Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 92

Cách kỳ nghỉ đông chỉ còn chưa đến một tháng, Nguyễn Túc mỗi ngày vẫn cứ đến trường như bình thường, điểm khác chính là, theo ý của Chu Lan, cô không được ở ký túc xá nữa, mỗi ngày đều phải về nhà, cho nên mỗi ngày Chu Lan đều đến đón cô.

Trong ký túc xá chỉ còn lại Trần Vưu An và An Nam, không có Nguyễn Túc ở giữa thỉnh thoảng điều tiết một chút, hai người thường cãi nhau náo loạn ký túc xá, thường xuyên bị khiếu nại.

Cho dù nói thế nào, thì Trần Vưu An và An Nam thật sự lo lắng cho Nguyễn Túc, sợ cô sẽ bị ép đến mắc bệnh.

Nhưng Nguyễn Túc lại rất bình tĩnh, thậm chí tâm trạng cũng không tệ lắm.

Bởi vì hiện tại tất cả đều không phải điểm kết thúc, mà là điểm bắt đầu, chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày này, là cô có thể ở bên cạnh Thẩm Nhiên.

Tương lai có hy vọng và ánh sáng, cho nên mới có thể kiên trì tiến về phía trước.

Thỉnh thoảng cô sẽ nhắn tin với Thẩm Nhiên, biết hiện tại anh rất bận rộn, phải tự luyện tập, câu lạc bộ khoảng thời gian này cũng tuyển được không ít thực tập sinh trẻ, còn phải hướng dẫn bọn họ luyện tập.

Vốn là một câu lạc bộ chỉ có vài người, nhất thời lại có rất nhiều người.

Rất nhanh, giải đấu KOT mùa đông đã chính thức bắt đầu.

Trần Vưu An đi xem, ngồi ở hàng ghế đầu, hứng thú hừng hực ghi lại toàn bộ hành trình mang về cho Nguyễn Túc xem.

Nguyễn Túc thấy dáng vẻ kích động của cô, không ngần ngại nói rằng mấy trang web xem video đều đang livestream trận đấu này.

Không thể nghi ngờ gì nữa Reborn chính là hắc mã có thực lực giỏi nhất năm nay, gần như là đánh đâu thắng đó, qua năm cửa ải chém sáu tướng (*), nhanh chóng lọt vào top 10.

(*) Nghĩa Hán Việt là “Quá ngũ quan, trảm lục tướng: dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.

Nguyễn Túc không biết Cố Tòng Nam nói thế nào để Thẩm Nhiên cho cậu ta quay lại Reborn, nhưng mỗi giải đấu đều có cậu ấy, qua mỗi một trận cậu ta đều tiến bộ rất rõ ràng, hiện tại giá trị con người càng ngày càng cao, fan hâm mộ cũng càng ngày càng đông.

Ngày Reborn lọt vào top 5, Nguyễn Túc đã lên máy bay đi nước ngoài.

Trước khi lên máy bay, bố mẹ, ông bà nội cô đều đến.

Bà nội ôm cô khóc rất lâu: “Tây Mễ tội nghiệp của bà, nhỏ như vậy đã phải một thân một mình ra nước ngoài, cũng không biết có thích ứng được với hoàn cảnh bên kia không.”

Ông nội mặt lạnh không nói câu nào, vẫn là vì chuyện cô ra nước ngoài lâu như vậy mà không vui.

Nguyễn Thanh Sơn sờ sờ đầu cô: “Tây Mễ ngoan, có chuyện gì thì gọi cho bố ngay, bố sẽ thường xuyên sang đó thăm con.”

Cả quá trình, chỉ có Chu Lan đứng bên ngoài đám đông nhìn, giống như hoàn toàn xa lạ với bọn họ.

Lúc đi, Nguyễn Túc ôm bà một cái: “Mẹ, cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng học hành, không để cho mẹ thất vọng đâu ạ.”

Chu Lan gần như ngơ ngác, hồi lâu mới nói: “Mẹ chỉ có thể đi với con đến đây thôi, cuộc đời của con, tiếp theo là do con chịu trách nhiệm.”

Nguyễn Túc mỉm cười, kéo vali rời đi.

Chuyến bay của cô vừa đáp xuống, đã nhận được tin Reborn lại giành chiến thắng.

Nguyễn Túc nhìn những fan hâm mộ hò reo ở hiện trường, môi cong lên, một ngày nào đó, cô cũng sẽ giống như bọn họ vậy, đứng dưới sàn đấu, reo hò vì chiến thắng của bọn họ.

Nhà Nguyễn Túc ở là do Chu Lan liên hệ trước, ở bên cạnh trường học, xung quanh đều là sinh viên của học viện âm nhạc Curtis, vừa an toàn vừa thuận tiện.

Chủ nhà đón Nguyễn Túc ở sân bay, đưa nàng đến nhà, sau khi giới thiệu sơ lược các điểm cần chú ý và các địa điểm lân cận bằng tiếng Anh, thì lại nói với cô, cô còn có một người bạn cùng phòng, cũng là người Trung Quốc, chắc là xế chiều hôm nay đến.

Nguyễn Túc gật đầu nói cảm ơn, chờ sau khi chủ nhà rời đi, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Những con gấu bông lúc trước Thẩm Nhiên gắp cho cô, cô đem theo không sót một con nào.

Sau khi thu dọn xong, Nguyễn Túc ngủ một giấc, tỉnh lại thì phát hiện, bạn cùng phòng của cô, đã đến.

*

Một năm sau.

Nguyễn Túc đi học xong quay về, chỉ thấy Trần Vưu An đang loay hoay trong nhà bếp, làm cho không khí ngột ngạt.

Nguyễn Túc bị sặc hai tiếng, sau khi mở hết tất cả cửa sổ ra mới đi tới: “Cậu làm cái gì thế?”

Trần Vưu An khó chịu nói: “Cậu đừng quan tâm đ ến tôi, hôm nay tôi không tin, tôi không thể làm thành công.”

Không biết tại sao, gần đây Trần Vưu An đam mê làm bánh, trong vài ngày, từ đầu đến cuối không biết đã phá hoại bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn.

Nguyễn Túc không nhịn được ho khan vài tiếng: “Cậu nên nghỉ ngơi một chút đi, nếu không hàng xóm chắc sẽ đi báo cảnh sát đấy.”

Trần Vưu An lúc này mới lấy lại tinh thần, thấy cả phòng toàn khói.

Lúc các cô mới đến chủ nhà đã dặn dò, nước ngoài không giống với trong nước, chỉ vừa có chút biến động nhỏ, hàng xóm sẽ gọi cảnh sát nhanh hơn bất cứ chuyện gì.

Trần Vưu An vội vàng thu dọn nhà bếp lại, đợi sau khi khói tản đi hết mới nói: “Sao hôm nay cậu về sớm vậy, không đi thư viện à?”

Trần Vưu An châm chọc thêm một câu: “Có phải Cameron lại chặn đường cậu không?”

Thấy Nguyễn Túc không nói câu nào, Trần Vưu An cũng biết mình đã đoán đúng, tặc lưỡi: “Cậu lợi hại ghê ha, hắn đã theo đuổi cậu ba tháng rồi đấy.”

Từ khi bọn cô bắt đầu vào học viện âm nhạc Curtis, các cậu trai theo đuổi Nguyễn Túc nườm nượp, mặc dù cô đã chịu khó giải thích rằng mình đã có bạn trai, nhưng có người vẫn kiên trì không từ bỏ, giống như Cameron.

Nguyễn Túc đau đầu: “Tôi đi ngủ trước một lát, cậu đừng làm mấy cái đó nữa.”

“Này.” Trần Vưu An gọi cô lại: “Trận chung kết PGC toàn cầu bắt đầu rồi, tổ chức ở Washington.”

“Khi nào….”

“Thứ sáu tuần sau.” Trần Vưu An lấy hai tấm vé từ trong túi xách ra, nhướng mày: “Đi không?”

Ánh mắt Nguyễn Túc phát sáng, môi cong lên: “Đi, đương nhiên đi rồi.”

Sau khi quay về phòng, Nguyễn Túc lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi Thẩm Nhiên vài câu, nhưng lại nghĩ đến gần đây Thẩm Nhiên bận rộn chuyện thi đấu, nên không làm phiền anh.

Cô nằm trên giường, ôm cá heo nhỏ, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Lúc trước Thẩm Nhiên nói là sẽ đến thăm cô, nhưng bởi vì người ở câu lạc bộ càng ngày càng đông, anh xem như là đội trưởng, vừa phải luyện tập với chiến đội, vừa phải phụ trách huấn luyện thực tập sinh, còn phải thi đấu tất cả các giải đấu lớn nhỏ trong nước.

Nguyễn Túc cũng không muốn anh chạy tới chạy lui mệt mỏi như vậy, mỗi ngày video call là đủ rồi.

Cứ kéo dài như vậy, đã hơn một năm.

Nhưng tuần sau, bọn họ đã được gặp nhau rồi!

Nguyễn Túc lăn một vòng trên giường, lại nhảy xuống giường mở tủ quần áo ra, bắt đầu tìm quần áo để tuần sau mặc.

Cả một ngày cuối tuần, cô đều ở trong tâm trạng vui vẻ.

Trần Vưu An thấy cô như vậy, thì bĩu môi.

Thứ ba.

Trần Vưu An có giờ học buổi sáng, ăn sáng xong thì đi ngay.

Nguyễn Túc hôm qua luyện tập về trễ vẫn còn đang ngủ, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, chẳng qua bao lâu, lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Nguyễn Túc mất rất lâu mới từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt xem giờ, chín giờ.

Cô vén chăn lên, quần áo cũng không thay, chỉ mặc một chiếc áo ngủ có dây đai, mơ mơ màng màng mở cửa: “Cậu lại quên mang thứ gì à, tớ…”

Nguyễn Túc vừa nói được nửa câu, đột nhiên nhận ra người đứng bên ngoài không phải Trần Vưu An.

Người con trai dáng người cao ngất, Nguyễn Túc tưởng là mình đang nằm mơ, kinh ngạc nhìn anh cả buổi cũng không nói nên lời.

Môi Thẩm Nhiên cong lên, giọng thật trầm: “Giáng sinh vui vẻ, bé con.”

Nghe được giọng của anh, cuối cùng Nguyễn Túc cũng khôi phục lại tinh thần, chắc chắn đây không phải là mơ.

Vùi đầu vào ngực anh, ôm eo anh thật chặt, hơi nghẹn ngào: “Sao anh lại đến đây, em….”

Thẩm Nhiên ôm lấy cô bé con của mình, cúi đầu hôn lên trán cô: “Xin lỗi em, anh đến trễ.”
Bình Luận (0)
Comment