Tôi bị cắm sừng.
Mà kẻ thứ ba lại là con bạn cùng phòng thích diễn vai trà xanh – Kiều Lộ Lộ.
Tối bị chia tay, Kiều Lộ Lộ ôm hoa và bánh nhỏ về ký túc xá.
Thấy mắt tôi bốc lửa, cô ta giả vờ đáng thương.
“Tang Dư à, mình không cố ý giành bạn trai cậu đâu, là anh Cố Thần chủ động nói với mình là đã chán cậu rồi… cậu không giận thật chứ?”
Thấy chưa, thấy chưa? Cái kiểu nói chuyện đậm mùi trà này, không biết còn tưởng tôi là người cướp bạn trai của cô ta đấy.
Hai đứa bạn cùng phòng còn lại từ lâu đã ngán ngẩm cô ta, nghe xong liền muốn lên tiếng bênh vực tôi, mắng cho cô ta một trận.
Tôi kịp thời giữ tay đứa bạn định tuôn ra một tràng, quay sang nhìn Kiều Lộ Lộ đang hả hê chờ đợi, tôi khẽ mỉm cười.
“Hình như cậu hiểu sai rồi đấy.” Tôi lấy điện thoại ra, đưa đoạn chat giữa tôi và Cố Thần ra trước mặt cô ta: “Là tôi chia tay anh ta. Đồ tôi không cần nữa, cậu thích thì cứ lấy.”
Mặt Kiều Lộ Lộ xanh mét ngay tại chỗ.
Tôi chẳng buồn nhìn cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta nữa, xách túi rời khỏi ký túc xá.
Bạn cùng phòng biết tôi vừa thất tình, lo tôi xảy ra chuyện, vội hỏi: “Tang Dư, cậu đi đâu thế?”
Tôi nghĩ một lát, đáp: “Đi tìm chút niềm vui.”
2
Tôi thật sự đi tìm niềm vui.
Ra khỏi cổng trường, tôi bắt taxi đi thẳng đến căn hộ thuê ngoài trường của Cố Thần.
Cố Thần hơn tôi một khóa, hiện đang học năm hai cao học, để tiện thực tập nên anh ta thuê nhà ở ngoài.
Trước kia anh ta từng mời tôi qua vài lần, tôi đều khéo léo từ chối.
Dù chưa từng đến, nhưng tôi biết địa chỉ.
Tới cửa, tôi bấm mật mã Cố Thần từng đưa, cửa lập tức mở ra.
Tôi bước vào, bật đèn nhìn quanh một vòng — kệ giày ở cửa là tôi mua cho anh ta, áo khoác phơi ngoài ban công là tôi chọn, trên kệ tivi là chiếc mũ bảo hiểm anh ta quý như mạng… Không sai, đúng là nhà anh ta rồi.
Lúc này chắc anh ta vẫn còn tăng ca ở công ty, tôi xắn tay áo lên, lấy cây kéo mua ở cổng khu nhà ra, bắt đầu hành động phá hoại.
Quần áo giày dép của anh ta, cắt!
Chiếc mũ bảo hiểm anh ta yêu quý nhất, đập!
Vừa đập tôi vừa nhớ lại những chuyện từng trải qua với anh ta.
Tôi thật lòng từng thích anh ta, lúc trước anh ta theo đuổi tôi suốt một năm trời, tôi mới đồng ý quen. Ai ngờ chưa được một năm đã thay lòng.
Mà lý do thay lòng cũng đơn giản… đầu anh ta toàn mấy suy nghĩ bậy bạ, cứ muốn kéo tôi về nhà làm chuyện đó thôi.
Hôn thì tranh thủ sờ tay mò chân.
Tôi thuộc kiểu khá truyền thống, mấy lần đều từ chối.
Từ chối nhiều quá, anh ta bắt đầu cáu, còn chơi chiêu trò dụ dỗ kích thích tôi bằng câu: “Vì em không yêu anh nên mới không chịu.”
Do sự khác nhau về quan điểm, tôi với anh ta chiến tranh lạnh nửa tháng.
Kiều Lộ Lộ, vốn luôn có ý với Cố Thần, nhân lúc ấy ra tay.
Không rõ bọn họ dính nhau từ khi nào, tôi thấy bạn chung của chúng tôi đăng story, Cố Thần đang uống rượu trong quán bar, bên cạnh là Kiều Lộ Lộ, hai đứa còn nắm tay nhau.
Thấy vậy tôi lập tức chia tay.
Tôi mới nói chia tay được nửa ngày, Kiều Lộ Lộ đã công khai với anh ta rồi.
Tôi nghĩ đến tình cảm, người ta thì chỉ nghĩ đến lên giường.
Càng nghĩ tôi càng thấy chua chát, vừa đập vừa rơi nước mắt.
Tôi lao vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra bắt đầu cắt. Cắt hăng quá, tay tôi còn bị sượt đến chảy máu mà không hay biết.
Đúng lúc tôi moi được cái qu -ần l- ót đỏ từ trong ngăn kéo, đang cắt hăng say thì… Có người từ bên ngoài bước vào.
3
Nghe tiếng động, tôi quay đầu lại, thấy có một chàng trai lạ đứng ở cửa phòng. Nhìn quen quen, nhưng chắc chắn không phải Cố Thần.
Anh cao hơn Cố Thần một chút, dáng người gầy gò săn chắc, vai rộng eo thon, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao, khoác trên người áo khoác mô-tô màu đen viền đỏ.
Tôi nhận ra là Lâm Duệ Chu, bạn học cùng lớp với Cố Thần… là cậu ấm nhà giàu nổi tiếng, đồng thời cũng là hotboy của khoa.
Tôi từng gặp anh một lần trong tiệc sinh nhật Cố Thần.
Lòng tôi thắt lại, khẽ nấc lên một tiếng vì đang khóc, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngược lại thì anh bình tĩnh hơn, liếc nhìn tôi một cái, lại liếc cái qu -ần l- ót đỏ còn đang cắt dở trên tay tôi.
Khóe môi anh giật giật, hơi nhíu mày, giọng nói như đang cố nhịn cơn giận.
“Cái qu -ần l- ót trên tay cô…” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Là của tôi.”
Tôi: “…”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhìn xung quanh một lượt.
Ga giường, chăn gối, bàn máy tính, cách bài trí, cả quần áo trong tủ — quả thật không giống phong cách của Cố Thần.