Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 14

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cẩn thận tinh tế ngồi ở trên giường lật quyển tông, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn liền cảm thán, “Cần thù hận lớn thế nào mới phải làm đến diệt môn ngoan tuyệt như vậy a... Ngươi xem nơi này.” Nói, chỉ vào một vụ án trong đó cho Triển Chiêu nhìn, “Vụ án này của Thông Châu, một đôi thúc tẩu thông dâm, liền giết người cả hai nhà, ta nói nếu là thật động tâm thì bỏ trốn không phải được rồi sao, sao lại hại người.”

Triển Chiêu liếc hắn, “Thời đại này, vì mấy văn tiền giết người cũng rất nhiều.”

“Ân... Miêu nhi, ngươi xem cái này có giống không?” Bạch Ngọc Đường đưa qua một phần quyển tông khác trên tay, “Vạn Thông tiêu cục của Dĩnh Xương phủ.”

Triển Chiêu nhận lấy nhìn nhìn, “Ân... Một nhà già trẻ hơn hai mươi nhân khẩu, cộng thêm tiểu nhị, toàn bộ chết oan chết uổng, một trận đại hỏa ngay cả phòng ốc đều đốt rụi, ngày thứ hai lúc nha sai đến đó, những thi thể kia đều đã cháy sạch diện mục thay đổi hoàn toàn rồi...”

“Diệt môn rồi còn muốn đốt thi thể, đại khái chính là vì che giấu dấu hiệu Xà Ưng Giáo đi, còn có nhà này cũng là tiêu cục.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Bất quá người phóng hỏa đã bị bắt được, nói là lưu phỉ trong núi, tổng cộng ba người, đã vấn trảm rồi.”

“Ba người?” Triển Chiêu cau mày, “Tiêu sư trong tiêu cục coi như không phải người mang tuyệt kỷ, ít nhất mỗi người đều khổng võ hữu lực, đừng nói là hai mươi người, coi như là hai mươi con heo, cũng không phải là ba lưu phỉ có thể dễ dàng giết sạch, còn không có một người nào có thể trốn ra được.”

Bạch Ngọc Đường híp mắt gật đầu, “Miêu nhi, hảo ví dụ.”

“Chỗ ta cũng có một vụ.” Triển Chiêu đem phần quyển tông trên tay mình cũng đưa tới, “Cũng là của Dĩnh Xương phủ.”

“Trùng hợp như thế?” Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Dĩnh Xương phủ này là địa phương nào a, nhiều án diệt môn như vậy.”

“Ngươi xem.” Triển Chiêu chỉ cho Bạch Ngọc Đường nhìn, “Này không phải tiêu cục, là tiền trang, cũng là bị diệt môn, sau đó bị hỏa thiêu.”

“Tiền trang... Hắn ở đây viết hung thủ là tiên sinh trướng phòng?” Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ một chút, “Tiên sinh trướng phòng?”

Triển Chiêu gật đầu bảo, “Vụ án này thoáng nhìn qua không vấn đề gì, bất quá nha... Những thi thể đó trước khi bị thiêu chết, đều là bị người ta dùng đao chém chết... Ngươi nghĩ a, một tiên sinh trướng phòng muốn giết người, mua bao độc dược tương đối thực tế đi? Chém chết từng người một, ta không tin.”

“Có đạo lý!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đích xác là khả nghi.”

“Đều là của Dĩnh Xương phủ?” Triển Chiêu điều chỉnh một góc độ dựa trên giường, “Quan huyện của Dĩnh Xương này là tra án thế nào thế? Nghi điểm rõ ràng như vậy còn kết án!”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy ngồi nhìn quyển tông đĩnh không thoải mái, liền bò qua dựa bên cạnh Triển Chiêu, bảo, “Dĩnh Xương phủ chính tại ngay phụ cận Khai Phong nga, phủ doãn của Dĩnh Xương phủ là kẻ nào? Ta cảm thấy hắn tương đối khả nghi a.”

“Đây cũng phải, rõ ràng chính là giúp người che giấu án nha, bằng không chính là kẻ ngu ngốc đến cực điểm.” Triển Chiêu ngáp một cái, “Ân, ngày mai cho Bao đại nhân xem thử.”

“Vụ án này không phải quy cho tên Đăng Kiệt gì đó quản sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bao đại nhân sẽ quản sao?”

“Nhiều nghi điểm như vậy, hơn nữa hành động của tên Đăng Kiệt đó là lạ.” Triển Chiêu nói, “Đại nhân nên sẽ quản.”

“Nga... Đây coi là vượt cấp nga.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Nhất định sẽ đắc tội người của Xu Mật Viện.”

Triển Chiêu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, cười, “Sợ đắc tội với người khác vậy còn là Bao đại nhân sao.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường tràn đầy tán thưởng chớp chớp mắt, “Có đạo lý.” Nói xong, xoay người nằm xuống, “Mệt mỏi quá a.”

Triển Chiêu cũng ngáp một cái, “Ngươi nói, La Trường Phong này chết như thế nào đây? Làm sao chớp mắt cái liền trúng độc.”

“Ân... Còn có quả phụ kia... Ta coi là hiểu.” Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng bảo, “Nàng cái khác không nói, nhất định biết chuyện trên người La Trường Phong có vết xâm xà ưng đi.”

“Có người sợ nàng nói ra?” Triển Chiêu dùng chân đem tấm chăn đặt ở cuối giường câu tới, đá văng ra, bắt được, đắp...

“Miêu nhi, phân ta một chút!” Bạch Ngọc Đường đưa tay giành chăn.

“Chuột chết, mỗi người một nửa!”

...

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sân phía ngoài truyền đến tiếng kêu của Vương Triều cùng Mã Hán, “Triển đại nhân, đại nhân đang tìm ngươi, dậy chưa?”

Triển Chiêu mệt nhọc cả đêm mở mắt, vừa nhìn mặt trời ngoài cửa sổ liền cả kinh, dậy trễ, đều do con chuột kia nháo bản thân, tối hôm qua tranh đoạt chăn suốt một đêm!

Nghĩ tới đây, xoay mặt nhìn bên cạnh, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường không biết lúc nào thì cũng đã tỉnh dậy, cũng đang mở to đôi mắt nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường trong lòng đột nhiên liền thoáng một cái, Triển Chiêu tóc tán loạn, mơ hồ hiếm có.

Triển Chiêu trong lòng cũng là thoáng một cái, Bạch Ngọc Đường hai mắt còn có chút sương mù, bộ mặt lười nhác.

Nhìn lần nữa, hai người đều là quần áo hơi mở, bả vai chạm bả vai... Đang đắp cùng một tấm chăn.

Đang nhìn nhau, liền nghe Mã Hán ngoài hỏi, “Triển đại nhân?”

“A... Tới!” Triển Chiêu chợt liền bắn ra, Bạch Ngọc Đường cũng vội vàng bò dậy, Triển Chiêu bảo, “Ngươi ngủ thêm một hồi nữa hãy đi...”

“Nga.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại lắc đầu “Không ngủ...”

Hai người lúng túng đến không biết nên đặt mắt chỗ nào mới phải, thỉnh thoảng chạm phải, càng thêm không được tự nhiên.

“Khụ khụ, ta đi nói với Bao đại nhân một chút về hai vụ án kia.” Triển Chiêu hoảng tay rộn chân mà mặc quần áo vào, liền muốn chạy ra ngoài.

“Miêu nhi! Quyển tông.” Bạch Ngọc Đường từ phía dưới gối rút ra hai phần quyển tông tối hôm qua hai người tìm ra đưa cho Triển Chiêu.

“Nga, đúng vậy!” Triển Chiêu đưa tay tiếp quyển tông, quyển tông chưa bắt được, trùng hợp không khéo bắt được tay của Bạch Ngọc Đường.

“Ba...” Quyển tông rơi xuống đất, hai người tựa như bị phỏng mà thu hồi tay.

“Ta đi.” Triển Chiêu vội vàng nhặt quyển tông lên, thắt lại đai lưng.

“Nga, ngươi đi thong thả.” Bạch Ngọc Đường cũng mặc quần áo.”Ta cũng không kém bao nhiêu...”

Nói xong, hai người lại cứng ngắc nhìn nhau một lát, cúi đầu tiếp tục mặc quần áo, Triển Chiêu mặc xong lại cỡi ra... Áo ngoài mặc ngược rồi.

Mã Hán cùng Vương Triều chờ ở cửa hai mặt nhìn nhau, đang nghĩ thế nào Triển Chiêu hôm nay thức dậy trễ như vậy nhỉ, chỉ thấy đại môn đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau vọt ra, chạy đến bên giếng nước trong viện, sau khi đánh một trận nước giếng lên, vốc nước giếng lạnh như băng liền bắt đầu bát lên mặt.

Mã Hán nhìn nhìn Vương Triều, khiêu khiêu mi — đây tình huống nào a?

Vương Triều nhìn nhìn Mã Hán, cũng khiêu khiêu mi — còn có thể tình huống nào, không phải lần nào cũng như vậy sao?

Mã Hán híp mắt, lắc đầu — không đúng, hôm nay giống như có chút không giống với.

Vương Triều híp mắt, cũng lắc đầu — ngươi bớt can thiệp vào à.

Hai người dùng nước giếng lạnh như băng rửa mặt xong rồi, cảm thấy thần thanh khí sảng, gương mặt vốn nóng bừng cũng không nóng, liền quay đầu lại, chỉ thấy Vương Triều Mã Hán hai người đang mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn bọn họ, trong nháy mắt lại có chút lúng túng.

“Ách... Đại nhân, Bao đại nhân tìm ngươi.” Lời của Vương Triều phá vỡ cục diện lúng túng.

“Nga... Hảo a, ta đi gặp Bao đại nhân.” Triển Chiêu xoay người.

“Ách... Ta cũng cần phải trở về.” Bạch Ngọc Đường nói xong cũng xoay người, rất nhanh, hai người một lao ra cửa viện, một nhảy ra khỏi tường viện.

Mã Hán cùng Vương Triều nhìn nhau, hai người này hoảng cái gì vậy?

...

Triển Chiêu bối rối chạy ra khỏi biệt viện của chính mình xông về thư phòng của Bao Chửng, vào bên trong, chỉ thấy Công Tôn Sách cũng đang ở đây, đang bưng cái cốc uống trà.

“Đại nhân, tiên sinh, sớm.” Sau khi Triển Chiêu vào cửa, trước cùng hai người chào hỏi.

Bao Chửng và Công Tôn nhìn nhau, chỉ thấy Công Tôn cười híp mắt nói, “Còn sớm đâu, đều buổi trưa rồi.”

“A, buổi trưa à...” Triển Chiêu không nghĩ tới đã trễ thế này, thấy Công Tôn cười hì hì mà nhìn mình, đã đến bên cạnh, tìm cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt không được tự nhiên.

“A... Triển hộ vệ tối hôm qua cùng Bạch thiếu hiệp tra xét quyển tông, có kết quả gì không?” Bao Chửng hỏi.

“Có.” Triển Chiêu đứng lên, đưa hai phần quyển tông qua, bảo, “Đại nhân, này hai phần vụ án, xem ra có nghi điểm.”

“Nga?” Bao Chửng nhận lấy lật xem một lát, nhíu mi, đưa Công Tôn, “Công Tôn tiên sinh, ngươi xem thử đi.”

Công Tôn nhận tới trong tay nhìn nhìn, lắc đầu bảo, “Hai vụ án này rõ ràng có vấn đề.”

” Phủ Doãn của Dĩnh Xương phủ, hình như tên Châu Lam, còn rất trẻ tuổi, xuất thân tiến sĩ, là Bảng nhãn kỳ thi mùa xuân năm đó.”

“Tiền tam giáp của kỳ thi mùa xuân?” Công Tôn có chút giật mình, “Vậy đại nhân chẳng phải là ân sư chấm bài thi của hắn sao?”

“Không tồi.” Bao Chửng gật đầu, “Đại khái là chuyện của ba năm trước đây, lúc ấy đánh một trận Lạc Hà thủy còn chưa kết thúc, tình thế cũng rất nguy cấp, văn chương hắn viết mấy điểm đề nghị đối Hạ, rất biết nhìn xa, văn chương ào ạt, ưu quốc ưu dân... Cho nên ta ấn tượng khắc sâu, người này là một nhân tài, không nên làm ra loại chuyện hồ đồ này.”

“Vậy là hồi sự thế nào?” Triển Chiêu càng thêm không hiểu, “Hơn nữa còn là hai vụ thảm án diệt môn, không thể nào là nhất thời sơ sót tạo thành.”

“Ân...” Bao Chửng khe khẽ thở dài, “Ta không muốn nhìn đến nhất, chính là nhân tài rõ ràng có tiền đồ thật tốt, đi lệch đường.”

“Đại nhân, vậy chúng ta có quản vụ án này không?” Công Tôn hỏi Bao Chửng.

“Ách... Tiên sinh nhưng có đề nghị hay nào chăng?” Bao Chửng hỏi.

“Liễu đại nhân của Xu Mật Viện cùng đại nhân giao tình không tệ, hơn nữa vụ án của Vương thị, đúng lúc lại va chạm với vụ án của La Trường Phong... Có thể đồng thời xử lý án lần này không?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cảm thấy đề nghị rất hay, liền nói, “Chúng ta không phải tra vụ án của Xà Ưng Giáo, mà là tra vụ án của Vương quả phụ, mượn người hắn bắt được hỏi thử, này không có gì đáng trách đi?”

Bao Chửng gật đầu bảo, “Cái này dễ làm.” Nói, đề bút viết một phong thư, gọi Mã Hán đi vào, bảo, “Đem thư này đưa đi Xu Mật Viện, giao cho Liễu đại nhân, hãy nói chúng ta muốn cùng người nhà của La Trường Phong nói chuyện một chút, hỏi vài câu về đầu mối vụ án Vương quả phụ bị hại.”

Mã Hán nhận thư liền đi, Bao Chửng trầm ngâm một hồi lâu, hỏi Triển Chiêu, “Pho thiên thủ tà phật Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp ở Bạch Y Quan nhìn thấy hôm đó cùng ngọc thủ hôm giáo chúng Xà Ưng bị giết trong rừng, nhặt được rất giống, đúng không?”

“Giống nhau!” Triển Chiêu gật đầu, “Ta cùng Ngọc Đường ngày đó cố ý nhìn kỹ, giống nhau như đúc.”

“Nói cách khác, Xà Ưng Giáo và chuyện Bạch Y giáo bắt người, cũng có chút quan hệ.” Bao Chửng suy nghĩ một chút, đứng lên, nói với nha dịch ngoài cửa, “Chuẩn bị kiệu cho ta, ta vào hoàng cung một chuyến.”

“Đại nhân, ngươi phải xử lý chuyện Bạch Y giáo à?” Triển Chiêu tinh thần tỉnh táo.

“Hoàng thượng đối chuyện Xà Ưng Giáo vốn rất coi trọng, hôm nay lại thêm cái Bạch Y giáo cùng Hồng Y giáo, có quan hệ hay không tạm thời bất luận, chỉ hai sự kiện thờ phụng tà phật và cưỡng bách dân chúng vô tội vào giáo, thì không thể tha cho, ta đi cùng Hoàng thượng đòi hai đội cấm quân, để cho bọn họ mang người đi tóm đám Bạch Y giáo, cứu những đứa bé lưu lạc kia ra trước hãy nói!”

Triển Chiêu và Công Tôn nhìn nhau, đều lộ vẻ vui mừng.

Chờ Bao Chửng đi rồi, Triển Chiêu và Công Tôn cùng ăn cơm xong, trở về biệt viện của mình. Chăn còn loạn thành đống, Triển Chiêu đi tới bên giường gấp chăn, chỉ thấy trên sàng đan có một khối ngọc bội bạch ngọc. Triển Chiêu nhặt ngọc bội lên nhìn nhìn, chỉ thấy ngọc bội kia vô cùng tinh tế, ở giữa là con chuột nhỏ tinh tế, bên cạnh một vòng hoa văn phù dung, trên góc trái có một chữ “Đường”. Triển Chiêu cười cười, đem ngọc bội cất vào trong ngực.

Ở trong sân vòng vo, chừng vô sự, liền mang theo Vương Triều Mã Hán đi tuần nhai. Quẹo trái quẹo phải, chẳng biết tại sao liền chuyển đến phụ cận Nhất Phẩm Lâu, Triển Chiêu quẹo qua góc đường liền nhìn lên trên lầu, thấy cửa sổ nhã gian đang đóng, có chút thất vọng, nghĩ nghĩ cũng phải, Bạch Ngọc Đường đại khái đã trở về bạch nhàn trang đi. Đang định mang theo Vương Triều Mã Hán đi nơi khác, đột nhiên cũng cảm giác một trận tiếng gió, có thứ gì đang mang theo gió hướng bản thân bay tới, Triển Chiêu nghe thanh biện vị, lui về phía sau một bước, ngửa mặt, chỉ thấy một thứ đen thùi bay tới trước mắt, giơ tay lên tiếp lấy, cầm chắc rồi, chỉ thấy là một vò lê hoa bạch nặng trình trịch.

Triển Chiêu vui mừng, xoay mặt, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa vào một cây đại thụ trước cửa của một quán rượu trước đó không xa, mỉm cười nhìn hắn. Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cũng là vui mừng, nhưng ngay sau đó lại chú ý tới  mấy phần trêu chọc trong mắt Bạch Ngọc, có chút không hiểu. Hắn là không biết, bản thân ngửa mặt ngắm nhã gian Nhất Phẩm Lâu khi nãy, mất mác lúc tìm không được Bạch Ngọc Đường, cùng vui mừng khi nhận được lê hoa bạch, cũng để cho Bạch Ngọc Đường nhìn thấy từ đầu đến cuối.

Bạch Ngọc Đường vác đao đi tới, trong tay dắt con yêu mã bạch sắc, cười nói, “Con mèo ngươi đây cũng là mệnh lao lực, vừa qua khỏi buổi trưa liền ra ngoài tuần nhai a, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Triển Chiêu trả lời, lúc đang nói chuyện, liền nghe nơi xa một trận loạn, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một đại đội cấm quân đang cầm lấy binh khí nhanh chóng vượt quá, cầm đầu chính là thống lĩnh cấm binh Vương Mực.

“Đây là tại sao?” Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi.

“Mới vừa nãy Bao đại nhân tiến cung, chính là đi đem binh bắt lấy đám Bạch Y giáo.” Triển Chiêu đạo.

“Kia hóa ra hảo a.” Bạch Ngọc Đường xoay người lên ngựa, nói với Triển Chiêu, “Đi Miêu nhi, xem náo nhiệt nào!”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cũng đi theo lên ngựa, ngồi ở phía sau Bạch Ngọc Đường, nói với Vương Triều và Mã Hán, “Hai ngươi tiếp tục tuần nhai, chúng ta đi xem một chút.”

Tiếng nói vừa dứt, Bạch Ngọc Đường đã giật dây cương, bạch mã dạt ra bốn vó, đuổi theo đám cấm quân kia. Triển Chiêu ở ngồi phía sau, một tay cầm vò rượu, một tay đặt bên eo Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy trước mắt là mái tóc dài đen nhánh của Bạch Ngọc Đường, theo gió bay bay...
Bình Luận (0)
Comment