Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 53

Cố Tòng Nam đã đứng ở cửa phòng game nửa giờ, mỗi lần đợi thêm từng giây từng phút, cậu ta đều cảm thấy năng lực chịu đựng của mình lại đột phá thêm một giới hạn mới.

Còn Lâm Vị Đông bên cạnh so với cậu ta mà nói, thì ung dung hơn rất nhiều, chỉ bình tĩnh hút thuốc, lại còn dùng ánh mắt hình viên đạn để đánh giá cậu ta.

Cố Tòng Nam liếc vào bên trong, cáu kỉnh nói: “Rốt cuộc bọn họ còn phải trò chuyện bao lâu nữa, có biết cái gì gọi là đến trước xếp trước, đến sau xếp sau không!”

Mấy ngày nay cậu ta đấu tranh hồi lâu, vất vả lắm mới thuyết phục được bản thân đi tìm Thẩm Nhiên lần nữa, nói chuyện rõ ràng, ai ngờ vừa mới tới cửa, cậu ta đã bị người phía sau giành trước.

Lâm Vị Đông hút xong điếu thuốc trong tay, không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Tay của Thẩm Nhiên là vì cậu mới bị thương?”

Nghe lời này, Cố Tòng Nam nhanh chóng mặt cắt không còn giọt máu.

Lâm Vị Đông lại nói: “Chuyện đã qua rồi Thẩm Nhiên không tính toán so đo với cậu, tôi cũng không muốn nói nhiều thêm với cậu gì cả, nhưng rõ ràng Thẩm Nhiên không muốn gặp cậu, sau này cậu đừng đến nữa, tránh làm cho mọi người không thoải mái.”

Cố Tòng Nam siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng: “Tôi chỉ nói chuyện với anh ta thôi.”

“Tao nói mày, cái thằng này lời tốt hay lời xấu mày đều nghe không hiểu sao.” Lâm Vị Đông vốn dĩ nén giận trong lòng, bây giờ thấy cậu ta như nước đổ lá khoai, thì càng tức giận hơn: “Nếu không phải mày là bạn của Nguyễn Túc, mày cho là mày còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ông đây sao?”

Bằng không thì hắn đã sớm đánh tên oắt con này nằm bò rồi.

Lâm Vị Đông nói xong, cũng không muốn ở đây phí lời với cậu ta, xoay người đi ra đầu hẻm.

Lúc Nguyễn Túc đến, Cố Tòng Nam đang siết chặt nắm đấm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt căng thẳng.

Cô nhẹ nhàng nhấp môi, tiến về phía trước một bước: “Cậu không nên đến đây.”

Cổ họng của Cố Tòng Nam trượt lên trượt xuống, quay đầu sang: “Tôi biết tôi làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tôi thật sự là muốn bù đắp…”

Nguyễn Túc bĩu môi, nhất thời không biết nên nói gì. Cô rõ ràng nghe được sự run rẩy trong lời nói của Cố Tòng Nam.

Cuối cùng Cố Tòng Nam vẫn kìm nén lại, ngồi xuống băng ghế bên cạnh: “Dù sao thì hôm nay tôi không đợi được anh ta, thì sẽ không đi.”

Lúc này, bên trong phòng game có hai người một trước một sau bước ra.

Người con trai đi phía sau nhìn về phía Nguyễn Túc, cau mày lại, bật cười: “Ghê gớm đấy, mày xem phòng game rách nát này, vậy mà lại thu hút được một cô gái trẻ xinh đẹp như thế này tới.”

Thẩm Nhiên cong cong môi, dừng lại bên cạnh Nguyễn Túc, giới thiệu: “Bạn gái tao, Nguyễn Túc.” Nói xong rồi quay lại nói với cô gái nhỏ bên cạnh: “Đây là Thập Nhất.”

Nguyễn Túc lên tiếng chào hỏi Thập Nhất, rất rõ ràng, đối phương vẫn chưa hết kinh ngạc trước thông tin cô là bạn gái của Thẩm Nhiên.

Một lúc sau, hắn mới thốt ra được một câu: “Chào em chào em, anh là đồng đội trước kia của Dawn…”

Hắn vừa mới lên tiếng, đã bị ánh mắt không lạnh không nhạt của Thẩm Nhiên quét trở về.

Một hơi của Thập Nhất bị treo lơ lửng giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan.

Con mẹ nó hắn đã nói gì sai?

Thẩm Nhiên nói: “Không phải mày còn có việc sao, vẫn chưa đi à.”

“À à à, bây giờ đi ngay.” Thập Nhất đi hai bước, rồi nhìn về phía Nguyễn Túc nói: “Bé gì đó ơi, lần sau gặp lại nhé.”

Nguyễn Túc vẫy tay với hắn: “Tạm biệt ạ.”

Đợi sau khi Thập Nhất đi, Thẩm Nhiên liếc nhìn Cố Tòng Nam ở bên cạnh, rồi nhìn về phía Nguyễn Túc, giọng nói hòa hoãn: “Em vào đợi anh một chút, nhé?”

Nguyễn Túc quay đầu lại liếc nhìn Cố Tòng Nam, khẽ gật đầu.

Rất nhanh, ngoài cửa phòng game chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thẩm Nhiên tìm kiếm bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu thuốc cắn ở giữa môi, sau khi châm lên, không nhanh không chậm lên tiếng: “Tôi nói với cậu một lần cuối cùng, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cố Tòng Nam ra sức cắn chặt răng: “Tôi chỉ là muốn hỏi anh…”

Rốt cuộc nguyên nhân giải nghệ có phải là vì cậu ta hay không.

“Phải thì như thế nào, không phải thì làm sao.” Thẩm Nhiên gạt tàn thuốc một cái, mặt không biểu cảm nhìn cậu ta: “Cậu có thể làm gì.”

“Tôi…” Cố Tòng Nam cứng họng, sau khi trầm mặc một lúc, cậu ta lại mở miệng lần nữa: “Tôi có thể không xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng những chuyện xảy ra trong quá khứ kia anh muốn hận thì hận tôi là được rồi, không liên quan đến mẹ…”

Tròng mắt đen của Thẩm Nhiên lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra vẻ hết sức ớn lạnh: “Đủ rồi.”

Cố Tòng Nam cúi đầu xuống, nắm đấm dọc theo bên người siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm chặt.

Đến cuối cùng, cậu ta vẫn là không lên tiếng nữa, rời đi.

Thẩm Nhiên mặt lạnh dập tắt đầu thuốc lá trong tay, rồi lại châm một điếu nữa.

Trong hẻm, trước sau vẫn yên tĩnh.

Những thứ anh chỉ muốn chôn vùi trong bóng tối, bởi vì sự xuất hiện của Cố Tòng Nam, mà lại bị lật ra lần nữa.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Túc bước ra.

Giọng nói của cô bé nhỏ nhẹ êm dịu: “Cậu ấy đi rồi sao?”

Thẩm Nhiên thu dòng suy nghĩ lại, thuận tay dập tắt một nửa điếu thuốc còn lại, ừ một tiếng: “Chiều nay em không luyện tập sao?”

Nguyễn Túc ngồi bên cạnh anh: “Hôm nay giảng viên và lãnh đạo đi xem bọn em luyện tập rồi, nói bọn em trình diễn rất tốt, nên cho bọn em nghỉ sớm.”   

Thẩm Nhiên liếc nhìn cô gái cười khúc khích bên cạnh, môi cong cong lên: “Mệt không em?”

“Dạ… Cũng ổn.” Nguyễn Túc lay lay cổ một chút: “Mức độ này so với lúc trước em luyện tập thì ổn hơn nhiều, cũng không có ai quản chặt hết.”

Nói xong, Nguyễn Túc mới nhận ra mình đã để lộ tiếng lòng, cô lẳng lặng lè lưỡi một cái.

Nhiệt độ trong tròng mắt đen của Thẩm Nhiên dần tan ra, ngập tràn ý cười.

Nguyễn Túc vô thức nắm chặt tay đang đặt trên ghế, do dự hai giây mới lên tiếng hỏi: “Vậy còn anh, lúc trước luyện tập có mệt không anh.”

Thật ra thì cô luôn muốn hỏi Thẩm Nhiên, nhưng cô sợ anh bài xích những chuyện xảy ra trong quá khứ, nên từ đầu đến cuối vẫn chưa có cơ hội thích hợp.

Đúng lúc hôm nay gặp đồng đội trước kia của anh, cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn dè dặt hỏi ra.

Dường như Thẩm Nhiên cũng không bất ngờ khi cô hỏi vấn đề này, giọng nói nhàn nhạt: “Không mệt, lúc thích một thứ gì đó, cho dù có phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ không cảm thấy mệt.”

Nguyễn Túc cắn môi dưới, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Vậy…bây giờ anh còn thích không?”

Thẩm Nhiên biết cô bé này chính xác muốn hỏi cái gì.

Anh quay đầu, cong môi lên: “Tàm tạm.”

Nguyễn Túc nhất thời có hơi không kịp phản ứng, câu ‘Tàm tạm’ này là ý gì.

Thẩm Nhiên giơ tay lên, xoa xoa đầu cô: “Bởi vì có thứ thích hơn rồi này.”

Hai giây sau, Nguyễn Túc rốt cuộc cũng hiểu được ý anh nói, tai liền đỏ trong nháy mắt, lắp ba lắp bắp cũng không biết nên nói thế nào mới ổn.

Ý cười trong ánh mắt của Thẩm Nhiên càng sâu hơn, thấp giọng dỗ dành cô bé con: “Xin lỗi em, trước đó không nói với em chuyện trước kia của anh.”

Sau khi hẹn hò với Nguyễn Túc, rất nhiều lần Thẩm Nhiên muốn nói tất cả với cô, nhưng mỗi lần lời đến miệng, thì lại do dự.

Từ trước đến nay Thẩm Nhiên cũng không được xem là người tốt lành gì, cũng không quan tâm đến thái độ của người khác.

Nhưng bây giờ, anh lại sợ cô bé biết được quá khứ của anh thì sẽ rời khỏi anh.

Vì những chuyện kia không cách nào giải thích được, làm cho anh chần chừ không mở lời được.

Nguyễn Túc chớp chớp mắt: “Anh từng nói với em rồi mà.”

“Hửm?”

“Lúc trước anh nói anh chơi game trước khi mở phòng game ấy, lúc đó em đã biết rồi.” Ánh mắt Nguyễn Túc sáng lên: “Em biết anh là Dawn, cũng biết anh đã đạt được rất nhiều huy chương, biết anh đằng sau mỗi cuộc tranh tài đã phải trả giá bao nhiêu, biết được sàn đấu đối với anh mà nói quan trọng đến nhường nào.”
Bình Luận (0)
Comment