Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em

Chương 15

Sau một màn hỗn loạn, luật sư của cha tôi cũng đến nơi.

Hiệu trưởng hiểu rất rõ chuyện lần này là lỗi của Cố Thần và Kiều Lộ Lộ. Tôi đánh người trong văn phòng đúng là không đúng, nhưng không cấu thành tội phạm.

Kết quả là Cố Thần và Kiều Lộ Lộ bị luật sư báo cảnh sát đưa đi.

Tôi càng đánh càng tức, suýt thì đòi leo lên xe cảnh sát theo bọn họ.

Lâm Duệ Chu từ phía sau ôm lấy tôi:

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại đã.”

Chắc anh đã chuẩn bị tâm lý để dỗ một cô gái vừa khóc vừa tức, nào ngờ lại gặp phải một con nhím xù lông như tôi.

Tối hôm đó, hiệu trưởng đăng thông cáo trên trang web chính thức của trường.

Nội dung là: Cố Thần quay lén, Kiều Lộ Lộ chỉnh sửa và phát tán hình ảnh.

Bạn cùng phòng tôi cũng đăng video tôi đánh Cố Thần lên mạng. Chỉ qua một đêm, độ hot của video đó còn vượt xa những tấm hình lộ hàng từng bị tung ra.

Ai nấy đều tấm tắc: “Chuẩn nữ chính truyện ngược! Tự tay xử lý tra nam quay lén mình!”

Nhờ vậy mà tôi chẳng những không thân bại danh liệt, ngược lại còn thu về cả đống người hâm mộ.

Nhưng dưới phần bình luận vẫn có vài kẻ phá đám, để lại comment xin ảnh.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi đăng luôn mấy tấm ảnh mặc bikini gợi cảm chụp ở bãi biển khi đi nghỉ.

Màn phản pháo đó khiến tôi được mọi người gọi luôn là “nữ vương đại nhân”.

Chỉ là… không ngờ lại có người bị đả kích.

Người bị đả kích đó chính là Lâm Duệ Chu.

Anh báo cáo video của tôi.

Dù video không bị gỡ xuống, nhưng tôi vào hệ thống thì thấy rõ ràng là anh báo cáo bằng tên thật.

Tôi mang ảnh chụp màn hình đi hỏi tội anh:

“Tại sao anh lại báo cáo video của em?”

Anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, đang chuẩn bị báo cáo lần hai.

Bình thản, không chút xấu hổ:

“Anh còn chưa được xem, mà em đã đăng cho cả thế giới xem rồi.”

Tôi bước lại gần, nhìn anh, nhân lúc anh sững người, liền kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh một cái.

Anh ngơ ngác, còn tôi thì cười:

“Anh không cần xem đâu, anh có thể hôn.”

Nói xong tôi quay người định đi thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo trở lại. Anh cúi đầu, hôn tôi sâu hơn.

Vậy là, tôi và Lâm Duệ Chu chính thức bắt đầu mối quan hệ.

Ngoại truyện – Góc nhìn của Lâm Duệ Chu

Bị chị gái phân công đưa đón Diệp Nhan Nhan đi học piano, Lâm Duệ Chu thật sự chẳng vui chút nào.

Một đứa nhóc bảy tuổi, khóc nhè suốt ngày.

Học xong lại còn phải dắt nó đi ăn kem.

Hôm đó trời mưa to, sau khi đưa Diệp Nhan Nhan tới lớp piano, Lâm Duệ Chu ngồi ở hành lang, định đợi mưa nhỏ bớt rồi mới rời đi.

Một cô gái cầm ô chạy ào vào, khi đi ngang qua trước mặt anh thì trượt chân ngã cái “rầm” ngay trước mặt anh.

Tay cô còn đè lên giày anh.

Tiếng ngã rất lớn, Lâm Duệ Chu nhìn thôi mà cũng thấy đau thay, vừa định đỡ thì cô đã tự vịn lấy ống quần anh mà đứng dậy.

Cô nói xin lỗi, rồi vội vàng chạy vào phòng thay đồ.

Sau này Lâm Duệ Chu mới biết, đó chính là giáo viên dạy piano bán thời gian của Diệp Nhan Nhan.

Từ lời Diệp Nhan Nhan kể, anh biết được tên cô là Tang Dư, hiện đang học lớp 11, học piano từ nhỏ.

Lần thứ hai gặp lại, vẫn là một ngày mưa. Lâm Duệ Chu đến đón Diệp Nhan Nhan thì lại thấy cô vội vàng chạy ra khỏi lớp học…

Sau đó, lại ngã một cú sõng soài.

Cô nàng ôm mông leo lên xe, khiến cho Lâm Duệ Chu cười đến đau cả bụng.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Duệ Chu bắt đầu cảm thấy việc đưa đón Diệp Nhan Nhan cũng chẳng còn nhàm chán nữa.

Về sau, Tang Dư lên lớp mười hai, thời gian đi dạy kèm ngày càng ít.

Diệp Nhan Nhan nói, cô giáo Tang Dư phải chuẩn bị thi đại học.

Lâm Duệ Chu nghĩ ngợi một lúc, bảo Diệp Nhan Nhan hỏi thử xem cô định thi trường nào.

Tối đó, Diệp Nhan Nhan về báo: “Cô Tang Dư nói muốn thi đại học A.”

Đại học A, chính là trường mà Lâm Duệ Chu đang học.

Sau đó, Tang Dư thật sự đỗ vào đại học A như mong muốn, nhưng lúc ấy Lâm Duệ Chu lại bận khởi nghiệp, chẳng còn thời gian đâu.

Lúc duy nhất có thể chạm mặt là những lần đến đón Diệp Nhan Nhan, thỉnh thoảng mới trông thấy Tang Dư.

Để Diệp Nhan Nhan trở thành học trò tốt của Tang Dư, Lâm Duệ Chu tự bỏ tiền túi, đăng ký thêm một lớp piano ở một trung tâm khác cho cô bé.

Diệp Nhan Nhan vừa khóc vừa từ chối: “Cậu mà làm vậy, cháu sẽ ghét cậu cả đời.”

Lâm Duệ Chu cười: “Cháu không hiểu đâu.”

Sau này, chuyện khởi nghiệp tạm ổn, Lâm Duệ Chu bắt đầu nghĩ có nên theo đuổi cô em khóa dưới này không.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, bạn cùng lớp của anh là Cố Thần đã ra tay trước.

Anh vốn không bao giờ giành đồ người khác thích, đành ngậm ngùi nhìn Cố Thần theo đuổi Tang Dư ráo riết.

Thế nhưng nghe nói Cố Thần theo đuổi cả năm mà vẫn chưa đổ, anh còn nghĩ: Cô em này cũng khó cưa phết.

Hôm đó, Cố Thần đến văn phòng anh tham quan, nhìn thấy một món đồ công nghệ, liền hỏi có thể tặng anh ta không.

Đó chỉ là một sản phẩm lỗi, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Nào ngờ, Cố Thần lại lấy món đó đi tham gia cuộc thi và còn đoạt giải.

Chẳng bao lâu sau, Cố Thần còn theo đuổi được Tang Dư.

Sau khi theo đuổi được Tang Dư, Cố Thần định thuê nhà ngoài trường, nhưng tiền thuê quá đắt, đành đăng trong nhóm hỏi có ai muốn ở ghép không.

Lâm Duệ Chu suy nghĩ một lát, nhắn lại: [Tôi.]

Lúc ấy anh nghĩ, nếu Cố Thần dắt Tang Dư về căn nhà đó, anh sẽ tìm cách phá hoại mối quan hệ của họ.

Không sai, anh chính là loại người có ý nghĩ xấu xa như thế.

Nhưng anh không ngờ rằng, suốt một năm trời, anh chẳng hề thấy Tang Dư xuất hiện trong căn nhà đó lần nào.

Cho đến ngày hôm đó, khi nghe tin Cố Thần và Tang Dư chia tay, anh nghĩ đến chuyện quay về thu dọn đồ đạc dọn đi, cũng chẳng muốn tiếp tục ở ghép với Cố Thần nữa.

Ai mà ngờ, vừa mở cửa nhà ra, thứ anh nhìn thấy lại là Tang Dư mắt sưng đỏ vì khóc.

Sau đó, cô tặng anh một hộp đồ lót đỏ.

Và rồi.

Quan hệ của hai người dần dần trở nên ổn định, dưới ánh đèn mập mờ, Tang Dư mềm mại như không xương nằm trong vòng tay anh, mặc cho anh ôm hôn.

Anh nắm lấy tay cô, đưa dần xuống, giọng khàn khàn đầy kiềm chế.

“Là em mua, thì do em cởi.”

(Hoàn)

Bình Luận (0)
Comment