Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 70

Đầu óc của Nguyễn Túc đã hoàn toàn không hoạt động được nữa, sau khi cô mù mờ mấy giây, mới dần dần kịp hiểu được ‘cứng’ mà Thẩm Nhiên nói là có ý gì.

Não cô ầm vang, giống như nổ tung, đỏ từ lỗ tai đến tận cổ, cả người đều đang nóng lên.

Nguyễn Túc đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy Thẩm Nhiên có động tĩnh gì, im lặng một lúc rồi cuối cùng vẫn không nhịn được, dè dặt hỏi: “Vậy anh… Làm sao ạ?”

Cô bé con trong ngực dịu dàng mềm mại, dường như chỉ chạm nhẹ cũng sẽ tan chảy.

Đầu lưỡi Thẩm Nhiên liếm liếm răng, huyệt Thái dương căng ra phát đau.

Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Túc càng lo lắng hơn, cô cũng chưa từng gặp qua loại chuyện này, sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc Nguyễn Túc đang muốn thoát từ trong ngực anh ra để đi mở đèn, thì Thẩm Nhiên lại nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng khản đặc: “Trước hết đừng cử động.”

Lòng bàn tay người con trai nóng bỏng, giống như có một ngọn lửa vô hình, đang từ từ đốt cháy da thịt cổ tay cô.

Hơn nữa, lúc nãy cô vừa cử động nhẹ, hình như chân đã đụng phải cái gì đó…

Lần này Nguyễn Túc không chỉ không dám nói lời nào, mà còn không dám lộn xộn nữa.

Qua mấy phút, trong chăn trống không.

Cũng không lâu sau, Nguyễn Túc nghe được tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm truyền tới.

Cô xoay người ngồi dậy, chạy ra bên ngoài lấy một chai nước trong tủ lạnh rồi quay lại.

Nguyễn Túc vừa uống vừa nhìn về phía phòng tắm, mặt càng đỏ thêm.

Đầu óc mất kiểm soát bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng ở bên trong…

Không biết là nghĩ đến điều gì, khiến Nguyễn Túc vỗ vỗ mặt, làm cho mình không nhớ lại nữa!

Uống khoảng chừng một chai nước, cơ thể nóng ran mới giảm được vài phần.

Nhưng lúc này thật sự không dám ngủ cùng Thẩm Nhiên nữa, cô nhặt chăn rơi ở dưới giường lên đặt ở ghế sofa, nằm lên.

Ghế sofa này không lớn cũng không nhỏ, rất thích hợp cho cô ngủ.

Thẩm Nhiên đi ra khỏi phòng tắm đã là nửa tiếng sau, anh sợ làm ồn Nguyễn Túc, nên không sấy tóc, tóc đen ướt át, vẫn còn vài giọt nước.

Trên ghế sofa, cô bé con đã ngủ say.

Thẩm Nhiên kéo khăn lông trên cổ xuống, môi khẽ cong lên, bước chân đi đến trước mặt cô, quỳ gối xuống.

Tay anh chạm nhẹ vào bờ môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô, giờ mới nhận ra, lúc nãy dường như có chút không khống chế được.

Trước khi gặp được Nguyễn Túc, Thẩm Nhiên cảm thấy mình không phải là kiểu người tốt lành gì.

Lúc thi đấu, không phải là anh không biết có biết bao nhiêu người đợi anh ngã xuống đáy vực, chờ để đâm sau lưng anh, xem chuyện cười của anh.

Nhưng anh không quan tâm.

Những người đó đối với anh mà nói, thậm chí không xứng gọi là đối thủ.

Anh tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian của mình với những thứ không quan trọng đó.

Thẩm Nhiên quay đầu, nhìn về tấm ảnh bên cạnh máy tính, tròng mắt đen tĩnh lặng tẻ nhạt.

Thời niên thiếu tự cao.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Túc, sau khi đặt cô lên giường, mới tắt đèn đi ra phòng game.

Thẩm Nhiên mở máy tính lên, vừa mới đăng nhập vào tài khoản, thì tin nhắn của Thập Nhất liền hiện lên.

[Đêm hôm khuya khoắt vẫn còn luyện tập, chăm chỉ như vậy à?]

Trước đó Thẩm Nhiên nói đi tìm bạn gái, giờ hơn nữa đêm lại đột nhiên online, vừa nhìn cũng biết là không vui.

Thẩm Nhiên lười để ý đến hắn, quét mắt nhìn trạng thái game của Cố Tòng Nam.

Đang chơi solo.

Thập Nhất lại nói: [Cậu ấm đó rất cố gắng, mày đi rồi, tao vốn cho rằng cậu ta sẽ lén lười biếng, kết quả cậu ta thẳng thắn từ chối tao, ngay cả tao còn thấy xấu hổ.]

Thẩm Nhiên châm một điếu thuốc, ngón tay dài gõ lên bàn phím: [Không còn mấy ngày nữa là thi đấu rồi, cậu ta không luyện tập thì không còn cơ hội nữa.]

[Mày thật sự muốn mang theo cậu ta sao?]

[Không phải là không có người sao. Đánh xong ván này, gọi Sơn Dã rồi tính.]

*

Chu Lan xin cho Nguyễn Túc nghỉ tiết cuối cùng buổi chiều.

Trên đường về nhà, Chu Lan nhìn Nguyễn Túc qua kính chiếu hậu mấy lần, vài lần muốn nói gì đó nhưng đều không mở miệng.

Chờ lúc sắp về đến nhà, bà mới nói: “Tây Mễ, đừng căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được rồi.”

Nguyễn Túc nhìn về phía chiếc đàn cello bên cạnh, khẽ gật đầu.

Tám giờ tối, bắt đầu kiểm tra chính thức.

Ban giám khảo bên kia có ba người, sau khi chỉ định vài bài hát cho Nguyễn Túc biểu diễn, lại thay phiên nhau đặt câu hỏi.

Trong suốt quá trình, Nguyễn Túc đều rất bình tĩnh, trả lời trôi chảy.

Chu Lan ngồi ở bên cạnh, còn căng thẳng hơn cả cô, rất sợ xảy ra vấn đề ở đâu đó.

Nhưng Nguyễn Túc từ đầu đến cuối, từ biểu diễn đến trả lời, đều thể hiện rất tốt.

Một giờ sau, một vị ban giám ở phía bên kia cười dùng tiếng Anh nói: “Simin, chúng tôi vô cùng hài lòng về em, hy vọng em có thể mau chóng nhập học sớm.”

Nguyễn Túc nghe vậy hơi sững sờ một chút, không trải lời.

Ban giám khảo nhận ra được sự khác thường của cô, hỏi cô có vấn đề gì không.

Nguyễn Túc quay đầu lại liếc nhìn Chu Lan, rũ mi xuống, lắc đầu.

Chờ đến khi kết thúc cuộc gọi video, Nguyễn Túc đều không còn chú ý bên kia nói gì nữa.

Chu Lan ngồi bên cạnh cô: “Thời gian này sớm hơn dự đoán của mẹ một chút, nhưng mà cũng đúng lúc, con kết thúc học kỳ bên này thì có thể qua thẳng bên đó.”

Nguyễn Túc còn ôm đàn cello, cúi đầu yên lặng.

Chu Lan tiếp tục: “Mẹ biết con trong thời gian ngắn có thể vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt bên kia, con lại không muốn để cho mẹ…” Đang nói, bà dừng lại một chút, rồi lại nói: “Nếu không thì để bố con qua đó với con một thời gian đi, con cảm thấy thế nào?”

“Không cần đâu ạ.”

Chu Lan yên lặng hai giây, có hơi nhức đầu: “Cũng được, anh Tòng Nam hai ngày nữa sẽ đi Mỹ, đến lúc đó các con chăm sóc lẫn nhau đi.”

Nguyễn Túc nghe vậy ngẩng đầu, không vết tích mà nhíu nhíu mày: “Cậu ấy…. phải đi Mỹ sao ạ?”

“Đúng vậy, nếu như là một mình con thì mẹ thật sự không yên tâm, mặc dù thằng bé…. nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với không có.”

“Nhưng không phải là cậu ấy đi thi đấu sao?”

Chu Lan liếc Nguyễn Túc một cái: “Mẹ đã từng nói với con, đó không phải là nghề tốt lành gì, bố mẹ thằng bé tuyệt đối sẽ không thuận theo nó đâu.”

Nguyễn Túc nghe xong, cuối cùng đã biết ý của bà.

Bố mẹ của Cố Tòng Nam, định thẳng tay ném cậu ta qua nước ngoài.

Chu Lan đứng dậy: “Được rồi, mẹ ra ngoài trước, con ngoan ngoãn luyện tập đi.”

Nguyễn Túc khôi phục lại tinh thần, vội vàng đi lấy điện thoại, gọi cho số Cố Tòng Nam, không ai nghe máy.

Cô lại gọi cho Thẩm Nhiên, vẫn không ai nghe máy.

Điều khủng khiếp là ngày thường bọn họ luyện tập sẽ luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên cô biết Thẩm Nhiên bận rộn nhiều việc, bình thường đều sẽ không tìm anh.

Lúc này cũng không biết là đang luyện tập hay là thật sự xảy ra chuyện.

Nguyễn Túc đặt đàn cello xuống, vừa cầm áo khoác vừa chạy ra ngoài.

Cô vừa mới xuống lầu, đã thấy mấy người ngồi trong phòng khách, sắc mặt không phải là rất tốt.

Nguyễn Túc nói: “Ông nội, bà nội, bố… Sao mọi người lại đến ạ?”

Bà nội Nguyễn gọi cô: “Tây Mễ, tới ngồi chỗ của bà nội này.”

Nguyễn Túc có hơi sốt ruột nhìn về ngoài cửa, nhưng tình huống hiện tại, cô không thể đi ngay, chỉ có thể đi đến ngồi xuống.

Bà nội Nguyễn lấy tay vuốt lưng cô, thở dài một hơi: “Tây Mễ đáng thương của chúng ta, còn nhỏ như vậy, đã phải một mình đi đến nơi xa như vậy.”

Ông nội Nguyễn xị mặt, không nói lời nào, nhưng rõ ràng là cùng một phe với bà nội.

Vẻ mặt Chu Lan rất hờ hững: “Con có bạn ở bên đó, có thể chăm sóc Tây Mễ, con bé cũng biết thằng bé ấy, sẽ không cô đơn đâu.”

Nguyễn Túc mím môi, cảm giác có một trận bão táp sắp ập đến.
Bình Luận (0)
Comment