì Trâu Bắc Viễn đều sẽ có bác sĩ chăm sóc xoa bóp cho hắn. Lâu dài thì hắn cũng rất quen thuộc với những các thức xoa bóp này, thỉnh thoảng còn bóp cho bạn bè nữa, có thể nói là cực kì chuyên nghiệp.

Nhưng không hiểu tại sao khi đối mặt với Tô Minh thì hắn lại không dám làm ra những động tác dư thừa khác, chỉ vụng về làm theo trên hướng dẫn sử dụng, xoa bóp theo chiều kim đồng hồ cho Tô Minh. Thậm chí hắn còn không dám dùng sức, động tác nhẹ tới nỗi như đang vuốt ve.

Đúng lúc này Tô Minh chợt quay đầu qua nhìn hắn một cái, kề vào sát như thế khiến cho hương cam chanh kia lại xộc thẳng vào khoang mũi của hắn. Trâu Bắc Viễn nín thở vài giây, đầu óc trống rỗng.

Hắn nhìn vào mắt của Tô Minh, tay vô thức đè mạnh xuống.

Tô Minh còn đang âm mưu quan sát vẻ căng thẳng của tên trai thẳng ngây thơ này, không ngờ một phát ấn này quá đột ngột. Hắn ấn vào đúng chỗ đau khiến cho anh không kịp đề phòng rên lên một tiếng.

Một tiếng cực kì rõ ràng phát ra từ trong cổ họng anh.

Cả hai đều ngớ người ra.

Đây là lần đầu tiên Trâu Bắc Viễn nghe thấy giọng của Tô Minh, hắn đã từng tưởng tượng nếu như Tô Minh nói chuyện được thì sẽ thế nào. Mà một tiếng vừa rồi lại phù hợp lạ kì, êm tai hệt như trong tưởng tượng của hắn.

Hiếm khi hắn nảy ra một ý nghĩ tà ác, hắn muốn làm cho Tô Minh đau thêm lần nữa, làm đau anh thêm chút nữa.

Nhưng hắn chỉ khựng lại một chút rồi nói xin lỗi.


Tô Minh nhoáng cái đã đỏ bừng hết cả mặt, từ trên tai xuống tới cổ đều đỏ chót lên cả, ráng đỏ loang tới tận xuống lưng.

Yên lặng một lúc anh mới gật gật đầu, để cho Trâu Bắc Viễn làm tiếp đi.

Sau đó thì anh không còn xoay đầu qua lần nào nữa.

Hết mười lăm phút, Trâu Bắc Viễn buông anh ra, đi lấy khăn giấy định lau sạch dầu thừa lại trên da giúp anh. Thế nhưng anh lại nhanh chóng kéo cổ áo lên, xoay người quay làm thủ ngữ cảm ơn Trâu Bắc Viễn rồi cầm chai thuốc đi mất.

-

Ngày hôm sau, Trâu Bắc Viễn đi chơi Tetherball trong võ quán. Lúc vừa ra nghỉ thì điện thoại hắn nhận được một lời mời kết bạn trên Wechat, đối phương để tên là: [Trần Mộc Siêu]

Trâu Bắc Viễn ấn đồng ý, không bao lâu sau thì Trần Mộc Siêu gọi thoại qua cho hắn, bàn kĩ hơn về chuyện đi câu cá tối mai.

Anh ta hỏi hắn mang cần câu gì, cần cuộn dây dài bao nhiêu, bảo hắn ở vùng nước này thì hợp với cách câu nào.

Trâu Bắc Viễn học câu cá ở bên Mỹ, huấn luyện viên Joyce của hắn cảm thấy hắn thiếu kiên nhẫn, bảo hắn đi học câu cá để rèn tâm dưỡng tính đi.

Tiếc là sau đó hắn thích câu cá thật đấy, nhưng lại dồn hết chút kiên nhẫn kia vào việc câu cá rồi.

Hai người nói chuyện tầm mười phút, quyết định xong phương châm tác chiến cho đêm mai rồi Trâu Bắc Viễn mới hỏi Trần Mộc Siêu: "Hôm nay Tô Minh có làm gì không?"

Trần Mộc Siêu nói: "Hôm nay nó ở nhà vẽ."

Trâu Bắc Viễn "Ò" một tiếng: "Được, vậy mai gặp."

"Ừ, mai gặp."


Cúp điện thoại xong Trâu Bắc Viễn nhìn danh sách trò chuyện trong Wechat rồi ngây ra hồi lâu, avatar của Tô Minh đã bị mấy số liên lạc khác chen xuống tận dưới rồi.

-

Ba giờ chiều thứ bảy, Trần Mộc Siêu đi qua tìm Trâu Bắc Viễn. Vì cốp xe của Tô Minh to nên họ quyết định để hết dụng cụ câu vào xe của Tô Minh trước, sau đó thì đi qua chỗ gần tiểu khu mua mồi câu và phụ kiện.

Khoảng bốn giờ Tô Minh mới lái xe tới cửa hàng dụng cụ câu cá, từ xa xa đã thấy Trần Mộc Siêu đang đứng bên đường vẫy tay với anh. Anh từ từ giẫm chân phanh, ánh mắt rơi lên người của Trâu Bắc Viễn.

Cậu trai cao to đứng đó, một tay nhét vào trong túi quần, một tay khác đang nghe điện thoại. Khung cảnh này làm cho Trần Mộc Siêu trông cứ như người Hobbit vậy.

Tối nay sẽ cắm trại ngoài trời, nhiệt độ buổi đêm rất thấp nên Trâu Bắc Viễn đã mặc một cái áo khoác làm bằng vải chống nước màu đen, trông hắn toát ra vẻ khang khác với thường ngày.

Tô Minh dừng xe lại, ấn mở khoá cửa xe, Trần Mộc Siêu vô cùng tự nhiên kéo cửa ghế phụ ra chui vào.

Trâu Bắc Viễn ngồi đằng sau, lúc dịch qua chỗ sau ghế lái thì Tô Minh cũng đang nhìn hắn qua gương chiếu hậu trong xe, hai mắt vừa đúng lúc chạm phải nhau.

Không ai chịu rời mắt đi trước, hai người họ cứ nhìn nhau như thế suốt mười mấy giây, mãi tới khi Trần Mộc Siêu lên tiếng nhắc Tô Minh lái xe đi.

- ------------

Nhị Sư Thúc:

Trần Mộc Siêu: Hai tụi bây coi anh không tồn tại phải không?

Bình Luận (0)
Comment